Bàn Ti Động 38 Hào

Chương 132: Chương 132: Quãng Ngày Chìm Trong Lòng Đất




“Ừm, ngươi hiện tại cảm giác thế nào?”

Ta cảm thấy câu hỏi này của ta vô cùng không có trình độ, thế nhưng không có biện pháp, vốn ta chả biết gì về trị thương, càng chưa từng thấy chưa từng nghe phượng hoàng bị thương.

Miệng hắn… Đương nhiên, không phải hai bờ môi hoàn mỹ. Ừm, mỏ chim của hắn hơi động, thanh âm khàn khàn: “Có nước không?”

“Có có!”

Ta vội vàng khôi phục thành hình người, sau đó từ trong hồ lô lật ra một lọ tốt nhất đưa tới. Không có biện pháp, hình thái con nhện muốn chăm sóc người bị thương thực sự rất bất tiện.

Nước này vẫn là có lần đi ngang qua nơi được xưng là Cửu Hồi tuyền, ta dùng bình chứa. Mặc dù ta không nghiên cứu về pha trà, thế nhưng mùi vị nước suối này trong veo ngọt ngào, cực kỳ hợp khẩu vị.

Phượng Nghi không thể động, ta cho uống nước không thuần thục, uống một nửa vãi một nửa, nhwng tinh thần của hắn sau khi uống nước xong, rõ ràng là khá hơn nhiều.

“Đây là chỗ nào?” Thanh âm hắn cũng đỡ hơn vừa rồi một chút.

Ta thành thật lắc đầu: “Không biết. Bốn phía ngoại trừ cỏ hoang cũng không có cái gì. Sâu thú đi qua cũng đều là cái loại rất mông muội đó, ta muốn tìm một người hỏi thăm tin tức cũng tìm không ra, bất quá khẳng định không phải ma vực, khi ta tỉnh lại thấy mặt trời.”

“Ừ.” Phượng Nghi thử động một cái, nhưng khẳng định rất khó chịu, bởi vì hắn hơi nhíu mày, chỉ động một cái liền bất động.

“Ngươi đừng động…” Ta thật ra lập tức đau lòng: “Lúc ngươi chưa tỉnh ta lật người lên thay ngươi rồi, cũng bôi chút thuốc gì gì đó. Có điều ta không biết có đúng bệnh hay không, không dám bôi linh tinh quá nhiều.”

Hắn nghe thấy, gật đầu nói: “Còn được.”

Ta vội vàng bày ra toàn bộ chai chai lọ lọ mình có thể lấy ra đầy đất: “Ngươi xem xem còn có thứ gì ngươi có thể sử dụng?”

Phượng Nghi nhìn lướt qua, ánh mắt của hắn phân biệt khi nhìn đến hai cái bình ngừng một chút, ta vội vàng lựa ra.

Ừm, một cái là dư nguyên đan, một cái là hương hoa bách nhạc tán.

“Cách dùng thì sao?”

“Dư nguyên đan hóa nước bôi ngoài da, hương hoa tán thì uống.”

“À há.”

Ta bận rộn một trận, nhưng cũng may động tác là càng ngày càng quen thuộc, còn để ý duy trì sức lực nhẹ nhàng không lại chạm đau hắn.

Nhưng mà… ờ, Phượng Nghi cho dù là trạng thái con gà cháy than nướng lửa cơ thể trần trụi không lông, vẫn là thản nhiên, cũng không có xấu hổ và giận dữ muốn chết đau khổ tột cùng giống như ta nghĩ. Trên người hắn nhất định rất đau, nội thương thêm ngoại thương, thế nhưng chân mày hắn cũng không nhăn, rên cũng không rên một tiếng.

Cho hắn uống thuốc, lại đắp thuốc…

Ta vừa bôi thuốc cho hắn, vừa không nén được đau lòng.

Không phải khác người, cũng không phải thương hại gì, chính là trong lòng từng trận đau nhói.

