Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 145: Chương 145: Mưa Gió Thất Thường Khó Dự Đoán




Người ám toán ta, rõ ràng là ta từng gặp tại chỗ Tử Hằng, thị nữ tên là Yên Song kia!

Thải Mai sư cô nhìn kỹ cây kim dài trong tay, cười lạnh nói: “Rất có tiền đồ nha, chơi độc chơi đến trước mặt ta.”

Ta cũng sáp qua xem, ừm, phía trên hẳn là dùng độc mầm khoai lạnh, độc này với ta mà nói không đau không ngứa, cho dù bị độc, cũng nhiều lắm đánh hai cái ngáp, ngủ một giấc thôi. Ta tương đối hiếu kỳ chính là, thiên chu võng của ta không có phòng được triệt để cây kim mảnh này, chỉ là tan mất đại bộ phận lực đạo của nó.

“Đây là kim thấu cốt… Thứ này cũng không thấy nhiều tại tiên giới.” Thải Mai sư cô đi về phía trước bước nào, Yên Song kia run run lui về phía sau bước đó, gương mặt ấy đã không còn bộ dáng thanh tú lúc đầu, nước mắt nước mũi, còn dính vết máu, thoạt nhìn chật vật không chịu nổi.

“Thải, Thải Mai tiên cô, ta, ta cũng là vâng mệnh người ta, không phải, không phải ta… Đừng, đừng giết ta…”

“Hiện tại biết sợ? Hả? Vừa nãy làm cái gì?”

“Ta không thể, không thể… Phu nhân chúng ta bảo ta…”

“Hờ, ta liền biết tiện nha đầu này mưu đồ bất lương.”

Thải Mai sư cô vung tay, cái kim dài kia đâm thẳng vào bả vai Yên Song, nàng kêu thảm một tiếng, đầu ngả sang bên cạnh.

Ta nháy mắt mấy cái: “Đã chết?”

“Dọa hôn mê.” Thải Mai sư cô oán hận nói: “Muốn chết nào có dễ dàng như vậy? Lại nói, như vậy cho nàng chết thật ra tiện nghi nàng. Ta phải lưu trữ mạng của nàng, giao nàng cho chỗ Hình Thiên tiên quân. Ít nhất để nàng ở trong tù băng trăm tám mươi năm. Vả lại, nàng nếu là chết, thì không dính líu được đến họ Đổng nữa.”

“À há.”

Ta ném ra một đạo dây tơ nhện trói chặt Yên Song kia lại, nàng vẫn không nhúc nhích cuộn tròn bên chân chúng ta, hoàn toàn mất đi khả năng cử động.

Chờ chúng ta quay đầu lại nhìn tình hình chiến đấu. Được. Đã toàn rối loạn. Toàn trường chỉ có một người còn đứng ngoài vòng tròn, chính là đại sư huynh của Tử Vi cung kia. Mọi người của Linh Tuyền cung, kể cả họ Đổng cùng đại sư tỷ của nàng cũng đã cuốn vào bên trong đám sương mù ấy.

Thải Mai sư cô nháy mắt nhìn ta. Ta ngầm hiểu, tiếp tục thúc giục tơ nhện của ta.

Phượng Nghi thấp giọng hỏi ta: “Có bị thương không?”

“Không có. Ta vẫn ổn.”

Tơ nhện tương đương với tay của ta, mắt của ta.

Sương mù dày đặc tuy rằng ngăn trở tầm mắt, thế nhưng cũng không ngăn được cảm giác.

Ừm, Linh Tuyền cung người đông thế mạnh, Tử Vi cung thì lại có một đại sư huynh pháp lực cao cường pháp bảo nổi trội đè trận, đánh nhất thời là khó phân thắng bại. Ta quay đầu nhìn Tử Hằng. Ánh mắt của hắn lại hướng về phía khác, dựa tay đứng ở nơi đó, bóng dáng có chút cô đơn, dường như chuyện xảy ra tại đây hắn không mảy may quan tâm, giống như không có nửa điểm quan hệ với hắn.

