Bán Tình Yêu Hận Là Cách Tôi Chiếm Đoạt Em

Chương 30: Chương 30: Nhiều mặt kỳ cục




Trình Mạc Nhiễm sau khi bị Lương Ngân hối lái xe chạy đến đại học B, mới biết là mình bị lợi dụng, lúc Lương Ngân xuống xe cũng có một chút băn khoăn, nhưng mà vẻ mặt cũng thẳng thắn là lợi dụng anh, cho nên Trình Mạc Nhiễm mặt không có gì thay đổi nhìn cô lúc rời đi quay đầu lại nói: " Cái đó... Anh nếu như không có việc gì, chờ em một chút, em mời anh đi ăn cơm!"

Trình Mạc Nhiễm so với Lương Ngân gian xảo hơn nhiều, đúng lúc cô trong lòng áy náy liền có ý định lợi dụng ngay, anh gật đầu một cái, nhìn Lương Ngân chạy vào bên trong, chỉ trong chốc lát, Lương Ngân đi ra ngoài, mở cửa xe ngồi bên chỗ lái phụ, thở không ra hơi hướng về Trình Mạc Nhiễm nói:"Mau, lái xe nhanh lên một chút!"

Trình Mạc Nhiễm mặc dù có nghi ngờ nhưng là nhận được chỉ thị, nên khởi động xe, sau đó vững vàng đi trên đường cái, rời đại học B một đoạn, anh mới hỏi Lương Ngân:" Làm sao vậy? Sao lại thở gấp như thế?"

Lương Ngân lúc này hơi thở không còn gấp sau đó mới nói với anh:" Em đi lấy ví tiền của Tiểu Vũ, cho cô ấy giữ lại một ít tiền đi xe, cô ấy liền đuổi giết em!" Lương Ngân nhớ tới dáng vẻ của Tang Vũ vừa rồi đã cảm thấy buồn cười.

Trình Mạc Nhiễm cảm thấy lúc này Lương Ngân giống như một đứa bé vừa làm chuyện xấu, làm cho đáy lòng của anh cũng theo cô ấm áp cười gian xảo, đột nhiên có một loại muốn chăm sóc cô, làm cho cô mãi mãi cười như thế này.

"Cái đó... Chuyện lần trước là anh hiểu lầm em!" Cuối cùng là người đàn ông, không có cách nào đem câu nói xin lỗi kia nói ra khỏi miệng.

Lương Ngân nghe xong ngẩn ra, nhưng mà ngay sau đó phản ứng kịp biết anh nói chuyện lần trước chính là việc lần đó ở "Diệc Nam", lập tức nói câu:"A!"

Trình Mạc Nhiễm lúc này nhìn miệng vểnh lên của Lương Ngân, biết tâm tính tức giận của đứa bé lại nổi lên, liền cố ý đùa trêu chọc cô, cũng không nói lời nào.

Lương Ngân vốn cho là anh sẽ tiếp tục nói, nhưng mà, cứ như vậy hai người đều im lặng không lên tiếng giằng co, Lương Ngân liền tức giận, thật ra thì lần trước ngay từ lúc anh đưa cô cùng Hàn Tô về trường học cô cũng chưa có tức giận như vậy, nhưng thái độ của anh lúc này căn bản cũng không giống như là nhận sai sao!

"Tức giận à?" Trình Mạc Nhiễm thấy Lương Ngân vẫn chịu đựng nhưng lại bĩu môi không nói lời nào, sợ cô tức giận , nên hỏi cô một câu như vậy.

"Trình Mạc Nhiễm, vì cái gì cuối cùng tôi cũng không thể hiểu rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?" Lương Ngân đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.

"Có thể nói,em thật không biết anh là hạng người gì? Lúc tốt lúc xấu." Lương Ngân tiếp lời rồi mới nói, ra dáng nghiêm túc nhìn khuôn mặt nghiêng có chút lạnh lùng của Trình Mạc Nhiễm, lúc này trông anh không giống bất cần đời như mọi khi gây gỗ thô bạo với cô, Trình Mạc Nhiễm như vậy là lần đầu tiên Lương Ngân nhìn thấy.

