Bán Tình Yêu Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 48: Chương 48: Cảm




Lương Ngân gần đây rất khó gặp Trình Mạc Nhiễm, nghe nói miếng đất ở Thành Đô hiện đang chính thức khởi công, Mạc Nhiễm và Vệ Thị cùng nhau hợp tác, Vệ Nam không thể nào toàn quyền phụ trách vì vậy đương nhiên Trình Mạc Nhiễm cũng không có thời gian. Lương Ngân không giống những cô gái trong thời kỳ yêu nồng nhiệt luôn bên cạnh người yêu, mỗi ngày vào thời gian nhất định mỗi tối cô đều ngồi đợi điện thoại của Trình Mạc Nhiễm.

Tám giờ rưỡi tối Lương Ngân hết bận trở về phòng ngủ cầm điện thoại lên xem có điện thoại chưa, điều bực bội chính là Trình Mạc Nhiễm vẫn không có gọi điện thoại đến cho cô, đây là lần đầu tiên kể từ khi hai người chính thức xác định quan hệ với nhau, bởi vì điện thoại mỗi ngày đều trước tám giờ rưỡi , Lương Ngân mở máy tính lên mạng ,tiếp tục đợi một lúc nữa.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, 8 giờ 45 phút rồi 9 giờ Lương Ngân đều nhìn điện thoại, xác định mình không có để chế độ rung , cứ tiếp tục vừa chơi vừa nhìn điện thoại.

Cuối cùng vào lúc 9 giờ 10 phút, Lương Ngân thật sự nhịn không được nữa , cầm điện thoại nhấn 11 con số rồi bấm nút gọi, điện thoại không cài nhạc chờ, chỉ có tiếng " Tút.... tút" đơn điệu, khoảng chừng 20 mấy giây đổ chuông điện thoại mới có người nghe.

" Alô? Khụ khụ." Điện thoại truyền đến âm thanh mệt mỏi của Trình Mạc Nhiễm, hơi giọng mũi, sau đó lại ho khan hai tiếng.

" Anh làm sao thế?" Lương Ngân nghe thấy giọng của anh liền hỏi anh bị làm sao.

" Bị cảm chút xíu, có hơi đau đầu, về nhà liền nằm trên giường một lúc, xin lỗi em, anh quên mất gọi điện thoại cho em!" Trong giọng nói của Trình Mạc Nhiễm không giấu được sự mệt mỏi.

" Anh uống thuốc chưa?" Trong lòng Lương Ngân có chút lo lắng, đừng xem người đàn ông này bình thường hung hăng , sôi động như thế, nhưng thật ra anh lại không biết chăm sóc cho bản thân mình , Lương Ngân mấy lần qua nhà anh phát hiện ngay cả tủ thuốc anh cũng không có.

" Không sao đâu, ngủ một lát sẽ khỏe thôi! Đừng lo lắng!" Sau khi nói xong Trình Mạc Nhiễm lại ho khan hai tiếng.

Lương Ngân nghe vậy trong lòng cảm thấy buồn bực , lập tức có quyết định, dặn dò đôi câu liền cúp điện thoại, Lương Ngân mặc quần áo tử tế, cầm điện thoại và bóp tiền, lấy một đống thuốc từ trong tủ thuốc nhét vào túi xách rồi đi ra cửa.

Tang Vũ đang đắp mặt ở phòng khách, thấy Lương Ngân mặc quần áo vội vàng đi ra ngoài liền hỏi: " Ngân Ngân , đã trễ thế này cậu còn đi đâu nữa?"

Lương Ngân căn bản không có tâm tư trả lời cô , nói thẳng với cô : " Trình Mạc Nhiễm bệnh rồi!"

" Vậy cậu cũng không thể trễ thế này tự mình bắt xe đi được! Này, Ngân Ngân, Ngân Ngân... " Trong lúc cô nói Lương Ngân đã mang giày xong , mở cửa đi ra ngoài, lúc này Văn Tiêu Nghệ từ nhà vệ sinh bước ra hỏi Tang Vũ : " Tiểu Vũ, Ngân Ngân đi ra ngoài rồi à?"

"Đúng vậy, dường như tổng giám đốc Trình bị bệnh rồi! Nhìn Lương Ngân gấp đến độ giống như lửa cháy đến nơi vậy, làm sao bây giờ? Đã trễ thế này cậu ấy đi một mình có được không?"Tang Vũ hỏi.

"Sẽ không có chuyện gì đâu, thành phố B rất an ninh! Qua hai phút gọi điện thoại cho cậu ấy xem, Cẩm Niên cũng thiệt là hôm nay cũng không trở về đây! Âu Dương này không biết một tháng trả lương cho cậu ấy bao nhiêu? Ban ngày lẫn ban đêm rèn luyện cô! Chao ôi!" Văn tiêu Nghệ nói,Tang Vũ ngồi ở bên cạnh cầm điện thoại chờ hai phút sau gọi điện thoại lại cho Lương Ngân.

