Bán Tinh

Chương 10: Chương 10: Chàng vệ sỹ của tôi (1)




Dịch: Hoàng Hi Bình

nguồn: bachngocsach

***

Ánh nắng ban mai trong trẻo, ấm áp chiếu lên cửa kính xe. Chiếc ghế mềm mại, nhiệt độ mát mẻ với mùi hương tinh khiết khiến Lục Duy Chân cảm thấy bình yên và thư thái.

Vì thế cô trầm mặc một lúc lâu.

Người bắt yêu cũng nói gì, chậm rãi lái xe rời khỏi phạm vi đồn cảnh sát trước.

“Anh tên là gì?” Lục Duy Chân hỏi: “Tôi cũng không thể cứ gọi anh này nọ hoài được.”

Anh yên lặng giây lát mới đáp: “Tôi tên là Trần Huyền Tùng.”

“Viết như thế nào?” Lục Duy Chân hỏi.

“Linh linh thất huyền thượng, tịnh thính tùng phong hàn.” (*)

Lục Duy Chân nhìn anh, tự dưng ngâm thơ, nếu không vì vẻ mặt anh cực kỳ nghiêm túc, cô đã cảm thấy người này thật đáng ghét. À khoan, cái tên này nghe rất hoài cổ.

Đâu có giống như tên cô, cô từng hỏi ba mình, người ba làm giáo sư đại học bế cô lên, nói: “Bởi vì nơi mà chúng ta đang đứng, từng khoảnh khắc mà chúng ta có, đều là thứ chân thực duy nhất trong dòng sông thời gian và vũ trụ mênh mông vô tận này.” Nghe thì vĩ đại nhưng rỗng tuếch, không ra sao cả.

“Tôi tên là Lục Duy Chân.” Cô nói.

“Tôi biết.”

Lục Duy Chân nhớ lại lần đi coi mắt đã tự giới thiệu tên.

Lại một khoảng thời gian im lặng.

Dù sao thì chuyến vào đồn cảnh sát vừa rồi thật đáng xấu hổ và thảm hại, tâm trạng của cô làm sao mà tốt cho được? Cộng thêm đêm kinh hoàng hôm qua nữa.

Lục Duy Chân nghĩ chắc anh ta đã sớm đoán được chuyện sẽ như vậy rồi. Nếu báo cảnh sát thì kết quả chắc chắn là vậy. Thế nên tối qua khi thấy cô kiên quyết không nghe lời, anh mới nở nụ cười lạnh lùng kia, hừ đáng ghét ghê.

Trần Huyền Tùng cũng nhìn cô gái ngồi bên cạnh. Chắc bị chỉnh nên thân ở đồn cảnh sát nên trông cô còn tiều tuỵ hơn cả tối qua, nhưng vẻ mặt vẫn ẩn hiện vẻ không cam lòng.

Con non và xanh lắm. - Anh nghĩ thầm.

“Đi đâu đây? Về nhà sao?” Anh hỏi.

Lục Duy Chân đang định gật đầu thì chợt nhớ ra đã muộn quá rồi, giờ mới kịp phản ứng, hoảng hốt hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Trần Huyền Tùng nhìn đồng hồ đeo tay, Lục Duy Chân để ý thấy đồng hồ đeo tay của anh cũng là mẫu ngoài trời, cấu tạo phức tạp và rất nhiều chức năng.

“10 rưỡi.”

Lục Duy Chân day trán, chầm chậm thở dài một tiếng.

Tối qua suýt nữa cô đã bị yêu quái ăn thịt, người bắt yêu đích thân đến đồn cảnh sát đón cô cũng không bằng nỗi sợ hãi của một nô lệ công việc khi đã trễ giờ làm.

“Phiền anh có thể đưa tôi đến công ty không?”

“Được.”

