Bản Tình Ca Buồn

Chương 9: Chương 9: Hai năm trước, tôi và anh cùng theo đuổi hoa khôi




Mùa đông bỗng chốc tìm đến.

Những cơn gió bấc ào ào thổi đến khiến cho hai cây cổ thụ trước trường xào xạc. Những bước chân vội vã của mùa đông, không khí lạnh bao trùm, cả thành phố chìm vào sự u ám, lạnh lẽo. Tiếng chuông tan học đã kết thúc từ lâu, vì thế cả ngôi trường Yên Đằng đều chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lác đác vài bóng người đáng thương đang cắn răng đi trong giá rét. Dưới gốc cây cổ thụ trơ trụi, một thiếu niên mặc áo khoác đen đang dựa lưng vào thân cây hút thuốc. Thiếu nữ đứng bên cạnh bị cái lạnh làm cho tím tái mặt mày nhưng ánh mắt vẫn toát ra vẻ ương ngạnh. Chống chọi với cái rét, cô gái ấy ngoan ngoãn quỳ xuống dưới chân chàng trai.

Đó chính là tôi và Hạ Thất Lăng. Là tôi hai năm về trước và Hạ Thất Lăng hai năm về trước.

Tôi học tại một ngôi trường dành cho tầng lớp bình dân, sau khi tan học nhận được một tin nhắn của Hạ Thất Lăng: An Thanh Đằng, cô qua đây cho tôi, hôm nay tôi sẽ dẫn cô đi xem một cảnh tượng đẹp nhất trên đời.

Không kịp nghĩ ngợi nhiều,tôi liền thu dọn sách vở, vội vàng chạy tới ngôi trường anh ta đang học, trường Yên Đằng.

“Tiểu thư, cuối cùng cô cũng tan học rồi à!”, một giọng nói ầm áp đã phá vỡ bầu không khí trầm lặng của ngày đông giá rét.

Ngẩng đầu lên, tôi nhìn thấy đó là một cô gái có mái tóc mượt mà, quàng một chiếc khăn màu tím, đôi môi đỏ mọng, chúm chím như những cánh hoa hồng mới chớm nở, cái mũi cao xinh xắn, đôi hàng mi dài cong veo còn đọng lại những hạt tuyết muốt… một cô gái vô cùng xinh đẹp, có khí chất thật cao quý.

“Vâng”, cô gái lễ phép nói với người đàn ông nọ, hình như là tài xế của mình. Đôi má lúm đồng tiền lõm sâu cùng với nụ cười ngọt ngào hiện ra trên khuôn mặt cô.

“An Thanh Đằng…”, Hạ Thất Lăng gạt gạt tàn thuốc trên điếu thuốc lá, quay đầu lại nhìn tôi. Đôi mắt thờ ơ ánh lên dưới mái tóc màu bạc bồng bềnh tựa như làn mây khiến cho tôi bất giác bị mê hoặc.

Đó chính là sự chấn động về tâm hồn chưa từng có xưa nay.

“Cô ấy, chính là người lọt vào mắt xanh của Hạ Thất Lăng này!”, anh ta khẽ nhếch mép, để lộ nụ cười đắc ý chứa đầy tà khí với tôi, “Bởi vì cô ấy có đủ sự kiêu ngạo cần thiết”.

Con ngươi của tôi phút chốc mở to ra nhưng rồi nhanh chóng hồi phục về trạng thái ban đầu, bình lặng như một cái ao nước nhỏ không thể dậy sóng, “Cô… cô ấy rất xinh đẹp!”, nói dứt lời, tôi vội vàng cúi mặt xuống.

Ai dà, vốn nghĩ rằng linh hồn nhỏ bé và tiếng hơi thở đang ngày càng lớn lên có thể biến thành chiếc gông xiềng kìm hãm bước chân của Hạ Thất Lăng, nào ngờ khi quay đầu lại mới phát hiện ra rằng, chiếc vỏ bọc mà chiếc lá quanh thân mình có thể dựa dẫm vào được vẫn là thân dây leo yếu đuối.

Những ngón tay giá lạnh nhẹ nhàng di chuyển, cuối cùng dừng lại ở ngang bụng, tôi ngây người trong gió rét, để mặc chô những cơn gió dữ dội thổi tung mái tóc.

***

“Con yêu, hãy nhìn xem, đây là cô gái mà bố con thích, thật xinh đẹp biết bao! Có thể để cho một tên ác quỷ kén chọn như anh ta yêu thích quả là một chuyện chẳng dễ dàng gì…”

Dù sao thì người con gái ngoan ngoãn phục tùng bên cạnh anh ta là tôi đây chưa bao giờ được anh ta nhìn qua dù chỉ là bằng nửa con mắt.

Chúng tôi đứng dưới gốc cây cổ thụ, nhìn cô gái đưa chiếc cặp sách cho người đàn ông trung tuổi đó, rồi nhanh chóng ngồi vào trong chiếc xe hơi sang trọng.

Anh ta, chính là anh ta! Ác quỷ Hạ Thất Lăng! Đã để cho tôi chóng chọi với giá rét, đứng chờ ở đó hơn một tiếng đồng hồ chỉ để nhìn thấy tận mắt người con gái mà anh ta thích.

Anh ta trước nay đều phóng đãng như vậy đấy. Con gái trên đời nhiều như vảy cá, cho dù anh ta có thích ai cũng chẳng liên quan đến tôi. Nhưng tại sao người mà anh ta thích lại là cô ấy, Liêu Vi Nhi?

Tôi giơ tay trái lên, vết sẹo trên mu bàn tay đã bị thời gian mài mòn, trong ánh sáng vàng vọt lúc hoàng hôn bỗng âm thầm phát ra ánh sáng màu xanh nhạt, trông như hình con rắn đang bò, đang trỗi dậy trong kí ức của tôi, gặm nhấm tâm hồn tôi.

Đau quá, đau vào tận xương tủy.

“An Thanh Đằng, kể từ ngày mai cô phải giúp tôi theo đuổi cô ta. Mặc kệ có việc gì, sau khi tan học cũng phải đến báo cáo đúng giờ!”, Hạ Thất Lăng nhếch môi cười ngạo mạn, anh ta đưa hai tay ra chỉnh lại cổ áo động phục màu tím than cho tôi rồi nói cộc lốc: “Đi đây!”

Chẳng mấy chốc, cái bóng gầy guộc đó đã lẫn vào trong ánh hoàng hôn nhạt nhòa.

Hại Thất Lăng, tôi thấy anh thật sự điên rồi. cái cô Liêu Vi Nhi đó dù sao cũng là nhân vật nổi tiếng nhất trường Yên Đằng, dung mạo xinh đẹp, gia thế tốt, là thiên kim tiểu thư ngày ngày có xe đưa đón đi học. Hơn nữa, bạn trai cô ta lại là An Bồi Cảnh, công tử đời thứ chín trong một gia đình xã hội đen, nổi tiếng khắp các trường ở thành phố này. Anh ta đúng là một nhân vật hết sức ghê gớm, mẹ là thủ lĩnh của một đám người xã hội đen, bố làm quan chức quan trọng trong chính phủ. Vốn dĩ xưa nay chẳng ai dám chọc giận anh ta cả. Chính vì vậy họ chính là một đôi kim đồng ngọc nữ được ngưỡng mộ nhất trong các trường trung học.

Tiểu tử Hạ Thất Lăng này rốt cuộc bị tác động ra sao mà lại chen chân vào giữa An Bồi Cảnh và Liêu Vi Nhi chứ? Mặc dù anh ta cũng chẳng phải là lọai người để cho người khác chọc giận: người kế thừa thứ tư của tập đoàn điện tử Hạ Thị.

Công ty điện tử của nhà họ Hạ luôn mở rộng thị trường ra các nước Âu Mỹ, bố mẹ của Hạ Thất Lăng quanh năm đi nước ngoài như đi chợ, cả năm gần như khó mà gặp mặt họ được. Vì thế chỉ có Hạ Thất Lăng ở lại Trung Quốc tác oai tác quái.

