Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 12: Chương 12




Yvonne đóng cửa căn hộ nhỏ của mình và nhìn đồng hồ. Trong lúc đi trên hành lang, bà nghe thấy tiếng chân của Enya vừa ra khỏi phòng cô.

- Hôm nay trông cô xinh ghê, bà nói khi quay đầu lại.

Enya hôn má bà.

- Cháu có tin vui đấy.

- Nói cho cô biết rõ thêm chút nữa được không hả?

- Hôm qua cháu đã được gọi đến Sở Di tản.

- Vậy à? Và đó là một tin tốt chứ? Yvonne lo lắng hỏi.

Yvonne ngắm nhìn chiếc thẻ được phép làm việc mà Enya tự hào đưa cho bà xem. Bà ôm cô gái trẻ trong vòng tay và ghì chặt cô vào ngực mình.

- Vậy thì chúng ta tổ chức mừng sự kiện này trước một ly cà phê chứ nhỉ, Yvonne nói.

Cả hai người đi xuống cầu thang hình xoáy trôn ốc dẫn tới phòng nhà hàng. Tới bậc thang cuối cùng, Yvonne chăm chú nhìn cô gái trẻ.

- Cháu đã mua cái áo ba-đờ-xuy này ở đây vậy? Bà hỏi, giọng nghi ngờ.

- Tại sao cô hỏi thế? Enya hỏi lại.

- Bởi vì cô có một anh bạnh, anh ấy có một chiếc áo y chang thế này. Đó là chiếc măng-tô mà anh ấy yêu thích hơn cả. Khi anh ấy nói với cô là đã đánh mất, cô muốn mua lại cho anh ấy, nhưng kiểu mẫu này nhiều năm nay đã không được sản xuất nữa.

Enya mỉm cười, cô cởi chiếc áo ba-đờ-xuy ra và đưa cho Yvonne. Bả chủ nhà hỏi cô muốn bao nhiêu tiền, Enya trả lời đó là một món quà mà cô rất vui được tặng bà. Cô đã tìm thấy nó trên một cái mắc áo, vào một ngày mà may mắn đã mỉm cười với cô.

Yvonne bước vào trong bếp và mở cửa tủ hộc tường được dùng làm nơi treo áo cho khách.

- Anh ấy chắc chắn sẽ vui lắm đây, Yvonne nói, vẻ hớn hở khi treo chiếc áo lên mắc, anh chưa bao giờ rời nó.

Bà lấy hai cái bát trên giá phía trên bồn rửa, dốc hai suất cà phê vào trong ngăn của chiếc bình cà phê kiểu Ý và bật một que diêm. Ngọn lửa ga ngay lập tức trở nên xanh lét.

- Cháu ngửi thấy mùi thơm tuyệt hảo này chứ? Yvonne nói trong lúc hít hà hương vị đang lan tỏa khắp gian phòng.

* * *

Sau vụ máy ảnh, Emily đã gợi ý một ý tưởng. Thứ Tư hàng tuần, Louis và cô, người nào ăn trưa mặt đối mặt với bố của người ấy. Do Louis rất khoái món nem, hai ông kia sẽ đi ăn ở tiên Thái Lan nằm bên số nhà chẵn ở đầu Bute Street; cô và bố cô sẽ tới hiệu của Yvonne nằm bên phía cửa sổ lẻ, bởi cô rất say món kem ca-ra-men của bà.

Đằng sau quầy mình, Yvonne lau khô những chiếc ly và liếc mắt quan sát Mathias. Emily cúi rạp lên đĩa ăn của mình để thu hút sự chú ý của bố nó.

- Ở Scotland, có lẽ tốt hơn là nên ngủ dưới những chiếc lều bạt, chúng ta có thể nằm ngay trong đống nhà hoang và chúng chắc chắn sẽ được nhìn thấy ma...

- Tốt lắm, Mathias thì thầm trong lúc nhấn một tin nhắn trên bàn phím điện thoại di động.

- Buổi tối chúng ta sẽ đốt lửa trại và bố sẽ là người gác.

- Ừ, ừ, Mathias trả lời, cặp mắt dán chặt vào màn hình điện thoại.

