Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 109: Chương 109: Khi chúng ta bị lạc phương hướng




Từ trong khe núi ngẩng đầu, có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng nơi đỉnh núi.

Giống như nơi đó trang trí một viên dạ minh châu rực rỡ.

“Này, ngươi không biết làm thế nào đi ra ngoài sao?” Ta nhỏ giọng oán giận.

Chúng ta bị vây trong cái mê cung này đã hơn nửa canh giờ, Phượng Nghi khi vừa bắt đầu tiến vào đã nói quy tắc trò chơi mê cung — Không cho dùng pháp lực, phải dựa vào phán đoán phương hướng của chính mình đi ra ngoài.

Thế nhưng ta vốn tưởng rằng Phượng Nghi là con chim biết đường, đi một cái mê cung nho nhỏ còn không phải là một bữa ăn sáng?

Thế nhưng chúng ta bây giờ càng vòng tựa hồ cách rời càng xa, ngay cả đường cũng sắp nhìn không thấy, nơi nơi đều là cây dại cỏ dại, mọc thịnh vượng càn rỡ, ta nghiêm trọng hoài nghi chúng ta là lạc đường.

“Quên đi,” Ta muốn nói chúng ta đừng gắng gượng nữa, vẫn là thoát ra trở về đi thôi: “Ta…”

“Không được! Ta không tin ta hôm nay lại ra không được!”

Ôi! Hắn còn so đo hăng hái với cá mê cung này.

“Ngươi trước kia chưa từng đi qua?”

“Mai Tiêu khẳng định đã sửa lại bố trận, hoàn toàn không giống với trước kia. Ngày trước chỉ là Ngũ Hành trận bao Thái Bình trận, biến hóa bên trong lại là Ninh Vi trận. Bây giờ hoàn toàn khác. Nhất định là hắn mấy năm nay lại suy nghĩ ra trận pháp mới.”

À. Cái này khó trách. Hèn chi ta cũng nhìn không ra manh mối gì.

Nếu chỉ là hai cái trận pháp bao nhau đơn giản, vậy một chút cũng không khó. Lại làm chút cây che các loại cũng đơn giản. Thế nhưng biến hóa trung gian lại bất đồng, cái này có chút mất công. Phải biết rằng loại trận pháp này bao nhau, hiệu quả sinh ra cũng không phải một cộng một bằng hai, mà là thành luỹ thừa gấp bội.

Giống như nói. Một cái trận là năm kiểu biến hóa, một cái trận khác là tám loại biến hóa. Như vậy hai loại trận pháp bao nhau, không phải mười ba loại biến hóa, mà là vượt quá bốn mươi loại biến hóa. Tổ hợp dãy số đã làm người nhức đầu, càng thêm chán ghét chính là hai loại biến hóa mới sinh ra còn có thể lại chuyển hóa. Bàn Ti động của ta đã từng muốn làm một cái phòng ngự phức tạp một chút. Bất quá bằng dung lượng não và căn bản tri thức trận pháp đáng thương về điểm này của ta, có thể lăn qua lăn lại làm một cái Thổ Thạch trận hoàn chỉnh cũng không tồi.

Được rồi, Phượng Nghi thích làm khổ thì để hắn tự làm khổ.

Ta im lặng không nói đi theo phía sau hắn.

Lại rẽ hai ngả, lại tìm được đường. Thế nhưng ta biết rõ, tìm thấy đường không có nghĩa là con đường này chính là lối thoát, rất có thể vẫn là đường rẽ.

“Ngồi xuống nghỉ một lát đi.” Không dùng pháp lực thuần hao tổn thể lực, nhện vô luận như thế nào cũng hao không quá chim phượng hoàng. Ta ngồi xuống trên một tảng đá bình thường bên đường. Phượng Nghi quay đầu lại nhìn ta, ta thực vô tội nhìn hắn.

Không thể bởi vì hắn dỗi, ta cũng gãy chân theo chứ.

