Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 83: Chương 83: Đệ bát thập tam chương




Ta vội vàng nhìn xuống, thế nhưng dưới con thiêu thân kia chỉ có một cái tên đơn giản, gọi là thất tâm nga, không viết gì khác. Đã không viết thứ này là lai lịch gì, cũng không viết nó có đặc tính gì.

Ta mở cửa gọi một con chuột tới, bảo chúng nó đi thạch động phía sau mang toàn bộ sách trên giá thứ ba tới. Ta nhớ phía trên cái giá kia nói tất cả đều là các chuyện liên quan đến ma đạo.

Động tác của đám chuột rất nhanh, chưa đầy một lát đã mang tới mười mấy quyển sách, ta tìm kiếm cực nhanh, thế nhưng không một quyển nào có ghi chép đề cập tới con thất tâm nga này.

Ai nha ta ngốc! Thời gian ta sống ngắn, kiến thức nông cạn, thế nhưng số năm Tử Hằng sống không ngắn, ta hẳn là đến hỏi thử hắn, nói không chừng hắn biết sự tình về con thất tâm nga này.

Ta một đêm không ngủ yên, nửa đêm về sáng dứt khoát ngồi nhập định điều tức, thật vất vả làm cho tâm lý yên ổn một chút, ánh nắng xuyên qua lỗ thủng được thiết kế đặc biệt phản xạ, bên ngoài hừng đông, phía trong động cũng dần sáng lên, đám nhện và chuột cũng nhao nhao tỉnh lại từ trong mộng, xa xa truyền đến đủ loại tiếng vang rất nhỏ, con nhện đang ra sức kết võng, đám chuột cần mẫn bắt đầu quét tước, làm các loại việc vặt vãnh… Đương nhiên, quét tước thì quét tước, mạng nhện nhưng là một cái cũng không được khêu vào, nếu không lại là một hồi tranh cãi nước bọt không lớn không nhỏ.

Ta mang theo quyển sách kia đi tìm Tử Hằng, hắn cũng vừa tỉnh, đang đứng trong sân nghiêm túc nhìn một bụi hoa lan vừa mới nở rộ, đóa hoa kia hương khí thanh nhã, màu sắc trắng tinh như ngọc, cánh hoa dày trơn giống như gấm tơ.

“Hoa đẹp.” “Cái này ta không rõ lắm, bất quá ta thích mùi hương dễ chịu của nó.”

Tử Hằng quay đầu nhìn ta, hơi hơi có chút nghi hoặc: “Ngươi buổi tối ngủ không ngon sao?”

“Ừ…” Ta không muốn nói với hắn giấc mộng rất buồn nôn nửa đêm trước của ta, vô số con thiêu thân cùng nhau bổ nhào vào người ta, sau đó đồng thời nổ tung thành một đống gì đó đen sì sì buồn nôn muốn chết chôn vùi ta, ta muốn chạy trốn, lại phát hiện mình bị nhốt chặt trong một cái túi, trốn không thể trốn, tránh không thể tránh… Đều trách Phượng Nghi, ai bảo hắn đập chết con thiêu thân kia trên tay ta.

“Tử Hằng ngươi có biết thứ này không?” Ta mở bản ghi chú kia ra. Chỉ vào một trang: “Loại thiêu thân này, ngươi có biết chút gì không?”

Hắn liếc mắt một cái, đầu tiên là không có phản ứng gì, sau đó lại giống như nhớ tới cái gì, khe khẽ a một tiếng, nhận lấy bản ghi chú kia nhìn kỹ bức tranh.

“Thất tâm nga…”

“Phải.” Ta vội vàng hỏi: “Ngươi biết?”

“Thứ này… Không xem là ma vật lợi hại a. Căn bản chính là chưa nhập lưu.” Tử Hằng nói: “Thất tâm nga tại ma giới là một loại côn trùng có cánh khắp nơi đều có. Vô cùng phổ biến. Thường sinh thành đàn tại nơi mồ mả ao đầm. Ăn các loại lá mục này sâu này… Nó ưa sáng. Đầu tương đối cứng rắn một chút… Thế nhưng cũng không có chỗ nào không bình thường. Ngươi nghĩ như thế nào mà hỏi cái này?”

