CHƯƠNG 45.
Hai ngày tiếp theo, Tô Tần dẫn Nghiêm Qua đi xem các làng quanh núi, lại dẫn anh lên trấn trên. Bởi vì trời mưa nên đất vàng dính vào giày, đôi giày da màu đen của Nghiêm Qua trực tiếp nhiễm sắc vàng, đế giày đầy bùn đất. Tô Tần và anh xắn ống quần lên, lên trấn trên mua cho Tô Quỳnh một bộ quần áo mới, mua cho Tô Thích cái mũ lưỡi trai.
Lúc đi về đường ướt, hai người tay trong tay, từ xa nhìn vào thì giống như đang giúp đỡ lẫn nhau. Ở trấn trên có người biết Tô Tần, bắt chuyện từ đằng xa, “Cậu cả họ Tô! Về nghỉ sao?”
Tô Tần cũng cất tiếng đáp: “Vâng ạ!”
Đầu bên kia lại nói: “Ở Nam Thành chơi có vui không?”
Tô Tần cười: “Chơi rất vui!”
Vợ của người đàn ông kia cầm một con gà đi ra, một tay còn cầm dao, trên dao dính máu, máu ở cổ gà thì đã sớm khô. Người phụ nữ kia cũng nói: “Mấy hôm trước cô gặp bố cháu!”
Tô Tần tựa như không ngại, có lẽ đã sớm quen, nói: “Ông ấy lại thiếu tiền trà ạ?”
Người phụ nữ kia cười ha hả, thoạt nhìn đặc biệt cởi mở, “Không có, hình như ông ấy thắng tiền, còn nói muốn gửi cho cháu làm tiền sinh hoạt phí.”
Tô Tần nâng mi lên, thấy mấy người kia đang quan sát Nghiêm Qua, ánh mắt mọi người rơi xuống bàn tay hai người đang nắm chặt cùng một chỗ, Tô Tần giới thiệu, “Anh ấy tên Nghiêm Qua, quen ở Nam Thành.”
Người phụ nữ kia nói: “Đẹp trai ghê, có vợ chưa?”
Người đàn ông bên cạnh lập tức mắng: “Thấy ai cũng hỏi có vợ hay không, cô sợ con gái ế đến mức nào!”
“Tôi là mẹ nó, tôi không sợ thì ai sợ? Nếu không phải anh phá rối, thằng nhóc bên phía tây đã đặt sính lễ tới rồi!”
Hàng xóm xung quanh có vẻ như đã quen nhìn hai người cãi nhau, có một cụ bà nhìn Nghiêm Qua nói: “Chàng trai, có vợ chưa? Con gái nhà họ Thẩm rất dễ nhìn.”
Tô Tần dở khóc dở cười, ngước mắt nhìn Nghiêm Qua, gương mặt tuấn lãng của anh, dưới sắc trời âm u cũng toát lên ánh dương.
Anh nói: “Cháu có vợ rồi.”
Anh học theo khẩu âm của Tô Tần, nhưng nói không được tự nhiên cho lắm, khiến mấy đứa trẻ cười rộ lên.
Tô Tần véo tay anh, anh lại nắm chặt bàn tay cậu, hai người cười cười đi tới trạm xe duy nhất ở trấn trên quay về thôn.
Ba giờ mới có một chuyến xe, chiếc ghế rách, cái ghế có từ thập niên chín mươi nên có nước sơn màu xanh lam, rất cứng, mùa đông ngồi xuống lạnh thấu xương, trước ghế có tay vịn, cửa sổ mở rộng, trên đầu còn có giá để hành lý. Xe lắc lắc, cứ lắc lư như vậy có thể phun ra hết bữa trưa.
Phong cảnh dọc đường rất tốt, sau cơn mưa bầu không khí rất tươi mát, xa xa còn có thể thấy núi đá trùng điệp, Trên đất vàng thi thoảng có một cái hố, xe đi qua bắn hết nước bẩn lên, thân xe đầy bùn nhão.
Tối đến nhà nhà nhộn nhịp ăn cơm, tuy có TV nhưng không nhiều kênh cho lắm. Thật ra TV cũng không thường xuyên được bật, trẻ con không có hứng thú với TV, cơm nước xong lại chạy ra bên ngoài chơi, người lớn với TV cũng không mấy hứng thú. Tuổi già xách ghế ra cửa nói chuyện phiếm hút thuốc cùng nhau, mùi thuốc lá thoảng trong không khí, mùi vị rất giản đơn.
