Bản Tình Ca Nhỏ

Chương 29: Chương 29




CHƯƠNG 28.

Nhắc đến Ôn Tiểu Vạn và Triệu Thần, trước đó còn một câu chuyện cười thế này.

Hai người bằng tuổi nhau, cũng nhập học cùng một đợt, chỉ là Ôn Tiểu Vạn tới trường sớm hơn một chút, đúng lúc học trưởng tiếp tân sinh viên đi vệ sinh, thế là cô nàng liền tùy tiện ngồi xuống bàn tiếp sinh viên mới. Mà cũng đúng lúc này Triệu Thần tới, hai người vốn không học cùng một khoa, Triệu Thần không để ý đến đống hành lý đặt trước bàn tiếp tân sinh mà đi qua lễ phép nói: “Chị à, đây có phải là chỗ báo danh của học viện thể thao Nam đại không?”

Ôn Tiểu Vạn đang cắn hạt dưa trên bàn tiếp tân sinh, nghe vậy thành thật nói: “Đi ra con đường phía trước rồi rẽ phải, ở đó có tòa nhà của học viện thể thao, đây là học viện y.” Cô nàng lấy chân đá đá bảng tên treo ở dưới.

Triệu Thần vẫn lễ phép như cũ, “Cảm ơn chị.”

Ôn Tiểu Vạn vốn không để tâm, mãi tới khi đối phương đi xa rồi cô mới để ý, dáng dấp cũng không tệ lắm, mỗi tội không phải thể loại mình thích, à mà tên ấy vừa gọi mình là gì cơ? Chị á?

Nghĩ đến đây cô nàng liền vứt vỏ hạt dưa đứng dậy, nhưng phía trước biển người mênh mông, lại đều là tân sinh bê đồ đến, muốn tìm lại cũng khó khăn. Ôn Tiểu Vạn không thèm chấp cái gì, chỉ chấp mỗi chuyện người ta coi mình là lớn tuổi hơn. Chưa nói đến hai người vừa mới gặp nhau, thế quái nào mình lại thành cao hơn một vế?

Chuyện cũ qua rồi liền qua đi, kết quả đến đợt tập quân sự, hai người chạm mặt nhau. Ôn Tiểu Vạn còn chưa nhận ra đối phương, Triệu Thần đã ngạc nhiên nói: “Chị?”

Vậy nên Triệu Thần thuận miệng gọi chị thành quen, cũng không sửa lại nữa. Cho nên chữ chị này trở thành một tên hiệu khác của Ôn Tiểu Vạn.

“Như này là đang uy hiếp em.” Triệu Thần bày ra vẻ mặt đau khổ, mặt nhăn mày nhúm lại với nhau, gương mặt vốn đẹp trai chói lóa mất tăm mất tích. Tô Tần bị Triệu Thần kéo lên đứng che phía trước, nhìn nữ sinh kia hí mắt, trong lòng có chút lo lắng.

“Cái kia..” Cậu ngưng lại một chút, không tự chủ giơ tay lên giống như tư thế đầu hàng, “Chúng ta có thể đổi địa phương khác để nói chuyện không?”

Lúc này phía sau cửa thủy tinh đã tập trung rất nhiều ánh mắt hiếu kỳ. Trong số đó còn có đám Lưu Bị.

Lưu Bị ngậm chiếc đũa, ghé vào cửa thủy tinh, thấy Tô Tần cũng nhìn qua đây thì dùng khẩu hình hỏi: “Chuyện, gì, sao, chưa, về?”

Tô Tần cũng dùng khẩu hình đáp lại: “Không, biết, nói.”

Cậu còn muốn nói, cậu hỏi mình mình biết hỏi ai? Nhưng cảm thấy câu này có hơi khó đọc, hơn nữa lại còn dài, dùng khẩu hình như vậy Lưu Bị nhìn cũng không biết mình nói gì, thế nên câu kia chỉ vòng trong lòng cậu vài vòng.

