Những ngày đầu mới trở về, đầy vui mừng háo hức, thăm hỏi đã qua. Quán Anh đi du lịch vẫn chưa trở về. Vương Long nghĩ
tới việc sắp xếp công việc giờ giấc cho đỡ trống traỉ hơn. Vì đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, nên chàng chỉ có thể đi dạo, đọc sách và nghỉ ngơị
Đồng thời cho sưả lại ngôi nhà đang ở được khang trang đầy đủ hơn. Chàng cho đóng một ít kệ sách, tạo cho chàng một thư viện riêng. Xong tất cả
những việc đó, một tháng đã trôi qua. Quán Anh vẫn chưa về.
Chàng tiếp tục chờ đợi. Những ngày tháng qua,
đến năm cũng rụng xuống dần dần. Một năm, hai năm rồi ba năm trôi qua,
nàng vẫn biệt tăm. Những đau khổ, mõi mòn chờ đợ chồng chất thêm trong
tim.
Nàng đi đâu? Tại sao lại đi lâu quá như vậy? Bao giờ nàng mới chịu trở về? Bao giờ ta mới gặp được nàng?
Tâm trí chàng bắt đầu xốn xang bất định. Đã tới
lúc chàng không còn chịu đựng được sự chờ đợi nữa. Chàng phải lên đường
đi tìm nàng, dù chẳng biết nàng ở đâu, còn sống hay đã chết. Điều cần
nhất là phải lên đường tìm nàng, đi bất cứ nơi đâu, khôn g chần chờ được nữa. Thế rồi buổi sáng hôm sau, khi trời còn mờ sương, một vai mang
hành lý, một vai vác cây đàn, chàng lên đường. Chàng đi tìm một cánh
chim vô định.
Chàng đi và tiếp tục đi mãi, đi hết đảo Đài Loan, qua Hương Cảng sang Tân Gia Bạ.. Hết tiền chàng trở về nhà lấy thêm rồi
tiếp tục đi. Nhưng người đi tìm thì bền chí
quyết lòng mà kẻ được tìm vẫn biệt tăm. Ba năm nữa trôi qua, tài chánh
chàng dần dần khánh kiệt. Hết tiền chàng lại đi hát dạo kiếm tiền để
tiếp tục đi tìm nàng. Sức khoẻ chàng dần dân bị hao mòn vì những gian
lao cực trí. Nhưng chàng vẫn không ngã lòng, vẫn đi hết mọi nơi tiếp tục tìm kiếm...
Chàng trở lại Đài Bắc, viếng thăm mộ phần Liên
Liên, đi qua những cánh đồng quê, những cánh rừng, những thành phố cũ .
Rồi một buổi chiều chàng trở về Hương Cảng. Trong lúc thả bộ đi qua các
đường phố, Vương Long nhìn thấy những bả n quảng cáo của đòan hát Thiên
Ngạ Đoàn hát đang trình diễn ở đây.
Nhớ tới những người anh em nghệ sĩ cũ, những
ngườI đối xử với chàng thật chân tình, mà mấy năm nay chàng chẳng hề nhớ tới họ, Vương Long tìm đến rạp hát họ đang trình diễn. Đúng vào cái rạp hát mà mười năm trước chàng đã đói khát khốn khổ vào ngủ nhờ ở đó. Trái đất này thật quá nhỏ bé, thế mà ta và Quán Anh maĩ chẳng gặp nhau.
Vương Long vào rạp hát, mọi người đều mừng rỡ khi gặp lại nhau.
Trúc Can đã lập gia đình và có ba con. Sau những câu chào hỏi, Trúc Can vỗ vai Vương Long
- Tôi có chuyện này muốn nói với anh
- Chuyện gì thế Trúc Can?
- Cách đây chừng hơn một năm, có một người đàn bà rất đẹp đến tìm anh
- Một người đàn bà đến tìm tôi?
