Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 128: Chương 128: Lễ Mừng Sinh Nhật Ma Quân (Tứ)




Bên ngoài cách đình viện và tường cao xa xa, còn có thể nghe được động tĩnh trên đại quảng trường trong nam cung, những người đó hưng phấn thét to, cổ động, máu tươi chỉ càng làm cho bọn họ thêm hưng phấn mà thôi.

Ta nghĩ ta trong khung, vẫn là một linh hồn yếu đuối. Tối thiểu, ta cảm thấy loại tiết mục bạo lực này, không thích hợp với ta.

Người vội vàng đi qua bên người chúng ta ngược lại gấp không thể chờ: “Ta đoán nhất định là Hợp Trọng tướng quân lên sân khấu! Bút tích kia của hắn, nè!”

Hợp Trọng tướng quân?

Ta không muốn lại quay về, cùng với Phượng Nghi hai người dựa vào cây cột rộng bên ngoài, nghe người tới tới lui lui nói.

“Hợp Trọng tướng quân?”

“Ừ, nghe nói biết văn biết võ, hiện tại đã là đứng đầu của thất ma tướng.”

“Nghe thật là lợi hại nha.”

Phượng Nghi dùng truyền tâm ngữ nói với ta: “Thất ma tướng đời trước ban đầu bị giết mất năm, hai người khác sớm đã bế quan không ra, cho nên những người mới này lên nhanh.”

Truyền tâm ngữ, chính là chỉ có ta nghe được, người bên ngoài thì không nghe được.

“Ừm, có về xem nữa không?” Ta cũng dùng truyền tâm ngữ hỏi hắn.

“Ngươi không phải không muốn trở về?” Phượng Nghi quay đầu. áo quần của hắn dưới ánh sáng ảm đạm của đình viện này thoạt nhìn giống như áo sa màu bạc. Phía sau là một sân hoa màu máu đỏ tươi.

Phượng Nghi cho dù trên mặt làm cho gầy gò vàng vọt, thế nhưng cũng không được một thân khí phái của hắn. Người đi ngang qua có không ít ngắm hắn mãi, thậm chí có một nữ nhân đứng ở nơi đó nửa ngày không dịch bước. Ta hắng hắng giọng, ho một tiếng, nghiêng nửa thân che khuất Phượng Nghi.

Hừ. Tuy rằng nói nhìn cũng sẽ không mất đi miếng thịt. Nhưng cũng không thể vẫn để nhìn tùy tiện suồng sã như vậy chứ?

Kết quả ta đây vừa chắn, nữ nhân kia lại còn thực sự da mặt dày tự mình sáp qua.

Hơn nữa chẳng những sáp qua, còn lên mặt, hắng giọng nói: “Các ngươi là ai, vì sao dừng lại ở đây?”

Giọng điệu của chủ nhân.

Ta quay đầu, nữ nhân này mặc… A, chẳng trách ngang ngược như thế. Mặc cũng là váy màu đen mà!

Được rồi, khách khí chút mà nói. Nàng trông không tồi, làn da trắng nõn, môi tô đỏ hồng, trên đầu đeo hoa vải và trâm vàng hình thức tân thời, mắt dài nhỏ, môi hơi mỏng, trên tay còn đeo một cái nhẫn ngọc.

Không biết là cung nữ hay là nhân vật nào khác?

Ta thật sự không muốn để ý tới nàng ta, Phượng Nghi lại nói: “Bên ngoài ầm ĩ quá, nương tử ta choáng váng đầu, ở chỗ này thở một hơi.”

Hợ, nương tử…

Hắn nói thật trôi chảy há… Cái đó, ta trước kia sao lại không biết Phương đại lại bình dị gần gũi như thế? Hắn không phải luôn ra vẻ ta đây sao!

Ánh mắt của nữ tử kia chỉ quan sát Phượng Nghi từ trên xuống dưới, ngay cả ta người ngốc như vậy cũng có thể nhìn ra, trong mắt nàng kia hận không thể mọc ra cái móc câu Phượng Nghi đi.

“Vậy sao…” Nàng nói: “Đi về phía trước lại quẹo trái, có một phòng trà nhỏ, cũng là có thể đãi khách, hai vị không ngại qua đó ngồi một chút.”

Ta nói: “Vậy thì không dám, không cần làm phiền.”

“Không phiền không phiền.” Nàng còn thiếu chút nữa là lấy tay kéo Phượng Nghi rồi, có lẽ để ý bên cạnh có người còn có một tia rụt rè, không lôi kéo Phượng Nghi lại kéo ta: “Hai vị mời bên này, ta mời hai vị uống chén trà. Hôm nay là ngày vui, ta có duyên với hai vị mà…”

Ánh mắt nàng kia nhìn chằm chằm Phượng Nghi, mặc dù nói là có duyên với hai chúng ta, thật ra nàng căn bản là không đếm xỉa đến ta!

