Bản Tình Ca Buồn

Chương 12: Chương 12: Cái bóng của anh ấy thật lẻ loi!




Dám bắt nạt người khác như vậy, cái tên ác quỷ Hạ Thất Lăng đó thật đáng hận!

Giờ nghỉ trưa hôm ấy, tôi không cùng Hạ Thất Lăng lên nhà ăn trưa như thường lệ, hôm nay tôi tự mang cơm trưa, hai phần, một phần cho tôi, một phần cho…

Đi xuyên qua hành lang, tôi nghe thấy tiếng reo thích thú của đám con gái lớp bên cạnh.

“Này, nghe nói hôm nay Hạ Thất Lăng dẫn em gái của anh ấy đến lớp đấy!”

“Oa, thật sao? Bao nhiêu tuổi? Nghe nói gia tộc nhà anh ấy nổi tiếng bởi sắc đẹp đấy!”

“Đúng vậy, em gái anh ấy tên là Bối Nhi! Cực kì dễ thương! Lúc nãy tớ nhìn thấy rồi, khuôn mặt tròn mũm mĩm, da trắng hồng… Nhìn chỉ muốn bẹo cho mấy cái!”

“Chứ còn gì nữa, nếu chẳng phải Hạ Thất Lăng đột nhiên xuất hiện thì có lẽ má con bé đó đã bị tớ bẹo sưng lên rồi…”

Ôi trời ơi, Hạ Thất Lăng dẫn Bối Nhi đến trường sao? Chẳng phải xưa nay anh ta không bao giờ dẫn con bé đến những chỗ dễ bị người khác phát hiện hay có nguy cơ vỡ mất vòng hào quang của anh ta hay sao? Vậy mà bây giờ anh ta lại lôi con bé đến đây! Thật là… Anh ta làm cái gì cũng khiến cho người khác phải kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi!

Thôi mặc kệ anh ta, tôi phải đi đưa cơm trưa trước đã.

Hôm nay tôi làm món cơm cà ri, chắc là Y Tùng Lạc sẽ thích, bởi dù sao đây cũng là món ăn tôi phải bỏ rất nhiều thời gian để làm. Tôi nghĩ anh ta chắc lại đang ngồi trên cửa thoát hiểm ở ban công tòa nhà thực nghiệm, vì thế tôi liền gói hộp cơm trưa lại và chạy về hướng đó.

Tôi đi qua con đường nhỏ dẫn từ tòa nhà giảng đường sang tòa thí nghiệm nhưng lại đột nhiên phát hiện Y Tùng Lạc đang nằm trên bãi cỏ đằng sau thư viện. Những cây hoa trà ở đó đều cao đến nửa người, xanh um tươi tốt, những bông hoa trà màu trắng tô điểm trên những khóm cây xanh ngát khiến cho nơi này trở thành khu phong cảnh tuyệt đẹp nhất trong trường.

Nếu như không phải mỗi lần đi ngang qua tôi đều thích đứng lại ngắm nhìn những bông hoa trà thì chắc chắn không thể phát hiện được có một người đang nằm phía sau những lùm hoa tươi tốt kia.

“Hey…”, tôi chạy qua, nhẹ nhàng mỉm cười với anh.

Nghe thấy có tiếng gọi, Y Tùng Lạc lười biếng mở to đôi mắt, ánh sáng mặt trời phản chiếu lên khuôn mặt khôi ngô của anh, thanh tú và xinh đẹp như những bông hoa trà trắng tinh khôi kia.

“Sao em lại ở đây?”, Y Tùng Lạc ngồi dậy, vươn vai.

“Em… em hôm nay có làm hai phần cơn trưa, vì vậy mang tới đây…”, tôi cúi đầu, lí nhí nói.

“Em đang nịnh nọt anh phải không?”, Y Tùng Lạc nhìn tôi, giọng điệu lạnh lùng hỏi.

Mặt tôi đỏ lựng lên vì bối rối và xấu hổ. Tôi cảm thấy trước mặt anh ấy, bản thân tôi luôn bị nhìn thấu tim gan.

“Quả nhiên, để có thể rời xa nhà họ Hạ, em có thể từ bỏ lòng tự tôn, không từ mọi thủ đoạn!”, Y Tùng Lạc nhíu mày, khinh bỉ nói.

Khoảnh khắc ấy, tôi thật muốn đào ngay một cái lỗ mà chui xuống, tốt nhất là chết ngạt luôn ở trong đó để mãi mãi không nhìn thấy mặt trời.

“Anh vẫn luôn đối xử như vậy với những người thật lòng với mình sao?”, tôi nén chặt nước mắt trong lòng, ngây ngô nhìn anh, “Anh không cảm kích khi người khác dậy từ sáng sớm để chuẩn bị những thứ này cho anh thì thôi, xin anh đừng nói những lời ác ý đối với tấm lòng tốt của người ta!”

"Đây là… em dậy từ sớm để làm sao?”, Y Tung Lạc nhìn tôi dò hỏi, khuôn mặt như ánh lên sự kinh ngạc và vui mừng.

