Bàn tiệc được bày nơi phòng khách trong khung
cảnh ấm cúng thân mật. Cả nhà đã biết mục đích bữa tiệc tối nay vào bưã
cơm trưa do ông Miêu Tôn tiết lô. Hai cô em gái của Miêu Quán Anh bắt
đầu ghẹo chị, Miêu Quán Lâm, cô bé xí xọn nhất nhà khai hoả trước:
- Ba bí mật ghê bưã nay mới tiết lộ cho chúng
con biết. Chắc chị Quán Anh đã biết cả mười mấy năm rồi để mà mơ mộng
phải không ba?
Miêu Quán Vi, cô em nhỏ tiếp lời Quán Lâm:
- Em cá rằng chị Quán Anh đã biết từ ngày chập
chững biết đi. Vì, ba mẹ phải nói sớm như thế để khuyến khích chị Quán
Anh mau lớn.
- Ừ, cũng có thể lắm. Cặp dò của chị Quán Anh cao nhất nhà mà. Chắc tại hồi nhỏ chị Quán Anh hay kiễng chân để đi cho mau lớn.
Bà Miêu Tôn cười dễ daĩ khi nghe các con chọc ghẹo lẫn nhau. Nhưng bà giaỉ thích để bênh vực cô gaí lớn:
- Quán Anh chỉ mới biết sáng nay, do mẹ kể mà thôi.
Quán Vi tròn xoe đôi mắt nhìn mẹ, làm ra vẻ ngạc nhiên:
- Vậy sao hả mẹ? Sao mẹ không nói sớm hơn để chị Quán Anh sửa soạn tinh thần, lời ăn tiếng nói cho ngọt ngào đằm thắm?
- Hoỉ ba con đó. Ổng chưa cho phép mẹ đâu dám noí.
Ông Miêu Tôn giaỉ thích:
- Caí gì bất ngờ, tự nhiên mới quý. Vả lại ba
muốn nói trước với các con trong bửa tiệc tối nay tuy có mục đích đê?
Quán Anh và Trương Tú làm quen với nhau nhưng chưa chắc đã nên chuyện.
Vậy các con không được làm ồn, chọc ghẹo Quán Anh lỡ nó mắc cỡ, ưng mà
nói là không thì hỏng.
Bà Miêu tiếp lời:
- Và nhất là không phải chỉ mình Quán Anh, mà
tất cả các con đều phải xử sự cho đàng hoàng, ăn nói cho thận trọng,
đừng có như là một lũ quỷ, ai tới nhà cũng phải sơ.
Quán Lâm le lưỡi:
- Mẹ sắp thành bà sui có khác, nghiêm khắc hẳn ra. Chắc tối nay con phải xuống bếp ăn không dám ngồi ăn chung đâu.
Quán Vi tiếp lời:
- Mẹ à, mẹ cho con hỏi một điều, chẳng biết mẹ có ưng tiết lộ không?
- Điều gì?
- Hồi sáng khi mẹ tiết lộ cho chị Quán Anh biết chuyện, chị Quán Anh có cảm động nhiều không hả mẹ?
- Lỡm hỏi để làm gì? Để rút kinh nghiệm tới phiên con à?
Quán Vi dẫy nảy:
- Không đâu, con đã tự nguyện suốt đời ở với mẹ, không thèm lấy chồng. Cái mộng của con là sau này trở thành một nữ giáo sư tâm lý. Mẹ trả lời điều con vừa hỏi là để giúp cho sự học của con
chóng tấn tới.
Mặc cho những lời đối đáp có ý trêu ghẹo của mấy em, Quán Anh ăn vội chén cơm rồi bỏ lên phòng riêng. Nằm suy nghĩ vẫn
vơ, Quán Anh tưởng tới buôỉ gặp gỡ tối nay, với cái anh chàng Trương Tú
xa lạ mà ba mẹ hy vọng sẽ là con rể của gia đình. Chẳng biết mặt muĩ của anh chàng sẽ ra sao, ăn nói thế nào? Cứ như ý kiến của mẹ thì chàng
phải là một thanh niên khá lắm. Nhưng mà.... Quán Anh chợt nghĩ tới
khuôn mặt, giọng hát của chàng nam sinh ca sĩ của trường Cao Trung mà
nàng đã được nghe, được thấy đêm qua. Và, ánh mắt đen sâu diệu vợi của
chàng nhìn nàng trong giấc mợ.. Tâm hồn Quán Anh lại bâng khuâng xao
xuyến... Nàng tự xấu hổ với lòng vì những ý nghĩ bâng khuâng xao động
đó. Nàng tự nhủ:
- Mình phải xua đuôỉ hình bóng của chàng nam
sinh đó ra khỏi tâm trí ngay. Chàng ta chỉ là một người xa lạ chưa hề
quen biết. Cũng chẳng có hy vọng gì sẽ được gặp lại chàng. Mà, có gặp
lại chăng nữa, biết chàng nghĩ gì về mình, biết chàng coi mình ra gì mà
cứ nghĩ vẩn vơ?