Trình Mạc nhiễm nhất thời bị Lương Ngân nghi ngờ hỏi,suy nghĩ một hồi mới nói ra mấy chữ:" Vậy em hy vọng anh là dạng người gì?" Vào thời khắc như vậy hỏi ngược lại, sự yên tĩnh trong xe chính thức bắt đầu, Lương Ngân bị nghẹt thở, tim bỗng nhiên đập mạnh.

"Vì... Tại sao lại hỏi em?" Lương Ngân trong lúc nói chuyện cũng không có sức lực.

Trình Mạc Nhiễm đột nhiên đạp thắng dừng xe lại ở bên đường, Lương Ngân mặc dù thắt dây an toàn, nhưng vẫn theo quán tính khuynh hướng, hướng về phía trước dùng sức, đột nhiên xuất hiện kinh sợ, Lương Ngân muốn mắng anh bị thần kinh.

Nhưng mà, lúc này Trình Mạc Nhiễm xoay người lại, rất nghiêm túc nhìn cố, ánh mắt nghiêm túc như vậy cô cũng chưa từng thấy qua.

Lương Ngân nhất thời bị kinh ngạc đến ngây người, quên mất mới vừa rồi còn nguy hiểm, dường như hồn phách cũng bị ánh mắt của anh thu hút, bốn mắt nhìn nhau, Trình Mạc Nhiễm nhẹ nhàng vịn tay lên bả vai cô nói:

“Lương Ngân, anh thích em!” Sau đó chồm cả người lại gần, môi của anh liền hôn lên môi của cô. Lương Ngân cảm thấy được có chút cảm giác thấm lạnh ở môi của mình qua lại thăm dò, cuối cùng Trình Mạc Nhiễm dùng lưỡi liếm môi cô một cái. Lương Ngân cảm thấy có chút nhột, oiền khẽ nhếch miệng, Trình Mạc Nhiễm được thế, từ từ xâm nhập, rất kiên nhẫn bồi hồi ở bên trong miệng cô. Lương Ngân dường như nghe thấy nhịp tim của mình đập mãnh liệt như vây, một tiếng một tiếng.....

Nếu như nhịp tim kia đập mạnh như đánh trống rung động thì không phải chuyện đùa rồi, cho đến khi Lương Ngân lảo đảo nghiêng ngả xuống xe về đến nhà cô cũng đều không có ấn tượng.

Vệ Nam mấy ngày nay rất ít hẹn gặp Lương Ngân, một phần là do vấ đề công việc, mặt khác là cảm giác mình đối với Lương Ngân rất áy náy, anh lại có thể đối với em của bạn gái không an phận muốn, bởi vì kể từ khi thấy Lương Ngôn thân thể trần truồng ngủ say, dường như trong đầu anh đều là dáng vẻ xinh xắn kia của cô, có lúc đang làm việc lại đột nhiên nhớ đến, sau đó, liền ức chế không được dục vọng của mình, anh chỉ đành dùng tay của mình để giải quyết.

Lương Ngân gần đây cũng nhàn rỗi, cô cũng đang tránh gặp mặt Trình Mạc Nhiễm, người đàn ông này thật là làm cho người ta mơ hồ, lúc tốt lúc xấu làm cho trong lòng người không khỏi nghi ngờ, Nhưng mà đêm kia nhịp tim là rõ ràng có thể nghe như thế đích thực, nụ hôn cùng anh không giống nụ hôn khẽ lên trán của anh Vệ Nam, mỗi lần anh cường hôn cô cũng không giống nhau, mấy lần trước cường hôn cũng xen lẫn dục vọng, lần này dường như êm ái có vẻ cưng chìu cùng thương tiếc? Lương Ngân lắc đầu một cái, không để cho mình suy nghĩ, cầm quyển sách soạn bài.