“Hả?”

Giải thích của Tử Hằng khiến cho ta cực kỳ bất ngờ.

Ta vốn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý. Con thiêu thân này nhất định là một ma vật rất khó lường. Nhất định có chỗ nào lợi hại… Thế nhưng bị Tử Hằng nói như vậy. Thứ này thật sự không có gì nghiêm trọng. Vậy…

Thế nhưng, không thích hợp.

Vỏ của con sâu nhìn thấy hôm qua kia cũng vậy. Tình cảnh khi ra khỏi vỏ, còn có cái loại sức mạnh điên cuồng muốn cắn xé ấy của nó, ta đều cảm thấy nó không thể nào là côn trùng ma giới phổ thông bình thường.

Không thể nào không có chỗ kỳ quái.

Không thể nào bình thường như vậy.

Nếu là như thế, vậy Phượng Nghi cần gì phải nghiêm túc, suy nghĩ giữ lại con thiêu thân kia tiếp chứ?

Ta nghĩ nghĩ, nghiêm túc hỏi: “Tử Hằng ngươi từng thấy loại thiêu thân này chưa?”

“Từng thấy một lần đi,” hắn nói: “Khi đó ta còn nhỏ, ấn tượng không sâu lắm, hình như là khi theo một vị trưởng bối đi bái phỏng bạn bè vô tình trông thấy…”

“Vậy. Ngươi không cảm thấy con thiêu thân này có gì kỳ quái sao?”

“Không có, hoàn toàn không có.”

Không có khả năng a.

“Vậy thiêu thân ngươi thấy, hình dáng thế nào?”

Khí trời rất tốt, phong cảnh rất tốt, đóa hoa lan này nở quyến rũ như thế, chúng ta lại đàm luận đề tài như vậy trước hoa, thật sự rất sát phong cảnh.

“Ừm,” hắn nghĩ nghĩ: “Ta cũng không nhìn kỹ lắm, có tầm ba năm con. Loại thiêu thân này ưa quần cư, ta nhớ người khác nói nhóm lớn thiêu thân sẽ có ngàn vạn con, nhóm nhỏ bình thường cũng sẽ có ba năm mười con cùng nhau sống. Khi bay có loại tiếng vù vù nhẹ nhàng, ừm, so với tiếng bay của ruồi bọ nhỏ hơn một chút, lúc ngừng lại cũng sẽ đỗ cùng một chỗ, nhìn qua giống như chấm bùn trên tường.”

“Chấm bùn?” Ta nhạy cảm chú ý tới những lời này: “Thiêu thân ngươi thấy lớn thế nào?”

“Lớn hơn con ruồi một chút, ừm,” hắn chỉ một con bướm trắng nhẹ nhàng bay tới đậu trên hoa lan: “Còn nhỏ hơn con này một chút.”

“A. Vậy không đúng!”

Con ngày hôm qua ta thấy. Cánh của con thiêu thân mở ra lớn bằng bàn tay mà!

Làm sao có thể chỉ lớn như con bướm trắng này, bướm trắng này lớn bao nhiêu chứ.

“Vậy. Lớn bằng bàn tay thì sao?”

“Sẽ không đi…”

“Là thật sự, ta đã thấy!”

“A?” Vẻ mặt Tử Hằng cũng nghiêm túc lên: “Thế nào? Ngươi từng thấy?”

“Ngươi cũng biết đấy, mấy ngày hôm trước, lúc vừa tới Bàn Ti động Phượng Nghi liền tìm được một quả trứng có ma khí, sau đó bên trong có một con sâu. Con sâu kia sau khi ra khỏi vỏ biến thành một con thiêu thân màu đen, giống như con vẽ trên trang giấy này, Phượng Nghi nói con thiêu thân ấy và sự tình liên tiếp phát sinh gần đây… không khỏi có liên quan.”

Tử Hằng hơi trầm ngâm, lập tức hỏi: “Con thiêu thân kia đâu?”