Rõ ràng sợ hãi Tử Thanh song kiếm chính là ta, thế nhưng bây giờ ta chẳng sao cả. Ngược lại là Phượng Nghi bị thương nặng như vậy…

Vậy chứng tỏ rất nhiều chuyện.

Bất quá với ta mà nói, ta để ý chính là điểm này.

“Khóc cái gì? Vết thương của ta không nặng, qua một thời gian sẽ khỏi.”

“Ai khóc.” Ta lau mặt: “Rõ ràng là bọt nước bắn lên.”

Phượng Nghi cũng không tranh luận với ta đây rốt cuộc có là bọt nước hay không, chỉ nói: “Tạm thời không đi ra ngoài, cũng tốt… Chỉ sợ bên ngoài, cũng không thấy được thái bình?”

“Hả?” Ta trợn to mắt.

Phượng Nghi nói: “Ma vực vốn tự thành một thế giới, dựa vào mấy mắt trận lớn phong ấn. Ma cung vốn ngay trên một mắt trận. Cuối cùng lực diệt ma trong nháy mắt Tử Thanh song kiếm hợp bích ấy… cũng phá hủy mắt trận kia.”

“Hả?” Ta nháy mắt mấy cái: “Vậy, sau khi mắt trận bị phá thì sao?”

“Ma vực sẽ không tồn tại nữa.” Phượng Nghi nói.

“Vậy…” Ta đột nhiên nghĩ tới thành phố đổ nát sau vụ nổ hạt nhân trong phim tài liệu: “Vậy ma vực, liền, hôi phi yên diệt? Nơi lớn như vậy, nhiều yêu ma như vậy. Còn có…”

“Nói hươu nói vượn.” Phượng Nghi trừng mắt nhìn ta: “Ta chỉ nói ma vực không còn, chưa nói ma vực hủy diệt.”

“Ngươi giải thích rõ ràng chút đi.” Ta không thèm để ý ngữ khí ác liệt của hắn chút nào, thật cẩn thận bày ra một thảm tơ nhện, nhẹ nhàng thu xếp Phượng Nghi lên trên. Toàn thân hắn không có một miếng da lành lặn nào, mà loại tơ nhện này của ta dù cho không có ích đối với hắn, cũng tuyệt đối sẽ không làm cho hắn đau đớn hơn.

Phượng Nghi quả nhiên cho ta một giải thích đơn giản mà ta có thể hiểu được: “Ma vực, và thế gian chúng ta, trước kia là hoàn toàn khép kín với nhau không qua lại… Giống như, ngươi đổ đầy mực trong một cái vại, treo bằng dây thừng ngâm trong hồ nước, miệng vại cao hơn mặt nước trong hồ. Mực bên trong sẽ không ra ngoài, mà nước bên ngoài cũng sẽ không vào trong. Thế nhưng hiện tại mắt trận phong ấn ma vực bị phá, giống như một đao cắt đứt sợi dây buộc vại kia, vì thế…”

“Vại lật… Thế nhưng, mực trong vại… đổ vào trong hồ nước?” Ta ngơ ngác nói.

Phượng Nghi nháy mắt một cái: “Trẻ nhỏ dễ dạy.”

“Ta không phải trẻ, ta là nhện.” Ta nói câu lảm nhảm vô nghĩa, sau đó phục hồi tinh thần lại: “Này, ta nói, Thanh Liên kia, hắn thật sự là đạo sĩ sao?”

“Hử?” Phượng Nghi không hiểu ý tứ của ta.

“Ngươi xem, ta tổng cộng thấy hắn làm hai sự tình, hai lần đều là chuyện xấu! Lần đầu đi vây công Đào Hoa quan, kết quả cuối cùng Đào Hoa quan bị phá hủy, thế nhưng mục tiêu cuối cùng của Đào Hoa quan chủ vẫn đặt được — Người nàng muốn cứu đã cứu được ra. Lần này thì lại đến ma cung đập phá, không tồi, ma tướng giết chết không hết, bia đỡ đạn cũng làm chết một mảnh… Thế nhưng bình phong che chở ma vực bị đánh vỡ, thế gian này… thế gian này liệu có…”

“Ngươi nghĩ quá nghiêm trọng.” Phượng Nghi nói, bất quá hắn nói chuyện vẫn còn có chút cố sức, ta vội vàng lại cho hắn uống chút nước.