Mấy người phụ nữ sẽ làm việc nhà, hoặc là làm vài việc lặt vặt, như đan như thêu thùa, hi vọng hoàn thành chiếc áo len khi mùa đông tới.
Đàn ông sẽ tụ tập đánh bài, hoặc là đi ngủ sớm.
Tiếng trẻ con từ xa truyền đến, đếm 1, 2, 3, có lẽ là chơi trốn tìm. Mẹ Tô kéo sợi dây bên tường xuống, đèn trên đỉnh đầu bật sáng, ánh đèn mờ mờ, ngói không mấy cao, trên bàn gỗ trước nhà có Tô Thích đang ngồi làm bài tập của mấy ngày nghỉ.
Ngoài cửa có người gọi cậu bé, “Tô Thích! Ra đây! Ra đây!”
Tô Thích quay đầu lại, nhặt hòn đá bên người, dùng sức ném ra bên ngoài, vừa vặn rơi xuống cửa, cậu bé quát: “Đang làm bài tập! Không đi!”
Đám trẻ lại rời đi, tiếng đếm 1, 2, 3 xa dần, thật ra Tô Quỳnh cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng đã tối muộn, mẹ Tô sợ cậu bé ngã, nên đành ngoan ngoãn ngồi trong phòng.
Bộ quần áo mới là một chiếc áo phông màu vàng và một cái quần yếm nhỏ, mũ lưỡi trai có hai màu xám trắng giao nhau, phía trước còn có chữ A. Tô Thích để mũ qua một bên, Tô Quỳnh chạy tới đội. Cái mũ hơi lớn hơn so với cậu, đội xuống che hết mặt.
Tô Quỳnh cười khanh khách, mẹ Tô cầm kim đan đi ra bên ngoài nói chuyện phiếm và đan áo với hàng xóm bên cạnh. Lúc này Tô Tần mới nói với Nghiêm Qua: “Cởi giày ra, để em lau cho anh.”
Nghiêm Qua nói: “Anh làm là được rồi.”
Tô Tần trừng anh, Nghiêm Qua đành phải cởi giày, Tô Tần tìm cho anh đôi dép, Nghiêm Qua đi vào ngồi bắt chéo chân bên cạnh bàn gỗ nhìn Tô Thích làm bài tập.
“Ở đây sai rồi.” Anh ăn không nói có: “Chưa thêm đơn vị.”
Tô Tần lấy một chậu nước, lại cầm khăn sạch bắt đầu lau giày, thuận tiện cũng cọ luôn cho cả của mình.
Đất vàng rất cứng, phải lấy cây trúc gỡ từng chút một xuống, đập xuống không được lại phải dùng nước. Cậu cúi đầu, ánh sáng nhạt soi lên gương mặt an tĩnh, vừa nghe Nghiêm Qua giảng bài cho Tô Thích, vừa nhìn Tô Quỳnh xoay vòng quanh phòng.
“Đừng chạy, bỏ mũ xuống, lát nữa đụng vào cửa thì đừng kêu đau.” Tô Tần nhìn cậu bé cười, Tô Quỳnh lại càng hưng phấn.
Cái mũ đội trên đầu che đi tầm nhìn, có một loại cảm giác như tiến vào thế giới của riêng mình.
Cậu bé vươn tay ra làm một chiêu thức, ngây ngốc nói: “Kẻ xấu! Mau đầu hàng đi!”
Nói rồi cười “ha ha” một tiếng, tựa như đã bắt được người trong thế giới tưởng tượng.
Tô Tần lắc đầu, đi tắt tivi cho đỡ lãng phí điện. Căn phòng lại trở nên yên ả, Tô Quỳnh thở phì phò bắt chước tiếng phi tiêu, Tô Tần cười đến nhẹ nhàng.
Sớm ngày thứ ba, bọn họ lên đường trở về Nam Thành.
Tô Quỳnh bắt đầu khóc lớn, giống như lần đầu tiên cậu đi. Mắt Tô Thích cũng đỏ hồng, ôm Tô Quỳnh nhìn cậu, “Khi nào thì anh về?”
“Anh sẽ gửi đồ tốt cho các em.” Tô Tần không thể nói chính xác, chỉ có thể sờ đầu em nhỏ, “Ở nhà nghe lời mẹ.”
Tô Thích gật đầu, Tô Quỳnh khóc đến nỗi nước mũi chảy xuống miệng.
