Sáng sớm, tôi lê tấm thân đau nhức ra ngoài cửa sổ, kéo rèm cửa lên. Bên ngoài kia là bầu trời cao trong vắt. Những đám mây mỏng như lụa nhẹ nhàng trôi trên bầu trời, hợp rồi tan, tan rồi lại hợp, hình thành nên những hình thù kì quái. Đây là lần đầu tiên tôi tỉ mỉ quan sát “mảnh đất thánh” này, một cảm giác thật thú vị!
Hôm nay, tôi phải đi gặp mẹ tôi. Linh hồn của bà ấy ở bên bờ biển, cô độc ngồi hát, vĩnh viễn không ai có thể nghe thấy tiếng hát của bà, vĩnh viễn không có ai buồn thương cho nỗi đau của bà.
Theo truyền thuyết, những linh hồn không có bia mộ sẽ không được lên thiên đường. Mà linh hồn của mẹ tôi, chính là một linh hồn không có bia mộ. Mộ của mẹ nằm trên một ngọn núi rộng lớn, trên đó mọc đầy những bông hoa cúc dại. Ở đó, là nơi gần biển nhất, chỉ cần cúi đầu sẽ nhìn thấy mặt biển rộng lớn đang cuộn sóng ở dưới chân. Mẹ nói, chỉ cần nghe thấy tiếng sóng vỗ vào đá, hạnh phúc sẽ giống như cái vỏ ốc dưới ánh tà dương, khom lưng xuống là có thể nhặt được.
Những con đường ở đây rất gồ ghề, uốn lượn như một con rắn, một bên là vách đá sâu thẳm. Tôi mang theo một bó hoa cúc, mang theo cả những hồi tưởng sâu sắc về mẹ lên núi.
“Mẹ ơi, con đến thăm mẹ đây, gần đây mẹ có khỏe không?”, tôi nhẹ nhàng nói với mẹ. Gió nhẹ thổi qua, những bông hoa cúc vàng khẽ lay động, những nụ hoa chớm nở, chẳng khác gì nụ cười dịu dàng của mẹ, làm cho trái tim tôi cảm thấy ấm ấp, ngọt ngào nhưng cũng không kém phần chua chát…
Năm đó, tro cốt của mẹ do chính tay tôi rắc ở nơi này. Đến nay, sự phiền muộn của mẹ, sự tuyệt vọng của mẹ, máu và nước mắt của mẹ… đều đã rơi trên mảnh đất xanh tươi này.
Hạnh phúc cả đời của mẹ, sinh ra từ thù hận và tiêu tan vì thù hận. Đến nay, đống tro tàn ấy lại đang nuôi dưỡng mảnh đất hoang lạnh này.
Mẹ chính là bông hoa đẹp đẽ và cô đơn nhất trên đời này.
Tôi cắm những bông hoa cúc trong tay xuống giữa ngọn núi, rồi quỳ xuống, nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít hít hơi thở của mẹ, mùi hương của mẹ…
Mẹ ơi, con phải đi rồi, mãi mãi rời xa nơi này, hi vọng mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn, bởi vì, trái tim của con, mãi mãi ở bên mẹ…
Những cơn sóng dưới chân cứ vô tình đập mạnh vào vách đá, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác, lấp đi tiếng khóc thê lương và cô đơn trong những ngày hè nóng bức này. Biển rộng mênh mông có những cánh chim dang rộng bay lượn trên bầu trời, có những nụ cười như ánh bình minh, có cả bóng dáng những con tàu to đẹp…
Mẹ ơi, sao mẹ không cho con dựng cho mẹ một tấm bia mộ? Không có ai nghe thấy tiếng mẹ nghẹn ngào đằng sau những con sóng, nhưng con có thể nghe thấy. Mỗi khi những con tàu nặng nề lướt qua trong giấc mơ của con, con như lại nghe thấy tiếng khóc của mẹ, nghẹn ngào… vô cùng chân thực!
Con hận vùng biển quanh năm xanh biếc này, bởi vì nó, đã khiến cho mẹ của con, trở thành một cô hồn bất diệt.
Kẻ xấu xa kia, ông đừng có quay về! Muốn khiến cho mẹ tôi trông ngóng bóng dáng ông trở về sao? Ông không xứng!