Mặc dù hotboy đệ nhất trong trường theo đuổi hoa khôi của trường không phải là điều gì khó hiểu nhưng tôi vẫn toát mồ hôi lạnh thay cho Hạ Thất Lăng. Liêu Vi Nhi và An Bồi Cảnh, một đôi trời sinh như vậy liệu có dễ dàng phá vỡ.

Ai dà, nếu là người khác thì tôi đã có thể ngoan ngoãn núp sau lưng anh ta, âm thầm cầu xin thượng đế bớt phẫn nộ với con người này. Tuy nhiên, người mà anh ta thích chính là Liêu Vi Nhi, thật sự không thể tha thứ được!

***

Bầu trời ban đêm tĩnh lặng đến lạ thường, những ngôi sao lấp lánh như đang chơi chốn tìm giữa những làn mây, lúc ẩn lúc hiện, thỉnh thoảng lại mở to đôi mắt quan sát động tĩnh bên ngoài, dường như đang chờ đợi một trận bão tố sắp ập đến.

Tháng chạp, mùa đông, một cô gái mặc mỗi chiếc áo mỏng manh quỳ trước đại sảnh hoa lệ nhà họ Hạ, thân hình gầy gò không ngừng run lên bần bật bởi giá lạnh, nhưng ánh mắt lại ánh lên sự bướng bỉnh, đôi môi mím chặt, không cẩn thận có thể bị cắn đến bật máu.

Tiếng giày cao gót “cộc… cộc” không ngừng vang lên từ phía sau lưng mang theo những trận gió đáng sợ. Chỉ cần ý chí không đủ kiên quyết sẽ bị cái bóng hung dữ này lôi ngay xuống địa ngục.

“Thím Lan, bà càng ngày càng vô dụng! Tôi không có ở nhà mà bà quản không nổi một người giúp việc!” Một người phụ nữ phong thái cao quý bước vào đại sảnh, ném chiếc túi đỏ tươi lên ghế sô pha và cất giọng đanh thép.

Không sai, người phụ nữ cao quý trước mắt không ai khác chính là phu nhân của người đang nắm mọi quyền hành trong nhà họ Hạ, mẹ của Hạ Thất Lăng.

“Xin lỗi phu nhân! Là do tôi quản lí không chu đáo mới khiến cho nhà họ Hạ bị tổn hại danh dự! Thật xin lỗi bà!”, thím Lan cúi thấp đầu, khom lưng nhận lỗi trước người phu nữ này.

“Vì thế tôi chấp nhận mọi hình phạt của bà!”

“Hừ!”, bà ta quét mắt đến cô thiếu nữ đang quỳ trên đại sảnh, người đó chính là tôi.

Ánh mắt sắc lạnh đẹp như chim phượng hoàng hướng về phía tôi, đôi mắt ấy thậm chí còn đáng sợ gấp nghìn lần so với tia X quang, không cần bất cứ lời nói nào cũng có thể xuyên thấu vào tâm hồn tôi.

Nhìn chằm chằm vào tôi rất lâu, cuối cùng bà ta cũn thu lại ánh mắt của mình, khoanh tay trước ngực, điềm tĩnh ngồi trên ghế sô pha.

“Văn Văn, hôm nay chơi vui không? Anh cũng thế! Ngày mai chúng ta sẽ cùng đi khu vui chơi nhé…”, Hạ Thất Lăng nằm ngang trên ghê sô pha “ buôn” điện thoại với một cô bạn gái. Tiếng cười phóng đãng của anh ta không ngừng vang lên bên tai tôi, cứ như thể mọi chuyện xảy ra không liên quan gì đến anh ta vậy.

“Lăng Nhi, giờ này là lúc nào mà con còn buôn điện thoại được hả?”, bà ta nhìn về phía Hạ Thất Lăng, để lộ ra một vẻ mặt chán nản và thất vọng, nhưng hơn hết vẫn là sự bao dung.

Lần này bà ấy vội vàng trở về từ Mỹ là vì cậu con trai Hạ Thất Lăng, cậu con trai bảo bối của mình.

Mẹ à, con còn chưa nói xong mà! Mẹ biết là khi con đang nói chuyện ghét nhất là bị người khác làm phiền mà!”, Hạ Thất Lăng ngồi bật dậy, tỏ vẻ tức tối.

“Ai dà, điện thoại cứ để lát nữa nói tiếp, giờ con hãy nói chuyện với mẹ đã!”, nói xong, bà liền giật lấy chiếc điện thoại di động từ trong tay con trai. Bà ta đưa ánh mắt sắc như dao liếc nhìn tôi, sau đó tiếp tục hỏi cậu con trai quý tử: “Nói cho mẹ nghe, khi con a đầu đê hèn đó quyến rũ con, tại sao con không phản kháng?”

Quyến rũ? Phản kháng? Thật là nực cười! An Thanh Đằng tôi có đê hèn đến đâu cũng không đi quyến rũ đàn ông con trai mà.

Mẹ à, đừng có hỏi nữa, hôm nay con không muốn nói đến những truyện này!”, Hạ Thất Lăng cướp lại điện thoại của mình rồi tiếp tục “buôn”, trên mặt không để lộ chút biểu cảm nào.

Anh ta đã sống một cuộc sống mục ruỗng, vô tình dưới sự cưng chiều của bà ta.

***

Tôi còn nhớ như in cái buổi tối hôm đó, sấm chớp lóe lên trên bầu trời, cơn mưa xối xả xuống mặt đất cứ như thể thượng đế đang nhẫn tâm muốn dìm chết con người trong bể nước.

Đêm khuya, Hạ Thất Lăng đột nhiên tìm đến căn phòng nhỏ của tôi dưới tầng hầm. Anh ta mặc áo ngủ, ôm một cái gối to cứ như một đưá trẻ không có nhà để về vậy, mái tóc màu bạc ướt đầm đìa rủ xuống trên trán, âm thầm phát ra những tia sáng óng ánh khiến cho tôi không thể biết rõ là nước mưa, mồ hôi hay là nước mắt nữa.

Sau khi mở cửa vào phòng, anh ta ngồi khoanh chân ngoan ngoãn trên giường tôi, cứ cúi đầu không chịu nói gì. Một chàng hoàng tử phép thuật ương ngạnh và bá đạo phút chốc trở nên hiền lành và ngoan ngoãn chưa từng có trước mặt tôi.

Điều này quả thực khiến cho tôi cảm thấy kinh ngạc.

“ An Thanh Đằng, tôi nằm mơ thấy cô bỏ chạy…”, đột nhiên Hạ Thất Lăng ngẩng đầu lên, đau buồn nhìn tôi. Nếu tôi không nhầm thì những giọt nước mắt long lanh dưới hàng mi kia chính là nước mắt, những giọt nước mắt đang tuôn rơi.” … Cho dù tôi có gào thét thế nào… cô cũng không chịu quay đầu lại…”

“Hả?”, đôi mắt tôi mở to kinh ngạc nhìn anh ta. Trong khoảnh khắc, tôi cúi đầu bần thần nhìn vào đôi dép lê có hình đầu thỏ của mình: Anh đồng ý cùng em đi đến chân trời góc biển không? Có anh rồi thì giấc mơ trốn chạy của em sẽ thành hiện thực.

“An Thanh Đằng, cô mau qua đây!”, tôi còn đang chìm trong dòng suy nghĩ thì Hạ Thất Lăng đột ngột lên tiếng.

“Hơ…”, từ từ định thần lại, tôi phát hiện ra tên tiểu tử ôm gối đang u sầu kia trông thật đáng yêu, nhưng đôi mắt đẹp ấy vẫn ánh lên sự sắc nhọn như thường ngày, chẳng khác gì đôi mắt của một tên thợ săn khát máu.

“Không, không phải đâu…”, tôi lắc đầu nguầy nguậy.

