Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 165: Chương 165: Đệ Nhất Lục Ngũ Chương




Dù cho ta có không tình nguyện hơn nữa, vẫn không thể không đạt thành hiệp nghị với Tam Thất. Nàng đổi Tam Lục lại cho chúng ta, mà chúng ta thả nàng.

Căn cứ ý nghĩ lòng phòng người không thể không có, ta nhỏ giọng hỏi Phượng Nghi: “Nếu như khi nàng đổi Tam Lục về động đậy cái gì… Khụ, chàng có biện pháp gì phòng bị không?”

Phượng Nghi mỉm cười không nói.

Ta nghĩ có hắn tự mình giam giữ, Tam Thất đùa giỡn không được trò gì.

Sau giữa trưa ngày hôm sau, Tam Thất sai người đưa Tam Lục đến ngoài Bàn Ti động, sau đó lại làm phép đổi chỗ hồn phách của hai người.

Ta giải trói buộc của tơ quấn, thả nàng đi.

Hai bên đều không nói thêm gì.

Tới nông nỗi này rồi, đã không còn gì để nói.

Quan hệ của chúng ta, từ bằng hữu, tỷ muội… bây giờ biến thành quan hệ đối địch.

Biết đâu, là tình địch, biết đâu không.

Có lẽ là một lần bị rắn cắn, ta nhìn chằm chằm Tam Lục ước chừng một khắc đồng hồ, nhìn thấy nàng cực không kiên nhẫn trừng mắt với ta, ta mới gật đầu xác định, đây là Tam Lục.

“Ngươi trúng bẫy của nàng thế nào?”

Tam Lục lắc đầu không nói.

“Ai. Ta cũng không phải người ngoài, nói cho ta nghe cũng không mất mặt.”

Dù sao nàng chính là không nói, nhưng sau đó lại giống như nghĩ đến cái gì, nói cho ta biết: “Tuy rằng ta bị nàng ám toán, nhưng… đây cũng là chuyện tốt. Giao tình của ta với nàng, từ nay về sau là thật sự không còn một mảnh. Lần sau lại gặp phải nàng, mọi người không còn là bằng hữu nữa, khi ta ra tay, sẽ không lại bận tâm tình cũ.”

Ta nho nhỏ nói thầm: “Ngươi đã sớm không nên để ý tình cũ cái gì. Hơn nữa, ngươi và nàng cũng không làm gì, lấy đâu ra nhiều tình cũ như vậy mà để với chả ý.”

Tam Lục dựng thẳng lông mày nhéo ta, mặc dù nhéo không đau, nhưng then chốt là nàng chỉ toàn nhéo trên chỗ thịt ngứa của ta.

Ta cười không thở nổi.

Thế nhưng trong lòng ta hiểu rõ, trong lòng Tam Lục nàng… rất khổ sở.

Có thể có một bằng hữu quen biết làm bạn, có thể có mấy trăm năm giao tình, thế nhưng bây giờ, lại nói trở mặt liền trở mặt.

Ta có thể lĩnh hội, bởi vì, loại tâm tình này ta cũng từng trải qua.

Lúc vừa biết chuyện của Tam Thất, ta cũng thất vọng, khổ sở, tức giận, nghi hoặc… Tam Lục lúc này, giống như ta khi đó.

Cười mệt mỏi, đùa đủ, chúng ta ngồi trong sân, cứ ngồi như vậy.

“Tam Bát, giữa chúng ta, có thể cũng có một ngày như thế hay không?” Thanh âm của Tam Lục rất thấp, không nghe kỹ sẽ không để ý những lời này của nàng.”

“Sẽ không.” Ta khẽ nói.

“Tam Thất nàng… Không, có lẽ phải nói là, Điệp Ma, ta hôm qua tới chỗ hẹn, ta hỏi nàng, trước khi gặp ta, nàng có phải từ ma vực mà đến hay không. Nàng thừa nhận, ngay từ đầu, con bướm nhỏ đầy màu sắc khả ái xinh xắn chúng ta biết kia chưa từng tồn tại, ấy chẳng qua là ngụy trang của nàng.”