“Ta vốn cũng tìm được một quả, thế nhưng hôm qua vừa mới ra khỏi vỏ bị Phượng Nghi đập chết rồi. Con của Phượng Nghi kia hắn còn giữ, phỏng chừng còn muốn suy nghĩ mê hoặc trong đó, cũng không biết bây giờ còn sống, hay là lại bị hắn giết chết.”

Tử Hằng không nhiều lời với ta nữa, vội vàng xoay người rời đi.

Ta đuổi sát theo hắn, rẽ một cái liền bước vào gian phòng của Phượng Nghi.

Đẩy cửa, Phượng Nghi yên lặng ngồi trong phòng, nhìn thứ trên bàn đờ ra.

Ta nghe được tiếng vỗ cánh, theo tiếng nhìn lại con thiêu thân kia còn chưa chết, vẫn đang bị hồng quang giam cầm treo tại không trung.

Mà thứ Phượng Nghi nhìn chằm chằm, lại là một miếng gỗ.

“Phượng tiền bối, ta ngày hôm qua tra sách, loại thiêu thân này gọi là thất…”

“Cái này ta đã biết.” Hắn không kiên nhẫn nói, đầu cũng không nâng.

Ta… Ta nén giận. Hít sâu…

Hắn thật có thể làm người ta tức chết.

“Thế nhưng hai con chúng ta thấy đây lớn gấp mấy lần thất tâm nga Tử Hằng trước đây từng thấy.”

Phượng Nghi căn bản không để ý ta nói cái gì, ngoắc tay với Tử Hằng: “Ngươi đến xem.”

Tuy rằng hắn không gọi ta, nhưng ta cũng mặt dày đi qua xem.

Miếng gỗ trên bàn kia, chiều rộng chừng nửa thước, dày một ngón tay, ở giữa thủng một lỗ. Vụn gỗ bay tán loạn, trên bàn lộ vẻ cực kỳ lộn xộn.

“Đây là?” Tử Hằng nhìn hai mắt biến sắc.

“Đúng vậy, chính là như thế.”

Bọn họ giống như đang chơi đố vui, ngươi biết hắn biết, nhưng ta không biết a.

Bất quá… Bọn họ đau đầu chuyện gì chứ? Không phải là chuyện ma đầu móc tim phổi sao? Phượng Nghi lại luôn cho rằng con thiêu thân này có liên quan tới chuyện kia. Ừm, miễng gỗ bị thủng lỗ này…

A!

Ta bỗng nhiên hiểu được bọn họ đang nói cái gì!

Chẳng lẽ lỗ trên miếng gỗ này, là con thiêu thân kia khoan ra? Nó là dùng cái râu cứng rắn kinh khủng kia, hay là dùng cái miệng sắc bén ấy cắn?

Miếng gỗ này ta biết, trên núi kể ra nó cứng nhất.

Thế nhưng cái lỗ này thẳng như thế…

Ta cảm thấy phía sau lưng nảy lên một cỗ lạnh lẽo, quay đầu nhìn con thiêu thân vẫn còn đang không ngừng vỗ cánh giãy giụa kia…

Có thể xuyên qua gỗ, vậy, cũng nhất định có thể xuyên qua cái khác…

Tỷ như, cơ thể con người…

Chẳng lẽ sự kiện móc tim liên tiếp kia, chính là như vậy mà tới?

Chính là con thiêu thân này…

Có phải nó chui vào thân thể của con người ăn sạch tim gan lá lách, sau đó, sau đó lại…

Rất buồn nôn, rất khủng khiếp…

Con thiêu thân này…

Sắc mặt của Tử Hằng và Phượng Nghi cũng đều không dễ nhìn, bọn họ liếc nhau, bỗng nhiên cùng xoay người đi ra ngoài.

Ta sửng sốt một chút. Phục hồi tinh thần lại vội vàng đuổi theo cước bộ của hai người bọn họ.

“Các ngươi đi chỗ nào?”

“Đi ra ngoài.”

“Cửa động đang phong…”

“Ngươi khẳng định có lối ra khác.” Phượng Nghi vẫn là không khách khí cắt ngang lời của ta.

Có thì có, thế nhưng ta nhìn bộ dáng kia của hắn liền cảm thấy tâm không cam tình không nguyện a.