Ôn Tiểu Vạn nhìn Tô Tần, “Em là… Tô Tần!”

Tô Tần mờ mịt: Sao những người mình không biết lại đều biết mình vậy?

“Sinh viên tài năng của học viện dược đây mà, rất có tiền đồ.” Ôn Tiểu Vạn vỗ vỗ vai Tô Tần, so với Triệu Thần cao lớn, Tô Tần gần gũi với Ôn Tiểu Vạn hơn nhiều, mà hiển nhiên Ôn Tiểu Vạn cũng không muốn ngửa đầu nhìn Triệu Thần nữa, liền nói: “Vào ngồi đi.”

Nói nghe như căn tin này do nhà cô nàng mở không bằng.

Triệu Thần còn muốn trốn, nhưng bây giờ trốn cũng không thoát. Anh ta thở dài, cầm điện thoại gửi một tin nhắn ngắn, sau đó theo hai người vào trong nhà.

Tô Tần chỉ ngón tay về phía nhóm Lưu Bị, “Em.. phải ra kia.”

Triệu Thần buông cậu ra, nhéo má cậu một cái, “Đi đi.”

Ôn Tiểu Vạn liếc mắt nhìn Triệu Thần, vẻ mặt đầy chán ghét, “Đừng động tay động chân với em ấy.”

Tô Tần lễ phép chào tạm biệt với Ôn Tiểu Vạn, sau đó đi tới chỗ Lưu Bị ngồi xuống.

Quay đầu nhìn lại lần nữa, hai người kia cũng ngồi xuống rồi, cách bọn họ ba cái bàn.

Lưu Bị hỏi: “Cậu biết kia là ai sao?”

Tô Tần lắc đầu, Trần Miểu liền phổ cập thông tin cho Tô Tần, “Chị ấy là phó chủ tịch hội sinh viên ở Nam đại.”

Tô Tần ồ một tiếng, chỉ thấy cái danh này rất dễ sợ, nhưng cụ thể là làm cái gì…. cậu không biết.

Trần Miểu nhìn bộ dạng kia của cậu liền biết cậu đang nghĩ gì, cũng may mọi người đã quen với tính cách này của Tô Tần, bảo: “Hội sinh viên là tổ chức bao gồm những sinh viên lớn nhất của các ngành, bọn họ trông coi quản lý các câu lạc bộ mà sinh viên tự thành lập, các hoạt động của khoa, thậm chí có thể thay mặt cho các sinh viên khác mà đưa ra kiến nghị hay kháng nghị với giáo viên, lễ mừng tân sinh viên vừa rồi cũng do hội sinh viên quản lý, phát kinh phí mới có thể tổ chức.”

Tô Tần hiểu được đại khái, bản thân cậu không tham gia xã đoàn nào, Lưu Bị và Đại Dũng không nói cũng biết tham gia hội bóng rổ, lúc này cậu mới nhớ ra mà hỏi Trần Miểu, “Cậu tham gia cái gì?”

“Mình ở ban văn nghệ.” Trần Miểu nói: “Bên ban văn nghệ chủ yếu là sinh viên của học viện nghệ thuật, cũng giống như câu lạc bộ ngoại ngữ toàn người của khoa ngoại ngữ, câu lạc bộvăn học của người bên văn học.”

Tô Tần gật đầu, “Mấy cái câu lạc bộ này chơi rất vui sao?”

“Cái này..” Trần Miểu không biết giải thích thế nào, “Chơi cũng được đi..?”

Cô nàng nhìn qua đám Lưu Bị và Đại Dũng, Đại Dũng nói, “Mấy cái câu lạc bộ này có thể giúp cậu kết thêm được nhiều bạn mới, cũng có thể học được vài điều mà trên lớp không có.” Cậu ta trịnh trọng nói lại khiến Tô Tần thêm tò mò, “Ví dụ như?”