Mẹ ơi, con phải đi rồi, con thật sự phải đi rồi! Mãi mãi không bao giờ quay lại… Nếu như, có một ngày con ngã xuống, mẹ đừng khóc vì con… mẹ nhé!
Mẹ phải đứng hiên ngang trên vách đá này, để mà tự do chửi mắng, tự do ca hát…
Vĩnh biệt, mẹ thân yêu của con!
Nước mắt tuôn rơi, mỉm cười lần cuối với mảnh đất bao la cùng với những bông hoa cúc dại, tôi nhẹ nhàng cất bước về nhà.
Thế nhưng, đúng lúc tôi định cất bước quay về, đột nhiên tôi trông thấy một cái bóng quen thuộc đang dựa vào một thân cây to, là Hạ Thất Lăng! Tôi lén liếc nhìn anh, rồi lặng lẽ xuống núi, không nói nửa lời.
“Đi nhanh thế làm gì? Cúi đầu chào tôi đi, có thể tôi sẽ cân nhắc chở cô về!”, đi hết một con dốc, đến đoạn đường tương đối bằng phẳng, trước mắt tôi bỗng nhiên hiện ra một chiếc xe màu trắng. Nhưng trong thế giới của tôi, có thể ngồi trên chiếc xe màu trắng này lượn quanh thành phố cùng với Hạ Thất Lăng chỉ có duy nhất một người. Quả nhiên, đằng sau tấm cửa kính đang từ từ hạ xuống kia, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt tôi, là Liêu Vi Nhi.
“Lén lén lút lút theo sau người ta đúng là đồ vô liên sỉ!”, nói xong, tôi tiếp tục đi xuống núi.
“Đừng vội đắc chí! Trời sắp mưa rồi, cô sẽ hối hận cho xem!”, Liêu Vi Nhi kiêu ngạo nhìn tôi, lạnh lùng nói.
Tôi không muốn có chút quan hệ nào với loại người vô liêm sỉ như vậy, chỉ ở bên cạnh cô ta thêm một giây thôi tôi cũng cảm thấy khó chịu! Vì vậy tôi sải bước nhanh hơn, rồi từ từ bỏ chạy. Thế nhưng, không thể không phủ nhận rằng điều cô ta nói là đúng, hình như trời sắp mưa rồi! Buổi sáng bầu trời trong xanh là thế, vậy mà bây giờ mây đen mù mịt, lại có tiếng sấm đùng đoàng nữa chứ.
“Rào… rào…”, khi tôi mới đi xuống lưng chừng núi, cơn dông gió đã nhanh chóng ập đến! Bầu trời xinh đẹp bỗng dậy lên cơn dông tố dữ dội, dữ tợn chẳng khác gì một con ác quỷ đang nổi cơn thịnh nộ. Mưa như táp vào mặt, vào da thịt tôi, trong phút chốc đã phá hủy thế giới của tôi. Tôi ngã lăn lông lốc trên sườn dốc, đất bẩn lấm lem trên mặt, trên khắp người.
Tôi buộc phải quay về thật nhanh, thế nhưng đường xa như vậy, dường như cứ đi mãi mà vẫn không hết. Hơn nữa bên cạnh lại là vách đá cheo leo, chẳng may ngã xuống chắc chắn tan xương nát thịt. Cho dù thế nào, tôi cũng phải nhanh chóng xuống núi, nếu không rất có thể khu đất mềm nhũn này sẽ bị lở, như vậy thì phiền phức to!
Đúng lúc ấy, một tiếng động rất lớn vang lên ở trước mặt tôi, điều tôi lo lắng nhất đã xảy ra, đất đá đã sụt xuống chặn mất đường đi rồi.
Con đường duy nhất trước mắt thế là đã bị chặn đứng, chẳng khác gì một bức tường không thông gió, nằm sừng sững trước mặt tôi. Nếu như tôi đi nhanh thêm một chút có lẽ đã bị chôn sống ở dưới đống bùn đất này rồi.
Nhưng nếu thật sự như vậy thì tốt quá! Như vậy, tôi có thể nắm lấy vạt áo của mẹ, núp sau lưng của mẹ, không sợ dông tố, không sợ những ánh mắt khinh bỉ lạnh lùng, không sợ những móng vuốt của Hạ Thất Lăng sẽ vô tình cào cấu lên da thịt mình…
“Chết rồi, hôm nay chúng ta bị kẹt ở đây rồi.”, cùng với tiếng ô tô đang lại gần là tiếng của Liêu Vi Nhi.