Ta không cảm thấy bất ngờ. Hiểu biết tại ma vực, khiến ta đã đoán được, nàng đầu tiên là Điệp Ma, sau đó mới biến thành Tam Thất mà chúng ta biết.

“Nàng nói nàng cũng không muốn làm Điệp Ma mà sinh tồn, vừa lúc kích động cấm chế phong ấn của ma vực, phá ra một khe hở rất nhỏ, đi vào nhân gian, chẳng qua một thân tu vi đều tổn thất khi đi qua khe hở đó, cho nên lúc gặp ta, nàng đang tu luyện từ đầu… Ta vẫn không biết, nàng vẫn che giấu rất tốt. Nàng nói nàng không muốn thành ma, bất quá, ta biết những lời này của nàng cũng không phải là lời thật. Nếu như nàng thật sự muốn đoạn tuyệt với quá khứ, vậy khi ở tại Đào Hoa quan, nàng vì sao muốn hỏi dò Phượng tiền bối tìm hiểu hoa địa ngục chứ? Nàng… Tam Thất mà chúng ta biết, thật ra chưa từng tồn tại, nàng là Điệp Ma, vẫn luôn là.”

“Ừ, ta cũng nghĩ như vậy. Thế nhưng, trong lòng vẫn là cảm thấy khổ sở. Khi đó ta gặp được hai người các ngươi, sau đó mới có thể bái sư tiến vào Đào Hoa quan, bằng không, ta có lẽ sẽ đông lạnh đói mà chết, không có cơ hội học bản lĩnh, sẽ không biết Tử Hằng Phượng Nghi bọn họ.”

Gặp gỡ của đời người, thực sự là khó có thể dự đoán.

“Đúng rồi, ta hình như vẫn chưa có cám ơn ngươi, lần đầu tiên gặp mặt, ngươi đã cho ta uống hơn phân nửa lễ vật định hiến cho quan chủ, xem như đã cứu ta một mạng đấy.”

“Được rồi, những chuyện này cũng không cần nói. Muốn nói cứu mạng, ngươi đã cứu ta mà, trước kia thì không nói, chuyện lần này… Chẳng những ta trúng kế của Điệp Ma, còn suýt nữa làm phiền hà ngươi và Phượng tiền bối.”

Ta vỗ mạnh bờ vai nàng: “Không có việc gì! Dù sao chúng ta đây không phải vẫn tốt sao? Sự tình đã qua, cũng đừng suy nghĩ nữa. Có điều rượu mật kia của ngươi, lần này là bị nàng lấy đi ha.”

Tam Lục cười: “Là bị nàng lấy một ít, nhưng ta còn có không ít. Ngươi và Phượng tiền bối sắp đại hỉ, còn lại mấy chục bình này, đều lưu cho ngươi dùng khi đãi khách đi.”

Ta vừa nuốt nước bọt, vừa hớn hở cảm ơn: “Hì, vậy ta sẽ không khách khí. Có điều ta không dùng để đãi khách, ta muốn giấu riêng, tự mình chậm rãi uống.”

Cách đó không xa, Chu Anh Hùng bọn hắn đang bị Hôi Đại Mao dạy dỗ kêu loạn oa oa.

Phượng Nghi thì đánh cờ trong đình bên kia, tự mình chơi cờ với chính mình.

Ta cảm thấy trong lòng thực yên tĩnh.

Bằng hữu của ta, người yêu của ta, người nhà của ta…

Ta hi vọng tất cả đều bình an.

Ta cũng hi vọng, loại bình an này, loại hạnh phúc này, có thể thật dài thật lâu, viên viên mãn mãn mãi.

Thế đạo bên ngoài, vẫn là rối ren.

Sau khi Tam Lục cáo từ không lâu, ta lần lượt nhận được mấy phong thư.

