Bản Tình Ca Muôn Thuở

Chương 20: Chương 20






- Thời gian là một liều thuốc thần diệu, nó sẽ giúp ta quên tất cả những bất hạnh xaỷ ra cho cuộc đời ta. Nhưng điều quan trọng vẫn là do ý chí của mình. Đã ba năm rồi tôi thấy anh thu mình vào trong cái vỏ riêng tư, cái vỏ mang đầy sầu đau dĩ vãng đó để làm gì? Có ích lợi gì? Mỗi người chúng ta chỉ có một đời sống, chúng ta không có quyền làm hư vì những chuyện bất hạnh đã qua. Ngừng một chút Lý Bân nói tiếp - Đã ba năm rồi sống trong đoàn hát, anh đã thấy tình cảm của tôi đối với anh ra sao, tôi coi anh như một người em, một người con trong gia đình, nếu như anh cho phép tôi coi như thế... Mọi người trong đoàn đều aý náy khi thấy anh tự chôn vùi tương lai của mình đằng sau hậu trường. Tôi không biết chuyện tình cảm dĩ vãng của anh ra sao, mà cũng chẳng tò mò muốn biết làm gì, nhưng hãy cho tôi hỏi một câu: anh không thể quên được chuyện cũ đó sao? Đôi mắt Vương Long nhuốm buồn, chàng nhẹ lắc đầu - Chẳng bao giờ có thể quên được! - Tôi không tin như thế. Quên được hay không là do sự quyết tâm của anh. Chỉ tại anh không muốn quên phải không? Vương Long thành thật gật đầu - Không nên như thế, phải quên đi và có người cũng muốn giúp cho anh quên! Hai bàn tay Lý Bân đặt lên vai Vương Long, giọng ông chân thành - Thật, cũng bất đắc dĩ tôi mới phải đề cặp đến chuyện này. Anh có biết tình cảm của Liên Liên đối với anh ra sao không? - Tôi biết Liên Liên rất tốt với tôi - Tôi nghĩ là hơn thế nữa. Nó có cảm tình đặc biệt với anh. Người trong đoàn cũng biết vậy. Chỉ riêng anh vì vết thương trong lòng nên không muốn biết mà thôi. Hoặc giả anh ngại tôi không bằng lòng. Thật ra, nếu như tôi có một người con rể như anh để sau này nối nghiệp lo cho đoàn hát thì không gì bằng, anh nghĩ sao? Vương Long cúi đầu bối rối, không biết trả lời ra sao để khoỉ đụng chạm tới lòng tốt của Lý Bân. Lý Bân cũng im lặng chờ đợi câu trả lời của chàng. Muĩ tên đã bật khoỉ dây cung, bây giờ chỉ còn chờ đợi xem có trúng mục tiêu hay không. Đó cũng là một điều cùng bất đắc dĩ đối với Lý Bân. Đã ba năm qua kể từ ngày biết được tình cảmcủa con gaí dành cho chàng trai đang ngồi trước mặt ông, bằng tất cả sự đắm say tuyệt vọng, ông đã cố nén lòng chờ đợi một ngày vui. Nhưng càng chờ đợi, Liên Liên càng tỏ ra say đắm thì Tử Ái càng hững hờ giả khờ không biết. Điều đó làm Liên Liên tuyệt vọng và chính ông cũng cảm thấy đau lòng. Lúc đầu tuy không nói ra, nhưng ông có hơi bất mãn, nghĩ rằng Tử Ái không thích Liên Liên nên làm mặt khinh thường. Nhưng rồi nhận xét kỹ, ông thấy không phải là như vậy! Tử Ái là một thanh niên trầm lặng, buồn bã ít nói. Cuộc sống của Tử Ái thật là đàng hoàng đứng đắn không thể chê trách điêm? nào. Tử Ái lại cũng tỏ ra rất lịch sự, chăm sóc nuông chiều Liên Liên về đủ mọi thứ, chỉ trừ tình yêu la chàng làm ra vẻ mặt lạnh lùng không biết mà thôi! Chính vì thế mà Lý Bân biết rằng Tử Ái có một nỗi buồn riêng tư nào đó, chưa thể quên được. Nỗi buồn riêng tư đó là nỗi buồn gì? Chắc hẳn là một chuyện tình tuyệt vọng, chuyện tình đó ra sao? Lý Bân không cần biết, nhưng ông nghĩ tới một giải pháp làm cho Tử Ái quên