- Ở đó, những con muỗi cân nặng những hai ký, Emily tiếp tục nói và gõ tay lên mặt bàn, hơn nữa người như bố bọn chúng khoái lắm, hai phát đốt thôi thế là người bố rỗng tuênh!

Yvonne đi tới bàn của họ để phục vụ.

- Như ý con muốn, con yêu ạ, Mathias trả lời.

Và trong lúc bà chủ quay lại bếp của mình mà không nói câu nào, thì Emily tiếp tục cuộc hội thoại với vẻ nghiêm túc nhất.

- Và nữa, con sẽ thực hiện nhảy dây chun lần đầu tiên từ trên cao một tòa tháp xuống đấy.

- Hai giây thôi cưng của bố, bố nhắn trả lời tin này đã rồi bố sẽ tiếp chuyện con ngay.

Những ngón tay của Mathias xoay nhanh trên những nút bấm của bàn phím.

- Tuyệt thật, họ ném chúng ta xuống rồi sau đó họ sẽ cắt đứt dây, Emily tiếp tục nói.

- Món ăn chính trong ngày là món gì vậy? Mathias hỏi, hoàn toàn bị thu hút vào việc đọc mẩu tin vừa mới hiện trên màn hình điện thoại di động.

- Một món xa-lát giun đất.

Cuối cùng thì Mathias cũng đặt điện thoại của mình lên bàn.

- Bố xin lỗi một tí nhé, bố đi rửa tay, anh nói và đứng lên.

Mathias hôn lên trán con gái và đi vào phía sâu trong quầy. Từ quầy của mình, Yvonne không để mất một chi tiết nào của cảnh ấy. Bà tiến lại gần Emily và, bằng một con mắt chê trách, nhìn món khoai nghiền bỏ lò, chế biến tại gia mà Mathias vẫn chưa đụng tí nào. Bà ném một ánh mắt ra ngoài và lướt đến tận cửa kính phía bên kia đường và mỉm cười với cô bé. Emily hiểu ngay điều mà bà muốn gợi ý cho nó và đến lượt mình, nó cũng mỉm cười. Cô bé liền đứng dậy, cầm đĩa của mình và, dưới sự theo dõi của Yvonne, đi băng qua đường.

Mathias nhìn ngắm mình trong tấm gương được treo ở phía trên bồn rửa. Không phải việc Audrey kết thúc cuộc nói chuyện qua những mẩu thư nhắn khiến anh bận tâm, cô ấy đang ở trong phòng dựng phim và anh hiểu rất rõ là cô ấy phải làm việc... Ngay cả mình cũng đang bận kia mà, mình đang ăn trưa với con gái, tất cả chúng ta ai cũng đều rất bận... kiểu gì đi nữa, nếu cô ấy làm việc với những hình ảnh quay ở London thì chắc chắn cô ấy nghĩ nhiều tới mình..., chắc cái tay quay phim hẳn đã sử lại dây váy cho cô ấy, mình biết rõ loại người này lắm, chuyên cau có và ghen tuông... Hôm nay mặt mình tệ quá đi thôi... Rõ ràng là cô ấy đã viết rằng cô ấy muốn gặp mình... cô ấy không phải loại người nói ra những điều mà cô ấy không nghĩ như vậy... Có lẽ mình nên đi hiệu cắt tóc nhỉ, mình ấy mà...

Ngồi trong một góc, Antoine và Louis tấn công món nem thứ hai. Cánh cửa nhà hàng chợt mở, Emily bước vào và đến ngồi cạnh họ. Louis không bình phẩm một lời nào và hài lòng nếm thử món khoai nghiền bỏ lò của cô bạn thân nhất.

- Hắn vẫn đang dính lấy điện thoại à? Antoine hỏi.

Và, như thói quen, Emily gật đầu trả lời.

- Cháu biết không, chính chú cũng nhận thấy bố cháu có vẻ buồn phiền trong thời gian này, đừng lo lắng gì cả. Đó là thứ chuyện xảy ra với người lớn, thường xuyên như vậy mà, Antoine nói với một giọng xoa dịu.