- Vâng, thật ra, từ ngày đoàn trình diễn những
vở ca nhạc kịch của anh sáng tác, không thiếu gì những nữ khán giả đủ
mọi lứa tuổi đến hỏi thăm và muốn làm quen với anh. Có điều trường hợp
này lạ lắm, nên tôi nghĩ phải nói cho anh nghe.
Vương Long hồi hộp
- Chuyện lạ ra sao?
Nghĩ ngợi một chút như để sắp xếp câu chuyện, Trúc Can mới nói
- Dạo đó, đoàn hát đang trình diễn ơ? Tân Gia
Ba, liên tiếp nhiều tuần lễ, anh em nghệ sĩ trong đoàn để ý, thấy một nữ khán giả thật đẹp, thật buồn lặng lẽ ngồi coi ở hàng ghế đầu, vở nhạc
kịch "Tình vương đến chết" mà ở phần cuối có bài hát "Bản tình ca muôn
thưở" đó. Bà ta coi đi coi lại vở kịch nhiều lần. Và cứ mỗi lần tiếng
hát từ trong hậu trường vọng ra thì bà ta cúi đầu buồn bã đưa khăn lên
lau nước mắt.
Ngừng một chút Trúc Can tiếp
- Một hôm sau giờ vãn hát, bà ta vào hậu trường
hỏi thăm vềanh, hỏi thật kỹ. Bà ta hỏi rằng cái tên Tôn Tử Ái là tên
thật hay bút hiệu. Bà ta có thể gặp anh được không?
- Anh trả lời sao?
- Tôi baỏ bà ta đó là tên thật. Và anh không còn cộng tác với đoàn hát từ lâu, nên không biết địa chỉ của anh ở đâu.
- Bà ấy có nói muốn gặp tôi vì mục đích gì không?
- Không, nhưng khi tôi trả lời, bà ta có vẻ thất vọng lắm.
- Bà ta có cho anh biết tên không?
- Ngay lúc đó thì không. Nhưng một tuần lễ sau , tôi đưa nhà tôi vào y viện vì nhà tôi đau bất ngờ thì gặp bà ta cũng
nằm điều trị tại đây.
Trúc Can thở dài nói tiếp
- Bà ta bị bịnh bất ngờ và khá nặng. Và, thật là một sự tình cờ số mạng, vợ chồng tôi đã giúp cho bà ta đến nơi an nghĩ
cuối cùng.
Vương Long giật mình
- Bà ấy chết rồi sao?
- Vâng, bà ta bị đau chừng nửa tháng sau thì qua đời.
Trước khi chết bà ta tỏ ý nghi ngờ Tôn Tử Ái
không phải là tên thật của anh, vì khi coi vở kịch bà ta có linh cảm anh là người mà bà ta đang tìm kiếm. Một người họ Đỗ tên Vương Long.
Vương Long hỏi giọng chàng lạc hẳn đi
- Còn bà ta tên gì?
- Người họ Miêu tên Quán Anh... Bà ta là người
giầu có nhưng không có họ hàng gì. Bà ta có cho chúng tôi một số tiền và gưỉ một gói vật dụng, dặn rằng khi nào gặp một người tên Đỗ Vương Long
người miền Nam thì trao giúp...
Hai tai Vương Long ù đi, chàng laỏ đaỏ ôm lấy đầu, không còn nghe Trúc Can đang nói những gì.
Trời bỗng chuyển mưa đổ ào ào.
Trong nghĩa trang buồn, Vương Long đứng chết
lặng trước ngôi mộ của Quán Anh. Mặc cho cơn mưa bất ngờ đổ xuống. Những hạt mưa nặng hột rơi xuống rát buốt thịt dạ Đầu cổ quần áo chàng ướt
sũng, nhưng Vương Long vẫn đứng bất động. Những điều Trúc Can tiết lộ đã cho chàng hiểu được một phần nào tâm sự của Quán Anh. Nàng không tin là chàng đã chết! Nàng đã đi tìm chàng!! Nhưng giữa chàng và nàng như hai
chấm ở hai nơi, trên một đường chu vi. Chu vi đó có quay, nhưng hai điểm đen vẫn bất động, nên chẳng bao giờ gặp lại được nhau.