Lương Ngân vận may không tệ, vừa mới ra khỏi cửa đi được mấy phút thì có taixi chạy tới, Lương Ngân vội vàng ngoắc lại vừa lên xe thì nhận được điện thoại của Tiêu Nghệ, nói chuyện đôi câu , trong lời nói chỉ muốn các cô yên tâm không có chuyện gì.

Lúc đến trước cửa nhà Trình Mạc nhiễm, Lương Ngân vốn là muốn gõ cửa, nhưng lại sợ quấy rầy đến hàng xóm nên nhấn chuông cửa , nhấn một hồi lâu Trình Mạc Nhiễm mới ra mở cửa.

Trình Mạc Nhiễm trên người vẫn mặc áo sơ mi, quần cũng không thay, thậm chí cà vạt cũng không tháo xuống, đã bị kéo tới biến hình biến dạng , áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn, Lương Ngân nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm lôi thôi như vậy, hốc mắt ê ẩm, trong lòng âm thầm trách cứ, người như thế này sao không tự chăm sóc mình.

Trình Mạc Nhiễm còn buồn ngủ, đầu óc không tỉnh táo nhìn ra ngoài cửa mấy giây mới phản ứng được.

"Ngân Ngân, sao em lại tới đây?" Lúc này Trình Mạc Nhiễm giọng mũi không phải rất nặng nhưng mà Lương Ngân nghe ra.

"Có phải còn chưa uống thuốc không?" Lương Ngân trực tiếp bước vào cửa, vươn tay đụng vào trán của anh, có chút nóng rần lên.

Trình Mạc Nhiễm nắm chặt bàn tay lạnh như băng của Lương Ngân, cảm giác này thật thoải mái, giống như thấm lạnh đến đáy lòng, anh kéo bàn tay của Lương Ngân sờ tới sờ lui trên mặt mình không buông.

"Trình Mạc Nhiễm sao anh lại giống như một đứa trẻ vậy, mau buông tay ra để em đi rót nước cho anh uống thuốc!" Lương Ngân nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt anh tuấn của anh, có chút đau lòng nói.

"Ngân Ngân, anh rất nhớ em!" Trình Mạc Nhiễm có chút mơ mơ màng màng, trong lòng nghĩ gì trong miệng cũng liền nói ra.

"Được,được, để em đi lấy nước, lát nữa đắp mền ngủ một giấc là tốt!" Lương Ngân dụ Trình Mạc Nhiễm giống như dụ một đứa trẻ.

"Không buông." Trình Mạc Nhiễm bắt đầu bướng bỉnh đứng lên lôi kéo Lương Ngân, chính là không thả ra.

Lương Ngân nhìn thấy bộ dạng bám dính của Trình Mạc Nhiễm không biết làm sao liền bật cười, khí phách mọi ngày của người đàn ông này đi đâu mất rồi, hôm nay lại giống như một đứa trẻ ăn vạ.

Đơn giản là Lương Ngân bị anh kéo đến ghế sô pha hai người cùng ngồi xuống, Lương ngân một tay bị anh kéo, tay còn lại thì rót đầy ly nước trên khay trà, sau đó lại lấy thuốc chuẩn bị ra.

Trình Mạc Nhiễm có chút mệt mỏi, nhích người lại gần phía Lương Ngân, Lương Ngân nhẹ nhàng vỗ anh nói:" Mạc Nhiễm, uống thuốc rồi ăn sau đó hãy đi ngủ."

Trình Mạc Nhiễm thật ra thì không mơ hồ lắm, tổng giám đốc Trình anh minh vĩ đại sao có thể để cảm mạo nhỏ làm cho thần chí không rõ chứ?

Nhận lấy nước và thuốc liền uống ngay,Lương Ngân liền kéo anh đến phòng ngủ, Trình Mạc Nhiễm rất biết hưởng thụ bị cô gái nhỏ này ôm chắc eo kéo vào trong phòng ngủ.

"Quần áo làm sao bây giờ đây?" Lương Ngân nhìn Trình Mạc nhiễm mặc nguyên quần áo nằm trên giường, cô cắn răng ngồi ở cạnh giường cởi cà vạt cho anh, sau đó là nút áo sơ mi, một viên, hai viên, ba viên......

Đột nhiên, tay Lương Ngân chợt bị nắm chặt, sau đó liền bị Trình Mạc Nhiễm đặt ở phía dưới.

"Này, anh!" Lương Ngân có chút chán nản, người này cố ý ra vẻ mơ hồ cùng cô.

"Ngân Ngân, em tới đây thật là tốt ,hơn nữa lại lo lắng cho anh như vậy!" Lúc này Trình Mạc Nhiễm cả lòng ngực và mặt cũng nóng rần lên bởi vì đang sốt có chút ẩn đỏ, Lương Ngân nhìn thấy bắp thịt của anh đã cảm thấy miệng đắng lưỡi khô.

"Anh đứng lên trước đi!" Cảm giác của Lương Ngân có chút ngượng ngùng, muốn đẩy anh ra, mhưng mà sức lực của cô sao có thể hơn Trình Mạc Nhiễm đây?