“Cô nói đi, năm bảy tuổi sao cô lại phản bội tôi! Tại sao?”, anh ta túm lấy tôi như túm lấy một con búp bê, điên cuồng lắc mạnh vai tôi. Tiếng quát chứa đựng nỗi hận thù ấy khiến trái tim tôi vô cùng đau đớn.

“Hừ, năm đó tôi nói gì với cô chắc cô cũng chưa quên chứ?”, người tôi bị anh ta lắc mạnh rất lâu, cuối cùng anh ta cũng chịu thả tôi ra. Nhưng thần chí vừa hồi phục bình thường thì từ khóe môi anh ta lại lộ ra một nụ cười đầy tà khí.

“Những điều anh ta nói với tôi năm đó… “, khuôn mặt tôi sa sầm xuống như thể vừa bị rơi vào một hố sâu thăm thẳm.

Lời nguyền năm đó của tên ác quỷ như xuyên qua mọi rào cản, cứa sâu vào da thịt tôi, khiến cho tôi đau đớn đến tột cùng.

An Thanh Đằng, dám phản bội tôi ư? Tôi sẽ bắt cô phải trả giá bằng sự đau đớn! Hãy nhớ cho kĩ: tám năm sau, tôi sẽ bắt cô rơi từ thiên đường xuống địa ngục, rơi vào vực sâu nhất không lối thoát.

“ Tôi không cố ý làm vậy…”, nước mắt lưng tròng, trên khuôn mặt tôi cứ khắc sâu sự đau khổ.

Đừng khóc, tôi nhớ Đằng Nhi của chúng ta là dũng cảm nhất đấy!”, cùng với giọng điệu đả kích, mỉa mai, tôi nhìn thấy những tia sáng phát ra từ đôi mắt sắc dưới những lọn tóc màu bạc.

Đó là đôi cánh của thiên thần.

Đáng tiếc, nó lại mọc trên người của một ác quỷ!

Trong giấc mơ, không biết là nước mắt của ai đã thấm ướt tấm lưng trong đêm.

***

“Thím An, bà cũng giỏi quá nhỉ!”, mẹ của Hạ Thất Lăng lại bắt đầu chĩa mũi nhọn về phía mẹ tôi, người phụ nữ đang đứng bên cạnh, vẻ mặt căng thẳng và áy náy.

“Phu nhân, đều do lỗi của tôi! Là do tôi dạy bảo không nghiêm mới xảy ra truyện này…”, mẹ ôm lấy vai tôi, quỳ xuống trước mặt phu nhân, chưa nói dứt câu thì bà đã nức nở: “Mọi tội lỗi đều do một mình tôi gánh chịu, Đằng Nhi của tôi chưa hiểu chuyện, hu hu…”

Đó chính là mẹ của tôi, người mà bởi vì bảo vệ tôi nên mới sống một cuộc sống càng thêm thấp hèn.

“Hừ, đừng nghĩ là leo được lên cành thì sẽ biến thành phượng hoàng! Tôi cho các người biết, đó chỉ là hoang tưởng!”, những lời nói lạnh lùng và kiêu ngạo của bà ta như một chiếc roi da quất vào lòng tự tôn của chúng tôi.

Tôi cúi đầu quỳ dưới đất, trước sau không hề lên tiếng, chỉ nắm chặt lấy tay của mẹ mà thôi. Bàn tay to, thô ráp ấy lại chính là tấm lụa mềm mại mà tôi muốn nắm chặt trong tay nhất trong cuộc đời này, tấm lụa mềm mại đã bảo vệ sự tôn nghiêm yếu ớt trong lòng tôi.

“Phu nhân, chúng tôi xưa nay chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng thủ đoạn đê tiện để vào được nhà họ Hạ! Từ trước đến nay, chúng tôi chỉ cầu mong một cuộc sống bình yên, không cầu vinh hoa, chỉ cần được sống bình thản cả đời là hạnh phúc lớn đối với chúng tôi rồi. Cho dù thế nào những kẻ thấp hèn như chúng tôi nào dám nghĩ sẽ gây chuyện ở nhà họ Hạ. Tất cả những chuyện này hi vọng phu nhân sẽ soi xét…”, khuôn mặt của mẹ đầm đìa nước mắt, tha thiết cầu xin người phụ nữ cao quý kia.

“Thím An, bà thật là ương ngạnh, đến giờ còn muốn bao biện sao? Hừ, bé đã không biết xấu hổ, lớn sẽ chẳng ra gì đâu!”, chúng tôi càng nhịn, bà ta càng lấn tới.

“Phu nhân, xin bà đừng nói vậy! Bà sỉ nhục tôi cũng không sao, nhưng xin bà đừng sỉ nhục mẹ tôi, mẹ tôi không có lỗi gì cả!”, tôi vốn dĩ định nhẫn nhịn, chấp nhận mọi đả kích nhưng cuối cùng vẫn bị dồn ép đến bước đường cùng.

“Còn muốn ngụy biện? Có bản lĩnh quyến rũ Lăng Nhi nhà ta thì phải có dũng khí thừa nhận chứ! Nói cho các người biết, ta sẽ không để cho đứa trẻ trong bụng kia được nhìn thấy ánh sáng mặt trời đâu!”, bà ta ngoảnh mặt ra ngoài cửa, lớn tiếng tuyên bố với mọi người. Cái phong thái ấy quả là cao quý, cái cằm nhọn kiêu ngạo khiến cho người khác phải đau lòng, thế nhưng từ ngữ thốt ra từ cái miệng cao quý ấy lại khiến cho người khác như bị cào xé tim gan.

“Ôi trời, ồn ào chết đi được! Muốn gọi một cuộc điện thoại mà cũng không xong, còn muốn cho người ta sống không hả trời!”, đột nhiên, Hạ Thất Lăng nhảy phắt từ trên ghế sô pha xuống, bực bội cúp máy rồi lạnh lùng cho tay vào túi quần bỏ lên lầu.

“Lăng Nhi, con đừng đi…”, mặc kệ cho mẹ gọi, Hạ Thất Lăng vẫn đi thẳng một mạch lên gác.

Trong tất cả những chuyện này, anh ta dường như là một người ngoài cuộc vậy, bão tố lớn đến đâu cũng chẳng liên quan gì đến anh ta.

Anh ta chính là anh ta! Anh ta chính là Hạ Thất Lăng! Anh ta chính là một hoàng tử vô tình! Lúc nào cũng chỉ biết đổ hết tội lỗi của mình lên đầu người khác mà không thèm ngó ngàng đến.

“Thím Lan, bà dẫn Thanh Đằng xuống căn phòng dưới tầng hầm, ngày mai bà với chú Minh cùng dẫn nó đến bệnh viện!”, mẹ Hạ Thất Lăng quay đầu lại nói với thím Lan, giọng điệu kiên quyết khiến cho không ai có thể phản bác lại.

Thím Lan nhìn mẹ con tôi, vẻ mặt đan xen bởi sự bối rối và không đành lòng, nhưng cuối cùng thím vẫn gật đầu: “ Vâng…”

“Không, đừng làm vậy…”, người mẹ đáng thương của tôi ôm chặt lấy tôi, khóc không ra tiếng.

Không muốn thì đã sao? Không muốn cũng có thay đổi được điều gì đâu?

Tôi biết, Hạ Thất Lăng là con vàng con bạc mà bà ấy đã dùng máu và nước mắt cả đời mình để đổi lấy. Bà ấy chắc chắn sẽ không để cho ánh hào quang từ cậu con trai vàng ngọc bị chôn vùi dưới tay một người làm nhỏ bé như tôi.

“Mẹ đừng khóc. Con không sao đâu, con trước nay chưa từng biết sợ hãi…”, đột nhiên tôi phát hiện bản thân mình dường như đã trưởng thành, không biết từ lúc nào đã học được cách thẳng thắn đối diện với phong ba bão táp. Tôi đưa tay lau nước mắt trên khuôn mặt mẹ. Nhưng cho dù tôi có cố gắng đến đâu cũng không thể lau hết dòng nước mắt đau khổ trên khuôn mặt mẹ được…

“Dẫn Thanh Đằng về phòng!”, phu nhân liếc nhìn hai mẹ con tôi, có vẻ như bà ta đã quyết tâm dẫn tôi đến bệnh viện giải quyết. Nếu không bà ấy đã không nhốt tôi vào căn phòng ẩm ướt dưới tầng hầm, nơi chuyên dùng để xử phạt những người giúp việc phạm lỗi trong nhà họ Hạ.