Hắn lại không nói gì, chỉ tỉ mỉ nhìn hai mắt của ta, đột nhiên toát ra một câu: “Thật ra ngươi trông… cũng xem như tướng mạo đoan chính, mắt rất tròn.”

Ta…

Ta thật muốn một đầu đâm vào cây ngất xỉu.

Hắn chững chạc đàng hoàng như thế, dường như đang khen người, nhưng ta nghe lại chẳng thấy thú vị tẹo nào.

Người này khẳng định rất ít khen người!

Ta từ trong ngực lấy ra cái hồ lô hắn tặng ta ấy, sau đó lại từ trong hồ lô lấy ra ấm trà, chén trà, nước trà trong ấm trà vẫn còn ấm, không để ý hương vị thế nào, dù sao có thể giải khát. Ta đưa một chén cho hắn. Hắn nhận lấy, còn nhìn hồ lô của ta.

“Ừm, đấy cũng là ngươi tặng ta đấy, đáng tiếc không tìm được cái nắp.” Ta khoa tay múa chân nói với hắn: “Lần trước ta tìm một cái nút chai vải trúc muốn thử xem có thể nhét vào cái miệng này hay không, kết quả vừa nhét liền rơi vào trong bụng hồ lô.”

“Hồ lô này không phải đồ của nhân gian, ngươi dùng những thứ kia là vô dụng.”

“Hả?” Ta nhìn trái nhìn phải cái hồ lô loay hoay một lát: “Chẳng lẽ đây là bảo bối của tiên gia?” Trong Tây Du không phải nói Thái Thượng lão quân hay là Thái Bạch Kim Tinh, cũng từng trồng hồ lô sao? Đồng nhi của hắn còn hái hồ lô, chứa Tôn Ngộ Không bên trong.

Phượng Nghi chỉ cười: “Ngươi cũng đoán chuẩn.”

“A? Thật vậy?”

Ta tức khắc nghiêm nghị tôn kính cái hồ lô này.

Nói như thế nào nó cũng là đồ trên trời mà!

“Bất quá thoạt nhìn hẳn là một quả chưa trưởng thành đã bị hái rụng, lại không có nắp, không xem như bảo vật gì.” Phượng Nghi nói: “Ngươi vẫn mang theo?”

“Đúng vậy.” Ta vậy xong rồi mới cảm thấy… những lời này của hắn hỏi thật giống như có chút vấn đề, ta trả lời lại quá mức thẳng thắn. Trộm liếc mắt nhìn biểu tình của Phượng Nghi. Mặc dù hắn vẫn có khuôn mặt hơi ngạo khí, thế nhưng cảm giác của khóe mắt làm cho người ta cảm thấy tâm tình của hắn tựa hồ không tồi.

“Không nắp cũng dùng được.” Ta nói: “Dù sao chứa đều là một vài thứ linh tinh. Nước, đồ ăn, ta còn đựng cả cuộn chăn màn đấy.” Ta đánh bạo nói đùa với hắn: “Nếu như chúng ta được nửa đêm còn đi không ra, đệm chăn cuốn ta mang cũng có tác dụng rồi.”

Lời này của ta có phần cười nhạo hắn, nhưng Phượng Nghi cũng không giận, ngược lại còn nghiêm túc hỏi lại ta: “Ngươi mang theo mấy bộ đệm chăn?”

“Một bộ a.”

Phượng Nghi ha hả cười, đứng dậy: “Đi thôi.”

Cười cái gì…

Ta thu hồi ấm trà chén trà bỏ vào trong hồ lô, đứng dậy — A!

Con chim bảnh chọe này! Lời kia của hắn là có ý gì chứ!

Một bộ đệm chăn, một bộ đệm chăn, một bộ một bộ một bộ một bộ…

Khuôn mặt ta lập tức trở nên nóng bỏng, cũng không biết là thẹn hay giận, dù sao nóng lợi hại, ta cũng hoài nghi nóng thêm tí nữa cũng có thể nhìn thấy đỉnh đầu ta bốc khói!