“Chị, năm mới rồi, mẹ em hỏi chị chừng nào thì trở về?” Lương Ngôn từ trên lầu đi xuống, nhìn Lương Ngân đang ngẩn người ở bên quầy kia.

“Hả, em nói gì?” Lương Ngân không có nghe được cô nói cái gì, bởi vì cô dường như đang đi vào cõi thần tiên.

“Em nói mẹ em hỏi chừng nào chị trở về nhà?” Lương Ngôn lặp lại một lần, sau đó liền tự mình cười nói thầm “Không biết đang suy nghĩ gì.”

“À, nửa tháng nữa đi! Không phải là còn một tháng nữa mới đến năm mới sao.”

“Đúng vậy, em để cho mẹ em về trước, em và chị cùng nhau về sau có được hay không?” Lương Ngôn đi xuống lầu, ngồi trên ghế sô pha bắt đầu xem tạp chí.

“Tại sao muốn cùng chị trở về?” Lương Ngân nghi ngờ, đứa bè này không có dính cô như vậy chứ?

“Em không muốn đi xe lửa chen lấn, nhiều người, phiền chết! Anh Vệ Nam nhất định sẽ đưa chị trở về, em liền đi nhờ xe vậy!” Lương Ngôn nói oý do rất hay.

Lương Ngân vừa nghĩ, đúng là cái dạng này, liền nói “Được rồi!”

Trình Mạc Nhiễm ngày đó được Lương Ngân đối với anh cũng là có cảm giác, nhưng là, cô gái đó bây giờ tự nhiên trốn anh, thậm chí Vệ Nam hẹn cũng không gặp, anh có chút phiền não, dường như Vệ Nam tâm tình cũng không khá lắm, dạo gần đây, anh luôn như đi vào cõi thần tiên.

Anh không thể để Vệ Nam bị tổn thương, nhưng mà vẫn không kiềm chế được dục vọng của mình đối với Lương Ngân, giữa tình bạn và tình yêu cũng đủ làm anh buồn rầu rồi.

Lương Ngân kể từ sự kiện lần trước cũng không dám tùy tiện đem túi của mình để ở trên xe nữa, cô ngồi xe lúc nào cũng giơ túi lên.

Tháng một thời tiết lạnh vắng lặng, Lương Ngân kéo chặt áo khoác đi ra ngoài, trên đường người thưa thớt, nếu không phải hôm nay đi học, cô cũng ở trong tiệm ngây ngô cũng lười vận động, mùa động, trong tiệm khách ít đi, vùng ngoại ô cũng có vẻ vắng đi. Sau khi học xong tiết, Tang Vũ đi thư viện học, cô liền một mình ngồi xe về nhà. Lúc này lập tức phải đi tới trạm xe buýt, một chiếc xe màu đen lái tới, dừng ở bên cạnh người đi đường, xe đè ép tuyết đọng phát ra tiếng kêu “Két két” âm thanh, con vật khổng lồ đến gần, dọa Lương Ngân giật mình, liền dừng lại, nhìn hướng bên cạnh.

Trình Mạc Nhiễm kéo cửa sổ xe xuống, nhìn Lương Ngân nghi ngờ, nghĩ thầm: Nha đầu này thế nào cũng không ngại lạnh. Sau đó nói với cô: “Lên xe!”

Lương Ngân vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà người ở nơi này cũng thưa thớt, cô cũng cảm thấy vắng lạnh, cho nên liền nghe lời của anh lên xe. Trong lòng cô còn có chút chip bong, cảm giác chuyện lần trước hình như vẫn chưa xong, những ngày qua trốn tránh trong lòng cô cũng có chút bất an.

Trình Mạc Nhiễm ngược lại không giống cô suy nghĩ nhiều như vậy, đợi cô lên xe liền khởi động máy, lái hướng về ngoại ô, tiệm Khuê Mật Ô Vuông.

“Hôm nay có giờ học sao?” Trình Mạc Nhiễm chủ động hỏi.

“Ừ, đúng vậy!” Lương Ngân thành thực trả lời.

