Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 2: Chương 2: 2




CHƯƠNG 1.2

Năm nay mùa hè đến rất sớm, mới tháng sáu đã vào hạ, tháng bảy ve bắt đầu râm ran, ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu tựa như có thể thiêu đốt mọi thứ. Hè này, Trung Quốc nghênh đón nhật thực toàn phần lâu nhất năm năm nay, nhật thực dài hơn sáu phút, ban ngày đột nhiên tối om, thể như đất trời hợp làm một, thế nhưng với Tô Tần mà nói, sáu phút này dài tựa sáu trăm năm. Muốn hỏi vì sao hả, bởi vì cậu mới thất tình.

Thường Dịch rất dứt khoát, chẳng chừa đường lui nào, giống như con người của anh ta. Tô Tần nghĩ mãi không ra, tình cảm hai người vun đắp suốt ba năm, cứ như vậy nói chia tay là chia tay, rõ ràng chỉ một giây trước thôi, hai người còn rất trông mong nhật thực đến, vậy mà bóng tối vừa bao trùm, tình yêu liền nát tan.

Nhưng không thể không nói, phương thức chia tay này rất phù hợp với tính cách của Thường Dịch, mở đầu lãng mạn, kết thúc cũng phải lãng mạn.

Tháng chín, Tô Tần xách túi lớn túi nhỏ rời khỏi quê hương, cậu đi tới Nam Thành.

Đã qua hai tháng kể từ lần tới trước, lần đó Thường Dịch đưa cậu đến bằng máy bay, dẫn cậu đi xem trường học, giúp cậu thuê phòng trọ còn có, hai người cùng nhau xem nhật thực toàn phần, sau đó nữa thì chia tay.

Chen xuống chiếc xe bus đông nghẹt, Tô Tần có cảm giác lục phủ ngũ tạng mình đều đảo lộn rồi. Đầu tháng chín, nhiệt độ vẫn rất cao, cậu theo trí nhớ mà đi tìm căn nhà số 212 ở đoạn giữa đường Bắc Đồng.

Con hẻm nhỏ dần xuất hiện trước mặt, đầu hẻm là một tiệm báo cũ.

Nhà ở nơi đây đều được xây từ những năm sáu mươi bảy mươi, tường xám ngói đen, bụi thường xuân rợp bóng, cầu thang được thiết kế xoáy ốc, lầu ba phòng số tám.

Tô Tần đi lên cầu thang, vừa lên đến tầng ba, đập vào mắt là một bóng đen thù lù. Cậu không khỏi giật mình lùi về phía sau, lưng áp sát tường, bụi tường rơi lả tả, một con mèo đen trắng lách qua mắt cá chân cậu, lủi xuống lầu dưới.

Ngẩng lên nhìn, hành lang chật hẹp chất đầy thùng các tông, bên phải có năm cánh cửa, trong đó có một cánh cửa sắt, bên trong còn lắp thêm một cánh cửa gỗ.

Reeeng Reeeng ——

Tiếng chuông bén nhọn, Tô Tần mới bấm một lần đã thu tay về. Sau cửa vang lên tiếng trả lời của một bác gái, sau đó là tiếng dép loẹt xoẹt, cuối cùng cửa được mở ra.

Cách cánh cửa sắt, một bác gái ló mặt ra ngoài, mặc một bộ áo ngủ màu hồng xanh, nhíu mày nhìn Tô Tần hỏi, “Cậu là ..?”

“Cháu là Tô Tần, người đã liên lạc lần trước qua..”

“À, Tô Tần.” Bác kia không đợi Tô Tần nói xong, từ phía sau cửa gỗ lấy ra một chùm chìa khóa, sau đó mở cánh cửa sắt đi ra, “Phòng cậu thuê ở bên cạnh.”

Bác gái lấy chìa khóa mở cửa phòng, cửa mở ra, đập vào mắt là màn đêm đen kịt, mùi mốc ẩm quẩn quanh khoang mũi.

Bác gái bật đèn, đèn chậm rãi sáng lên, mặc dù là ban ngày, nhưng nơi đây nhìn rất âm u, phòng không bật đèn thì hệt như buổi tối.

“Tiền nhà một tháng năm trăm, ba tháng đóng một lần, điện nước thì tự nộp.”

“Vâng.” Tô Tần đặt ba lô xuống, từ bên trong lấy ra một phong thư, đếm tiền xong rồi đưa cho bác gái.

Bác gái đếm lại một lần nữa, rồi trực tiếp viết ở mặt sau phong thư tên người cho thuê và tên của người thuê, sau đó bác ký tên rồi đưa cho Tô Tần. Tô Tần nhận lấy ghi, ở một người trong năm năm, rồi ký tên mình xuống phía dưới.

Giao ước được thành lập, bác gái dặn dò thêm một vài câu, sau rồi quẹt dép trở về phòng mình.