Tam Lục viết, phụ cận kinh thành đã rất không thái bình, sơn trang của nàng mấy lần bị đạo sĩ quấy nhiễu. Lý Phù Phong cũng gửi thư tới, hắn chính thức theo vị quốc sư lão đại kia chuyên tâm tu đạo học nghệ, thế nhưng gần đây, bọn họ có mấy đồng môn tu vi thâm hậu đều hao tổn, chỉ có một thân chịu trọng thương trở lại trong quan, những người khác toàn bộ bỏ mình, ngay cả di thể cũng tìm không được.

Tử Hằng cũng có một phong thư đến, hắn nói gần đây mặc dù nhàn tản, thế nhưng bầu không khí toàn thể tiên giới đã càng ngày càng căng thẳng, một vài người tu tiên đều chủ trương muốn hàng yêu diệt ma, cũng có một vài người chỉ lo thân mình. Còn có rất nhiều người lấy yêu thân đắc đạo thành tiên thì mơ hồ có ý đồ đồng tình trợ giúp ma đạo, tiên giới cũng không an bình như ngày xưa nữa, có lẽ, cho tới bây giờ cũng chưa từng an bình, chẳng qua là hiện tại, mùi thuốc súng càng ngày càng nồng nặc, hắn cảm khái một câu tại cuối thư, đến tột cùng nơi nào, mới có thái bình an ninh thực sự?

Ta lo lắng gia tộc của hắn vẫn ép sát hắn không tha, trong thư của hắn lại không viết việc này.

Bên ngoài phân chính tà, ma và đạo, đen và trắng… Tất cả mọi người đều đang gian nan đi về phía trước, cho dù không biết đường mình chọn là đúng hay sai, cũng phải kiên trì đi xuống.

Thật ra, mọi người thường thường không có cơ hội gì để lựa chọn.

Trước mặt chúng ta, thật ra chỉ có một con đường.

Chỉ có thể tiến về phía trước, không thể lui về phía sau.

Trong Bàn Ti động cũng đi một vài con chuột tinh và nhện tinh. Ta không có miễn cưỡng bọn chúng lưu lại, chẳng qua là sau khi bọn chúng đi rồi một lần nữa cải tổ trận pháp ngoài động với phòng hộ của sơn động.

Ta coi tất cả đám chuột và nhện trong Bàn Ti động như người thân, thế nhưng, ai có chí nấy, không thể miễn cưỡng. Cuộc sống trong Bàn Ti động là bình tĩnh yên ổn, nhưng các yêu tinh còn trẻ khí thịnh lại cảm thấy đây nặng nề giống như nước lặng, không phấn khích chút nào. Trong bọn chúng có rất nhiều người không chịu bình thường như thế, muốn đi ra ngoài rèn luyện, hoặc là rõ ràng đi vào thành vạn ma mà ma đạo xây dựng kia. Cũng có yêu quái đến Già Hội sơn, có khi là tạm dừng nghỉ chân, có thì lại là chạy tới vì danh khí của Bàn Ti động. Ta không ra mặt, Hôi Đại Mao và Chu Anh Hùng đuổi từng người bọn hắn đi.

Thải Mai sư cô đến thăm chúng ta một lần, nàng nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng nói bóng nói gió, trực tiếp hỏi chúng ta tính khi nào thành thân, hiện tại thế đạo không yên ổn, mau chút thành thân, cũng để cho một đám trưởng bối bọn họ an tâm. Ta không biết nên nói cái gì, Phượng Nghi thay ta giải vây, giải thích vì công phu ta hiện đang tu luyện không thích hợp thành thân.

Ta nhớ tới Phượng Nghi lần đó nói, hắn không ngại chờ. Bởi vì hắn biết cán cân trong lòng ta nhất định sẽ dần dần nghiêng về phía hắn.