***

“Bà ơi, cảnh sắc bên ngoài đẹp lắm!”, khi tất cả mọi người còn đang chìm trong sự tĩnh lặng, giọng nói của Hạ Thất Lăng đột nhiên vang lên.

Chúng tôi ngẩng đầu nhìn lên lầu, phát hiện thấy Hạ Thất Lăng đang ngồi vắt vẻo trên lan can, đôi chân dài đung đưa trong không trung, trông bộ dạng cứ như một đứa trẻ nghịch ngợm. Bên cạnh anh ta là một chiếc xe đẩy, ngồi trên xe đẩy chính là lão phu nhân nhà họ Hạ. Đứng đằng sau xe là cô gái giúp việc riêng của bà. Thiết kế phòng ốc của nhà họ Hạ rất đặc biệt, hai bên đại sảnh đều hướng về phía cầu thang lầu hai, sau đó đi men theo hai ngã rẽ thông với phòng khách hoa mỹ. Lúc này, Hạ Thất Lăng và lão phu nhân đang ngồi ở trên hành lang nối giữa hai cầu thang. Họ đang cúi nhìn chúng tôi từ trên cao, giống như các vương hầu ngày xưa ngồi từ trên cao nhìn xuống đám dân đen dưới gót chân mình vậy.

“Bà biết không, mùa xuân năm tới sẽ có một cô bé vui vẻ nô đùa trong biển hoa tử la lan rực rỡ bên ngoài kia!”, Hạ Thất Lăng ngước nhìn khu vườn hoa tử la lan bên ngoài, chậm rãi nói, như đang lẩm bẩm một mình, nhưng hình như lại cố ý nói để cho lão phu nhân đang ngồi bên nghe thấy, như đang kể lể với tất cả mọi người.

“Cô bé ấy sẽ nhảy nhót, sẽ nô đùa, sẽ bắt bướm, hái hoa… Bà ơi,bà đã nhìn thấy cô bé đó chưa? Cô bé đang vẫy vẫy tay với cháu đấy!”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại mỉm cười với bà, “Là con gái, con gái bà ạ…”

Nụ cười ấy khiến cho người ta cảm thấy khó hiểu.

“Ngày mai đừng đi bệnh viện nữa, cứ để Thanh Đằng sinh đứa bé đó ra đi!”, lão phu nhân nãy giờ vẫn ngồi yên lặng đột nhiên lên tiếng, mặc dù giọng nói thấp chầm nhưng lại vô cùng chân thành vang lên bên tai tôi. Trên khuôn mặt của lão phu nhân, ngoài vẻ nghiêm nghị thì chẳng còn biểu hiện nào khác.

Mái tóc lưa thưa của lão phu nhân đã rụng gần hết, chỉ còn lại vài sợi ương ngạnh cố gắng trụ lại trên mái đầu. Lão phu nhân giờ đã không thể đi lại, sinh hoạt hàng ngày đều phải phụ thuộc vào người giúp việc. Tuy nhiên, tiếng nói của bà vẫn còn rất có uy đối với những người trong nhà họ Hạ.

“Mẹ ơi, sao có thể như vậy được? Tuyệt đối không thể được!”, lúc này, mẹ của Hạ Thất Lăng bỗng nhiên tỏ ra vô cùng bất an.

“Đừng nói nữa, cứ làm theo lời của ta đi!”, lão phu nhân ngồi trên lầu cao, oai phong như một nữ vương, những người bên dưới không ai có quyền can gián. Mặc dù tuổi đã cao nhưng lão phu nhân vẫn còn rất minh mẫn, “Mau đẩy ta về phòng!”

“Vâng!”, cô giúp việc lễ phép đáp, lập tức đẩy chiếc xe khuất dần về phía ngã rẽ bên trái, cuối hành lang.

Trên khóe môi của Hạ Thất Lăng hiện ra một nụ cười tinh quái, ngồi đung đưa trên lan can, mỉm cười chào tạm biệt lão phu nhân rồi nhảy phắt xuống khỏi lan can, phủi phủi mông quần, đút tay vào túi, từ từ đi về ngã rẽ bên phải của hành lang, chẳng thèm để ý đến sự kinh ngạc của những người bên dưới đại sảnh.

Nhưng trước khi khuất sau hành lang, anh ta còn kịp mỉm cười đầy kiêu ngạo với tôi. Mặc dù nụ cười ấy chỉ thoáng qua nhưng tôi đã nhìn thấy rất rõ.

Tại sao lúc đó anh ta lại nhấn mạnh sự xuất hiện của một cô bé trong biển hoa chứ? Con gái… liệu cô bé có thể tác động đến thần kinh của ai được chứ?

Tôi biết, quan hệ giữa Hạ Thất Lăng với lão phu nhân trước nay chẳng mấy tốt đẹp, thậm chí có thể nói là Hạ Thất Lăng rất căm hận lão phu nhân.

Là bởi vì mái tóc màu bạc kì lạ ấy, là bởi vì hàng lông mi màu bạc bẩm sinh đẹp lạ lùng ấy…

Thế nhưng lần này anh ta lại nhờ được lão phu nhân ra mặt. Sống chung với anh ta đã hơn mười năm nay, tôi vẫn không biết được rốt cuộc trong sâu thẳn trái tim anh ta chứa đựng điều gì, chỉ lát nữa thôi anh ta sẽ ra quân bài gì với tôi?

Hạ Thất Lăng ơi là Hạ Thất Lăng, rốt cuộc trong trái tim anh, sự hận thù sâu sắc hơn tình yêu hay tình yêu sâu sắc hơn hận thù?

Kể từ nay về sau, nụ cười của anh có thể đơn giản hơn chút nữa không…?

***

Kể từ bây giờ, mỗi ngày tan học tôi đều phải chạy tới trường Yên Đằng báo cáo. Bởi vì Hạ Thất Lăng đã hạ quyết tâm theo đuổi Liêu Vi Nhi. Anh ta là thiếu gia của tôi, cho dù anh ta có làm chuyện kinh thiên động địa gì thì tôi cũng phải phục tùng anh ta.

Ai bảo tôi là con búp bê không có con ngươi mà anh ta vẫn nhớ nhung ôm trong lòng chứ! Cho dù thời gian có xoay chuyển ra sao, tôi cũng vẫn phải nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, thầm lặng ở bên cạnh cùng lớn lên với anh ta.

“An Thanh Đằng, mang bức thư tình này đến lớp 9H, đưa cho Liêu Vi Nhi!”, sau khi nhét thư vào phong bì, Hạ Thất Lăng đưa nó cho tôi. Kể từ khi bước vào phòng học của anh ta, tôi đã nhìn thấy anh ta đang mải mê viết lách một thứ gì đó, hóa ra là viết thư tình! Ai đó có thể khiến cho Hạ Thất Lăng kiêu ngạo chịu ngồi xuống viết thư tình quả là không đơn giản, đồng thời đó cũng là một vinh hạnh lớn!

“Mau đi đưa thư đi! Sao thế, định cãi lời tôi à?”, nhìn thấy tôi vẫn đứng ngây ra, không có phản ứng gì, khuôn mặt của Hạ Thất Lăng lập tức sa sầm. Thần sắc này khiến cho tôi cảm thấy mình có thể bị xé xác vì tội chống đối.

“À… vâng… tôi…”, ngẩng đầu lên, bất chợt chạm phải đôi mắt lạnh như băng của Hạ Thất Lăng, tôi lập tức cúi gằm mặt xuống, xoa xoa vết sẹo hình con rắn trên mu bàn tay, tâm trạng bất an nhìn xuống đôi giày màu trắng cũ nát của mình.

