Bán Tinh

Chương 12: Chương 12




Dịch: Hoàng Hi Bình

nguồn: bachngocsach

***

Thấy cô tự nhiên cười nói, tâm hồn của Chu Hạc Lâm lập tức xao động, lần này ông ta cúi đầu xuống định hôn cô, không ngờ cô lách như cá chạch, nhanh chóng lòn qua khe hở dưới cánh tay của ông ta.

Chu Hạc Lâm đang chu môi: “…”

Giọng nói có phần dí dỏm của thiếu nữ vang lên: “Giám đốc, cám ơn anh cho em về nhà nghỉ ngơi, vậy em về đây, anh nhớ nói với Chu Doanh nhé, bái bai. Còn nữa, giờ em không có ý định yêu đương đâu nhé.”

Chu Hạc Lâm chưa bao giờ thấy dáng vẻ tinh nghịch hoạt bát như vậy của cô, ông ta ngẩn ngơ, nhìn vóc dáng yểu điệu xa dần. Tuy vẫn không thành công nhưng trong lòng ông không hề tức giận, ngược lại càng thêm sung sướng. Ông nghĩ thầm: sắp tới phải cho cô ấy chút lợi ích, ví dụ như tháng này đánh giá hiệu suất công việc của cô cao lên, để cô được thêm tiền thưởng, tháng sau lại trừ. Vừa giày vò vừa quan tâm cô, đương nhiên cô sẽ biết được điểm tốt của người đàn ông thành đạt như ông ta.

***

Lục Duy Chân cực kỳ cám ơn lý trí vào giây phút cuối cùng của mình, nên vẫn giữ được 5000 tệ vô cùng quan trọng. Dĩ nhiên lúc này cô vẫn chưa hề biết rằng mình sắp nhận được tận 6300 tệ.

Cô nhanh chóng thu dọn bàn làm việc, công việc còn dang dở thì xếp chỉnh tề đặt trên bàn Chu Doanh. Đúng lúc này thì đồng nghiệp mang cơm về cho cô, sợ đêm dài lắm mộng, Lục Duy Chân liền xách luôn cơm ra khỏi công ty. Sau khi ngẫm nghĩ, cô lại mua thêm một suất cơm hộp ở nhà ăn tầng dưới rồi đi đến hầm đậu xe.

Mới đi lướt qua hai hàng xe, còn chưa tìm được xe của Trần Huyền Tùng thì người đã xuất hiện trước. Vẫn là một thân quần rằn ri cùng áo phông xám, đeo túi đeo chéo, đơn giản gọn gàng, mạnh mẽ. Anh đứng cách cô 2 mét, giọng nói trầm thấp, khô khan như bị phơi dưới ánh mặt trời gay gắt: “Chuyện gì?”

Lục Duy Chân: “Muốn nói chuyện với anh được không.”

Trần Huyền Tùng nhìn cô, xoay người rời đi: “Theo tôi.”

Lục Duy Chân vội vàng đuổi theo, chẳng bao lâu đã đi tới xe của anh, hai người cùng lên xe.

Hiện tại cảm xúc của Trần Huyền Tùng hơi phức tạp. Từ trước tới giờ anh chưa từng tiếp xúc lần thứ hai với người bị hại hoặc người có liên quan đến sự kiện. Càng sẽ không để đối phương xen vào cuộc sống của mình. Đã nhiều năm như vậy, xong việc là quay đầu bỏ đi, một thân một mình không người hay biết. Nhưng giờ anh đang nhìn thấy gì?

Cô gái này xách theo 2 hộp cơm toả ra mùi thơm nức mũi, ngồi lên ghế phụ lái của anh, còn rút đũa ra, hơn nữa thuận tay rút thêm khăn giấy từ ngăn đựng đồ ô tô.

Không hiểu sao Trần Huyền Tùng lại thấy nôn nóng, anh kiềm chế hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”

Nhưng Lục Duy Chân không hề đáp lại chỉ đưa cơm hộp cho anh.

Trần Huyền Tùng không nhận: “Tôi ăn rồi.”