“Cách tương hỗ lẫn nhau, cách quản lý, tổ chức và đoàn kết.” Đại Dũng sờ sờ cằm, “Lấy ví dụ như Ôn Tiểu Vạn, chị ấy là phó chủ tịch hội sinh viên, cậu có thể nhìn thấy khí chất của chị ấy khác hẳn các nữ sinh khác.”

Hoạt bát hướng ngoại? Tô Tần nhớ lại hành động vừa rồi của Ôn Tiểu Vạn, có lẽ bởi vì đã quen với Triệu Thần rồi nên cách ăn nói hay hành động đều rất tùy ý, nhưng khi nói chuyện với cậu, quả thật có cảm giác của một tiền bối, lại khiến người khác nể phục chị, nghĩ chị rất đáng tin cậy.

Tô Tần suy nghĩ một chút, lại nhớ tới lời Ôn Tiểu Vạn vừa nói.

“Hình như chị ấy muốn bắt Triệu Thần làm gì đó.”

Lưu Bị ngậm đũa, “Chuyện thi đấu ấy mà, với học viện y.”

Tô Tần có chút khó hiểu, “Thi đấu gì cơ?”

“Trường mình cũng có thi đấu bóng rổ, có đôi khi là tự phát, nhưng cũng có khi là trường sắp xếp. Ở Nam đại có ba đội bóng rổ, một là đội bóng rổ của trường, cũng chính là đội đại diện trường tham gia đi đấu với bên ngoài, như thi với các trường khác hay các đội khác ngoài trường chẳng hạn hai đội kia là của câu lạc bộ Triệu Thần là hội trưởng của câu lạc bộ bóng rổ.”

“Vậy lần này là ai đấu với ai?”

“Nhóm sinh viên năm ba bên học viện y tự tổ chức một trận thi đấu, có cả câu lạc bộ bóng rổ đường phố tham gia, Ôn Tiểu Vạn học ở học viện y, nên được nhờ đi mời Triệu Thần tham gia đấu cùng họ.”

Học viện y…

Tô Tần không muốn thừa nhận, sự chú ý của mình đang lệch khỏi trọng tâm.

Ăn cơm tối xong, mọi người đều no muốn ói. Vừa nói chuyện vừa ăn quả thật rất dễ vào.. Trần Miểu vừa chống nạnh nói muốn tuyệt thực ba ngày, Đại Dũng đứng bên cạnh đã lập tức giáo huấn cô nàng.

“Giảm cái gì mà giảm! Gầy trơ xương thì có cái gì dễ nhìn? Ôm đau cả tay!”

Trần Miểu buồn bã nói: “Đàn ông các anh toàn nói một đằng làm một nẻo, cho một người béo một người gầy đứng trước mặt anh, anh chọn ai? Nói đi!”

Đại Dũng bị bóp cổ kêu ai ái, “Ai cũng không chọn! Anh chọn em!”

Trần Miểu cười rộ lên, nện cho Đại Dũng một cái, “Lúc thích thì cái gì cũng tốt, lúc không thích thì cái gì cũng chê.”

Tuy nói như vậy nhưng trong mắt không giấu nổi ý cười ngọt ngào.

Tô Tần và Lưu Bị đi phía trước, nghe tiếng đùa giỡn phía sau mà có chút ước ao. Lưu Bị ước ao, Tô Tần cũng hâm mộ…

Lúc thích cái gì cũng tốt, lúc không thích….

Đột nhiên Lưu Bị than, “Hai người này càng ngày càng tình cảm, nhìn đến sốt cả ruột, chúng ta cũng phải mau chóng tìm bạn gái đi!”

Tô Tần nhìn cậu ta, “Cậu muốn tìm?”

Lưu Bị nhìn ánh mắt đơn thuần của Tô Tần, không biết vì sao ngay cả một từ ‘a’ cũng không cất được lên.

Cậu ta gãi gãi tóc, hỏi ngược lại, “Cậu không muốn?”

“Không muốn.” Tô Tần trả lời gãy gọn.