“Làm sao em lại đi một mình?”

“Tiểu Vũ đi thư viện học!” Hai người cứ như vậy một người hỏi một người trả lời, đều là không có chút bồi dưỡng nào trong lời nói.

“Em không phải nói muốn mời anh đi ăn cơm sao?” Lúc này Trình Mạc Nhiễm đã cầm tay Lương Ngân đến cửa xe, đột nhiên nói một câu như vậy.

“A?” Lương Ngân bị anh hỏi bất ngờ ngẩn ra.

“Ngày đó, em nói.” Trình Mạc Nhiễm muốn nhắc đến chuyện, Lương Ngân ban đầu nói là muốn mời anh đi ăn cơm ấy.

“Vậy...Em nấu cho anh ăn có được không?” Lương Ngân không muốn đi ra ngoài nữa, bởi vì tay chân cô bây giờ đã lạnh lẽo, đúng lúc trong nhà mới mua ít rau dưa, cũng đang muốn làm một bữa cho anh ăn.

“Cầu cũng không được.” Trình Mạc Nhiễm trong lòng thật vui mừng.

“Này, mời xuống xe đi theo em!” Lương Ngân đi ở phía trước, Trình Mạc Nhiễm khóa xe xong liền đi theo Lương Ngân lên lầu.

Lương Ngân từ nhỏ đã được mẹ cô dạy cho nấu ăn, cho nên tay nghề cũng rất tốt, Trình Mạc Nhiễm ở phòng khách xem ti vi, Lương Ngân thì đang bận rộn ở phòng bếp.

Cảnh tượng như vậy làm cho Trình Mạc Nhiễm thấy trong òng ấm áp, thì ra, trong một không gian như vậy, có người vì mình mà bận rộn, đó là một chuyện hạnh phúc biết bao nhiêu!

Anh đi tới cửa phòng bếp, nhìn Lương Ngân cột tóc đuôi ngựa lên thật cao, mặc tạp dề, thì thầm, thỉnh thoảng lại nhìn bên trong nồi nấu gì đó, cảnh tượng như vậy trong đáy lòng anh thật mãn nguyện, thoải mái, đột nhiên liền muốn cứ như vậy được cùng cô cả đời thì thật là tốt! Dĩ nhiên, nếu có đứa bé nữa thì càng tốt hơn.

“A? Không có tiết mục gì hay sao?” Lương Ngân quay đầu lại liền thấy Trình Mạc Nhiễm đang dựa ở cửa phòng bếp, nhìn cô. Cô liền híp mắt cười hỏi anh, cho là ti vi không có tiết mục gì hay!

“Ừ, tại không có tiết mục gì hay hết.” Trình Mạc Nhiễm kiềm chế gợn sóng trong lòng, ngoài miệng vẫn bình tĩnh trả lời cô.

“Vậy anh nhanh đi rửa tay đi! Xong ngay đây!” Trình Mạc Nhiễm làm theo lời của Lương Ngân.

Ba món ăn một món canh, Trình Mạc Nhiễm trong trí nhớ đây là cảm thụ mùi vị của một bữa cơm tối.

“Ừ, hôm nay thức ăn thật ngon!” Trình Mạc Nhiễm vào xe trước, đây là câu nói đầu tiên với Lương Ngân.

“Hả, anh thích là được rồi!” Lương Ngân cười híp mắt trả lời anh.

“Cảm ơn em.” Đây là lần đầu tiên Trình Mạc Nhiễm nói với người khác tiếng cảm ơn.

“Em nên cám ơn anh mới đúng, bằng không hôm nay cũng phải ăn cơm có một mình.”

“Đi đường cẩn thận!” Cuối cùng Lương Ngân nhìn Trình Mạc Nhiễm vào xe, lái xe, rồi nói một câu như vậy.

Trình Mạc Nhiễm ngày hôm nay cùng Lương Ngân trôi qua một ngày vui vẻ nhất, cho nên, tâm tình của anh cũng rất tốt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.