Tôi đứng trong cơn mưa như trút nước, ngây người nhìn bức tường đất đá chặn ngay trước mặt.
“Cô không sao chứ?”, đột nhiên có người từ trên xe nhảy xuống, nắm chặt lấy cánh tay tôi.
“Có sao hay không cũng đâu liên quan gì đến cô!”, không ngoảnh đầu lại, tôi lạnh lùng nói và gạt tay Liêu Vi Nhi ra, rồi lập tức tránh ra một chỗ xa cô ta.
Tôi nói rồi, ở bên cạnh một người như cô ta dù chỉ một giây cũng là một điều sỉ nhục đối với tôi.
“Liêu Vi Nhi, lên xe cho tôi! Cô để ý đến chuyện của người khác làm gì?”, Hạ Thất Lăng nắm chặt vô lăng, nhìn ra bên ngoài, khuôn mặt không chút biểu cảm nhưng giọng nói lại vô cùng lạnh lùng.
“Vâng!”, Liêu Vi Nhi gật đầu rồi quay lại nói với tôi: “Xin lỗi nhé, Thất Lăng nhà tôi không muốn tôi lo chuyện của người khác”, cô ta nhìn tôi cười gian xảo rồi cụp ô chui vào trong xe.
Khi cô ta dựa vào vai của Hạ Thất Lăng và đóng sầm cửa xe lại, tôi ngẩng đầu lên mỉm cười với họ, nụ cười vô cùng rạng rỡ.
Tôi không thể mất mặt, tôi không thể để mất mặt trước mặt mẹ tôi… cho dù trái tim tôi có đang thổn thức, có đang rớm máu… tôi cũng vẫn giữ trên môi nụ cười mà tôi gửi tặng cho mẹ trong suốt quá trình trưởng thành của mình.
Mưa vẫn không ngừng xối xả, nước chảy trên khuôn mặt… không rõ là nước mưa hay nước mắt. Tôi ôm lấy cánh tay, ngồi co ro trên con đường đầy bùn đất không biết bao lâu mà vẫn không thấy đội cứu hộ tìm đến.
Mẹ ơi… dường như con không chịu nổi nữa rồi… đầu con nặng quá, bầu trời đang quay cuồng… cơ thể rã rời… ý thức đang mất dần, đôi mắt từ từ khép lại… rồi… “Bịch” một tiếng, cơ thể tôi đổ nhào trong mưa.
Cái túi thơm có thêu “tự do” và “tà ác” luôn ở bên mình đột nhiên từ trong túi áo rơi ra. Tôi thò tay, cố gắng vớt nó ra khỏi nước mưa rồi giữ chặt ở trong lòng.
Mẹ ơi, con nói thật với mẹ nhé… con thích một Hạ Thất Lăng đeo MP3 cho con để con không nghe thấy tiếng anh ấy hôn người khác, một Hạ Thất Lăng cọ cọ vào mũi con và thân mật gọi con là Đằng Nhi, một Hạ Thất Lăng chê con bẩn nhưng vẫn ôm con vào lòng, một Hạ Thất Lăng tặng cho con túi thơm và nói cả đời sẽ không buông tay con ra, một Hạ Thất Lăng chịu đói để con được ăn nhưng vẫn nói sẽ hành hạ con… Nhưng bây giờ, anh ấy đã nằm trong vòng tay ấm áp của người khác, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Tôi chỉ là một con vịt xấu xí vẫn chưa trưởng thành thì đã bị chủ nhân nhẫn tâm bắt đi phóng sinh. Những chiếc lông vũ trên cơ thể, vẫn còn lưa thưa. Thế nhưng khi tôi ngoảnh đầu lại, cái tổ ấm áp trong trái tim tôi đã hoàn toàn mất.
Cuối cùng, chỉ còn lại một mình tôi, ôm cái giá lạnh, bồi hồi nhớ về quá khứ.
Mẹ đã nhìn thấy chưa?
Kể từ nay, một Hạ Thất Lăng mà con yêu… đã chết… ở trong trái tim con… chết mãi mãi…