Ta cảm thấy tính tình ta thật tốt, thế nhưng nữ, nữ nhân này, được rồi, có lẽ nàng không phải người, cũng là yêu ma quỷ quái giống ta, điều này không quan trọng!

Ta rất muốn quất nàng! Đây mới là quan trọng nhất trước mắt!

Ta nhịn lại nhịn, Phượng Nghi cũng ám chỉ ta an tâm một chút đừng nóng.

Được rồi, đây là trên địa bàn của ma cung, chúng ta người đang dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Bất quá nữ nhân này, lúc đi đường vẫn muốn đi kề bên Phượng Nghi dụi dụi, đến phòng trà mà nàng nói kia, lại hận không được thể lập tức một cước đá ta ra, sau đó trực tiếp gục Phượng Nghi…

Oa, đây là Phượng Nghi còn dịch dung, nếu là không dịch dung, chỉ sợ nữ sắc lang này lập tức sẽ bá vương ngạnh thượng cung!

Ta khinh! Xem đức tính kia của ngươi! Điệp Ma đại nhân của các người đủ xinh đẹp đủ có khí chất đi? Phượng Nghi cũng không cho vào mắt nhá. Hứa Minh Loan thấy tại Mai sơn kia cũng coi là nhân vật hạng nhất đi? Phượng Nghi cũng là thờ ơ miễn cưỡng! Chỉ bằng ngươi miếng gỗ này! Hừ!

Phượng Nghi cũng không lãng phí thời gian, nữ nhân này vừa báo tên, nói là Hồng Nhị, phụ trách một số việc vặt vãnh ngày hôm nay, trong giọng nói không khỏi có ý khoe khoang muốn yêu chiều, tựa hồ là ám chỉ Phượng Nghi, ngươi xem ngươi xem, ta có bao nhiêu thân phận địa vị, ngươi nếu theo ta, đảm bảo ngươi được lợi bla bla bla…

Ta bây giờ không tức giận chút nào, trái lại cố nén cười đến khó chịu.

Đây là ám chỉ Phượng Nghi hẳn là mau mau thức thời quỳ gối dưới váy nàng làm một gã tiểu bạch kiểm nhi thức thời nghe lời sao?

Nàng không biết vị trước mắt nàng này tiểu hồng kiểm nhi tiểu hắc kiểm nhi gì cũng có thể làm, chính là không thể làm tiểu bạch kiểm nhi sao?

Phượng Nghi hiệu suất cực cao, lập tức nheo mắt lại ra một câu: “Ngươi bây giờ bề bộn nhiều việc, cực kì bận, mau đi về phía quảng trường đi.”

Hồng Nhị kia sững ra lập tức gật đầu theo: “Phải, ta rất bận, ta đi trước.”

Ô… Chiêu thức ấy thông minh nha!

Nàng chân trước vừa đi, ta lập tức tiến đến bên cạnh Phượng Nghi: “Ngươi đây là di hồn đại pháp sao?”

“Tương đương.” Phượng Nghi nâng trà lên ngửi ngửi, nói: “Có thể uống, nước trà này rất sạch sẽ.”

Ta cũng nâng chén trà lên, mặc dù cảm thấy hắn đuổi Hồng Nhị kia đi thực sự hả lòng hả dạ, bất quá còn có chút lo lắng: “Liệu có bị phát hiện không thích hợp hay không?”

“Sẽ không.”

Ta buông tâm sự, sau đó cùng Phượng Nghi thảo luận nữ nhân kia ăn mặc khó coi, môi mỏng, lòng trắng mắt còn nhiều hơn con ngươi… Nói mấy câu cảm giác mình thực sự chẳng có phong độ gì, rất có ý ghét của gà con bụng dạ chanh chua. Bất quá, liếc mắt nhìn Phượng Nghi, khóe miệng hắn tựa hồ còn có nụ cười tủm tỉm, dường như nghe rất hăng say rất bùi tai.

Có điều nụ cười trên mặt hắn, bỗng nhiên chợt tắt.

Ta cũng cảm thấy nơi đó có gì đó không bình thường, ngừng lại.

Trong không khí tựa hồ có một tia… tiếng gió bất an đang di động.

Phượng Nghi tại phương diện này nhạy cảm hơn ta. Mà ta tuy rằng được viên phong linh châu kia, lại chưa đến trình độ ấy của hắn.

“Làm sao?” Ta vừa đứng lên, vừa căng thiên chu võng ra.

“Thật sự là… Ngươi không cảm thấy, có chút quen thuộc?”