Hai hàng mi cụp xuống, tôi khẽ gật đầu.

“Thế… thế đó là món gì vậy?”, khuôn mặt u ám kia bỗng dần dần tươi sáng hơn, mặc dù anh vẫn đút hai tay vào túi quần, mắt nhìn phía xa xăm, nhưng đầu óc của anh dường như vẫn quanh quẩn quanh hộp cơm trưa tự tay tôi làm.

“Đấy là cơm cà ri?”, tôi cắn chặt môi, nhẹ nhàng trả lời Y Tùng Lạc.

“Cái gì? Cơm cà ri á?”, khuôn mặt đẹp trai tựa ánh mặt trời kia bỗng chốc trở nên không chút biểu cảm, “ An Thanh Đằng, anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em làm đâu!”

“Hả?”, tại sao lại như vậy, trở mặt còn nhanh hơn trở bàn tay nữa! Cái người đang ngồi trước mặt tôi kia rốt cuộc là làm sao thế nhỉ, vừa nãy rõ ràng còn lộ rõ vẻ vui mừng, thế mà bây giờ tại sao lại…

“Anh đã từng nói rằng anh sẽ không bao giờ ăn thứ mà em nấu! Nhưng…”, ánh mắt Y Tùng Lạc đột nhiên trở nên tinh quái, anh ta ghé sát vào tai tôi, thì thầm: “… nếu em chịu bón cho anh ăn, thì anh sẽ cân nhắc!”

Giọng nói nhẹ nhàng của anh lướt qua gò má tôi. Rồi anh nhìn thẳng vào mặt tôi, mỉm cười.

“Trời…”, tôi cảm thấy thực sự xấu hổ, vội vã cúi gằm mặt xuống đất, không dám nhìn thẳng vào mặt anh ta. Lúc này, mặt tôi đã đỏ lựng lên chẳng khác gì mông con khỉ đít đỏ.

Dưới sự thúc giục của anh ta, tôi liền mở hộp cơm ra, vừa nhìn vào hộp cơm, vừa nhìn ngó xung quanh xem có ai qua lại nhìn thấy không, cảm giác cứ như thể mình đang đi ăn trộm vậy! Thực ra, cũng có thể nói là tôi đang đi ăn trộm, bởi trong trường Yên Đằng, mỗi đứa con gái đều âm thầm tuân thủ một nguyên tắc bất thành văn, đó là: hai hotboy của trường là của chung, không ai được phép bí mật quyến rũ, nịnh nọt hoặc độc chiếm một mình! Vì vậy, xung quanh họ có biết bao nhiêu cô gái hung hăng như lang sói nhưng nào có ai dám xông vào vồ lấy họ cho riêng mình đâu? Trong khi đó, với tình trạng hiện nay của tôi, đảm bảo rằng nếu bị phát hiện, đám con gái của cả trường Yên Đằng này sẽ nhảy xổ vào ăn tươi nuốt sống tôi mất.

“Này, em làm sao thế hả?”, thấy tôi cứ ngồi ngây ra không động tĩnh gì, Y Tùng Lạc bắt đầu nổi cáu.

“Ha ha…”, tôi nhìn anh ấy cười trừ.

“A!”. Anh ta tóm chặt lấy tay tôi, đưa thìa cơm trên tay tôi vào miệng. Điều này làm tôi vô cùng ngạc nhiên, nhưng càng ngạc nhiên hơn là Y Tùng Lạc cứ ngậm chặt lấy cái thìa không chịu nhả ra, còn bàn tay lại nắm chặt lấy cái tay cầm thìa của tôi, và còn nháy mắt cười nữa chứ.

“Thả, thả em ra!”, tôi nhíu mày, dùng ánh mắt cầu xin nhìn anh. Cuối cùng, Y Tùng Lạc mỉm cười, thả tay tôi ra.

“Oa… cơm cà ri thơm quá!”, nhai miếng cơm trong miệng, anh nhìn lên bầu trời xanh ngắt, “ Khiến cho anh có cảm giác như đang ở trong tình yêu đầu…”

“Đúng vậy, quả là rất thơm! Ngay cả tôi ở đây cũng ngửi thấy mùi thơm!”, đột nhiên, một giọng nói sắc nhọn vang lên từ phía sau chúng tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn, thấy một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện với chúng tôi, bọn họ… không phải ai khác, chính là Hạ Thất Lăng và Bối Nhi.

Hạ Thất Lăng đang ngồi uống nước ở hai cái xà ngang trên sân bóng rổ gần đó, còn Bối Nhi đang ngồi trên lan can sắt xung quanh, ngây thơ mỉm cười với tôi.

Trời đất ơi, sao bọn họ lại xuất hiện ở đây cơ chứ? Chẳng nhẽ mọi việc vừa nãy họ đều nhìn thấy cả rồi?

“Chị Đằng…”, tôi còn đang ngây ngô không biết phải làm sao thì Bối Nhi đã chạy đến bên cạnh tôi, đương nhiên, phía sau còn có Hạ Thất Lăng đi theo.