Tiếng cửa sắt cọt kẹt, sau đó cửa gỗ được đóng lại. Tô Tần mang hành lý vào phòng, cậu đóng cửa lại, vừa thở phào nhẹ nhõm xong, chuông điện thoại liền vang lên.

Điện thoại này là Thường Dịch đưa cho cậu từ ba năm trước, chỉ có thể nghe gọi và nhắn tin, đến mấy tính năng như lên mạng cũng chẳng có. Màn hình điện thoại lóe lên, đề tên người gọi đến —— là Thường Dịch.

Tô Tần đặt điện thoại xuống bàn, sau đó xoay người thu dọn đồ đạc, lúc cậu lấy quần áo và chén đũa ra thì điện thoại không reo nữa, nhạc tin nhắn vang lên.

Cậu mở ra đọc, tin nhắn ngắn ngủi vài chữ: “Đến nơi thì báo bình an.”

Cậu thở dài, tắt di động bỏ qua một bên, còn chưa thay quần áo đã ngồi xuống sô pha, cả người dựa vào ghế, nhìn trần nhà trước mặt đến ngẩn người.

Tô Tần sinh ra ở một thôn trang nhỏ, dưới dãy núi Trường Bạch, gia cảnh không giàu có, bố mê đánh bạc, mẹ làm nghề nông. Phía sau còn có hai người em trai, em trai lớn năm nay lên tiểu học, em trai nhỏ mới chỉ biết cười rồi lon ton chạy theo người khác, trong nhà không có ai chiếu cố em ấy.

Ngày trước còn ở quê, cậu còn có thể chăm sóc hai người em này, giờ lên thành phố học rồi, lần đầu tiên xa nhà, trong lòng không khỏi lo lắng.

Chỉ là, gánh trên vai hy vọng của cả nhà, cậu đành phải nỗ lực, xa nhà là chuyện khó tránh khỏi. Vì sao lại đến tận Nam Thành thi mà không phải ở vùng duyên hải với Thường Dịch, ấy cũng là người nọ khéo an bài.

Nguyện vọng ban đầu của cậu là học trường y ở vùng duyên hải với Thường Dịch, nhưng Thường Dịch lại đổi thành đến tận đây, vốn cho rằng Thường Dịch cũng sẽ tới, đến hôm chia tay ấy cậu mới hiểu, người kia muốn cắt hẳn quan hệ với cậu, để cậu không quẩn quanh bên anh ta mà thôi.

Đè nén xót xa trong lòng, Tô Tần, lấy tay che mắt, giữ mãi tư thế này, thẳng đến khi ngoài cửa có tiếng cãi nhau ầm ĩ.

“Cháu nói rồi cháu sẽ thêm tiền thuê nhà mà!”

Giọng người đàn ông hơi lớn, Tô Tần đứng lên, lau mặt rồi chậm rãi đi tới cửa.

Nhẹ nhàng mở cửa ra, nhìn qua khe cửa nhỏ hẹp, cậu thấy một người đàn ông cùng chủ nhà cho thuê đang nói gì đó.

“Tôi đã cho cậu cơ hội, nhưng tự cậu cứ kéo dài!” Giọng của bác gái có chút bén nhọn, cự tuyệt triệt để: “Phòng này đã có người thuê, tiền cũng đã nhận rồi, cậu mau đi đi.”

“Cái.. cái bác này..” Người đàn ông kia rất tức giận, quay đầu thấy con mắt lò qua khe cửa của Tô Tần, “A! Cậu!”

Tô Tần không khỏi sợ hãi, vốn muốn đóng cửa vào, cửa lại bị người đàn ông kia giữ. Khí lực người kia rất lớn, Tô Tần không chống đỡ được, lui bước về phía sau, không may bị trượt chân ngã xuống.

Cửa đập vào tường “rầm” một tiếng, một bóng lớn xuất hiện, người đàn ông cúi đầu nhìn cậu, “Cậu là khách thuê mới sao ?”

Tô Tần mờ mịt gật đầu, đảo mắt nhìn về phía chủ nhà.

“Nghiêm Qua!” Bác gái lớn giọng quát: “Cậu còn gây rối nữa là tôi gọi cảnh sát.”

Nghiêm Qua liền nín thinh, anh ta tránh ra một chút, bác gái đi tới đỡ Tô Tần dậy, “Không sao chứ? Cháu không cần phải để ý đến người này, dì sẽ đuổi anh ta.”

Tô Tần phủi phủi quần, ngẩng đầu nhìn lên, vừa vặn thấy rõ gương mặt người kia.

Cậu chỉ cao đến vai người kia, thân thể khôi ngô rắn chắc, mặc một chiếc áo trắng, làn da màu lúa mạch, đường cong lên xuống gợi cảm, anh ta mặc một chiếc quần đùi bãi biển, chân đi đôi dép tông.

Gương mặt vô cùng anh tuấn, thế nhưng vì râu ria lởm chởm dưới cằm mà có chút nhếnh nhác, sống mũi cao thẳng, môi mỏng mà sắc bén. Tóc anh ta hơi dài, không nhìn rõ đôi mắt.