- Bởi vì chú nghĩ rằng bọn cháu thì chẳng bao giờ lo lắng gì chứ gì? Emily vừa nói vừa nhón một chiếc nem trong đĩa.

* * *

Mathias ra khỏi nhà vệ sinh, miệng huýt sáo. Emily không còn ngồi ở đó nữa. Trước mặt anh, trên bàn, chiếc điện thoại di động được cắm vào chính giữa đĩa khoai nghiền. Sửng sốt, anh quay lại và chạm phải ánh mắt kết tội của Yvonne, bà chỉ cho anh về hướng mặt tiền của nhà hàng Thái Lan.

* * *

Trên đường đi đến nhạc viện, Emily bước nhanh, không hề nói một câu nào với bố, người vẫn đang cố gắng hết sức có thể để xin lỗi. Bố công nhận rằng bố đã không được chú tâm cho lắm trong bữa ăn trưa của họ và hứa rằng điều đó sẽ không bao giờ còn tái diễn nữa. Vả lại, cũng có những lần bố nói chuyện với con gái mà cô bé đâu có nghe cơ chứ, ví như khi cô đang vẽ tranh chẳng hạn. Cả trái đất có thể đổ sập, thì cô vẫn không ngẩng đầu lên khỏi tờ giấy vẽ của mình. Trước cái nhìn thiêu đốt mà Emily ném vào anh, Mathias công nhận rằng sự so sánh của mình không được tuyệt hảo cho lắm. Để được thứ lỗi, tối nay, anh sẽ ở lại trong phòng cô cho đến khi cô ngủ mới thôi. Đến trước cửa phòng học ghita, Emily kiễng lên để hôn bố mình. Cô bé hỏi bố mẹ đã sắp trở lại thăm cô chưa rồi khép cửa lại.

Quay lại hiệu sách, sau khi đã tiếp hai khách hàng, Mathias đến ngồi sau máy vi tính của mình và nối mạng vào trang web của hãng xe lửa Eurostar.

* * *

Ngày hôm sau, khi Antoine đến văn phòng thì McKenzie đưa cho anh hồ sơ tân trang nhà hàng mà anh ta đã làm việc với nó cả đêm vừa rồi. Antoine giở tập thiết kế và trải chúng trước mặt anh. Anh kiểm tra các bản vẽ của dự án, ngạc nhiên một cách thú vị bởi công việc của người cộng sự. Không bị mất đi đặc tính của nó, quán rượu khi được hiện đại hóa hẳn sẽ rất duyên dáng. Đến khi xem xét cuốn sổ chi phí kỹ thuật và dự toán, được giấu sâu dưới đáy phong bì, thì Antoine suýt nữa bị nghẹn thở. Anh triệu tập ngài trưởng hãng của mình ngay lập tức. MacKenzie, hoàn toàn bối rối, công nhận rằng anh ta có lẽ đã phang hơi thẳng tay.

- Anh thực sự nghĩ nếu ta biến hàng ăn của bà ấy thành khách sạn, Yvonne hẳn vẫn sẽ tin rằng ta sử dụng nguyên vậy liệu dư thừa à? Antoine gào lên.

Theo ý McKenzie, đối với Yvonne thì không có gì được gọi là quá đẹp cả.

- Và anh hẳn còn nhớ kiệt tác của anh phải được thực hiện trong hai chứ?

- Tôi đã tính toán hết cả rồi, McKenzie hào hứng trả lời.

Mọi thứ sẽ được sản xuất trong xưởng và một đội quân mười hai người gồm thợ lắp đặt, thợ sơn và thợ điện sẵn sàng túc trực vào thứ Bảy để tất cả sẽ được kết thúc vào Chủ nhật.

- Và hãng cũng sẽ đóng cửa luôn vào ngày Chủ nhật chứ, Antoine kết luận, vẻ ủ rũ.

Giá của một vụ nhận thầu như vậy thật kinh khủng. Cả ngày hôm ấy, hai người đàn ông không nói với nhau lời nào. Antoine gắn những đồ án của nhà hàng lên các bức tường trong phòng làm việc của mình. Bút chì trong tay, anh đi đi lại lại, đi từ cửa sổ đến bên những bản phác thảo, và lại từ bản phác thảo đến bên máy tính. Khi anh không vẽ, thì anh nhẩm tính những khoản tiết kiệm được trên ngân sách của công trình. McKenzie, về phần mình, ngồi ở bàn làm việc của anh ta, lia những ánh mắt tức tối qua các vách ngăn kính về phía Antoine, hệt như anh này đã thóa mạ Nữ hoàng Anh quốc vậy.