Bối Nhi vừa chạy lại đã tóm lấy vạt áo đồng phục của tôi mà cười, nụ cười ngây thơ. Còn Hạ Thất Lăng thì mặt mày sa sầm, đôi mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào tôi. Nếu như ánh mắt có thể giết chết người thì tôi đã sớm đến âm tào địa phủ ngồi chờ đến lượt rồi!

Chỉ có Y Tùng Lạc là rất thản nhiên. Anh ta nhếch môi mỉm cười rồi nắm lấy tay tôi nói: “Thanh Đằng, chúng ta đi thôi!”

Tôi vùng vằng thoát khỏi bàn tay anh nhưng không được, Y Tùng Lạc đã lôi tôi đi…

“An… Thanh… Đằng!”, Hạ Thất Lăng gọi giật, giọng nói rất dửng dưng, không hề có chút giận dữ hay oán hận nào. Tôi ngoảnh đầu lại, nhìn thấy thần sắc của Hạ Thất Lăng rất tĩnh lặng, cốc nước trong tay hơi nghiêng, nước từ bên trong chảy tí tách ra ngoài, nhỏ giọt lên đôi giày mới tinh của anh ta. Nước cam chảy đầy trên quần, trên giày của Hạ Thất Lăng.

Cái tên này, ai lại đi đổ hết cả nước cam lên giày của mình thế kia?

“An Thanh Đằng, cô qua đây cho tôi!”, giọng nói rất lạnh nhạt, thế nhưng chỉ có tôi mới biết đó chính là biểu hiện có sức sát thương mạnh nhất của anh ta, “Lau sạch giày cho tôi!”

Tôi biết mà, mọi sự đều đã được anh ta sắp đặt sẵn.

“Em còn do dự cái gì? Đi theo anh!”, Y Tùng Lạc bắt đầu kéo tôi đi.

“Nếu không nghe lời tôi, hậu quả ra sao tự cô biết rất rõ!”, Hạ Thất Lăng nhìn chằm chằm vào tôi, nhếch môi khinh bỉ. Mặt mày lạnh băng, anh ta ném xuống đất một cái khăn tay, khinh bỉ ra lệnh: “Lau sạch giày cho tôi!”

Như anh đã nói, tôi biết rõ hậu quả sẽ ra sao nếu như tôi bỏ đi cùng với Y Tùng Lạc. Nói một cách khác, anh ta sẽ đem chuyện đau khổ nhất của tôi xảy ra mười năm trước tuyên bố cho mọi người cùng biết. Anh ta đã dùng chiêu này để uy hiếp tôi suốt mười năm nay. Vì vậy, tôi cố gắng hết sức rút tay ra khỏi tay của Y Tùng Lạc, đi về phía Hạ Thất Lăng, nhặt chiếc khăn tay lên, quỳ xuống dưới chân anh ta và lau sạch những vết bẩn trên đôi giày ấy như anh ta yêu cầu… Đây chính là số mệnh của tôi. Kiếp này tôi được sinh ra là để cho anh ta thỏa thích chà đạp.

Không biết đã mất bao lâu cuối cùng tôi cũng lau xong đôi giày cho anh ta. Mặc dù không thể sạch sẽ như trước được nhưng thế này đã là ổn lắm rồi, đôi giày màu trắng chỉ còn sót lại những đốm nho nhỏ màu cam, những vệt nước cam đổ lên quần cũng mờ dần, không còn nhận ra dấu vết nữa.

Lau xong, tôi đưa trả anh ta chiếc khăn tay, thế nhưng… anh ta cầm lấy rồi lại lập tức vứt xuống đất, sau đó lạnh lùng nói: “Mang nó về giặt sạch cho tôi!”

Tôi đã mang tất cả sự tự tôn của mình, tất cả những gì mà tôi có ra cho anh ta chà đạp, anh ta còn muốn gì nữa đây? Mặc dù nghĩ như vậy nhưng tôi vẫn ngoan ngoãn nhặt chiếc khăn lên.

“Á!”, khi bàn tay tôi vừa chạm vào chiếc khăn tay thì cơn đau ập đến từ trên mu bàn tay, thân xác nhỏ bé của tôi đã bị chìm vào trong cái bóng vừa mới ập đến kia.

Đó là đôi giày màu trắng, đôi giày màu trắng ấy đang tàn nhẫn giẫm lên bàn tay tôi.

Tôi ngước đôi mắt đau đớn của mình lên, trước mắt tôi là khuôn mặt lạnh tanh vô tình… Ánh nắng ấm áp chiếu qua những tán lá xanh, óng ánh nhảy nhót trên cành, dịu dàng đến vậy, tươi đẹp đến vậy… Nhưng trái tim tôi, đang từ từ băng giá.