“Ừm, các ngươi muốn đi ra ngoài làm gì?” Có thể không mạo hiểm vẫn là không mạo hiểm tốt hơn, ai biết bên ngoài bây giờ thế nào? Vạn nhất bọn họ, bọn họ hai người đều…

“Đi theo ta,” ta nói: “Đi ra ngoài thì được, bất quá ta là chủ nhân nơi đây, không có đạo lý để khách nhân đi loạn xông loạn ta đây chủ nhân không cùng đi theo. Các ngươi muốn đi đâu, ta muốn đi đó.”

“Ngươi biết cái gì. đám thiêu thân đã không thể so với bình thường. Không biết bởi vì nguyên nhân gì biến thành như bây giờ. Hơn nữa cũng không biết ngoại trừ con thiêu thân này có phải còn có ma vật khác quấy phá hay không, nếu như…”

“Ta cho dù giúp không được gì, cũng sẽ không kéo chân sau các ngươi. Địa hình tình huống nơi này ta đều quen thuộc hơn các ngươi, ta cùng đi, dẫn đường, chung quy so với các ngươi xông loạn vẫn tốt hơn.”

“Ngươi…” Lông mày Phượng Nghi dựng lên, Tử Hằng nói trước: “Tam Bát, trứng của những con thiêu thân ấy sẽ không tự mình mọc chân chạy khắp nơi, nhất định có một cỗ lực lượng khác trong đó an bài. Tình hình phương diện này chúng ta cũng không biết được. Bàn Ti động của ngươi cũng cần người trông nom, ngươi vẫn là lưu lại đi.”

“Vậy để ta cùng đi.”

Thanh âm này yếu ớt vang lên sau lưng. Ta thiếu chút nữa bị hù sợ, vừa quay đầu lại, nhìn thấy Tam Thất có chút tiều tụy đứng ở bụi hoa cách đó không xa. Nàng thoạt nhìn dường như tinh thần không tốt, chẳng lẽ nàng buổi tối cũng không ngủ ngon sao?

“Ai cũng đừng đi theo chúng ta, thêm phiền!” Phượng Nghi mắng ta: “Dẫn đường đưa chúng ta đi ra ngoài, các ngươi liền lưu lại.”

Ta không muốn tranh chấp với bọn họ ở chỗ này, kêu một con nhện dặn dò các nàng, võng nhất định phải dệt, mỗi cửa ngã ba đều phải dệt, kết càng dày càng tốt, hi vọng nếu như lại có cái loại thiêu thân đó đi vào trong động, những cái võng này có thể dùng được, lại bảo đám chuột chế tác hàng loạt vợt ruồi cỡ lớn, dùng phiến đá phiến sắt đều được, gỗ yếu ớt tốt nhất vẫn là không cần. Phái con nhện đi xong, ta đi phía trước dẫn đường, dẫn bọn họ đi lên một cái ngã ba hơi chật hẹp.

Có cho theo hay không là bọn hắn định đoạt, thế nhưng theo hay ở là tự ta quyết định.

Cước bộ của Tam Thất vụn vặt đi bên cạnh ta, cách gần nhìn trên da thịt của nàng không sáng bóng chút nào, so sánh kiếu khác, thì giống như trân châu bạc thành mắt cá, chưa nói đến tiều tụy, còn có một loại…

Ta hình dung không được, tóm lại bộ dáng của Tam Thất nhìn khiến người ta lo lắng.

Ta muốn hỏi nàng làm sao, thế nhưng chúng ta đi rất nhanh, Phượng Nghi cùng Tử Hằng đều là chân không chạm đất bay vút trong sơn động.

Hiển nhiên bọn họ rất cấp bách.

Kiếm bên hông Tử Hằng, còn có uy thế toàn thân phát ra của Phượng Nghi…

Ta nghĩ đến một câu: Bày thế trận sẵn sàng đón địch.

Xem ra chuyện này rất nghiêm trọng, lúc này cũng đích xác không có thời gian chăm lo cho Tam Thất.

Ta cũng khẩn trương theo, tay nắm chặt dải Lưu Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.