Phương hướng hắn nhìn…

Phượng Nghi nắm tay ta, thấp giọng nói: “Bên kia là phương hướng Tử Vi cung.”

À há…

Chỗ Tử Vi cung, hiện gờ nhất định cũng không yên ổn đi?

Rốt cuộc trận tranh đoạt này ai thắng ai thua đây?

Trong lòng ta cảm giác được chán ghét bản năng, bất luận ai thắng ai thua, nói chung không có quan hệ lớn với ta.

Còn Tử Hằng? Trong lòng hắn hi vọng thế nào?

Giữa sương mù dày đặc thỉnh thoảng có ánh sáng kiếm quang bắn ra, ta còn ngửi thấy mùi máu tươi.

Động tĩnh tơ nhện truyền về, họ Đổng cũng tựa hồ bị thương, thế nhưng vết thương cũng không nặng, chẳng qua là nội tức cản trở, khiến năng lực hành động của nàng giảm bớt nhiều. Thế nhưng lại thêm tơ nhện và độc của ta, tình hình của nàng sẽ không tốt lắm, phi kiếm cơ hồ hoàn toàn không chịu khống chế, đồng môn nàng tựa hồ khí thế cũng càng ngày càng yếu, Tử Vi cung thanh thế đại thịnh.

Vị đại sư huynh của Tử Vi cung kia trấn định tự nhiên khống chế cờ Phong Vân canh giữ một bên, sau một lúc lâu, hắn ném cờ đi, lại thu về, sương mù dày đặc đầy mắt tức khắc biến mất không thấy, tình thế trong sân vừa xem hiểu ngay.

Người của Linh Tuyền cung có mấy người đã ngã xuống đất sinh tử không biết, còn lại cũng cơ hồ mỗi người mang thương, dựa lưng vào nhau khổ sở chống đỡ, trận pháp của Tử Vi cung lại không thấy tán loạn.

Thắng bại đã liếc qua thấy ngay rồi.

“Ừ, Giang Ngọc Thành rất có tiền đồ nha.” Thải Mai sư cô nói: “Xem ra cung chủ tương lai của Tử Vi cung, nhất định không phải là hắn còn là ai.”

“Chính là người dùng cờ Phong Vân ấy?”

“Đúng là hắn.”

Tóc đại sư tỷ của Linh Tuyền cung kia bị mất hơn nửa bên, bên kia rối tung, thoạt nhìn giống một bà điên, nàng một tay vịn cột đá hỏng, tường sáng màu đỏ hộ thân cũng không có rực rỡ như ban nãy, có vẻ tối hơn rất nhiều, giống như ánh lửa ngọn nến sắp tắt.

“Thật hèn hạ…” Thanh âm của nàng khàn khàn trầm thấp: “Tử Vi cung các ngươi chẳng những sử dụng mánh khoé như vậy, còn âm thầm hạ độc tính kế! Tử Vi tiên quân từ trước đến nay rêu rao bản thân nhân nghĩa hiền hòa, thì ra chính là cách nhân nghĩa hiền hòa như thế! Ta hôm nay xem như mở mang kiến thức.”

Giang Ngọc Thành không nhanh không chậm, một mặt chỉ điểm đồng môn bao quanh người của Linh Tuyền cung, một mặt lạnh nhạt nói: “Quá khen. Tử Vi cung ta làm việc từ trước đến nay chữ lí đi đầu, cũng không ngang ngược áp bức. Chẳng qua là nhân nghĩa này, cũng phải xem là đối với người nào, Linh Tuyền cung các ngươi một môn trên dưới đều có danh điêu ngoa độc ác, với các ngươi nói nhân nghĩa cái gì? Các ngươi hiểu được cái gì gọi là nhân nghĩa sao? Huống hồ chúng ta không có hạ độc tính kế, vu tội bừa bãi cũng không cần lôi ra.

Oa, người này thoạt nhìn hào hoa phong nhã, miệng nhưng thật ra rất không tha cho người ta nha.