Ta lần này là thật sự không ra tiếng, nói ta hẹp hòi cũng được, thẹn quá thành giận cũng tốt, dù sao ta chính là không nói chuyện với hắn.

Kết quả đã tới nửa đêm — Chúng ta thật sự còn chưa có đi ra ngoài.

Hơn nữa cảnh trí bây giờ nhìn ra cũng đã bất đồng, một mảnh hoang dã rậm rạp, nhìn vào đâu cũng đều là một mảnh hắc ám, theo lý chúng ta vẫn còn đang ở chỗ trũng trong núi, nhìn phương hướng chỗ tiên hội tụ tập ở đỉnh núi ấy hẳn là vẫn còn thấy ánh sáng.

Thế nhưng bây giờ chúng ta cái gì cũng nhìn không thấy, bầu trời trên đỉnh đầu dường như bao phủ một tầng mây đen, ngay cả một đốm sao hay mặt trăng gì gì đó cũng tìm không ra.

Được, xem ra chúng ta thực sự phải đi đường đêm, bằng không, sẽ dùng đến chăn đệm cuốn của ta!

Ta đi hai chân đau nhức, Phượng Nghi bỗng nhiên ngừng lại: “Ngươi mệt không?”

“À, vẫn ổn…”

Ta vẫn không có lén dùng pháp lực, vì thế thực sự là mệt mỏi rã rời.

“Vậy trở về đi.”

“Hả? Ngươi không…” Hắn không dỗi? Vừa rồi còn nói không dùng pháp lực.

“Trở về nghỉ ngơi đi.”

Ta không nói cái gì nữa.

Hắn có phải… nhìn thấy ta mệt mỏi chịu không nổi, cho nên mới buông tha cho ý định tiếp tục tìm kiếm hay không?

“Được.”

Muốn thoát khỏi mê cung này phương pháp có rất nhiều, có thể nhún người bay ra ngoài, có thể dùng độn chú linh tinh. Phượng Nghi chỉ điểm ta: “Thổ linh châu của ngươi đâu? Vào loại thời điểm này là đặc biệt có tác dụng, không ngại thử một lần.”

“Hả? Thổ linh châu còn có công dụng này?”

“Không sai. Cho dù trận pháp này của hắn có biến hóa ra sao, chúng ta vẫn là chân đạp trên mặt đất, chỉ cần có đất đai, có địa khí địa mạch, thì thổ linh châu của ngươi có thể làm cho chúng ta trong thời gian ngắn thoát khỏi nơi này.”

“Oa, đây thật sự là bảo bối tốt. Tới thử xem.”

Phượng Nghi đưa tay qua, thoải mái cầm một tay ta.

Hợ…

Ta liếc hắn một cái, được rồi, nếu muốn dùng hạt châu của ta đi ra ngoài, vậy hắn phải nắm ta cũng hẳn là, nếu không ta ra ngoài bằng hạt châu bỏ rơi mình hắn, cũng không tốt lắm. Lại nói hạt châu vẫn là hắn tặng ta mà.

Bàn tay ta hơi khép, một hạt châu màu vàng đất chậm rãi theo lòng bàn tay di động ra đây. Phượng Nghi ra hiệu ta nên khống chế như thế nào.

Ba ngón tay ta hơi gập, làm thủ thế Phượng Nghi dạy ta.

Thổ linh châu yếu ớt sáng lên, ta quả nhiên cảm thấy cảm giác dưới chân bất đồng, ừm, hình dung như thế nào đây…

Giống như ngươi đứng ở trên xe hơi. Thật ra sàn xe đối với chân ngươi mà nói không nhúc nhích, thế nhưng đất dưới xe hơi lại đang nhanh chóng bị ném ra xa.

Cảm giác của ta bây giờ chính là như vậy. Một mảnh đất dưới chân chúng ta không hề động, thế nhưng khối đất phía dưới đích thực tất cả lại đang di động, cảnh vật xung quanh bóp méo rất nhanh biến hóa.