“Mau lên, cô còn đứng ngây ra đó à?”, làm thế nào bây giờ, sắc mặt của anh ta càng ngày càng khó coi.

“Tôi, tôi có thể giúp anh viết thư tình, có thể giúp anh làm bài tập, đi siêu thị mua thứ cà phê mà anh thích uống nhất… chỉ xin anh đừng bắt tôi xuất hiện trước mặt Liêu Vi Nhi, đừng…”, lúc này đây, tôi thật sự nói năng không ra đầu đuôi rồi.

“An Thanh Đằng, từ lúc nào cô đã học được cái thói không nghe lời thế hả? Cô đừng quên thân phận của minh, đi ngay cho tôi!”, anh ta hung hãn trợn mắt nhìn tôi, hai mắt như đang bùng bùng lửa giận, cứ như thể còn không nghe lời nữa là anh ta sẽ ném tôi xuống biển cho cá ăn thịt mất.

Mọi chuyện đến đây chấm dứt, tôi đành phải cắn chặt môi, nhắm mắt nhận lấy bức thư tình từ tay anh ta.

“Tốt, đi ngay cho tôi! Nhớ là: đi sớm về sớm!”, Hạ Thất Lăng chống hai tay lên bàn, kiêu ngạo nhìn tôi.

Cắn chặt môi, tôi cầm lấy bức thư với những hàng chữ màu xanh trên bì thư, nặng nhọc đi về phía lớp 9H, đi đến nơi có sự hiện diện của Liêu Vi Nhi, đi đến cái lớp học mà cả đời này tôi không muốn đến!

Tôi thật sự rất muốn quay đầu bỏ đi, thế nhưng trong đầu lại hiện ra hình ảnh hung dữ của Hạ Thất Lăng, khuôn mặt ấy áp sát vào tôi, không cho tôi có cơ hội rút lui.

Đã tan học lâu như vậy rồi, liệu cô ấy có còn ở trong lớp nữa không? Tôi thò đầu vào cửa sau lớp học, đưa mắt nhìn quanh, “không có ai”, vậy thì tốt, như vậy tôi có thể đường hoàng giải thích trước Hạ Thất Lăng rằng học sinh lớp 9H đã về hết rồi, đương nhiên trong số đó có cả Liêu Vi Nhi.

“Bạn làm gì mà thập thò trước cửa lớp tôi thế?”. Đột nhiên, một giọng nói thánh thót vang lên từ phía sau tôi.

“Ối…”, tôi ngoái đầu lại, hét lên như vừa gặp phải một cơn ác mộng.

“Bạn là ai thế?”, một nữ sinh có cái kẹp tóc hình con bướm trên đầu đưa mắt nhìn tôi dò xét. “ Bạn không phải học sinh trường tôi đúng không? Đồng phục màu tím than… bạn là học sinh trường bình dân bên đó đúng không?”

“Ơ, tôi…”, tôi cúi đầu, tay nắm chặt bức thư của Hạ Thất Lăng.

“Nói mau! Bạn thập thò ở đây làm gì?”, nói dứt lời, cô gái đeo cặp bím tóc hình con bướm dồn tôi vào chân tường. “Khoan đã, nhìn bạn trông rất quen? À, nhớ ra rồi, mày chính là người bọn tao đã gặp trong nhà vệ sinh lần trước! Vi Nhi, đúng là cô ta rồi!”, nữ sinh có cái kẹp tóc hình con bướm thốt lên, lay lay cánh tay của cô gái có mái tóc dài đứng bên cạnh.

Người đó không ai khác, chính là Liêu Vi Nhi.

***

“Hừ, lâu lắm không gặp!”, khóe môi Liêu Vi Nhi khẽ nhếch lên, một nụ cười đẹp tuyệt vời hiện ra trên khuôn mặt.

Tuy nhiên, tôi lại không cảm nhận được chút ấm áp nào từ nụ cười ấy, ngược lại, tôi chỉ cảm thấy sợ hãi, sợ hãi đến độ co rúm người lại.

“Mày thật to gan, còn dám xuất hiện trước mặt bọn tao à!”, cô gái có chiếc kẹp tóc hình con bướm hung hãn lao đến, dồn tôi vào sát chân tường.

“Tôi… tôi đến đây là để đưa bức thư tình này cho thiếu gia chúng tôi…”, mí mắt tôi cụp xuống, tôi lúng túng đưa bức thư của Hạ Thất Lăng ra. Trên bức thư có viết “Gửi Liêu Vi Nhi thân yêu”.

“Thiếu gia nhà mày á? Là ai vậy? Lại dám viết thư tình cho Liêu Vi Nhi cơ đấy! Cả thiên hạ này ai ai mà không biết Liêu Vi Nhi và An Bồi Cảnh là một cặp trời sinh! Gan to thật đấy, định làm kẻ thứ ba chen chân vào à, chưa thấy chết chưa sợ chứ gì?”, cô gái có kẹp tóc hình con bướm trợn tròn đôi mắt ngạc nhiên, miệng nói liên tục khiến cho nước bọt bắn đầy cả mặt tôi.

“Thiếu gia nhà tôi là Hạ… Hạ Thất Lăng, học sinh lớp 9F…”, tôi cúi đầu, rụt rè nói.

“Cái gì? Hạ… Thất Lăng? Người thừa kế của tập đoàn Hạ Thị, hotboy đình… đám nhất… trường Yên Đằng, Hạ… Hạ Thất Lăng… sao?”, cô gái có chiếc kẹp tóc hình con bướm miệng há hốc, khuôn mặt thể hiện rõ sự kinh ngạc.

“Vâng, thiếu gia nhà chúng tôi rất thích Vi… Vi Nhi tiểu thư, vì vậy sai tôi đến đây đưa bức thư này!?”

“Oa, không phải chứ? Vi Nhi, cậu thật là hạnh phúc, khiến cho hotboy Hạ Thất Lăng số một của trường Yên Đằng phải viết thư tình cho mình… anh ấy chẳng phải là chàng bạch mã hoàng tử trong lòng mọi người hay sao!”, cô gái đứng bên cạnh Liêu Vi Nhi tim đập rộn ràng, hai tay nắm chặt lại, đôi mắt mơ màng.

“Đây là thư của thiếu gia gửi cho Vi Nhi tiểu thư, xin cô hãy nhận lấy đi ạ!”, tôi lại lần nữa đưa bức thư ra trước mặt Liêu Vi Nhi.

“Hừ…”, Liêu Vi Nhi cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự kiêu ngạo, cô ta đưa hai ngón tay ra kẹp lấy bức thư: “ Mấy lá thư tình vớ vẩn này ngày nào mà chả nhận được cả tá, tôi đây chẳng thèm!”, Liêu Vi Nhi nhếch môi khinh bỉ.

Tôi và đám nữ sinh đứng bên cạnh cô ấy ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên.

“Cho dù có là thư tình của ai thì vào tay tôi đều chỉ là giấy vụn hết!”, nói đoạn, Liêu Vi Nhi xé bức thư thành hai, rồi thành bốn…cho đến khi bức thư nát vụn, cô ấy vung tay ra, những mảnh giấy thi nhau rơi lả tả, “… Bởi vì tôi đã có An Bồi Cảnh rồi”.

Những mảnh giấy vụn bay lả tả chẳng khác gì những bông hoa tuyết bay bay trong không trung, rơi vào hàng mi, rơi vào mũi, vào đôi môi kiêu ngạo của Liêu Vi Nhi để rồi cuối cùng nằm yên trên sàn nhà lạnh giá.

“Hãy nhớ cho kĩ, sau này đừng có xuất hiện trước mặt tôi nữa! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!”, Liêu Vi Nhi lạnh lùng cảnh cáo tôi rồi quay ngoắt người bỏ đi. Những nữ sinh bên cạnh Liêu Vi Nhi cũng trợn mắt nhìn tôi rồi bỏ đi theo Liêu Vi Nhi.