Tôi thích một Hạ Thất Lăng đeo MP3 vào tai tôi để tôi không nghe thấy tiếng anh ta hôn người khác, thích một Hạ Thất Lăng cọ cọ vào mũi tôi và thân mật gọi tôi “Đằng Nhi”, tôi thích một Hạ Thất Lăng ôm chặt tôi trong lòng để cho tôi thỏa thích khóc lóc… Tại sao, một Hạ Thất Lăng đơn thuần, trong sáng như thiên thần mà chỉ chớp mắt thôi tôi đã không thể nắm bắt được nữa…

Anh ta nắm lấy bàn tay đã bị anh ta giẫm đến tím bầm, chảy máu, hung dữ nói: “An Thanh Đằng! Cô nghe cho rõ đây: đôi bàn tay này của cô là để hầu hạ bổn thiếu gia tôi đây! Nếu cô mà còn dám vượt quá quyền hạn này với một thằng đàn ông khác, vậy thì, tôi sẽ cho đôi bàn tay cô… kể từ đây gãy vụn!”

“Á, anh Lăng ơi! Đừng làm như vậy, chị Đằng sẽ đau đấy!”, Bối Nhi bị cảnh tượng này làm cho khiếp sợ, vội vàng chạy đến muốn gỡ tay Hạ Thất Lăng để nắm lấy bàn tay tôi. Đáng tiếc là con bé chưa kịp chạy đến nơi đã bị một cánh tay khác của Hạ Thất Lăng giữ lại phía sau lưng anh ta, không để cho nó nhìn thấy mọi việc đang diễn ra ở trước mắt.

“Anh Lăng, thả em ra! Thả em ra!”, tôi thấy con bé đang vùng vằng, lắc đầu nguầy nguậy, giãy giụa muốn thoát ra khỏi bàn tay kia.

Hạ Thất Lăng khinh bỉ nhìn tôi, cười nhạt một tiếng rồi vung tay tôi ra.

“Bối Nhi…”, mặc kệ cảm giác đau đớn khi ngã ngửa ra đất do cú hất quá mạnh của Hạ Thất Lăng, tôi vội vã bò dậy, bò đến trước mặt anh ta nói: “Anh thả Bối Nhi ra, anh khiến nó đau đấy!”

“Em còn có sức mà lo cho người khác sao? Em nhìn bàn tay của em đi!”, không biết từ lúc nào Y Tùng Lạc đã chạy đến bên cạnh tôi. Anh lấy trong túi ra một chiếc khăn mặt buộc vào bàn tay đang chảy máu của tôi, sau đó ngoảnh đầu lại nói với Hạ Thất Lăng: “Sự tàn nhẫn của anh coi như hôm nay tôi đã nhìn thấy tận mắt!”

Hạ Thất Lăng không nói gì, chỉ nhếch môi cười, ngạo mạn, như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

“Bối Nhi, anh trả Bối Nhi lại cho tôi!”, Y Tùng Lạc vừa băng vết thương cho tôi xong, tôi liền chạy về phía Hạ Thất Lăng đòi lại Bối Nhi. Lúc nãy chắc chắn con bé đã hoảng sợ lắm, có thể trước đây không dẫn con bé ra ngoài chơi là một việc làm đúng đắn.

“Em lắm chuyện thế làm gì? Đứa bé ấy hoàn toàn chẳng liên quan gì đến em cả!”, Y Tùng Lạc nhìn tôi bực bội.

Không có liên quan gì đến tôi? Đúng rồi, tôi đã quên mất… Y Tùng Lạc hoàn toàn không biết gì về những chuyện xảy ra trong mười năm trước đây.

“Đứa bé đó là em gái em?”, Y Tùng Lạc nhìn tôi, chậm rãi hỏi.

Tôi lắc đầu, nước mắt đã lăn dài trên mặt.

“Vậy, thì nó là em gái của anh hả?”, thấy tôi lắc đầu, Y Tùng Lạc liền quay sang hỏi Hạ Thất Lăng.

“Hừ, cậu biết là không phải rồi còn gì!”, Hạ Thất Lăng nhếch môi, cười cao ngạo.

Trong phút chốc, khuôn mặt của Y Tùng Lạc trở nên trắng bệch, khuôn mặt thanh tú kia bỗng chốc chẳng còn giọt máu. Y Tùng Lạc thân yêu của tôi, anh là người thông minh, lần nào anh cũng là người thông minh! Anh xưa nay chưa bao giờ vì sự bối rối, vì sự đau đớn của tôi mà trở nên ngu muội.

“Nó chính là con át chủ bài mà anh từng nói!”, Y Tùng Lạc nhìn Hạ Thất Lăng, lí nhí nói, trên khuôn mặt anh lúc này không nhìn ra bất kì một biểu cảm nào.

Hạ Thất Lăng không trả lời đúng hay sai mà chỉ cười ngạo mạn, cười rạng rỡ. Thế nhưng sự xấu xa đang bao trùm lấy toàn thân anh ta, ngay cả một cọng tóc màu bạc óng ả cũng đang toát lên sự độc ác.

“Cuối cùng thì hôm nay anh cũng mang khoe con át chủ bài ra trước mặt tôi rồi!”, Y Tùng Lạc lạnh nhạt nói, thần sắc vẫn tĩnh lặng như vậy.