Tay kia của Phượng Nghi cũng duỗi qua đây, nhẹ nhàng khoác lên hông ta.

Ợ…

Động tác của tay hắn cũng rất nhẹ.

Ta bất động đứng đơ ra ở đó, trước mắt chính là ngực hắn.

Phượng Nghi cao hơn ta, đấy là đương nhiên. Vì thế ánh mắt của ta nhìn thẳng chính là ngực hắn.

Hắn hôm nay ăn mặc cũng không hoa lệ, trên người có một cỗ hương khí nhàn nhạt… thanh nhã.

Không thể nói rõ đó là hương khí gì, tóm lại, rất dễ chịu…

Tay khoác lên ngang hông kia chậm rãi siết chặt. Ta vốn nghĩ mình đã đủ cứng ngắc ra rồi, không ngờ còn có thể cứng ngắc hơn cả ban nãy.

Tay hắn đang di chuyển, ta vẫn không nhúc nhích.

Có điều…

Có điều…

Không biết làm sao, mặt của ta liền dán đến trước ngực của hắn.

Vải vóc mềm mại chạm đến mặt. Ta cảm thấy vải vóc kia rất lạnh.

Không không, không phải vải lạnh, là mặt ta…

Quá nóng!

Nóng đến sắp bốc cháy.

Hắn hắn hắn, người ta nói gì mà quân tử không làm chuyện mờ ám! Hắn lại thừa dịp trời tối giở trò!

Quả nhiên con chim này không phải là quân tử!

Lòng bàn chân hơi hơi chấn động, cái loại di động ấy đình chỉ.

Ta vẫn cứng ngắc bất động, mặt dán trước ngực hắn, có thể nghe được tim của hắn đang đập.

Từng cái từng cái, rất ổn định.

“Tam Bát.” Thanh âm hắn rất thấp.

“…” Ta cảm thấy đỉnh đầu ta khẳng định bốc khói rồi!

Cả người ta cũng sắp bốc cháy! Thứ chảy trong mạch ta khẳng định không phải máu mà là dầu hỏa!

Hắn hắn hắn, hắn còn muốn làm gì? Hắn không phải là… không phải là… còn muốn tiến thêm một bước đấy chứ?

Vậy ta, ta có phải nên kiên quyết đẩy hắn ra, hay là cho hắn một cái bạt tai giống như nữ chính tiểu thuyết để bày tỏ trinh liệt của mình hay không? Hay là…

Hắn thấp giọng nói: “Thiên chu võng.”

Phản ứng bản năng của ta chính là lập tức vê ngón tay, võng tơ nhện hộ thân im hơi lặng tiếng bắn ra ngoài, trước mắt xẹt qua một mảnh xám bạc, mạng nhện đã vòng xung quanh người, bảo vệ cả ta và hắn.

Phòng hộ căng ra, ta mới lấy lại tinh thần.

Ta vừa rồi còn tưởng rằng hắn muốn… Thế nhưng, hắn sao lại đột nhiên toát ra một câu như vậy?

Ta cảnh giác bản năng nhìn quanh bốn phía. Xung quanh một mảnh u ám, lấy nhãn lực của ta cũng chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra khoảng cách vài thước, nơi này tựa hồ vẫn là một mảnh hoang dã, không có tiếng người, không có…

Nơi này rất yên tĩnh, ngay cả tiếng gió tựa hồ cũng nghe không được.

Ta cũng đè thấp thanh âm hỏi hắn: “Làm sao vậy?”

“Nơi này không phải Mai sơn.”

Hở? Không xong, chẳng lẽ là ta lần đầu tiên sử dụng thổ linh châu không được, làm cho chúng ta lệch khỏi phương hướng vốn nên có?

Nghĩ như vậy ta có chút chột dạ, bất quá Phượng Nghi hạ một câu lại là: “Nơi này cũng không phải nhân gian.”

Hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.