Nhưng, dù lòng đã quyết nhủ lòng, hình ảnh chàng trai vẫn phản phất chờn vờn trong tâm trí Quán Anh. Miêu Quán Anh đâm
bực lấy sách ra học. Nhưng tâm trí nàng trong lúc đó, còn đâu sự thanh
thản để nghĩ tới chữ nghiã. Miêu Quán Anh nhủ thầm:
- Học bài không đựơc thì mình làm bài vậy.
Rồi nàng lấy toán học ra làm. Nhưng nàng đụng
phải một bài toán khó quá, không sao giaỉ nổi. Miêu Quán Anh ngồi cắn
bút nghỉ ngợi, lúc đầu nàng còn nghĩ cách giaỉ baì toán. Rồi tư tưởng
nàng lại vơ vẩn vẩn vơ ... Cây viết trên tay nàng đụng đậy, vẽ nhăng vẽ
nhít trên tờ giấy nháp, đè lên những con số đã giaỉ hỏng bài toán. Một
lúc lâu Miêu Quán Anh giật mình, trở về với thực tại, nhìn xuống tờ giấy nháp, ý muốn giaỉ tiếp bài toán khó khăn. Nhưng nàng giật mình:
- Mình vẻ quái quỷ gì thế này? Ồ những nốt nhạc và ...
Miêu Quán Anh ngừng lại và bẽn lẽn, mắc cỡ với
chính nàng. Trên trang giấy nháp ngoài những con số, những nốt nhạc,
những hình vuông, hình tròn, nàng còn thấy tên nàng và tên chàng nam
sinh ca sĩ Đỗ Vương Long! Miêu Quán Anh vò nát tờ giấy, xé ra từng mảnh
vụn vứt vào xọt rác. Rồi, tưởng như sẽ có người nào đó tò mò, sẽ lượm
những mảnh vụn đó lên để coi. Miêu Quán Anh cúi xuống lượm lại, xé vụn
thêm cho tới nỗi mỗi mảnh giấy lả tả rơi xuống sọt rác chỉ nhỏ bằng đầu
cây tăm. Rồi Quán Anh đứng dậy bực tức với chính nàng.
- Hư thiệt! Cũng may là không có ai ở bên cạnh nếu không mắc cỡ đến chết được!
Miêu Quán Anh ra đứng bên cạnh cửa sổ, vươn vai
hít một hơi dài. Buôỉ trưa trời thanh vắng và tĩnh mịch. Bầu trời xanh
những mây. Những con chim sẻ ríu rít tình tự trên mái hiên nhà. Miêu
Quán Anh lắng nghe tiếng chim tình tự, tiếng chim ca hót và rồi nàng thử phân tích xem nó giống như tiếng đàn gì. Nhưng nó chẳng giống bất cứ
một tiếng đàn nào mà nàng đã đựơc nghe. Miêu Quán Anh thấy tiếc. Khu
vườn ở dưới đủ các thứ hoa, màu sắc tươi xinh. Miêu Quán Anh nhìn xuống
màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương, màu đỏ nhung của hồng, tím than của hương sa, và nhất là, một thứ hoa mỏng manh, xinh xinh, sắc hoa dịu
dàng mà nàng thích nhất là những bông lan tím... Thứ hoa mà Miêu Quán
Anh đã gài đầu trang điểm, đã tung lên sân khấu và đã thấy chàng nam
sinh ca sĩ nhặt lên. Miêu Quán Anh gửi xuống khu vườn một nụ hôn thân
aí. Và, dù là trờI trưa đứng gió, Miêu Quán Anh có cảm tưởng như những
bông hoa nghiêng mình lay động, đón nhận nụ hôn của nàng. Men theo dẫy
tường trắng là những cây bạch dương. Con đường nhỏ chạy dài hun hút. Con đường và những hàng bạch dương như dính liền với nhau. Miêu Quán Anh tự hỏi, nó có tự bao giờ? Nó đã được chứng kiến bao nhiêu cuộc đổi thay,
thay đổi của trời đất, của con người? Trong ý tưởng nhẹ nhàng và những
thắc mắc thơ ngây đó, Quán Anh tưởng như cùng với tháng ngày, hàng bạch