“Hừ!”, Hạ Thất Lăng nhếch môi cười, rồi quay đầu lại nhìn Bối Nhi, “ Sao thế? Lại khóc à? Anh Lăng dẫn em đi mua thạch nhé!”

Hạ Thất Lăng ôm Bối Nhi bỏ đi, bóng hai người dần dần biến mất ở phía xa xa.

Quay đầu lại, tôi nhìn Y Tùng Lạc đang ở sau lưng mình. Anh đứng yên như tượng đá, đôi mắt u buồn hướng về phía xa.

“Lạc…”, tôi lay lay cánh tay Y Tùng Lạc, chợt giật mình cảm nhận được hơi thở băng đá toát ra từ trên người anh.

“Bây giờ, cái tôi cần là “ở một mình!”, Y Tùng Lạc bỏ tay tôi ra rồi không chút do dự bỏ đi.

Bóng dáng của anh lạnh lùng, kiên quyết nhưng lại ánh lên sự cô độc, từ từ biến mất trong đôi mắt nhạt nhòa lệ của tôi. Cho dù tôi có tình cảm sâu đậm cũng chỉ có thể âm thầm nhắc đi nhắc lại: “Xin lỗi anh, em không nên giấu anh! Chỉ là bởi vì, Bối Nhi đối với em mãi là một vết thương nặng nề trong lòng, một vết thương cào rách tâm hồn em nhưng em lại không thể không bảo vệ nó. Cuộc đời của em cũng giống như một cây dây leo mọc trên mặt đất, cho dù có nỗ lực phát triển nhưng cuối cùng vẫn bị gió mưa vùi dập, số phận của nó đã bị an bài chỉ có thể bò lê dưới mặt đất! Giờ đây, hi vọng duy nhất của em đó là, mọi người có thể sống hạnh phúc hơn em!”

Cho dù, có bắt em phải từ bỏ thiên sứ của mình lần thứ hai, em cũng chấp nhận.

Cả buổi trưa hôm đó tôi ở trong trạng thái hoảng loạn, ngay cả khi trở về phòng học tôi cũng không thể chú tâm nghe giảng, đầu óc cứ ngây ngô, đến khi bừng tỉnh thì cũng đã đến giờ tan học.

Suốt cả buổi chiều Hạ Thất Lăng cũng không nói nửa câu với tôi, vừa tan học là anh ta đã xách cặp đi ra khỏi lớp mà không nói một lời, cũng chẳng thèm chào hỏi! Có lẽ như vậy lại hay, tránh được tình huống mặt đối mặt mà không biết nói gì.

Tôi không về nhà ngay mà ôm cặp một mình lang thang trong trường học. Bất giác tôi lại đi lên lối thoát hiểm của tòa thí nghiệm, nơi mà Y Tùng Lạc vẫn thường ngồi. Khi nhìn thấy cảnh tượng lạnh lẽo nơi đây tôi mới phát hiện ra rằng mình đã sớm nảy sinh cảm giác lưu luyến với nơi này. Hoặc cũng có thể rất lâu rồi tôi đã từng có cảm giác lưu luyến ấy.

Thường ngày nơi đây ít có người qua lại, hôm nay không có anh ở đây, mọi thứ càng trở nên lạnh lẽo. Thế nhưng, mọi thứ ở đây đều có mang hơi thở của anh. Trong trí tưởng tượng, tôi bỗng nhiên thấy một hoàng tử tóc vàng với khuôn mặt buồn bã vì giấc mộng tan vỡ xuất hiện, anh đang ngồi trên góc tường ngắm nhìn bầu trời bao la, ánh mắt cô đơn… Tôi đặt cặp sách xuống đất, ngồi tựa vào tường.

Dường như sự cô độc, lẻ loi, hương thơm dịu dàng từ người anh đều nằm trong vòng tay tôi.

“Quả nhiên em đang ở đây!”, đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai tôi. Chính bởi thứ âm thanh đột ngột vang lên ấy khiến cho các tế bào toàn thân tôi bỗng chốc chấn động.

“Á… vâng”, tôi ngồi ngẩn ra đó, không biết phải nói gì.

“Đây là địa bàn của anh, em là cái gì mà đòi đến xâm chiếm?”, Y Tùng Lạc nhìn tôi, khuôn mặt không chút biểu cảm.

“Hơ? À… em xin lỗi, nếu như anh khó chịu, em sẽ lập tức rời khỏi đây…”, nói xong, tôi liền nhặt cặp sách lên chuẩn bị chạy đi.

Không ngờ, anh nắm lấy cánh tay tôi, kéo tôi lại: “Xông vào lãnh địa của người ta rồi mà muốn thoát dễ dàng thế sao?”, đôi mắt anh kiêu ngạo nhìn vào hàng mi của tôi, ánh mắt lạnh băng và sắc sảo.

“Đặc biệt là nơi này…”, anh ấy nắm lấy bàn tay tôi, đặt vào lồng ngực của mình: “Trái tim”

“Ơ… em… em không cố ý! Hơn nữa em đã xin lỗi anh rồi!”, tôi định rụt tay lại nhưng không sao làm được.