Hai người lại yên tĩnh một hồi. Cuối cùng Lục Duy Chân không nhịn được nữa hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa này ở đồn cảnh sát, Hướng Nguyệt Hằng có bằng chứng ngoại phạm, anh ta còn có cả bạn gái nữa. Hơn nữa, anh ta cũng không giống với người ngày hôm qua cho lắm…”

“Kể chi tiết cho tôi.” Anh nói.

Lục Duy Chân kể rõ mọi chuyện trong đồn cảnh sát, Trần Huyền Tùng cẩn thận lắng nghe, thi thoảng lại đặt câu hỏi.

Nghe xong, anh nói: “Tôi hiểu rồi.”

Lục Duy Chân: “Là sao? Anh biết đã xảy ra chuyện gì sao?”

Nhưng đối phương lại làm như không nghe thấy lời cô hỏi, chỉ yên lặng nhìn về phía trước.

Lục Duy Chân: “Này!”

“Cô không cần biết quá nhiều, sẽ không tốt cho cô.” Trần Huyền Tùng nói: “Cô cũng không cần làm gì cả, mọi việc cứ như bình thường, những việc khác cứ giao cho tôi. Kế tiếp tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô để tránh đánh rắn động cỏ. Nhưng hãy nhớ kỹ, tôi luôn ở ngay bên cạnh cô, một bước không rời.”

***

Lúc Lục Duy Chân bước vào phòng làm việc, những nhân viên khác không hề chú ý đến cô.

Nhưng vẫn có một người chú ý tới, quản lý Chu Doanh ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo.

Lục Duy Chân thầm run rẩy, né tránh ánh mắt chị ta rồi nhanh chóng đi về chỗ của mình, mở tài liệu, bật máy tính lên.

Một lát sau, Lục Duy Chân nghe tiếng có người đứng dậy, thong thả bước về phía này. Từng bước, từng bước một như cây chày gỗ đập từng nhát vào đầu của cô. Lúc này cô chỉ muốn chui ngay xuống gầm bàn rồi biến mất, không hề muốn nhìn thấy Chu Doanh.

Nhưng không gì có thể ngăn cản được việc Chu Doanh sạc cô một trận.

Bước chân dừng lại trước bàn, giọng nói đều đều của Chu Doanh vang lên: “Lục Duy Chân, mấy giờ rồi?”

Bấy giờ vài người đồng nghiệp ở xung quanh mới ngẩng đầu lên. Lục Duy Chân biết Chu Doanh đang cố tình làm cô xấu mặt.

Cô không dám nói gì.

Đương nhiên Chu Doanh không cần cô phải trả lời, chị ta tự hỏi tự trả lời: “11 giờ! Đã hết một buổi sáng rồi, nếu cô bận thì tại sao không xin phép? Hay là vì tối qua coi mắt vui đến mức ngủ quên mất? Thậm chí quên cả đi làm!”

Lời này chính là cố tình dựng chuyện để sỉ nhục người khác.

Lục Duy Chân siết chặt tay, gương mặt bên dưới gọng kính đen tối sầm.

Chu Doanh nào thèm để vào mắt, trong lòng rất sung sướng nhưng ngoài mặt thì tỏ vẻ nghiêm túc, giao mấy phần công việc cho cô rồi mới bỏ qua.

Lục Duy Chân có thể nói gì đây? Dù sao nói gì cũng vô ích.

Buổi trưa Lục Duy Chân không xuống lầu ăn cơm mà nhờ đồng nghiệp mua hộ cơm hộp, bản thân mình thì vùi đầu làm việc. Đối mặt với đống tài liệu chất cao như núi, cái gì mà người thằn lằn đáng sợ, cái gì mà người bắt yêu thần bí lạnh lùng, cả cái việc suýt nữa bị ăn thịt, điều chẳng đáng là gì. Cô cảm thấy hiện tại mình như một con kiến hôi, vừa ngẩng đầu bèn thấy ngọn núi xã hội cao đến tận mây xanh.