dương với con đường đã là một sinh vật, ấp ủ gắn bó lấy nhau. Buổi trưa
nhẹ nhàng trôi qua và buổi chiều cũng thế. Và, cho dù thờ ơ với bưã tiệc gặp mặt buổi tối Miêu Quán Anh cũng vẫn có một chút gì vui vui chờ đợi, hồi hộp một cảm giác hiếu kỳ về những sự việc sắp xảy ra. Miêu Quán Anh xuống nhà dướị Để che dấu những xúc động của tâm tư, nàng cố tạo ra cho nàng một dáng vẻ mệt moỉ thông minh của một người vưà chăm chú dành hết cả buổi chiều cho sự học hành chăm chỉ. Như tất cả những bữa tiệc khác
trong gia đình, bà Miêu Tôn xuống bếp và tự tay làm món ăn. Quán Anh có ý tiếp tay với mẹ, nhưng bà Miêu đuổi nàng lên:
- Con gái cưng của mẹ, mẹ không muốn là tối nay
người trai đó ngồi cạnh con, sẽ không bị nhăn mũi vì mùi dầu mỡ. Con nên về phòng sửa soạn mái tóc cho thật đẹp và suy nghĩ xem chiếc aó nào sẽ
làm con duyên dáng nhất.
Miêu Quán Anh cười bẽn lẽn:
- Không đâu mẹ ạ, con sẽ chẳng sửa soạn một chút gì, và con sẽ chọn một chiếc áo xấu nhất để mặc
Tuy nói thế, nhưng tối hôm đó, Miêu Quán Anh cũng đã lựa chọn một chiếc áo ưng ý nhất để mặc cho mẹ hài lòng.
Đúng tám giờ tiếng chuông ngoài cổng reo vang.
Miêu Quán Anh giật mình, hồI hộp. Nàng lắng nghe tiếng chào hỏi của ba
mẹ, tiếng cười vang ồn ào, vui vẻ của người khách. Hình như chỉ có đàn
ông ...Tiếng mẹ mời trà và sai Quán Vi lên gọi nàng.
Khi Miêu Quán Anh nhẹ nhàng bước xuống khoỉ cầu
thang ra phòng khách, nàng thấy cha đang ngồi tiếp chuyện với hai người
đàn ông. Một người cỡ tuổi cha nàng và một người còn trẻ. Miêu Quán Anh
muốn khựng lại khi hai người khách cùng ngửng lên, nhìn về phía nàng.
Ông Miêu Tôn vẫy tay
- Lại đây con, lại đây chào bác và anh.
Miêu Quán Anh rụt rè lại ngồi bên cha. Nàng có
cảm tưởng như muốn nghẹt thở. Trong bữa tiệc thân ái gần như gia đình
đó, ông Trương Hồng ngồi giữa ông bà Miêu Tôn. Miêu Quán Anh ngồi bên
cạnh Trương Tú. Ông Trương Hồng là một người tự nhiên cởi mở. Giọng nói
ông oang oang. Ông Miêu Tôn trầm tĩnh hơn, nhưng trong ánh mắt của ông
biểu lộ ra chan chứa cảm tình với người bạn cũ. Trái với cha Trương Tú
tỏ ra ít nói, trầm tĩnh. Chàng tự nhiên và lễ độ, những câu trả lời
chính xác của chàng làm ông bà Miêu Tôn hài lòng. Bà Miêu Tôn tỏ ra âu
yếm và săn sóc cho Trương Tú. Bà thường gắp thức ăn cho chàng. Mỗi lần
như thế, Trương Tú lại có vẻ bối rối ngượng ngùng. Ngồi bên cạnh Trương
Tú, Miêu Quán Anh cũng mất hết cả tự nhiên. Nàng sợ ánh mắt mọi người
nhìn nàng. Nàng sợ cả tiếng đôi đũa ngà đụng nhẹ vào miệng chén do nàng
tạo ra. Miêu Quán Anh mong cho bữa tiệc kết thúc mau hơn, nhưng bữa tiệc vẫn kéo dài, tự nhiên cởI mở. Đêm dần vào khuya, bữa tiệc rồi cũng phải chấm dứt. Không muốn làm mẹ thất vọng, Miêu Quán Anh đã ngắt một bông
hồng tặng cho Trương Tú