“Nếu như xin lỗi là xong thì trên thế giới này còn cần đến cảnh sát làm gì?”, anh siết chặt lấy bàn tay tôi, lớn tiếng quát.

Đau đớn… như tấm lụa màu đỏ giăng đầy trong đôi mắt màu hổ phách của anh. Nước mắt… như những chuỗi ngọc trai lăn dài trên gò má anh. Khoảnh khắc ấy trái tim tôi đau đớn. Thế nhưng ngoài việc giúp anh lau nước mắt, tôi không biết phải làm thế nào.

“Lạc Lạc, em đi trước đây!”, ở lại thêm lúc nữa tôi sợ bản thân mình sẽ sụp đổ, sẽ không thể ngẩng đầu lên làm người trước mặt anh được nữa.

“Ở bên cạnh anh thêm lúc nữa, chỉ một lúc nữa thôi!”, đúng vào giây phút tôi xoay người định bỏ đi thì anh tóm lấy bàn tay tôi, bàn tay ấm áp và dịu dàng khiến cho tôi cảm nhận được sự van xin xuất phát từ sâu thẳm trái tim anh, hơn nữa, giọng nói ấy, giọng nói như tắc nghẹn bởi nước mắt và đớn đau…

Mỗi ánh mắt bi thương của anh đều khiến cho tôi không thể kiềm chế bản thân mình.

Tôi cúi đầu, để mặc cho anh ấy kéo tay mình.

Ánh trăng như dòng suối màu vàng chảy tràn khắp hành lang. Lạc Lạc ngồi ở bên bậc thềm cửa thoát hiểm, để tôi ngồi gọn trong lòng anh, đôi tay nhẹ nhàng ôm lấy tôi.

Anh vùi đầu trong mái tóc của tôi, sau đó yên lặng nhìn ra màn đêm mông lung bên ngoài, không nói một lời. tôi giống như một con búp bê ngoan ngoãn, chìm trong sự im lặng của anh, ngoan ngoãn ngồi ngây ra trong lòng anh.

Chỉ có điều, cho dù có cố gắng thế nào thì những giọt nước mắt vẫn cứ trào ra trên khóe mi.

“Thanh Đằng, mái tóc em thật thơm… Chỉ cần được lặng lẽ ôm em từ phía sau như thế này cũng đủ để khiến anh cảm động trào nước mắt…”, Lạc Lạc nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi.

“Lạc Lạc, hãy vứt nó đi! Hãy vứt bỏ con búp bê cũ nát không được ai yêu mến trong tay anh đi…”, tôi nhẹ nhàng nói, trước mắt mọi thứ như đang nhạt nhòa, nhạt nhòa đến mức không phân biệt được đêm ngày nữa.

Ánh trăng bàng bạc phủ kín người Y Tùng Lạc, tạo ra những vòng hào quang màu bạc tuyệt đẹp trên người anh! Lúc nào cũng vậy, anh luôn đẹp trai đến mức khiến người khác phải xao lòng.

“An Thanh Đằng, anh hận em!”, một câu nói oán hận đột ngột thoảng qua tai tôi.

Một chàng trai vừa nãy hãy còn rơi nước mắt vì tôi, giờ bỗng nhiên trở thành một người oán hận tất cả con người trên thế giới, đôi mắt nhòa lệ trừng trừng nhìn tôi, cái bóng dáng cô đơn ấy lại một lần nữa chìm vào trong màn đêm…

Đêm khuya, bóng đen như bao trùm lên thân hình mảnh mai của anh. Cánh tay tôi khẽ khua lên, một cảm giác lạnh buốt, lạnh thấu vào tận xương, lạnh đến mức có thể bị đông cứng lại.

“Lạc Lạc… Lạc Lạc…”, cho dù có gọi anh thế nào đi nữa, anh cũng chẳng quay đầu lại.

Cho dù có thể nhớ lại anh ấy hay không, tôi cũng đã quyết định, anh chính là người khiến cho tôi cảm thấy đau khổ nhất trong cuộc đời này. Xin lỗi anh, kiếp này em không thể trở thành duy nhất của bất kì ai, từ khi sinh ra cho đến lúc biến mất khỏi cõi đời, vận mệnh đã an bài, em… phải cô độc suốt kiếp.

***

Tôi lang thang trên phố rất lâu, mãi đến khuya mới trở về nhà.

Vừa bước vào cửa, thím Lan đã nói: “Hôm nay hình như tâm trạng của thiếu gia rất không tốt, uống rượu say bét mới về nhà! Thím đã mang canh giải rượu lên cho cậu ấy uống rồi. Cháu đi xem sao rồi dọn dẹp phòng thiếu gia cho sạch sẽ. Xem xem cậu ấy có còn gây ồn ào nữa không, nhân tiện vệ sinh cho cậu ấy nhé!”

“Vâng ạ!”, tôi vội vàng cởi giày, bỏ cặp sách xuống rồi đi về phòng của Hạ Thất Lăng.