Nghiêm Qua lấy giấy lau cho cậu bé, mẹ Tô ở bên cạnh ngượng ngùng nói, “Qua mấy ngày là tốt thôi, sau đó có hỏi anh trai cũng chẳng phản ứng gì, đúng là đám tiểu quỷ vô tâm vô phế.”
Tô Tần bật cười, Nghiêm Qua nói: “Dù sao cũng còn nhỏ, trí nhớ không được tốt.”
Mọi người vừa đi vừa nói đến nhà ga, lúc tới tay hai người trống trơn, lúc về lại mang theo lương khô mẹ Tô tự tay làm, bánh bột ngô lớn với hoa quả khô. Tô Tần lên xe quay đầu nói, “Khi nào đến con sẽ gọi về nhà.”
Mẹ Tô gật đầu, nhìn cậu với Nghiêm Qua, mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Tô Tần thấy tài xế còn đang thảnh thơi uống trà, liền nói: “Muốn nói gì ạ?”
Nghiêm Qua ở đầu kia đang sắp hành lý, mẹ Tô nhỏ giọng hỏi: “Con và Thường Dịch, có phải đã xảy ra chuyện gì không?”
Tô Tần sửng sốt, mẹ Tô lại nói: “Lần trước con trở về thấy không tốt lắm, lần này cũng không về cùng với Thường Dịch…”
Tô Tần cười khổ một cái, “Anh ấy còn có việc của mình.”
Mẹ Tô xấu hổ, “Đúng vậy, nhưng dù sao họ cũng có ân cho nhà mình..”
Tô Tần gật đầu, “Con biết.”
Mẹ Tô còn muốn nói điều gì đó, thấy Nghiêm Qua đi tới liền ngưng. Dặn dò mấy câu chú ý an toàn, cuối cùng xe cũng chờ đủ người, đóng cửa xuất phát.
Ngồi xe lửa hai ngày, đại khái cũng hết mấy ngày nghỉ.
Tô Tần quay lại học, cảm thấy một tuần nghỉ lễ này, dường như rất dài.
Lần này quay lại học, bài vở cũng bận rộn hơn.
Nghiêm Qua bắt đầu đi làm, nhân viên mới phải trải qua lớp bồi dưỡng cơ bản. Ngày đầu tiên đi làm anh mặc tây trang, tóc cắt gọn sạch sẽ, râu cũng đã cạo, khuôn mặt đẹp trai anh tuấn.
Tô Tần bưng bát lên nhìn anh, có hơi đờ ra, Nghiêm Qua cười cười đầy đắc ý, sau đó đi tới vươn tay lau hạt cơm trên mép cậu, lại bỏ vào miệng mình.
Mặt Tô Tần đỏ ửng: “Anh phải cố gắng lên.”
Ngón trỏ và ngón giữa của Nghiêm Qua khép lại, từ lông mày tiêu sái vung xuống, “Tuân lệnh vợ!”
Lớp thí nghiệm bận hết cả lên, bên học viện y nhờ Hoàng Hưng hỏi chuyện Tô Tần một chút, học kỳ sau có muốn chuyển khoa hay không.
Tô Tần có chút do dự, Hoàng Hưng nhìn ra ngay, cầm báo cáo thí nghiệm trong tay hỏi, “Em thấy y học thế nào?”
“Cứu người bị bệnh?”
Hoàng Hưng nhìn cậu một cái, “Nói thật đi.”
“.. Không thấy thế nào.”
Hoàng Hưng quơ quơ báo cáo thí nghiệm trong tay, “Báo cáo không tệ, kết cấu trật tự rất rõ ràng, còn viết ra được mấy nhận xét đặc biệt.”
Tô Tần gật đầu, “Cảm ơn.”
Hoàng Hưng lại nói: “Nhưng mà rất cứng nhắc.” Anh đẩy gọng kính trên sống mũi, gọng kính vàng, càng làm gia tăng cảm giác tinh anh, “Tôi không cảm thấy được nhiệt tình hay tâm huyết của em.”
Tô Tần nhíu mày, dường như không hiểu.
Hoàng Hưng nói dứt khoát: “Nói thẳng nhé, tôi biết nguyện vọng đầu tiên của em vốn là học viện y, vì sao lại chọn học dược viện?”
Tô Tần liếm môi, “Học phí đắt.”
Hoàng Hưng nâng mi, Tô Tần lại nói tiếp: “So với năm năm thì bảy năm chuyên ngành còn lâu hơn.. Không muốn tốn nhiều tiền như vậy.”