Định mệnh thật quá khắc khe tàn nhẫn!
Ba năm liền tìm kiếm mà chẳng gặp được nhau. Ai
bảo trái đất này nhỏ bé? Đối với cuộc tình giữa chàng và nàng, trái đất
này mênh mông bát ngát mịt mù xa thẳm bao la. Chỉ có mười năm trời mà
chàng đã gặp quá nhiều sinh ly tử biệt! Đầu óc chàng u mê, đau đớn khôn
cùng. Chàng qua thăm mộ nàng để làm gì? Đối với sự sống, chàng cảm thấy
quá mong manh. Đối với cuộc đời chàng thấy quá nhiều bất trắc.
Chàng đứng chết lặng trước mộ phần của nàng,
mạch máu như se lại, nước mắt như cạn khô, trái tim như muốn nổ tung,
hơi thở như nghẹn tắc.
Chàng đứng thật lâu, mặc cho gío mưa vùi dập.
Nghĩa trang sũng ướt. Trên cành cao một con chim chiêm chiếp gọi đàn.
Sau cơn mưa rào đổ xuống, nó đã mất bạn! Như cuộc đờI chàng đã mất Quán
Anh.
Mộng khó bền
Ngàn năm vương vấn
Mắt thẳm mông lung
Vì em vĩnh viễn
Sương tuyết đầy hồn
Ôm ấp tương tư
Mòn đời lê gót viễn du
Tìm em chẳng gặp
Hoang vu ngút hồn
Nhạc tình còn vọng
Ca khúc xôn xao
Ngập tràn thấu tận trăng sao
Bài ca muôn thưở em nào có hay
Lạc cung sầu khúc
Lạc bước trần gian
Mòn con mắt thẳm ngút ngàn
Thoáng bay theo gío lời vàng bặt âm
Mây trắng bay về núi
Chim bay moỉ cánh rồi
Mắt người tình lạnh xa xôi
Trăm năm hạnh phúc môi cười vỡ tan
Nhạc khóc lời than, bài ca ngày nào chàng hát
cho nàng nghe bỗng nhiên trở về trong tâm trí. Những hàng cây, những
ngôi mộ trước mắt mờ dần. Chàng tưởng như đang sống lại cái đêm văn nghệ ngày nào, chàng đứng trên sân khấu, vừa hát vừa nhìn nàng đứng tưạ mình vào cây. Màu áo trắng, ánh mắt lung linh diệu vợị. Và trong mùi ẩm mốc
của nghĩa trang sau một cơn mưa, chàng tưởng như là mùi hương dịu dàng
của cành lan tím mà nàng đã tung lên cho chàng.
Trong cõi lòng ngây ngất nhớ về dĩ vãng, chàng
từ từ gỡ cây vĩ cầm đeo trên vai. Tiếng đàn cất lên réo rắt nghẹn ngào.
LờI ca thoát ra như quyện vào trời vào đất. Bài ca như lời trăn trốI sau cùng. Tiếng đàn chưa dứt, lời ca chưa xong mà chàng tưởng như trái tim
thức giấc nhói đaụ. Hơi thở chàng như tắc nghẹn, âm thanh bài hát chàng
ca không còn tiếng nữa. Hai chân bủn rủn. Chiếc đàn rơi xuống. Chàng quị ngã, úp mặt trên phần mộ nàng... Cái ngã của chàng gây ra một tiếng
động, như tiếng chân người nặng bước. Như một tảng đá rơi, một thân cây
đổ khiến con chim lạc đàn đậu gần đó sợ hãi vụt bay lên cao.