“Quen thuộc?” Ta nhìn hắn.

“Đừng lo, ta nói rồi, có ta ở đây, ngươi không cần phải lo lắng cái gì. Đi, chúng ta về quảng trường đi.”

Ta đáp ứng một tiếng, Phượng Nghi đẩy cửa đi ra ngoài trước. Chẳng có phong độ quý ông ưu tiên phụ nữ tí nào. Nhưng ta nhìn bóng lưng hắn, thấy thế nào, lại cảm thấy hắn thật sự là rất tuấn tú rất tuấn tú, rất có phong độ!

Trong hành lang lúc này cũng không có người nào, thế nhưng tiếng hô trong quảng trường lại là đợt sóng sau cao hơn đợt sóng trước, xem ra thật sự là… ừm, có huyền cơ nha.

Chúng ta tăng nhanh bước chân, còn chưa đi đến thềm đá nơi đó, bỗng nhiên bước chân Phượng Nghi dừng lại. Ta bản năng quay đầu nhìn về bên phải, có đoàn người đang đi về phương hướng quanh co khúc khuỷu của chúng ta.

Đám hộ vệ ma cung gác ở hành lang quỳ xuống, mà Phượng Nghi thì kéo tay ta, tránh trong bóng râm phía sau thang đá. Ta xem thời cơ cũng đến, lập tức tung ra một chiếc võng trong suốt che quanh thân chúng ta từ trên xuống dưới. Cho dù có người đứng trước mặt chúng ta, trợn to mắt nhìn, hít mũi ngửi, đưa tay ra sờ, cũng chạm không tới, không phát hiện được.

Mà người xa xa đi tới kia, ta cũng thấy.

Một đám cung nữ vây quanh, không phải Điệp Ma Tam Thất, lại là người nào?

Nàng mặc quần áo toàn bộ màu đen như nhuộm mực, váy dài tơ sa màu đen, tóc vén thành búi thiên vân không đối xứng, không mang trang sức nào. Cái loại khí thế cao quý, uy nghiêm này làm người ta cơ hồ khó mà ngước lên nhìn được.

Ta và Phượng Nghi chen cùng một chỗ, bất quá lúc này trong lòng ta tuyệt không có suy nghĩ lãng mạn gì.

Ta là nhớ tới một chuyện.

Khi ma quân tiền nhiệm chết, liền bổ nhiệm vị Điệp Ma này. Đó là chuyện mấy trăm năm trước. Mà ta gặp được Tam Lục và Tam Thất, cùng nhau bái nhập Đào Hoa quan, tuyệt không có thời gian dài như vậy, vì thế… nàng đầu tiên là Điệp Ma, sau đó mới là Tam Thất. Không, có lẽ từ đầu tới đuôi đều không có Tam Thất nào, vẫn chỉ có Điệp Ma mà thôi.

Ta vốn đang nghĩ, nếu như Tam Thất là bởi vì duyên cớ nào rơi vào ma đạo, bất đắc dĩ mà biến thành như bây giờ, như vậy ta…

Tuy rằng ta chưa nghĩ nếu vậy ta nên đối xử với nàng như thế nào, thế nhưng…

Ta bây giờ không cần phải rối rắm vấn đề này.

Đám người này đi qua trước người chúng ta, hai bên cách gần như vậy, ta thậm chí có thể thấy rõ chiếc cổ thon dài trắng nõn của Tam Thất, được cổ áo bao quanh làm nổi bật, giống một con thiên nga cao quý. Những người đó không một ai phát hiện ta và Phượng Nghi đang náu ở đây. Chờ các nàng đi xa, ta mới rút võng tơ, cùng Phượng Nghi dọc theo thềm đá trở về.

Bất quá, vị Điệp Ma này vì sao vội vàng rời đi chứ?

Vừa bước ra đường hẻm, tiếng gầm nghênh diện ào tới quả thực muốn đẩy người ngã về phía sau. Ta dừng bước nhìn về giữa sân, trong sân một bên là ca múa, một bên sương dày bao quanh, trung gian còn có tiếng đánh nhau hô quát, nơi chúng ta đi qua, những người xem cũng đã đỏ mắt khàn giọng, khen ngợi ồn ào cũng tới tình hình rát cổ bỏng họng căng thẳng tột độ, tựa hồ nhìn không thấy chân tướng tranh đấu trong sương dày kia, ngược lại cảm thấy càng thêm thần bí kích thích!

Đến nơi này, cái loại cảm giác không thích hợp đó càng đậm.