Vừa bước vào phòng tôi đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Sách và đĩa ở trên bàn nằm ngổn ngang trên mặt đất, chẳng khác gì vừa bị kẻ trộm đột nhập vào nhà khua khoắng vậy. Hạ Thất Lăng nằm trên giường, ngực áo phanh ra, để lộ làn da màu trắng bóc như tuyết, quyến rũ đến mức khiến cho người khác phải nhỏ dãi thèm thuồng, khuôn mặt đỏ tía nhưng vẫn đẹp trai đến mức xiêu lòng. Nếu tôi mà là một con yêu râu xanh thì anh ta chết chắc rồi!

Mặc dù say rượu nhưng khuôn mặt của Hạ Thất Lăng vẫn ánh lên vẻ bi thương. Tôi chợt thấy lòng mình mềm yếu, vứt bỏ hết những gì anh ta đã làm đối với tôi ngày hôm nay.

Tôi giúp anh ta dọn dẹp đồ đạc, rồi bưng một chậu nước ấm đến lau người cho anh ta… trên người anh ta chỗ nào cũng bẩn… cái mặt trắng như trứng gà bóc cũng có chỗ bị “ dính nhọ”. Thật không ngờ cái kẻ cao quý này cũng có lúc mất mặt đến thế!

“Bối Nhi…”, khi chiếc khăn mặt vừa chạm vào mặt Hạ Thất Lăng, anh ta đột nhiên chộp mạnh lấy tay tôi, xoa xoa vào ngực rên rỉ trong đau đớn: “Đừng để cho cô ấy bỏ chạy cùng kẻ khác…”

Hả? Chẳng phải con người này từ nhỏ đến lớn đều không bao giờ coi tôi ra gì sao? Tại sao bây giờ lại…

Hạ Thất Lăng ơi là Hạ Thất Lăng, tôi phải làm thế nào mới có thể hiểu được con người anh đây? Bỏ ra quãng thời gian cả đời tôi chăng? Quá dài! Cái mà mỗi người con gái không thể chịu đựng được chính là sự chờ đợi! Tất cả những điều này, có lẽ anh phải hiểu rõ hơn ai hết…

Lau người cho Hạ Thất Lăng xong xuôi, tôi liền ngồi ở bên mép giường, yên lặng nhìn anh ta chìm vào giấc ngủ, yên lặng nhìn anh ta siết chặt bàn tay tôi. Anh ta là một đứa trẻ khiến cho nhiều người say mê, sống mũi cao, thẳng; đôi môi hồng mềm mại và kiêu ngạo, một mái tóc màu bạc óng ả rủ xuống trước trán, cặp lông mày màu bạc mảnh dẻ, khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt trong veo… càng khiến cho anh trông giống như một thiên thần trong sáng.

Một sinh vật đẹp như vậy ra đời thì cho dù có là thần thánh cũng khó tránh khỏi không xiêu lòng. Tuy nhiên, sinh vật này vốn không nên được sinh ra! Không phải là không nên, nói chính xác hơn là anh ta đáng ra phải chết trong sự oán hận khổng lồ trong căn phòng nhà họ Hạ này rồi.

Quan niệm kế thừa truyền thống của nhà họ Hạ là: mỗi đứa trẻ thế hệ sau ra đời phải là con gái, nếu không phải là con gái thì sẽ chết từ khi mà chưa thành hình ở trong bụng. Quy định bất thành văn này cũng được áp đặt đối với nhà họ An chúng tôi.

Bởi vì gia đình ta sống trong nhà của họ! Đây là lời của mẹ giải thích cho tôi. Tuy nhiên, tôi biết sự thực không đơn giản như vậy, chắc chắn nó phải ẩn chứa một điều gì đó bí ẩn, không có ai biết mối oán hận của hai nhà họ Hạ và họ An.

Ung dung hồi sinh sau khi mẹ anh ta đã uống thuốc ra thai chính là điều quyết định anh ta sẽ là một trường hợp đặc biệt, là một sinh vật đẹp mê hồn trong thế giới con người.

Bởi vì mái tóc bạc bẩm sinh, bởi đôi lông mày bạc bẩm sinh của anh ta.

Kể từ khi còn nhỏ, anh ta cứ đi đến đâu ở nơi đó phát ra ánh hào quang! Người thiếu niên ấy, đẹp như hoa nở nhưng lại xấu xa như ác quỷ. Anh ta chính là câu đố mà trời cao dùng để mê hoặc con người, khiến tôi lớn lên bên anh ta từ nhỏ nhưng không bao giờ có thể đoán biết được hết sự bi thương ẩn chứa trong nụ cười của anh ta.

Hãy ngủ ngon đi nhé, Thất Thất yêu quý của tôi!

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên vầng trán anh ta, sau đó tắt đèn, đóng cửa đi ra ngoài.

“Chị Đằng…”, một mình tôi bước đi lặng lẽ trong vườn hoa, đột nhiên sau lưng vang lên giọng nói trong veo của Bối Nhi. Cô bé chạy ùa đến bên tôi.