Bất quá, ta thích! Mắng giỏi!

Những nữ nhân của Linh Tuyền cung này nhìn chính là làm cho người ta không vừa mắt, bốn chữ điêu ngoa độc ác không thể chuẩn xác hơn. Bên chân của ta chính là chứng cứ điêu độc rõ ràng… Hợ?

Ta bỗng nhiên cảm thấy không đúng, cúi xuống xem xét tình hình Yên Song kia.

Không hô hấp không mạch đập, linh phách cũng đã sắp tan.

“Chuyện này…” Ta ngẩng đầu nhìn Phượng Nghi: “Nàng, nàng đã chết?”

“Không có khả năng.” Thải Mai sư cô nói: “Độc tính trên cái kim này quyết không nhanh muốn mạng người như thế, lại nói, ta đâm chính là mạch huyệt hối tuyền, độc khí sẽ không khuếch tán…”

Nhưng lời của nàng cũng nói không được nữa.

Ta đoán được một khả năng: “Nàng có phải… trước khi tới ám toán chúng ta, cũng đã… ừm… hay không…”

Thường nghe nói chuyện như vậy. Một số tử sĩ trước khi chấp hành nhiệm vụ cũng đã uống thuốc độc, sau đó vô luận hành động này có thành công hay không, dù sao bọn họ là nhất định phải chết.

Thải Mai sư cô oán hận nói: “Nhất định là bị Linh Tuyền cung động tay chân trước rồi… Kỳ quái, nàng vì sao lại đối phó với con?”

“Ợ, nàng vừa rồi nói là…” Họ Đổng sai khiến.

Bất quá, ta và họ Đổng có thâm cừu đại hận gì sao? Dường như… Tuy rằng ta căm hận nàng, thế nhưng lại chưa từng xé rách mặt khắc khẩu với nàng mà. Nàng đối phó Tiểu Tâm, cũng là hướng về phía Tử Hằng… Nếu như nàng muốn cho Yên Song ám sát, ta cảm thấy thế nào cũng chưa đến lượt ta mà?

Thải Mai sư cô thở dài: “Quên đi, chết thì chết đi, cho dù nha đầu này tới Hình Thiên cung nói cái gì, người của Linh Tuyền cung cũng có phương pháp chối sạch.” Nàng kéo ta đứng lên: “Đừng cứ nghĩ chuyện này, cho dù không có nàng, chúng ta muốn thu thập tiện nha đầu họ Đổng, vậy cũng là dễ như trở bàn tay. Trở về đưa thi thể nha đầu này đi Hình Thiên cung, cũng có thể thêm tội trạng cho Linh Tuyền cung.”

Không phải…

Lời tuy nói như vậy, nhưng ta cảm thấy rất kỳ quái.

Họ Đổng… Vì sao hận ta như thế?

Ta quay đầu nhìn Tử Hằng, hắn lại bỗng nhiên giương mày dài, tựa hồ nhìn thấy chuyện gì làm hắn phấn khởi.

Ta theo hắn ánh mắt nhìn lại, phía đông nam biển mây rất xa, áng sáng tím phóng lên cao, bỗng nhiên nở rô.

Phượng Nghi nắm thật chặt tay ta, ánh mắt nhu hòa mà trầm tĩnh: “Đừng lo, là Tử Vi cung thắng. Linh Tuyền cung lần này vây cánh hao tổn rất nhiều không nói, khí thế cũng nhất định giảm đi. Bởi vậy, Ngao gia chắc chắn sẽ không khăng khăng giữ mối quan hệ với Linh Tuyền cung. Tử Hằng ít nhất… sẽ không lại bị cái gông này trói buộc.”

Ta khe khẽ thở ra: “Thật không? Như vậy… Thật tốt…”

Ta là cao hứng thay cho Tử Hằng, thế nhưng, không biết vì sao, giữa cao hứng này lại có tia lo lắng âm thầm…

Dường như… Ta chung quy cảm thấy, chuyện này, có chút quá thuận lợi.