Tôi nhìn trân trân vào bức thư tình đầu tiên mà Hạ Thất Lăng bỏ công sức ra viết đã bị cô ấy nhẫn tâm chà đạp, những nét chữ thanh thoát, những lời nói ngọt ngào đều trở thành giấy vụn dưới sự kiêu ngạo của Liêu Vi Nhi rồi.

Tại sao người mà anh thích lại là cô ấy? Tùy ý kết giao với một cô gái bình thường chẳng phải tốt hơn sao? Nếu vậy chắc chắn bức thư tình này sẽ khiến cô gái ấy nhảy cẫng lên vì vui sướng, thậm chí cô ấy còn đặt nó ở đầu giường, trân trọng, coi nó như báu vật để cất giữ cả đời này.

Nếu anh thích một con lợn và bảo tôi đi gửi thư tình cho nó, ít nhất nó cũng biết kêu “ủn ỉn…” vui vẻ quanh tôi. Nếu anh thích một con chó và bảo tôi đi gửi thư tình cho nó, ít nhất nó sẽ dựng thẳng hai tai, vẫy đuôi tíu tít chào đón tôi. Nếu anh thích một bông hoa và bảo tôi gửi thư tình cho nó, bông hoa cũng sẽ cùng tôi đón gió, cùng tôi nhảy múa dưới ánh mặt trời…

Nói chung, nếu anh thích bất kì một sinh linh nào đó trên trái đất này, còn tôi trở thành sứ giả đưa thư cho anh thì tôi chắc chắn sẽ nhận lại nụ cười và sự thân ái từ đối phương.

Thế nhưng, đôi bờ mi lạnh lùng của anh lại dành cho cô ấy một thứ tình cảm sâu sắc. Vận mệnh đã sắp đặt rằng cái mà tôi nhận lại được chỉ là sự cười nhạo trêu chọc.

Hạ Thất Lăng, tôi hận anh! Bởi vì… người mà anh thích là cô ấy!

***

Tôi trở lại bên cạnh Hạ Thất Lăng, kể lại mọi chuyện cho anh ta nghe.

“Xin lỗi, là do tôi không tốt, đã không đặt được tấm chân tình của anh lên tay cô ấy”. Gió ngoài ban công rất to, cơn gió thổi tung mái tóc tôi. Tôi xách cặp, cúi đầu đứng bên cạnh Hạ Thất Lăng.

Áng mây chiều đã nhuộm vàng cả vùng trời, nhuộm vàng cả khuôn mặt xanh tái của tôi, ngay cả những sợi tóc màu bạc cũng được phủ lên một lớp ánh sáng vàng rực rỡ. Hạ Thất Lăng ngồi vắt vẻo trên ban công, vạt áo sơ mi để lộ ra ngoài, đôi mắt mơ màng nhìn ra xa xa.

“Ừm, không ngoài dự đoán của tôi!”, cuối cùng thì Hạ Thất Lăng cũng chịu lên tiếng, anh ta ngoảnh đầu lại mỉm cười với tôi, nụ cười trong veo và tĩnh lặng, không còn khiến cho người khác cảm thấy bất an như trước.

“Yên tâm đi, mọi thứ đều nằm gọn trong lòng bàn tay tôi cả rồi! Cô ta sẽ phải trả giá cho sự kiêu ngạo của mình!”, Hạ Thất Lăng quay đầu lại, nhìn vào khoảng không dưới chân mình, chậm rãi nói.

Hơ… con ngươi của tôi mở to kinh ngạc nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Hạ Thất Lăng chính là Hạ Thất Lăng, từ nhỏ đã là người khó hiểu. Liệu ai có thể làm gợn lên những làn sóng trong đôi mắt anh ta? Tôi nghĩ anh ta thật lòng thích Liêu Vi Nhi, cũng thật lòng mong muốn giành cô ấy cho bản thân mình. Có thể anh ta đã lãng phí những cái ôm của mình suốt mười mấy năm nay, chỉ có nụ cười xinh đẹp của cô ấy mới có thể làm ấm lại lồng ngực anh. Những ngọn cỏ dại đu đưa bên cạnh anh ta, cho dù có cháy bùng cả sinh mệnh của mình cũng không thể xóa bỏ sự giá lạnh như băng đá của anh ta. Bởi ví chúng quá rẻ mạt, rẻ mạt đến mức ngay cả một ánh mắt lạnh nhạt anh ta cũng không muốn ban cho.

***

Tôi nghĩ có lẽ Hạ Thất Lăng đã quyết tâm theo đuổi người con gái ấy.

Quả nhiên ngày hôm sau, anh ta trực tiếp gọi tôi đến trường, bảo tôi tặng hoa cho Liêu Vi Nhi.

“Liệu có thể đừng bắt tôi đi được không, lần trước cô ấy nói…”, tôi cúi gằm xuống đất, mắt nhìn trân trân vào sàn nhà.

Lần nào cũng là tôi, mới sáng sớm đã bắt tôi đến cái chỗ xa lơ sa lắc này! Tại sao lại bắt tôi theo đuổi người con gái mà anh ta thích? Hơn nữa lại vào lúc tôi đang vất vả mang trong mình một sinh mệnh nhỏ bé khác…

“An Thanh Đằng, cô lại muốn không nghe lời phải không?”, Hạ Thất Lăng ngẩng đầu lên nhìn tôi, đôi mắt lạnh lùng như băng đá.

Tôi cúi đầu, đứng im không lên tiếng. Lần đầu tiên tôi thể hiện ra một sự ương ngạnh mà người giúp việc không nên có.

“An Thanh Đằng!”, sự im lặng của tôi, sự ương ngạnh của tôi cuối cùng cũng khiến cho anh ta nổi điên.

Nhưng Hạ Thất Lăng không tiếp tục tức giận nữa mà quay lại nhìn tôi, để lộ ra nụ cười tà ác: “ An Thanh Đằng, đừng có không biết điều như vậy! Tôi bảo cô giúp tôi theo đuổi hoa khôi của trường Yên Đằng chính là vinh hạnh lớn của cô đấy! “

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt anh ta đầy chán nản.

“Hừ, tôi cảnh cáo cô, đừng có thử độ nhẫn nại của tôi! Tôi nghĩ, cô không muốn…”, Hạ Thất Lăng nhẹ nhàng thổi những lọn tóc ở mang tai tôi, “ Cô không muốn để tôi công bố cái chuyện chẳng hay ho gì năm cô bảy tuổi kia cho mọi người cùng biết đâu nhỉ? Ha ha…”

Hơi ấm vương vấn quanh mang tai tôi còn chưa tan hết thì nụ cười ma quỷ của Hạ Thất Lăng đã lại lởn vởn hiện ra trước mặt tôi. Nhìn vào đôi mắt anh ta, tôi thấy mình như càng rơi vào vực sâu thăm thẳm. Những ngón tay đặt sau lưng từ từ khép chặt lại, những chiếc móng tay đâm sâu vào da thịt trong lòng bàn tay. An Thanh Đằng, mày là một An Thanh Đằng không biết khóc, không biết gào thét. Mày là một An Thanh Đằng ngoan ngoãn và nghe lời…

“Được, tôi sẽ giúp anh tặng hoa cho người con gái mà anh thích!”, tôi mỉm cười nói với Hạ Thất Lăng, biến mình trở lại thành một An Thanh Đằng không có con ngươi như thường ngày.

Tôi lập tức quay người bước đi, trên tay ôm theo một bó hoa hồng to, hương hoa thơm nức xộc vào mũi khiến cho tôi cảm nhận được hương vị của tình yêu đang ngập tràn lối đi.

Nhưng tôi lại muốn khóc.

“An Thanh Đằng…”, khi tôi chuẩn bị bước ra khỏi phòng học thì anh ta lôi tôi lại, sau đó thổi nhè nhẹ lên mái tóc của tôi, “Đời này kiếp này, cô được sinh ra để làm con búp bê cuộn tròn trong lòng bàn tay tôi. Phải ngoan ngoãn mà học cách căm ghét tôi, hiểu không?”, anh ta thò tay ra, xoa xoa mái tóc tôi. Khuôn mặt anh ta phảng phất chút gì đó thuần khiết mà xưa nay tôi chưa từng thấy.