"Ngân Ngân, anh rất nhớ em." Vừa dứt lời môi của Trình Mạc Nhiễm đã ở trên môi của Lương Ngân, Trình Mạc Nhiễm cho Lương Ngân một nụ hôn dài uyển chuyển, ngay sau đó ham muốn dâng lên giống như phá vỡ hồng thủy, không thể kềm chế được.

Trình Mạc Nhiễm dễ dàng lột quần áo của Lương Ngân, sau đó anh liền cởi quần áo của mình xuống, thân thể nóng bỏng liền đè lên Lương Ngân, lúc đầu Lương Ngân còn từ chối, nhưng mà người đàn ông này đã sớm cướp đi thân thể và tâm trí cô nên lại muốn, không cố chấp còn cùng anh phối hợp.

" Ngân Ngân, anh muốn em!" Cuối cùng Trình Mạc Nhiễm cũng bị lý trí khống chế, anh dừng lại ở chỗ mềm mại nóng bỏng nhất của Lương Ngân.

Phải nói không rung động là giả, vào lúc này ngắm nhìn người đàn ông này không ngờ rất đáng tôn trọng, Lương Ngân nghĩ nếu như bây giờ cô nói anh ngừng lại anh sẽ dừng lại.

"Trình Mạc Nhiễm, em yêu anh!" Vô hình khích lệ, trong mắt Trình Mạc Nhiễm cùng dục vọng tràn đầy vui sướng cứ như vậy tiến vào cô.

Lương Ngân dường như cũng nhận được hạnh phúc, dục vọng ở hai người dâng lên, lưu luyến, buông thả, thỏa mãn.

Đúng lúc có ánh mặt trời chiếu vào rèm của sổ, Lương Ngân chỉ cảm thấy chân và thắt lưng đau ,ngực khó chịu, mở mắt ra liền nhìn thấy Trình Mạc Nhiễm một cánh tay vòng dưới ôm chặt thân, tay còn lại đặt ở trên ngực của cô, nhất thời ngượng ngùng cô lấy tay anh ra, anh cũng liền tỉnh dậy.

Lương Ngân nắm lấy chăn bao lấy mình.

"Còn che cái gì? Cũng không phải là chưa từng thấy qua!" Trình Mạc Nhiễm ôm chầm lấy cô, hai chóp mũi chạm vào nhau thân mật không nói ra được.

"Em không giống anh, không biết xấu hổ!" Lương Ngân bây giờ miệng mồm lanh lợi.

"Tốt, anh không biết xấu hổ, cũng không biết tối hôm qua là người nào nói anh là mạnh một chút, mạnh hơn một chút?" Trình Mạc Nhiễm hôn trên môi Lương Ngân một cái nói.

"Anh sao lại như vậy? Chuyện như vậy cũng nói ra?" Lương Ngân biết người đàn ông này luôn không che đậy miệng như vậy, không vui quay đầu qua một bên.

Trình Mạc Nhiễm liền xoay đầu của cô lại rồi nhìn thẳng vào mắt, hôn lên mắt cô"Ngân Ngân, tối hôm qua quên nói cho em biết."

"Chuyện gì?" Lương Ngân không biết anh muốn nói gì, liền lên tiếng hỏi.

"Anh muốn nói, anh yêu em! Bé ngốc à."

Sáng sớm vành tai và tóc mai hai người uyển chuyển đang chạm vào nhau, Lương Ngân mới nhớ tới cô quên một chuyện rất quan trọng.

Cô đưa tay lên sờ sờ trán Trình Mạc Nhiễm mới yên tâm nằm vào ngực của anh.

"Yên tâm đi, tối hôm qua ra nhiều mồ hôi như vậy đã tốt lắm rồi!" Anh cố ý nói nhấn mạnh ở mấy chữ tối hôm qua, Lương Ngân xấu hổ cô bắt đầu nắm lấy tay của anh cắn một cái.

"A, anh không biết, tiểu thư Lương Ngân còn có sở thích làm chó con đấy! Trưa rồi đại tiểu thư đói bụng chưa?" Trình Mạc Nhiễm trêu chọc cô, cô liền xoay người mặt hướng về phía ngực của anh, cắn vào chấm đỏ của anh, Trình Mạc Nhiễm "Á" , miệng liền hít khí lạnh.

"Anh nói tiểu yêu quái này, thật đúng là chó con sao?" Anh vỗ vào mông Lương Ngân một cái. Lương Ngân liền vùi đầu vào trong ngực anh không lên tiếng cũng không để ý đến anh.

Giờ phúc này Lương Ngân cảm thấy an tâm, an bình, an tĩnh cảm giác như thế này chưa có bao giờ.

"Em hôm nay không đi học sao?" Cách thật lâu Trình Mạc Nhiễm lại hỏi.

Lương Ngân chợt nhớ tới hôm nay là thứ hai,"Vọt" liền ngồi dậy.

Cuối cùng, Lương Ngân là ở kỳ này cần phải học một số tiết, vốn là muốn gọi điện thoại cho Tang Vũ, nhờ Tang Vũ xin nghỉ dùm, nhưng lúc đó điện thoại di động đã hết pin, tự động tắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.