“Muộn thế này rồi sao em còn chưa đi ngủ?”, tôi quỳ xuống bên cạnh Bối Nhi, nắm lấy tay cô bé và nhẹ nhàng hỏi.

“Ư…”, nó cong môi lên như ấm ức điều gì đó, hai hàng mi cụp xuống.

“Sao thế? Ai bắt nạt em à? Nói cho chị Đằng xem nào!”, tôi vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh của con bé.

“Hôm nay anh Lăng đánh em! Trước nay anh ấy không bao giờ đánh em…”, nói xong nó nấc lên, nước mắt lăn dài trên má.

“Tại sao anh ấy đánh em? Anh ấy ăn no không có việc gì làm à?”, nhìn thấy những giọt nước mắt lăn trên má Bối Nhi, cơn giận trong lòng tôi tự nhiên bốc lên ngùn ngụt.

“Không phải đâu, chị Đằng đừng nói anh Lăng như vậy!”, Bối Nhi lay lay cánh tay tôi giải thích, rồi lại cụp hàng mi xuống, “Đấy là do Bối Nhi sai, Bối Nhi đã nói những điều không nên nói khiến cho anh Lăng tức giận…”

“Những điều không nên nói? Em đã nói cái gì khiến cho anh ta tức giận thế?”, tôi tò mò hỏi.

“Trưa nay em nhìn thấy chị Đằng và anh kia thân mật ngồi trên thảm cỏ, thế nên em đã chạy đến cạnh anh Lăng và nói: anh Lăng ơi, cái anh đang ngồi cùng chị Đằng kia đẹp trai quá! Chị Đằng của chúng ta lớn rồi, đã bắt đầu biết theo đuổi trai đẹp rồi… Kết quả là anh Lăng đánh em! Hu… hu…”, nói xong, con bé lại khóc nấc lên.

“Bối Nhi ngoan, Bối Nhi không khóc nào!”, tôi lấy tay áo lau lau nước mắt, nước mũi cho con bé.

“Anh Lăng còn nói: cái anh kia trông chẳng khác nào con gấu cho cả, hắn có chỗ nào đẹp trai cơ chứ? Nói mau, nói anh Lăng đẹp trai, còn thằng kia giống con gấu chó!”, Bối Nhi giả vờ dữ tợn, bắt chước điệu bộ của Hạ Thất Lăng, sau đó con bé lại khóc: “Em thấy anh đó rất đẹp trai, nhưng anh Lăng cứ bắt em phải nói anh ấy là gấu chó!”

Cái tên Hạ Thất Lăng này quả là lắm chuyện! Lớn như vậy rồi mà để ý đến lời nói của con nít!

“Chị Đằng ơi, chị có thể đừng mải mê theo đuổi người khác có được không?”, con bé buồn bã nói: “ Chị cứ theo đuổi anh Lăng ấy! Nếu không anh ấy sẽ lại không vui đâu!”

“Hả?”, cái con bé này sao mà tinh ranh thế không biết.

“Chị tin em đi, anh Lăng càng ngày càng đẹp trai, đẹp trai hơn tất cả bọn con trai trên đời này!”, con bé nhìn tôi, trịnh trọng nói.

“Ha… ha…”, tôi xoa xoa đầu Bối Nhi, cười tươi, nụ cười thật lòng xuất phát từ những lời nói ngây thơ của đứa trẻ.

“Bối Nhi ngoan, bây giờ muộn rồi, em mau về phòng ngủ đi!”

“Vâng ạ!”, nó gật đầu, nhảy chân sáo về phòng ngủ. Rồi đột nhiên Bối Nhi quay đầu lại nói: “Chị Đằng ơi, cho dù thế nào em cũng tôn trọng quyết định của chị!”, nói xong, con bé mỉm cười với tôi rồi biến mất sau cánh cửa căn phòng sang trọng.

Tôi ngây người kinh ngạc, những giọt nước mắt từ từ lăn dài trên má.

Bối Nhi, anh Lăng trong trái tim em mãi mãi sẽ là đẹp nhất! Thế nhưng, anh ấy không thể nào chỉ thuộc về một người, anh ấy là người của công chúng! Anh ta là ngôi sao sáng chói trong lòng mọi người!

Có một số người chỉ có thể đứng nhìn từ phía đằng xa. Tôi có thể đứng ở một góc nhỏ phía xa, âm thầm ngưỡng mộ anh ta, như vậy đã là quá đủ!

Bối Nhi, cám ơn em đã hiểu cho chị!

Cuộc đời của tôi do anh ta cướp mất, còn cuộc đời của anh ta cũng được an bài để cho tôi cướp đi!

Đến lúc đó, cái tôi mang đi cũng không phải chỉ có mình tôi, mà còn cả anh, cả Bối Nhi mà tôi yêu thương nhất!

Sự oán hận trong vườn hoa này ngày càng đến gần, tôi không còn lựa chọn nào khác! Chỉ có thể giẫm lên quỹ đạo của số mệnh, viết ra những bản bi ca hết đời này đến đời khác…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.