Lúc tôi kịp định thần lại thì anh ta đã ngồi trên chiếc ghế dài, mặt mày không chút biểu cảm.

Tất cả chỉ là ảo giác,… chỉ là ảo giác.

Ôm bó hoa hồng, tôi từ từ đi ra khỏi phòng học, bầu trời lúc trước còn u ám giờ đã xuất hiện những tia sáng ấm áp…

Phải rồi, sẽ có một ngày ánh mặt trời xua tan đi đêm đen tăm tối, vị thần sinh mệnh rồi sẽ chặt gãy cây quyền trượng trong tay ác quỷ.

Sẽ có một ngày, tôi sẽ trốn chạy…

***

Cơn gió nhẹ mơn man thổi qua,tôi bước những bước dài đến lớp học của Liêu Vi Nhi.

“Ớ, đứa con gái này là ai thế? Sao mới sáng sớm mà đã ôm bó hoa hồng to tướng đến khoe khoang ở trường thế hả? Khoan đã, hình như nó không phải là học sinh trường ta!”

“Không sai, cứ nhìn bộ đồng phục xấu xí nó mặc trên người kia kìa, chắc chắn là chui ra từ một trường bình dân nào đó rồi”.

“Ừm, bộ đồng phục này chẳng phải là của trường Liên Trung chuyên dành cho các cô cậu ở nhà quê lên học đó hay sao? Nhưng mà sáng sớm nó đã ôm bó hoa to tướng đến đây làm gì vậy? Theo đuổi hotboy của lớp ta à?”

“Hừ, lại một con vịt xấu xí không biết trời cao đất dày! Cứ tưởng tùy tiện đeo bám được một công tử nhà giàu nào đó là có thể gia nhập vào giới quý tộc, thật là quá ngây thơ đấy! Để xem nó sẽ bị người ta chơi đùa ra sao!”

“Ha ha…”, đứa con gái bắt đầu cười nghiêng ngả.

Tôi cúi đầu, im lặng đi qua bọn họ. Những lúc như thế này, im lặng chính là sự phản kích có hiệu quả nhất đối với những ánh mắt xấu xa kia.

“Ai da, thật là! Sao cái trường thường dân đó có thể sản sinh ra một đứa con gái mặt dày đến thế cơ chứ!”, mặc dù tôi không thèm để ý đến bọn họ, nhưng những đứa con gái ấy vẫn đứng sau lưng chỉ trỏ, nói xấu tôi.

“Thì đúng thế còn gì! Oa, Vi Nhi! A ha… Vi Nhi…”, hai đứa con gái đứng sau đó bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì, liền lao đến đẩy mạnh khiến tôi lảo đảo rồi nhanh chân chen lên trước.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, một cái khăn quàng màu tím đậm hiện ra trước mắt. Phong cách ấy chỉ có của Liêu Vi Nhi.

Dưới cái cằm trắng nõn kiêu ngạo, thứ màu tím đậm ấy khiến cho trái tim tôi chợt thót lại, hoàn toàn mất đi dũng cảm tiến về phía trước. Tôi cúi đầu, co rúm người vào góc tường. Vốn nghĩ rằng mình có thể dùng ánh mắt kiên định của mình ở trước mặt cô ấy, đón lấy ánh hào quang phát ra từ trên người cô ấy… nhưng khi thật sự nhập cuộc thì tôi lại thất bại.

“Vi Nhi, hôm nay bạn thật xinh đẹp, mặc dù vẫn mặc đồng phục nhưng bạn vẫn là nữ xinh đẹp nhất trong trường…”. Hai cô gái kia thi nhau nịnh hót, khua môi múa mép trước mặt Liêu Vi Nhi. Trông họ chẳng khác gì hai con chó đang vẫy vẫy đuôi nịnh hót chủ nhân của mình.

“À đúng rồi Vi Nhi, mới sáng sớm hôm nay đã có một đứa con gái chui ra từ cái trường bình dân chết tiệt, ôm theo một bó hoa đến đây, hình như là muốn theo đuổi hotboy của trường mình! Có vô liêm sỉ không cơ chứ?”

“Chính thế, cái trường Liên Trung đó chỉ là một cái trường cũ nát, thế nên cũng chỉ có thể đào tạo ra được loại học sinh này thôi…”.

Liêu Vi Nhi không thèm để tâm đến những lời nhảm nhí của những kẻ nịnh hót đó. Thế nhưng khi chúng nhắc đến trường Liên Trung, ánh mắt của cô ấy liền sáng quắc lên: “ Người đó ở đâu?”

“Đó, cô ta ở bên đó kìa!”, hai đứa con gái đồng loạt chỉ tay về phía tôi.

“Cô thật là to gan! Mới hôm qua tôi đã nói với cô cái gì?”, tôi còn chưa kịp định thần lại trước cái quắc mắt dữ tợn của Liêu Vi Nhi thì cô ta đã lao đến trước mặt tôi rồi, hai tay khoanh trước ngực, những chiếc móng tay sơn màu tím được gọt giũa cẩn thận.

Tôi vẫn cảm thấy rất sợ hãi, bóng đen ám ảnh ấy vẫn bao trùm lên sinh mạng tôi, chưa bao giờ chịu buông tha. Dung mạo của cô đẹp tựa nữ thần nhưng hình tượng của cô trong mắt tôi chẳng khác gì một hóa thân của quỷ dữ.

“Tôi đã từng cảnh cáo cô, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi! Vậy mà cô coi đó như gió thổi qua tai”, dứt lời, bàn tay trắng muốt ấy giữ chặt lấy cằm tôi, những chiếc móng tay dài và sắc nhọn ấy đang tùy ý cào xé tôi.

“Buông tôi ra, xin cô hãy thả tôi ra, hu… hu”, nước mắt tuôn rơi, tôi vừa khóc vừa la hét, cầu xin cô ta… Thế nhưng những móng vuốt sắc nhọn ấy vẫn đang cắm sâu vào da thịt tôi.

“Á…”

Cuối cùng vẫn gặp phải cô ấy, vẫn bị cô ấy sỉ nhục. Nhưng như vậy lại khiến cho trái tim tôi cảm thấy yên ổn, dường như có cảm giác bản thân vừa được giải thoát… hóa ra những móng vuốt ấy cũng chẳng có gì là đáng sợ. Nhiều nhất là hai tháng, hai tháng chờ đợi để chon ông lão thời gian làm lành những vết thương trên người tôi.

Hóa ra, sau khi linh hồn bị xiềng xích được giải thoát khỏi gông cùm, thế giới lại hiện ra tươi đẹp đến vậy, những con đường dưới chân lại bằng phẳng đến thế.

“Cô cười cái gì thế? Cười vui thế hả?”, rõ ràng là Liêu Vi Nhi đã bị nụ cười ngọt ngào của tôi làm cho ngạc nhiên, “Cô hại tôi một lần còn chưa đủ sao? Hừ, món nợ lúc đó còn chưa tính sổ hết, giờ cô lại xuất hiện lần nữa trước mặt tôi, chắc là chán sống rồi! Lần này cô định báo thù tôi sao?”, những ngón tay của Liêu Vi Nhi càng siết mạnh hơn.

“Không, không phải… tôi xuất hiện trước mặt cô đều là bởi vì thiếu gia sai khiến, chỉ bởi vì vậy mà thôi”.

Trong đôi mắt của Liêu Vi Nhi bỗng lóe lên một chút kinh ngạc.

“Cô xem đi, đây là bó hoa hồng mà thiếu gia tôi gửi tặng cô!”, tôi đưa bó hoa ôm trong lòng ra trước mặt Liêu Vi Nhi.

“Là của Hạ Thất Lăng tặng tôi?”

“Vâng!”