Lưu Bị cười, “Đúng là, tinh lực của cậu dồn hết vào học tập rồi còn đâu, đâu giống mình..” Nói xong cậu ta hỏi: “Cậu thích dạng nào?”

“Dạng gì. . .?”

“Ờm, ngực lớn, ngực phẳng? Loli? Chị gái?”

Tô Tần không theo kịp, “Loli.. là cái gì?”

“Cậu đúng là.. đọc sách đến ngơ người.” Lưu Bị vươn tay kéo cậu lại, tay kia xoa xoa đầu của cậu, hai người gần như dính cùng một chỗ, Lưu Bị nói: “Loli là mấy em gái dễ thương ấy, chị gái thì có tính uy hiếp!”

Tô Tần cảm thấy lời Lưu Bị nói quá đỗi chung chung, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tranh mấy cái này để làm gì, cậu không có cảm giác với toàn bộ sinh vật giống cái.

Thế nhưng chuyện này đương nhiên không thể cho Lưu Bị biết, cũng không thể để Đại Dũng và Trần Miểu biết. Cậu không biết bọn họ nghĩ gì, nhưng cậu thật sự coi họ là bạn tốt, không muốn tình bạn bị phá hủy bởi loại chuyện này.

“Loli.. đi.” Tô Tần thuận miệng chọn bừa.

“….” Lưu Bị đột nhiên không lên tiếng, vuốt cằm nhìn cậu đăm đăm.

Tô Tần bị nhìn đến chột dạ, thấp thỏm hỏi: “Sao vậy?”

“Mình đang tưởng tượng.” Lưu Bị nhắm mắt lại, mày nhăn nhúm. Đại Dũng ôm vai Trần Miểu, nghi ngờ hỏi: “Tên này bị phát bệnh thần kinh gì vậy?”

“Không biết…” Tô Tần lắc đầu, liền thấy Lưu Bị mở mắt ra.

“Bất kể là loli hay chị gái, nghĩ thế nào cũng thấy không hợp.”

Khóe miệng Tô Tần giật một cái, không cùng cậu ta tán gẫu nữa, cậu nhìn đồng hồ nói: “Mình phải về.”

“Để tiễn cậu đến trạm xe.”

“Không cần, đi vài bước là tới.” Tô Tần thuận tay vẫy chào, sau đó kéo quai cặp lên đi ra khỏi cổng trường.

Cậu vốn muốn đi thẳng tới trạm xe buýt, nhưng lúc đi ngang qua hầm đi bộ nối giữa học viện y và Nam đại, trong lòng lại có chút do dự. Cậu đi qua học viện y một lần lại một lần, ban ngày một lần, buổi tối một lần, nhưng cũng chỉ có một mình..

Gót chân Tô Tần khẽ chuyển, đi tới cầu thang xuống hầm đi bộ. Nền xi măng có chút ẩm ướt, nhiệt độ ở đây so với trên kia thì lạnh hơn rất nhiều, đường hầm rất dài, cách một khoảng lại có một bóng đèn treo trên đầu.

Dưới đèn mạng nhện kết lại, con bướm vỗ cánh trên vách tường, bóng kéo dài xuống dưới.

Trên nền tường xám trắng có rất nhiều vết vẽ nguệch ngoạc, cũng dán vài tin tức cho thuê phòng và quảng cáo.

Đèn chân không nhợt nhạt, trong sắc trắng còn có chút màu xanh của ánh huỳnh quang. Tiếng bước chân Tô Tần vọng trong hầm, rất nhanh cậu đã đi ra khỏi đường hầm, lúc chân chạm tới mặt đường thì trước mặt là một thế giới vừa gần gũi lại vừa có chút xa lạ của Nam đại.

Ngoài cảm giác xa lạ mới mẻ, còn có chút khát vọng phức tạp, gió đêm mơn man thổi qua tóc.

Tô Tần nhìn tòa nhà cổ điển đứng sững trong bóng đêm, đi từng bước một tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.