Ta ngẩng đầu ngắm trời, trời u ám giống như lúc đã lên đèn, chung quanh quảng trường và bên cạnh khán đài đều đốt bó đuốc lớn, những cây đuốc này tuyệt đối không bình thường, sân lớn như vậy, lẽ ra chút chiếu sáng ấy căn bản không đủ, bất quá người ma cung đều có thủ đoạn, không biết là dùng thủ pháp gì, những cây đuốc này cực kỳ sáng, chiếu bốn phía vẫn sáng sủa như cũ.

Chúng ta trở lại chỗ ngồi, Chu Anh Hùng bọn họ thật ra vẫn liên tục quay đầu lại, nhìn thấy chúng ta mới nhẹ nhàng thở ra, Chu Anh Hùng oán giận: “Chủ nhân, sao lại đi lâu như vậy? Chúng ta còn nghĩ có phải thân thể chủ nhân không khỏe hay không, định đi tìm đây.”

“Nơi này quá ầm ĩ,” ta nói: “Nghỉ ngơi một lát ở phía sau mới trở lại.”

“À.” Chu Anh Hùng không hỏi lại, mà là cao hứng phấn chấn chỉ vào giữa sân nói: “Chủ nhân mau nhìn! Chuyến đí này quả thực không tệ nha! Vị Hợp Trọng tướng quân kia thật là thủ đoạn, chỉ bày một trận nhỏ, liền vây mấy tráng sĩ khiêu chiến hắn kia không ra được!”

“Ờ…” Ta không hứng thú lắm.

Cảm giác của Phượng Nghi tuyệt đối không sai, ta cũng cảm thấy cảm giác của mình càng ngày càng rõ ràng.

Hẳn là không phải vì trận pháp nhỏ kia.

Nơi này khói mây hội tụ, lôi điện ẩn mà không phát. Hơn nữa luồng không khí bốn phía quảng trường tựa hồ cũng bị một cỗ ám kình lôi kéo, chậm rãi, biến hóa vi diệu sản sinh không làm người ta phát giác ra được!

Ta liếc mắt nhìn Phượng Nghi, hắn cũng nhìn ta, dùng thần giao cách cảm nói: “Đây là pháp trận của đạo gia.”

“Cái gì?”

Ta cơ hồ suýt thất thanh hô lên.

Trận do đạo sĩ giăng? Ma, ma vực này cơ hồ cũng chính là một thế gian con người khác, nhân gian có hết thảy nơi này đều có, chỉ duy độc không có hòa thượng đạo sĩ!

Không không!

Ta đột nhiên nhớ ra!

Ta sao lại đã quên! Chúng ta còn vừa mới gặp một đạo sĩ không bao lâu!

Thanh Liên đạo sĩ của Thục sơn, mờ mờ ảo ảo chưởng giáo một đời, lại sau biến Đào Hoa quan cũng mai danh ẩn tích kia!

Hắn không phải đang ở ma vực sao? Hơn nữa, hắn trước kia đã từng bày ra chuyện diệt yêu, liều mạng cùng Đào Hoa quan chính là lưỡng bại câu thương. Chẳng lẽ, chẳng lẽ hắn chạy đến ma vực, cũng muốn ở chỗ này bày trận diệt ma hay sao?

Chu Anh Hùng hưng phấn chỉ cho chúng ta xem: “A, sương mù tan một tầng. Chủ nhân, mau nhìn, đó chính là Hợp Trọng tướng quân! Thật sự là anh minh thần võ nha!”

Trình độ văn hóa của Chu Anh Hùng rất thấp, từ anh minh thần võ này tám phần cũng là học xong dùng liền. Bất quá, thân ảnh như ẩn như hiện trong sương dày kia…

Ta và Phượng Nghi nhìn nhau.

Đây không phải Thanh Liên đạo sĩ còn là ai?

Không thể ngờ được hắn lại thành tướng quân của ma vực! Đây thật đúng là… Chuyện lạ mỗi ngày đều có, hôm nay đặc biệt lạ hơn! Nháy mắt một cái, gà mái biến thành vịt!

Hắn chẳng những đến ma vực chơi Vô gian (1), còn chơi đến lớn! Vô gian tới ma cung của ma vực, còn có thể lẫn vào đến đứng đầu thất ma tướng, không bị người nhìn thấu không nói, lẫn vào có thể coi là nổi lên sóng gió!

Ta lấy đầu ngón chân tự hỏi cũng có thể cho ra một cái kết luận: Trận pháp trên đỉnh đầu đã động lại chưa lộ manh mối ấy, hai trăm phần trăm thoát không được quan hệ với vị đạo sĩ này!

Chú thích

(1) Vô gian: chỉ phim “Vô gian đạo”, kể về cuộc đấu trí căng thẳng giữa một viên cảnh sát hoạt động bí mật trong một băng xã hội đen và một tên tội phạm do chính băng xã hội đen này gài vào lực lượng cảnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.