“Ngươi ở ma vực mấy ngày nay, cảm thấy ma vực thế nào?”

Ta nghĩ nghĩ: “Ngoại trừ một số ma đầu đáng ghét một chút, những dân thường khác gần giống như ở chỗ chúng ta.”

“Đúng vậy…” Phượng Nghi nói: “Ngươi không nên suy nghĩ quá nhiều, rất nhiều sinh linh nhỏ yếu và loài thảo mộc, tỷ như thất tâm nga kia, đại bộ phận là không thể thích ứng cuộc sống dưới ánh mặt trời, có lẽ bị ánh mặt trời chiếu vào sẽ yên diệt. Còn yêu ma đã thích ứng hoàn cảnh của ma vực sống ở nơi đó mấy trăm năm, lại trở lại thế gian, có lẽ cũng chẳng thuận lợi gì. Cho dù bọn chúng có thể sống được toàn bộ. Chẳng lẽ chỗ chúng ta chính là một cõi yên vui? Ngươi nhớ rõ hai yêu quái chúng ta chưa diệt trừ kia không?”

“Nhớ mà, sao có thể không nhớ.” Chúng ta muốn giết yêu quái còn bị thôn dân cản lại cơ đấy.

“Thực lực của bọn chúng kia, đặt tại nơi chúng ta, như thế nào?”

Ta tận lực khách quan đánh giá thử: “Không ra gì.”

“Phải rồi. Bọn chúng đến nơi đây cướp địa bàn, chưa chắc cướp được đầu sỏ bản địa. Những năm gần đây đạo môn cũng xem như hưng thịnh. Lần này đám đạo sĩ có thể lại tìm được chuyện để làm.”

Hợ… Té ra ma vực không tồn tại, người ma đại hỗn tạp, cũng không phải tận thế tới…

Khụ, tiểu thuyết ta xem kiếp trước, đều ra sức thổi phồng chỗ khủng bố của yêu ma, vừa nói đến yêu ma nào đó thoát khỏi phong ấn, vậy lập tức chính là gió tanh mưa máu này nhân gian đại nạn này… Thế nhưng Đào Hoa quan lần trước là đại nạn, thế nhưng gặp phải bất hạnh lại là đám yêu quái của Đào Hoa quan, ngay cả dân trong núi xung quanh nghe nói cũng không gặp tai họa gì, mà vị yêu quái gì gì đó mà Đào Hoa quan chủ tâm tâm niệm niệm thiết kế nhiều năm như vậy, cuối cùng hi sinh lớn như vậy mới giải cứu ra kia, đến bây giờ một chút động tĩnh cũng không có, không nghe nói gây họa chỗ nào làm hại người nào. Bây giờ, ma vực không tồn tại, dường như cũng không có hậu quả gì đặc biệt nghiêm trọng.

Quên đi, dù sao ta không phải đạo sĩ, trừ ma vệ đạo cái loại chuyện này không cần ta quan tâm. Ta ân cần cầm một đống thức ăn lớn hỏi hắn: “Ngươi xem xem ngươi có muốn ăn hay không? Có lợi cho vết thương không? Đúng rồi, ngươi xem cái này, đây là mai tuyết, nghe nói có tác dụng làm đẹp, chưa biết chừng có ích đối với vết thương của ngươi.”

Phượng Nghi chỉ nhẹ nhàng lắc đầu, ta đành phải bất mãn nhét những thứ đó vào trong hồ lô.

Ta ngồi dựa vào vách tường võng nhện, Phượng Nghi cũng không lên tiếng.

“Không biết Già Hội sơn thế nào.” Qua sau một lúc lâu, ta toát ra một câu như vậy.

“Qua ba ngày nữa, thì lên đường trở về.” Hắn thấp giọng nói.