đi chuyện cũ. Thấy chàng chuyên tâm dạy nhạc cho Liên Liên, lại hăng say sáng tác nhạc kịch, ông rất mừng, hy vọng sự gần guĩ của hai người, sự duyên dáng trẻ đẹp của con gái sẽ làm cho chàng siêu lòng, thấy nhớ mãi về một chuyện tình đã qua là một điều vô lý. Rồi, sự hăng say làm việc cũng sẽ là một lý do, giúp cho những người hay sống về nội tâm bớt đi phần nghĩ ngợi. Nhưng điều mừng đó của Lý Bân mỗi ngày một thêm lụn tắt, khi nhận ra con gái của ông mỗi ngày một buồn bã thêm, gầy ốm thêm trong khi chàng trai đang ngồi trước mặt ông vẫn dửng dưng trước mối tình tha thiết. Cùng chẳng đã, ông phải nói ra những câu vừa rôi để dò ý chàng trai. Nhưng chàng trai vẫn ngồi cúi đầu, buồn bã chưa chịu trả lời. Nóng ruột, Lý Bân không giữ được sự im lặng - Anh nghĩ sao về câu tôi vừa hỏi anh? Hình như anh cho là khó trả lời? Vương Long ngước nhìn Lý Bân, đôi mắt chàng thật buồn và tỏ dấu biết ơn - Tôi biết , ông và Liên Liên tốt với tôi quá! Nhưng...Tôi không biết phải nói sao đây, để cho nó đúng với ý nghĩ lo âu trong lòng tôi. Chàng ngập ngừng một chút rồi nói tiếp - Không phải là tôi vô tình không biết tới những tình cảm của Liên Liên, Và từ ba năm nay tôi đã lo sợ tới phút nhìn thẳng vào sự thật này. Rất may, giờ phút này tôi lại đối diện với ông chứ không phải là Liên Liên. Nên tôi dễ nói thực tấm lòng tôi hơn. Chàng ngừng một chút như để sắp xếp những ý nghĩ trong việc giải bày - Đối với ông và Liên Liên, tôi luôn luôn có một cảm tình sâu đậm, một cảm tình mang thêm cả sự biết ơn. Ông đã cho tôi một việc làm để sống. Còn Liên Liên đã dành cho tôi một cảm tình đặc biệt. Nhưng lòng tôi đã trót gưỉ cho một người, lòng tôi đã chết rồi thì đúng hơn. Nên tôi đã cảm thấy bị ray rức lo âu khổ sở vì không biết lấy gì để đền bù lại lòng tốt của Liên Liên. Lý Bân mỉm cười - Cậu vừa nói rằng tấm lòng của cậu đã gưỉ cho một người, phải chăng cậu có ý nói tới tình yêu? - Vâng, tình yêu! - Người đó đã phụ cậu, hay vì một lý do gì mà chuyện tình của hai người không được trọn vẹn? - Tại vì tôi đã lỗi lầm - Có hy vọng gì hàn gắn lại được không? - Không. Đối với người đó tôi là người đã chết. Tôi đã viết thư tuyệt mạng cho nàng, và bây giờ nàng yên chí tôi chẳng còn ở thế gian này nưã - Vì thế mà cậu đã bỏ tên cũ, lấy cái tên mới đầy lãng mạng đắng cay? - Vâng. Giấy tờ cũ tôi đã đốt hết cả - Như vậy có nghiã là con người cũ của cậu cũng đã chết rồi. Tại sao cậu không chấp nhận sống với con người mới? - Tôi muốn cũng không thể được! không thể quên được nàng! Lý Bân nhìn thẳng vào mắt Vương Long - Này, người bạn trẻ của tôi ơi, muốn thì phải được chứ! Tôi không ép cậu, cậu thử nghĩ xem, Liên Liên nó đối với cậu rất tha thiết, nó lại không phải là một thiếu nữ tệ, vậy cậu thử đối với nó tốt hơn một chút nữa, lưu tâm với nó hơn xem có thể thay đôỉ được gì không. Tôi thật tâm mến cậu chứ không phải vì hạnh phúc của riêng con gái tôi. Vương Long cảm động gật đầu - Tôi sẽ cố gắng. Để cho Liên Liên buồn, chính tôi là người khổ tâm hơn. Lý Bân nhẫn nại - Dù sao Liên Liên nó cũng mới mười tám tuôỉ. Nếu nó thật yêu cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.