Linh Tuyền cung cứ như vậy thất bại, họ Đổng cũng nhất định sẽ giống như lời sư cô, chúng ta muốn vê tròn đập bẹp nàng cũng được!

Xa xa truyền đến tiếng chuông ảm đạm, một tiếng, lại một tiếng.

“Ừ, Chính Hòa tiên quân đã gặp mặt Hình Thiên tiên quân.” Thải Mai sư cô mặt mày hớn hở: “Hai bên đồng thời ra tay, Linh Tuyền thánh mẫu khẳng định chắc chắn thất bại. Hèn chi Giang Ngọc Thành tính trước kỹ càng như vậy, thì ra lôi kéo được chỗ dựa vững chắc mạnh như thế.”

Chính Hòa tiên quân… Không phải là Chính Hòa cung mà Phượng Nghi mang ta đi sao?

Thì ra là việc này.

Tay bị Phượng Nghi cầm cảm giác hơi hơi siết chặt, ta lấy lại tinh thần, trong thanh âm của Phượng Nghi giấu không được sự quan tâm: “Nàng sao vậy?”

“Không sao…” Ta nói như thế nào đây? Chính là cảm thấy thay đổi bất ngờ này quá nhanh, làm người ta không kịp nhìn thấu?

Vẫn là ta cảm thấy thế sự vô thường, nhất thời phong quang vô hạn, ngay sau đó liền thất bại thảm hại.

“Chúng ta có thể báo thù trút giận cho Tiểu Tâm sao?” Ta nhỏ giọng hỏi.

“Không thành vấn đề, ta đi nói một tiếng với Chính Hòa tiên quân là được, người của Linh Tuyền cung nhất định sẽ tạm thời giam giữ tại chỗ hắn, chờ bảy ngày sau mới đưa đến Hình Thiên cung, buổi tối ta mang nàng qua.” Phượng Nghi dừng một chút, còn nói: “Chỉ là, phải lưu một cái mạng của nàng ta. Phải biết tiên nhân có tội, nhất định phải đến Hình Thiên cung thẩm vấn định tội, nàng không thể tự tiện đả thương tính mạng nàng ta.”

“Ta biết.” Ta cắn răng, sau đó cười lạnh hì hì: “Nhất định sẽ lưu một cái mạng của nàng.”

Bất quá, còn có chuyện.

“Tử Hằng đâu? Hắn có thể bỏ bà vợ xấu này chứ?”

Phượng Nghi nhìn thấy xa xa ba người Ngao gia đi về phía bên này, chút ý cười nơi khóe miệng rất nhạt, mang theo chút bất đắc dĩ, mang theo chút khinh thường: “Người Ngao gia không thể khôn khéo hơn, lúc này… Cho dù Tử Hằng không muốn bỏ vợ, bọn họ cũng nhất định sẽ buộc hắn lập tức vạch rõ ranh giới với Linh Tuyền cung.”

Người của Tử Vi cung áp tải người của Linh Tuyền cung rời đi, các thần tiên đang xem cuộc chiến cũng phần lớn giải tán. Nhất thời, chỉ để lại Quan Vân đài lộn xộn, chứng minh vừa nãy ác đấu từng phát sinh tại đây.

Thải Mai sư cô vung tay áo xua tay, giải từng bố trí ban nãy.

Nàng sử dụng độc thu phát thành thạo, nặng nhẹ tùy mình, thật sự mạnh hơn ta rất nhiều.

Ta một đường đi một đường nghĩ, Thải Mai sư cô nói không sai, cho nên vừa rồi Yên Song chết, nhất định không phải nàng xuống tay nặng, mà là có người trước đó hạ thủ với nàng ta.

Nghi vấn của ta mơ mơ hồ hồ nổi lên trong lòng, bất quá, buổi tối đi Chính Hòa cung, ta sẽ đòi một đáp án với họ Đổng. Nàng cho dù không thừa nhận, ta cũng có rất nhiều biện pháp đối phó nàng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.