Lục Duy Chân không tin, vừa rồi anh còn treo ngược bên cửa kính như ninja cơ mà, đã thế còn theo cô nửa bước không rời, lấy đâu ra thời gian ăn cơm. Cô hỏi: “Anh ăn gì?”

Trần Huyền Tùng hơi đơ ra, ăn lương khô chứ ăn gì.

Lục Duy Chân: “Đừng nói là ăn lương khô đấy nhé?” Người giống như anh, chắc chắn luôn mang theo lương khô bên người.

Anh không đáp lại, Lục Duy Chân liền biết mình đã đoán trúng.

Người bắt yêu trong ấn tượng không phải đều mặc bộ đồ trắng bay qua bay lại, siêu phàm thoát tục sao? Thế mà người này lại như một tảng đá cứng ngắc, chẳng khác nào một nhà sư khổ hạnh.

Cô đặt hộp cơm vào tay anh: “Ăn đi, vừa rồi cảm ơn anh. Không ăn cũng phí, ăn trước rồi nói sau.” Nói xong cô không để ý đến anh nữa, mở hộp cơm của mình ra chậm rãi ăn.

Trần Huyền Tùng cầm hộp cơm im lặng vài giây mới nói: “Cảm ơn.” Sau đó anh mở hộp cơm ra, cầm đũa ăn.

Hai người đều không lên tiếng, Lục Duy Chân chỉ cảm thấy anh ăn rất nhanh, dường như chỉ lùa vào miệng là nuốt xuống. Cô mới ăn được gần một nửa đã thấy anh đã bỏ hộp cơm lại vào bao nylon, rồi ra cốp sau lấy 2 chai nước, đưa cho cô 1 chai.

“Cảm ơn.”

Đợi lúc cô ăn xong, đang định xuống xe vứt rác thì anh bèn lấy rồi vất hộ cô.

Nhìn bóng lưng anh đi về phía thùng rác cách đó không xa, không hiểu sao Lục Duy Chân lại nghĩ: Cũng chịu khó đó ha.

Khi anh ngồi về chỗ, hai người đều trở nên yên tĩnh.

Anh nói: “Lái xe ra khỏi đây rồi hẵng nói.”

“Ừ.” Dù sao cũng là bãi đậu xe của công ty, người đông lắm chuyện.

***

Trần Huyền Tùng dừng xe cạnh một công viên, nơi này vắng người, hai bên đường cây cối phủ bóng rậm rạp.

Anh hạ cửa kính xe, tắt máy. Làn gió mát lùa vào khiến Lục Duy Chân tỉnh táo. Còn anh thì yên lặng chờ đợi, trông cực kỳ vững vàng.

Lục Duy Chân nói: “Tôi đã nghĩ thông suốt rồi, chỉ có thể tin tưởng anh, dựa vào anh. Vậy nên tôi đồng ý phối hợp với anh để bắt hắn.”

Trần Huyền Tùng đáp: “Tốt, cám ơn.”

Lục Duy Chân quay sang nhìn anh: “Anh chắc chắn có thể bảo vệ tôi chứ? Dùng tôi làm mồi nhử, sẽ bảo vệ tôi không để tôi bị hắn bắt đi?”

Một bàn tay anh đặt trên vô lăng, khớp xương to lớn mạnh mẽ, gò má trầm ổn trông đầy nghị lực. Chưa kể đến cơ thể gầy nhưng rắn chắc, không hề có chút mỡ thừa, tỏ rõ sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong cơ thể của chàng trai này.

Anh đáp: “Tôi lấy tính mạng đảm bảo, sẽ không để cô xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Lục Duy Chân: “… Ồ.”

“Còn vấn đề gì không?” Anh hỏi.

Tầm mắt cô rơi vào chiếc túi đeo chéo bên hông anh: “Ngày đó anh rút ra một thanh kiếm. Đó là kiếm gì thế, tôi có thể nhìn thêm lần nữa không?”

“Không thể.”

Lục Duy Chân vẫn nhìn chằm chằm: “Trong chiếc túi của anh còn những cái gì?”