“Này!” Nghiêm Qua cũng cúi xuống quan sát Tô Tần, đưa ra lời đề nghị: “Chúng ta cùng ở chung đi!”

Tô Tần nghe xong liền lắc đầu: “Không muốn”

“…”

Đuổi được người kia đi, tâm tình không vui ban nãy cũng đỡ hơn nhiều. Tô Tần bắt đầu thu dọn gian phòng, mở cửa sổ ra cho thoáng, quét rác lau sạch bàn, từ cửa sổ nhìn ra ngoài kia, xa xa vẫn rất náo nhiệt căn phòng này áng chừng sáu mươi mét vuông, không lớn lắm, hai phòng ngủ một phòng khách, phòng ngủ chính thì lớn hơn, phòng ngủ kia có vẻ rất chật chội.

Căn phòng này là Thường Dịch tìm cho cậu, cách trường học không xa, giá thuê thì rất hời. Bởi vì ở phố nhỏ, xung quanh có không ít quán ăn, còn có cửa hàng tiện lợi 24 giờ, thế nhưng Tô Tần vẫn chưa thích nghi được với nơi này, một bên dọn dẹp một bên nghĩ sau này nên làm gì đây.

Học phí là Thường gia giúp đỡ cậu. Thường gia vốn là gia đình khá giả ở vùng duyên hải, chuyên làm bất động sản, làm ăn khắp cả nước. Thường Dịch là con trai trưởng Thường gia, cũng là đứa con trai độc nhất, tự phụ và kiêu ngạo. Ba năm trước hai người gặp nhau lần đầu tiên, bởi vì anh ta tò mò người nhà mình giúp đỡ là ai, nên mới tìm tới nhà cậu, hai người cứ như vậy mà quen nhau.

Thường Dịch lớn hơn Tô Tần vài tuổi, lúc Tô Tần thi đại học, Thường Dịch đã bắt đầu đi làm trong công ty của cha.. Hai người gặp nhau, khi ấy Tô Tần mới mười bảy, còn chưa đến tuổi thành niên. Với cậu, Thường Dịch tựa như một người đến từ thế giới khác, người kia giúp đỡ cậu, giúp đỡ người nhà cậu, nếu không nhờ Thường gia, cậu không thể đến trường, thế nên với cậu mà nói, Thường Dịch là một ân nhân cậu cần phải báo đáp.

Ba năm bên nhau, Thường Dịch săn sóc khiến Tô Tần không khỏi động tâm, người kia luôn mang đến kinh hỉ cho cậu, sinh nhật anh tặng một đống ngạc nhiên cùng quà lạ, hàng năm nghỉ đông nghỉ hè đều chạy đến chỗ cậu, Tô Tần vốn nghĩ anh sẽ đợi cậu đến tốt nghiệp, nghĩ đến lúc cậu tốt nghiệp, tìm được một công việc tốt rồi, hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau, nhưng thực tế, có lẽ cậu chỉ là một trò đùa.

Thường gia giúp cậu thẳng đến khi ra trường, thế nhưng trừ học phí, sinh hoạt phí Tô Tần phải tự lo.

Cậu bắt đầu tính toán, vừa đi học vừa tìm việc làm thêm, hai tay vẫn không ngừng nghỉ, chưa đến nửa giờ căn phòng liền trở nên sạch sẽ.

Trong phòng có tủ lạnh có TV, nhưng đều đã cũ cả rồi. Sô pha trong phòng là sô pha da, lớp da bị chà sát nhiều, có đôi chỗ lộ ra lớp đệm bên trong.

Sàn nhà là sàn xi măng, phòng ngủ chính có một cái giường và một tủ quần áo, trong phòng không nhiều đồ lắm, nhìn trông rất giản đơn.

Làm xong xuôi, Tô Tần bật bình nước nóng tắm một cái, sau đó cầm quần áo cất vào trong tủ. Chỉ có vài bộ thường phục, quần áo, bít tất, ngoài ra cũng không còn nhiều đồ lắm.

Tủ quần áo thoạt nhìn hơi trống trải, Tô Tần mở ba lô ra xem, một lần nữa nhìn giấy báo trúng tuyển, xác định không vấn đề gì mới tắt đèn đi ngủ.

Lúc này Nam Thành mới có tám giờ, buổi tối vừa mới bắt đầu, quán ăn dưới lầu vang lên tiếng nói cười giòn giã, dọc đường bắt đầu lên đèn, Tô Tần không quen với bầu không khí náo nhiệt ở nơi đây, thôn cậu vốn rất an tĩnh, cậu trở mình nửa ngày, mới phát hiện mình không thể ngủ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Bộ này có mấy địa danh, đều là tham khảo ở mấy địa danh có thật, cơ mà tên là bịa đặt, xin đừng coi là thật >////< trong văn án có ghi rõ CP, Thường Dịch chỉ là tình địch thôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.