Ta có đôi khi nhìn bộ dáng xinh đẹp tuấn dật của hắn, cũng cảm thấy mình lần lữa như vậy thực sự rất không nên. Chẳng lẽ phải chờ tới khi mỹ nam tử biến thành mỹ lão đầu nhi, chúng ta mới có thể kết vợ chồng?

Hôi Đại Mao cũng nhìn không được, hắn đột nhiên toát ra câu: “Sư phó, ta cảm thấy người nhất định đầu thai sai rồi, người không nên là con nhện.”

Ta sửng sốt, chẳng lẽ Đại Mao hắn có thể nhìn ra kiếp trước ta thật ra là một người, kiếp này đầu thai nhầm vào con nhện? Hắn làm sao thấy được? Chẳng lẽ ta có sơ hở gì sao?

Hắn sau đó lại nói: “Người không nên đầu thai làm con nhện, hẳn là đầu thai làm rùa mới phải. Lá gan vừa nhỏ, tính tình vừa chậm. Gặp chuyện một cái, liền vội vàng rụt đầu vào trong mai rùa. Làm chuyện thì chần chần chừ chừ. Người rốt cuộc muốn kéo dài hôn sự tới khi nào đây?”

Được, làm ta sợ nhảy dựng, thì ra hắn là nói chuyện này, ta còn tưởng rằng bí mật lớn nhất của ta bị người biết chứ.

“Sư phó, nói thật ra, người tốt như Phượng tiền bối người nếu bỏ lỡ, có lẽ không chỗ để tìm. Người cũng không phải thiên tiên đại mỹ nữ, vừa không thông minh, cũng không có đồ cưới gì, người nói xem người có cái gì đáng giá để do dự? Ta cảm thấy nên do dự chính là Phượng tiền bối mới đúng chớ, đẹp bên ngoài không có, bên trong cũng không đâu, ôi, ta nếu là người ấy à, liền vội vàng nhào tới dựa vào hắn mới phải!”

“Ngươi im lặng có được hay không.”

Hắn nói chuyện cũng quá trực tiếp, không cho ta mặt mũi chút nào.

Phượng Nghi cũng không nhàn rỗi, hắn bảo ta xem qua áo cưới hắn chuẩn bị cho ta… Nói về thứ này hẳn là tự ta chuẩn bị mới phải? Thế nhưng hắn lại chuẩn bị trước.

Ngày đó hắn mỉm cười đưa cho ta một cái hộp bảo ta mở ra xem, ta tưởng thứ gì bình thường, cũng không để ý liền mở ra.

Thế nhưng trong nháy mắt mở ra, ta cảm giác mình cả hô hấp lẫn nhịp tim đều ngừng lại.

Xiêm y kia hoa mỹ… không thể nói rõ.

Kim quang xán lạn, dị thải huy hoàng.

Mỹ lệ vô hạn giống như màu cầu vồng phản xạ trên mặt sông, giống như… tia sáng đầu tiên của phương đông lúc mặt trời mọc.

Thanh âm trầm thấp của Phượng Nghi giống như gió nhẹ.

“Đây là tập hợp lông trăm loài chim mà kéo thành tơ, lấy ráng màu chín tầng trời mà dệt thành vải…” Phượng Nghi nhẹ nhàng ôm lấy ta từ phía sau: “Ta nghĩ, sau khi nàng mặc nó vào, lại là bộ dáng bậc nào, nhất định, rất đẹp…”

Ta qua một lúc lâu, mới tẻ ngắt nói: “Là quần áo đẹp, không phải ta đẹp.”

“Quần áo này, làm nền cho nàng.” Trong thanh âm của hắn có ý cười, nhưng nhiều hơn lại là nhu tình mật ý, còn say lòng người hơn cả rượu mật của Tam Lục.

“Mặc nó vào vì ta đi.”

Ý tứ bên trong những lời này, ta đương nhiên hiểu rõ.

Cầm lấy bộ áo cười xinh đẹp kia, ta cảm thấy… mình đang phạm tội.

Đáp ứng là phạm tội, không đáp ứng càng là phạm tội…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.