“Dựa vào năng lực của em, năm nào cũng có thể lấy được học bổng lớn.”
“Mặc dù vậy nhưng em muốn sớm ra ngoài xã hội làm việc.” Tô Tần biết mình đang cố kiếm cớ, nhưng ngoài điều này ra, cậu không biết nói gì.
Chính bây giờ cậu còn không rõ rốt cuộc mình muốn cái gì. Cậu cũng không biết y học có phải là ước mơ chân chính của cậu hay không.
Hoàng Hưng thăm dò nhìn cậu, qua một lúc thì gỡ kính xuống treo ở cái túi trước ngực.
“Tôi thấy em học y sẽ đạt được thành quả lớn.” Lời anh nói là thật, ngón tay Tô Tần rất linh hoạt, có thể nhìn ra được khi cậu làm thí nghiệm, hơn nữa cậu lại thông minh, loại thông minh này không phải đến từ đọc sách mà là từ trong tư duy.
Cậu học rất nhanh, năng lực tiếp thu cũng rất lớn, tâm chí lại kiên định không dễ dàng dao động.
Tô Tần nói: “Dược học cũng có thể làm được rất nhiều việc.”
“Đương nhiên.” Hoàng Hưng buông tay, “Tôi không thể phủ nhận dược học, được rồi, coi như chưa từng nói.” Anh vỗ vỗ vai Tô Tần, đứng lên đi ra ngoài, “Tiết thí nghiệm ngày mai nhớ tới đúng giờ.”
Vì hôm nay Tô Tần đến muộn nên anh cố ý nhắc nhở.
Tô Tần vâng một tiếng, sau đó có chút không yên mà thu dọn đồ đi ra ngoài.
Vừa mới xuống chỗ rẽ bên cầu thang liền nghe thấy tiếng cãi vã mơ hồ ở phía trước, thanh âm rất quen thuộc.
Cậu đi vài bước tới, còn chưa kịp thấy rõ cái gì, một bóng người nhào tới, đồng thời còn vang lên tiếng bạt tai.
Tô Tần vô thức đỡ lấy đối phương, nhìn rõ mới thấy là Trần Minh. Kính mắt của cậu ấy rơi xuống đất, quai hàm bị sưng đỏ lên. Tô Tần đảo mắt nhìn về phía người đối diện, Viên Kiệt đứng đấy sắc mặt tái xanh.
“Cậu làm cái gì vậy?”
Tô Tần khó hiểu hỏi.
Viên Kiệt không ngờ Tô Tần lại đột nhiên xuất hiện, vẻ mặt lúng túng một chút, nhưng rất nhanh đã bị phẫn nộ áp chế. Cậu ta không hé răng, xoay người rời đi.
Trần Minh ngồi xổm xuống, nhặt kính lên, cố gắng lắm mới đeo nó lên được, các ngón tay vẫn còn run rẩy.
Tô Tần lo lắng hỏi: “Có chuyện gì vậy? Hai người cãi nhau?”
Quai hàm Trần Minh đau rát, khó khăn nói: “Không có gì.”
Tô Tần kéo cậu, “Khoan đã! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trên mặt Trần Minh tỏ vẻ phiền toái, gạt tay Tô Tần ra, “Không liên quan tới cậu!”
Cậu ta vung tay lên, mặt Tô Tần văng ra một chút. Tuy không nặng nhưng Trần Minh sửng sốt, viền mắt lập tức đỏ lên.
Thật ra Tô Tần không thấy đau, cậu cau mày hỏi: “Sao Viên Kiệt lại đánh cậu?”
Trần Minh mím môi, “Mình không thể nói.”
Tô Tần hơi tức giận, “Mình biết các cậu đang qua lại với nhau.”
Bỗng chốc, thế giới trở nên an tĩnh.
Trần Minh sửng sốt nửa ngày, mới lắp bắp nói: “Mình… không phải, sao.. sao cậu..”
Tô Tần thở dài, “Mình cũng giống như cậu.”
Trần Minh ngây người, lập tức nói: “Cậu là..”
Tô Tần không hiểu, Trần Minh lúng túng nói, “Trước đây Viên Kiệt có bảo, nghĩ cậu là..”
Tô Tần từ chối cho ý kiến, tiếp tục hỏi, “Có thể nói được chưa?”
Trần Minh xoay người ngồi xuống thềm đá, “Cậu ấy lừa dối!”
Tô Tần: “!!!”