“Oa, Thất Lăng!”, hai đứa con gái đang ngẩn người quan sát mọi việc diễn ra trước mắt, chợt nghe thấy tên Hạ Thất Lăng liền mở to mắt ngạc nhiên: “ Vi Nhi, bạn thật là hạnh phúc, được cả Hạ Thất Lăng tặng hoa nữa chứ! Nếu như anh ấy mà chịu tặng hoa cho tôi thì cứ bảo tôi quỳ xuống cầu xin tôi cũng đồng ý…”

“Hừ, anh ta tặng hoa cho tôi làm gì? Thật không ngờ hotboy số một trường này lại nhạt nhẽo đến thế!”

“Đó là bởi vì thiếu gia thích cô! Những bông hoa này là tự tay anh ấy ra vườn hái tặng cô từ lúc trời còn chưa sáng đấy! Một đại thiếu gia kiêu ngạo và cao quý như anh ấy, ngày nào chẳng phải để quản gia hò hét ầm ĩ mới chịu ra khỏi giường, thế mà bây giờ…”, tôi nhìn Liêu Vi Nhi, chậm rãi nói.

Nghe xong, ánh mắt của Liêu Vi Nhi đã có chút thay đổi, đôi hàng mi hơi rủ xuống. Tôi nghĩ chắc là cô ấy đã hơi cảm động. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thất Lăng bỏ sức theo đuổi con gái.

Mới sáng sớm hôm nay, vừa mở cửa sổ ra tôi đã phát hiện một cái bóng mảnh dẻ ở trong vườn hoa. Sương mù dày đặc, nhưng tiếng kéo vẫn không ngừng vọng lại.

Là Hạ Thất Lăng! Anh ta đang đội sương cắt những bông hoa hồng ở trong vườn. Lần đầu tiên anh ta bất chấp tất cả, tắm trong sương mù để cắt lấy những bông hoa kia. Nhưng tất cả những điều anh ta làm đều là vì cô ấy, người con gái đã nằm gọn trong vòng tay của một người khác.

“Đây là hoa mà thiếu gia tôi tặng cho cô, xin Vi Nhi tiểu thư hãy nhận lấy!”.

Liêu Vi Nhi ngẩn người rất lâu trước ánh mắt bi thương, cầu khẩn của tôi. Cuối cùng cô ấy cũng ngập ngừng đưa tay ra đón lấy bó hoa từ tay tôi.

“Oa, không ngờ một Hạ Thất Lăng lạnh lùng cũng có lúc lại tình cảm đến thế, hoa này mà tặng cho tôi thì tốt biết mấy!”, hai đứa con gái kia vẫn đứng đó xuýt xoa.

“Các người làm gì thế hả, mới sáng sớm đã túm năm tụm ba!”

“Đâu có, là chúng tôi ngưỡng mộ Liêu Vi Nhi vì nhận được hoa từ hotboy số một của trường. À, nhưng mà giọng nói này là của…”

Chưa kịp nói hết thì hai đứa con gái kia chợt hoảng hốt nhận ra tiếng quát vừa nãy là của ai. Chúng vội vã bịt chặt miệng lai, ấp úng: “… Cảnh thiếu gia!”

Hóa ra đó chính là An Bồi Cảnh! Người có thể sánh ngang với Liêu Vi Nhi quả nhiên không giống người thường! Khuôn mặt khôi ngô, làn da không trắng nhưng cũng chẳng đen, đôi môi lạnh lùng kiêu ngao, sống mũi cao, chiếc kính đen vắt ngang sống mũi, chẳng khác gì một tên xã hội đen! Thế nhưng bộ đồng phục mặc trên người anh ta lại quá là hoàn hảo, hoàn toàn phù hợp với chàng công tử đi theo cả hai con đường tà và chính.

“Bó hoa này ở đâu ra?”, An Bồi Cảnh cướp lấy bó hoa từ tau Liêu Vi Nhi, lạnh lùng hỏi.

“Chỉ là trò đùa của một vài người rảnh rỗi ấy mà!”, Liêu Vi Nhi khẽ nhếch môi, thản nhiên đáp.

“Là ai làm?”, anh ta nhìn chằm chằm vào Liêu Vi Nhi, khuôn mặt nghiêm nghị như nhất định phải hỏi cho ra lẽ. Thế nhưng Liêu Vi Nhi chỉ quay mặt đi chỗ khác, không trả lời.

“Là của Hạ Thất Lăng, thiếu gia nhà chúng tôi gửi tặng cho Vi Nhi tiểu thư!”, tôi đã cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn nói ra.

“Hả?”, nghe thấy tiếng nói lí nhí của tôi, An Bồi Cảnh từ từ quay đầu lại, liếc mắt nhìn tôi: “ Con ranh này từ đâu chui ra thế? Trông nhà quê quá!”

“À, cô ta là người giúp việc của Hạ Thất Lăng. Chính là người đã mang hoa đến tặng cho Liêu Vi Nhi!”, hai đứa con gái hoang mang giải thích cho An Bồi Cảnh. Rồi sau đó, khuôn mặt chúng toát lên sự đắc chí, chờ đợi cái kết thúc bi thảm của tôi.

Quả nhiên đúng như chúng dự đoán.

“Con ranh, mày quả là to gan! Dám chạy đến đây săn đón người của tao à?”, anh ta túm chặt lấy cổ áo tôi, lớn tiếng quát. Cái tư thế đó cứ như thể anh ta là một hoàng đế đứng từ trên cao, nắm trong tay quyền sinh quyền sát của đám dân đen, còn tôi lại chính là một kẻ thấp hèn, đáng thương nằm dưới gót giày của anh ta. “ Tao nói cho mày hay, còn dám chạy đến đây gây chuyện thì đừng có trách tao không khách sáo!”, nói dứt lời, anh ta hất mạnh tôi vào tường.

Do hành động của anh ta quá sức bất ngờ, nằm ngoài dự đoán khiến cho tôi mất trọng tâm,ngã nhoài ra nền đất. Tôi đau tới mức mặt như co rúm lại.

“Nếu em thích hoa, mỗi ngày anh có thể tặng cho em cả trăm bó, thèm gì mấy bông hoa dại vớ vẩn kia!”, An Bồi Cảnh một tay đút vào túi quần, một tay kéo Liêu Vi Nhi ra khỏi lớp.

Tôi ngồi bệt trên nền đất, ngẩn người nhìn theo bóng dáng khuất dần của họ. Tôi tự nói với bản thân: “Cho dù phía trước có bao nhiêu chông gai thì tôi vẫn sẽ chạy đến gây chuyện, nếu như Hạ Thất Lăng yêu cầu”.

Từ trước đến nay luôn là vậy, tôi vẫn luôn bám theo anh ta, không biết mệt mỏi.

Thế nhưng sự thực sau đó đã chứng minh, anh ta không cần, không cần đến một kẻ thay thế anh ta gây chuyện.

Bởi vì kể từ hôm đó, anh ta muốn thân chinh “xuất kích”.

Hạ Thất Lăng vĩnh viễn là một kẻ khiến cho người khác khó nắm bắt, vì vậy tôi không bao giờ đoán biết được anh tan sẽ làm gì trong những hoàn cảnh nào.

Những ngày sau đó, mỗi buổi chiều tan học, anh ta vẫn gọi tôi đến trường Yên Đằng như thường lệ, chỉ có điều anh ta không bảo tôi đi tìm Liêu Vi Nhi nữa. Tôi ngày ngày đi theo sau anh ta, cùng lên ban công của trường để hóng gió. Anh ta tuyên bố sẽ tự mình xuất kích nhưng lại chẳng có chút động tĩnh nào. Nhưng tôi biết, sở dĩ anh ta có thể ngồi ung dung ngoài lan can ban công là bởi vì, ở đây anh ta có thể quan sát động tĩnh của tất cả các lớp học.

Sáng ngày thứ tư, Hạ Thất Lăng bỗng nhiên không lên ban công hóng gió nữa. Khoảng năm giờ, anh ta ném cặp sách cho tôi, tay đút t


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.