Anh dứt khoát không trả lời.

Cô cũng im lặng. Cái thái độ này thật … khác gì chỉ cô đơn phương phối hợp? Không cho cô biết bất cứ điều gì, hoá ra cô chỉ là công cụ thôi.

“Anh có biết anh làm như vậy khiến tôi rất không có cảm giác an toàn không hả?” Cô nói.

Anh cười nhạt, nụ cười nhanh chóng biến mất, nhưng đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, thỉnh thoảng cười kiểu đó khiến gương mặt trở nên sinh động đẹp vô cùng.

“Không cần thiết.” Anh nói.

Là cô không cần thiết phải biết, hay là không cần thiết cảm thấy không an toàn? Nhưng anh chính là một tấm thép cứng, không chịu nói nhiều hơn dù chỉ một câu.

“Thôi được, tôi đổi sang vấn đề khác. Đây là lần thứ mấy anh bắt yêu quái rồi? Nghiệp vụ của anh có thành thạo không? Dù sao tôi cũng phải biết điều này chứ.”

Anh bình tĩnh: “Rất nhiều lần, thành thạo.” Nói xong thì nhíu mày, tựa hồ như bắt đầu thấy phiền vì cô hỏi quá nhiều.

Lục Duy Chân im lặng. Rất nhiều lần sao? Nghĩa là có rất nhiều yêu quái? Xem ra tình hình còn tệ hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

“Phương thức để liên lạc với anh?” Cô lại nói: “Anh không thểtừng giây từng phút đều ở bên cạnh tôi được. Tôi cũng không thể luôn bị động chờ anh liên lạc, nhỡ gặp phải chuyện gì còn có thể kịp thời báo cho anh chứ.”

Trần Huyền Tùng lại trầm mặc vài giây mới đọc một dãy số. Sau khi nhớ kỹ, đột nhiên Lục Duy Chân nghĩ ra một việc, cô nhập dãy số vào WeChat tìm thử, quả nhiên tìm thấy.

“Cửa hàng đồ gỗ Tùng Lâm.”

Sao lại giống như số điện thoại của doanh nghiệp vậy?

Cô giơ điện thoại đến trước mặt của anh: “Đây là anh à?”

Trần Huyền Tùng vô cảm gật đầu, có vẻ như đang nhẫn nại.

Lục Duy Chân: “Đồng ý kết bạn đi.”

Anh hơi sửng sốt, cười nhạt rồi lấy điện thoại ra ấn nút đồng ý.

Lục Duy Chân không biết nụ cười của anh có ý gì.

Cô gửi số điện thoại của mình cho anh, tiện tay kick xem danh sách bạn bè của anh rồi ngây ngốc.

“Trọn bộ nội thất Hoa Lê Vàng mới đến. (Ảnh minh hoạ)”

“Đồ trang trí điêu khắc bằng tay bọ ngựa bắt ve sầu Hoa Lê Vàng. (Ảnh minh hoạ)”

“Bàn trang điểm gỗ đàn hương. (Ảnh minh hoạ)”

“Gỗ đào đen lớn kích thước 4×2 mét. (Ảnh minh hoạ)”



Lục Duy Chân tròn xoe mắt: “Đây là…”

Cảm xúc bất chợt vừa rồi của Trần Huyền Tùng đã hoàn toàn biến mất, anh khôi phục lại bình tĩnh: “Cửa hàng của tôi.”

“… Anh còn có nghề tay trái nữa hả?”

Trần Huyền Tùng đáp: “Đó mới là công việc chính của tôi. Bắt yêu mới là nghề tay trái, một năm cũng chỉ làm tối đa 1-2 lần.”

Lục Duy Chân không biết nói gì cho phải, hoá ra những năm gần đây nghề bắt yêu cũng bình dân như vậy, lại còn là một ông chủ. Cô tò mò hỏi: “Sao anh lại làm nghề bắt yêu này?”

“Nghề gia truyền.” Trần Huyền Tùng nói: “Đừng hỏi thêm bất cứ câu nào nữa, im lặng chút coi! Tôi đưa cô về.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.