“Vậy không được!” Ta thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Vết thương này của ngươi nặng như vậy! Sao có thể lập tức liền lên đường chứ? Ngươi ngươi, ta cho ngươi biết, ngươi mà không dưỡng thương cho khỏi hết, tuyệt không thể động đậy.”

Trong cổ họng Phượng Nghi dường như sặc một cái, sau đó cúi đầu ho khan. Ta giật mình, vội vàng lại đổ nước cho hắn uống.

“Không sao…”

“Không sao cái đầu!”

Ta cũng biết, bình thường ho khan là việc nhỏ, thế nhưng người nếu bị thương nơi nào, ho khan một cái kéo theo đau đớn ấy chính là chịu tội sống! Nhất là hắn bây giờ toàn thân đều là vết thương, còn có nội thương, ho một cái chính là động một cái, động một cái chính là một cỗ đau đớn! Vậy còn không muốn sống!

Ta vội vàng lấy hỏa linh châu ra lại hút lại hút cho hắn.

“Thương tổn Tử Thanh song kiếm kia tạo thành sao lại đều là vết thương lửa chứ…” Ta vừa hút hút cho hắn vừa nói: “Chẳng lẽ hai thanh đấy đều là hỏa kiếm hay sao?”

Phượng Nghi sau khi ho khan thanh âm nghe càng yếu ớt, bất quá… ừm, cũng càng mềm mại.

“Vết thương của ta, không phải Tử Thanh song kiếm tạo thành.”

Ta trợn mắt: “Vậy là ai làm ngươi bị thương?”

“Khụ, lửa là hoàng hỏa của chính ta…” Thanh âm hắn rất thấp, liền nói nửa câu: “Chẳng qua là uy lực của Tử Thanh song kiếm hợp bích, xác thực quá bá đạo…”

Bá đạo cái đầu.

Trong lòng ta hiểu rõ. Tử Thanh song kiếm có lợi hại hơn nữa, cũng sẽ không tổn thương đến nửa cái lông chim của Phượng Nghi. Hắn nếu không che chở cho ta, cũng sẽ không dùng hoàng hỏa này miễn cưỡng chống đỡ ánh sáng diệt ma của Tử Thanh song kiếm…

Dù sao… Ta cũng không cảm thấy mắc nợ hắn, ta chỉ là cảm thấy rất đau lòng.

“Đúng rồi,” ta nhớ tới một sự kiện: “Ngươi… ờ, đồ đạc mang theo trên người ngươi, đều còn sao? Có thuốc hay là sách thuốc gì gì đó hay không?”

“Cái đấy cũng không mất.” Hắn cố hết sức nói: “Chẳng qua là hiện tại lấy không ra…”

Ta vội vàng nói: “Ngươi đừng nói chuyện, đồ cũng không vội lấy. Ta chính là nghĩ nếu như có thuốc ngươi sẽ khỏi nhanh hơn một chút, không cần chịu nhiều tội như vậy.”

Phượng Nghi khẽ cười, tựa hồ hắn chẳng để ý một thân chật vật này chút nào.

“Ngươi thật ngốc.”

Ta ù ù cạc cạc: “Ta vốn đã ngốc, ngươi không phải sớm biết rồi sao?”

Phượng Nghi cúi đầu tựa vào trên đùi ta, không nói gì nữa.

Ta cũng không lên tiếng nữa, khống chế tiểu hỏa châu tiếp tục hút hút hút trị thương cho hắn. Nếu Phượng Nghi không phản đối loại phương pháp trị liệu này của ta, vậy khẳng định có ích không có hại.

Viên phong linh châu kia hẳn là cũng đang điều trị nội tức cho Phượng Nghi, không đầy một lát, hắn lại nặng nề thiếp đi.

Nhưng lần này lòng ta cuối cùng cũng buông, biết hắn không quá đáng ngại, ngủ say nghỉ ngơi cũng có lợi cho dưỡng thương, có thể không thấp thỏm lo âu nữa.

Vừa thả lỏng, ta cũng thiếp đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.