Lục Duy Chân đang tập trung tinh thần làm việc thì có người đi vào văn phòng. Vừa mới nghỉ trưa, mọi người đều đi ăn cơm hết rồi, vốn dĩ trong văn phòng chỉ còn một mình cô thôi. Vào tầm này rất hiếm khi có người trở về.

Lục Duy Chân ngẩng đầu lên nhìn thử, cả người liền cứng đờ.

Mặc bộ vest bảnh bao hào hoa, mặt thì mỉm cười dâm dê cộng với đôi mắt “đầy suy nghĩ xxx”, không phải giám đốc Chu Hạc Lâm thì còn ai vào đây?

Lục Duy Chân sởn gai ốc khắp người, vội cúi đầu xuống.

Bầu không khí rất sượng sùng nhưng Chu Hạc Lâm không thèm để ý, ông ta chậm rãi bước lại gần, lưng của Lục Duy Chân cũng thẳng tắp như sống dao. Chu Hạc Lâm đặt một tay lên bàn làm việc của cô, giọng nói vang lên từ trên đầu của cô: “Sao vậy? Sao em không ra canteen ăn cơm?”

Nếu bạn ghê tởm một người nào đó, thì chỉ cần hắn nói một từ thôi cũng khiến bạn cảm thấy giả tạo và ghê tởm.

Lục Duy Chân cúi đầu, từ từ nghiêng về phía trước, cố tránh xa ông ta: “Em không sao ạ.”

Chu Hạc Lâm nhận ra vẻ lạnh lùng của cô thì thay đổi thái độ, giọng điệu cũng nghiêm khắc hơn, nói: “Sáng nay em tới trễ hả?”

Lục Duy Chân: “Dạ, trong nhà có chút việc bận ạ.”

“Nhưng Chu Doanh nói em vắng mặt không lý do, anh nên tin ai đây?”

Lục Duy Chân cũng hơi bực bội: “Tuỳ anh.”

Câu này rơi vào tai của Chu Hạc Lâm lại mang theo hương vị như đang giận dỗi làm nũng, khiến ông ta thấy ngứa ngáy khắp người. Nhưng ngoài miệng vẫn nghiêm nghị nói: “Công ty thành lập đã lâu nhưng rất hiếm khi xảy ra chuyện bỏ làm không phép. Vào văn phòng của anh, chuyện này anh phải hỏi cho rõ ràng.” Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của cô mà đi thẳng vào phòng làm việc của mình.

Lục Duy Chân nắm tay đấm mấy cái vào bàn, sau đó đứng lên đi vào theo.

Nắng chiều nhàn nhạt chiếu khắp căn phòng. Chu Hạc Lâm đang đứng pha trà, không quay đầu lại bảo: “Ngồi đi.”

Lục Duy Chân ngồi xuống ghế salon, Chu Hạc Lâm bưng bình trà tới, rót hai chén, giọng nói dịu dàng hơn hẳn lúc nãy: “Trà Long Tỉnh do bạn anh tặng, em nếm thử xem có phải hàng ngon hay không?”

Cô nghĩ thầm thử cái mốc xì nhưng vẫn bưng chén lên thổi hơi, nhấp nhấp môi, làm bộ như uống một ngụm nhỏ.

Chu Hạc Lâm nhìn chằm chằm vào ngón tay nhỏ nhắn, nuột nà đang cầm ly trà, cùng với gương mặt trắng nõn, hồng hào của cô. Nhan sắc này không biết trẻ trung, tươi non hơn mụ vợ ngoài 30 tuổi ở nhà gấp bao nhiêu lần. Ông ta liếc nhìn cánh cửa vẫn đang mở, trong lòng càng thêm ngứa ngáy, lập tức đi đóng cửa lại.

Lục Duy Chân cực kỳ bực bội, còn bao việc chưa làm xong mà lại phải ngồi đây chịu đựng thằng dê xồm háo sắc này bỡn cợt.

.Chú thích: *Lãnh lãnh thất huyền thượng, tĩnh thính tùng phong hàn – Trích trong bài thơ “Đàn cầm” của Lưu Trường Khanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.