Vào cuối buổi chiều, Antoine gọi điện cầu cứu Mathias. Tối nay anh sẽ về muộn, Mathias phải đến đón lũ trẻ ở trường và trông nom chúng buổi tối.

- Cậu sẽ về ăn tối, hay cậu muốn tớ chuẩn bị sẵn cho cậu cái gì đó để khi nào về thì ăn không?

- Một đĩa ăn lạnh giống như lần trước thì tuyệt lắm đó.

- Cậu thấy đấy, cuộc sống hai người đôi khi có mặt tốt của nó, Mathias kết luận rồi gác máy.

Vào chừng nửa đêm, Antoine hoàn thành những bức vẽ của một dự án khả thi hơn hẳn. Giờ chỉ còn mỗi việc thuyết phục người quản lý phần mộc, mà anh đang làm việc cùng, chấp nhận tất cả các thay đổi và hy vọng rằng ông ta cũng muốn giúp anh trong cuộc phiêu lưu này. Công trình phải bắt đầu trong hai tuần nữa, nhiều nhất là ba tuần; vào đầu giờ sáng thứ Bảy này, anh sẽ lấy xe hơi đến thăm ông ta cùng với những đồ án khả thi. Xưởng nằm cách London ba giờ xe chạy, anh sẽ trở về nhà trước nửa đêm. Mathias sẽ trong Emily và Louis. Vui sướng vì đã tìm ra được một giải pháp, Antoine rời văn phòng và trở về nhà.

Quá mệt mỏi để có thể ăn được bất kỳ thứ gì, anh vào phòng mình và đổ ập xuống giường. Cơn buồn ngủ cuốn anh đi trong lúc anh vẫn còn bận nguyên quần áo đi làm.

* * *

Buổi sáng trời lạnh giá, còn cây cối thì cúi rạp dưới những đợt gió thổi. Những chiếc áo măng-tô bị bỏ rơi từ dịp đầu mùa xuân lại được lôi ra và Mathias, trong lúc tính toán những món ăn trong tuần, thì nghĩ đến việc thời tiết sẽ như thế nào ở Scotland. Chuyến khởi hành đi nghỉ đang tới gần và sự sốt sắng của lũ trẻ mỗi ngày lại được thể hiện rõ rệt hơn. Một bà khách bước vào, tra cứu ba cuốn sách lấy ở trên kệ rồi bỏ mặc chúng trên bàn và trở ra. “Tại sao mình lại rời Paris để đến đóng đô trong cái khu Pháp này cơ chứ?” Mathias bực bội càu nhàu trong lúc xếp lại các cuốn sách vào vị trí của chúng.

* * *

Antoine cần một tách cà phê ngon, một thứ gì đó cho phép anh giữ được con mắt mở to ra. Đêm đã qua quá nhanh còn công việc đợi anh ở hãng thì không để cho anh có thời gian để nghỉ ngơi.

Lúc đi bộ ngược lên phố Bute Street, anh bước nhanh vào trong hiệu sách của Mathias và thông báo với bạn rằng thứ Bảy tới anh phải đi xuống tỉnh và Mathias sẽ phải chăm sóc Louis. “Không thể được!” Mathias viện dẫn, anh không thể đóng cửa hàng của mình được.

- Ai có lượt của người ấy, lũ trẻ không có ngày đóng cửa, Antoine vừa trả lời vừa đi ra, vẻ mệt mỏi.

Anh gặp Sophie trong quán Coffee Shop.

- Cuộc sống của hai anh thế nào? Sophie hỏi.

- Lúc vui vẻ, khi buồn phiền, như tất cả các cặp sống chung.

- Em nhắc lại cho anh rõ là các anh không phải là một cặp đâu nhé...

- Thì bọn anh sống cùng nhà với nhau, rồi ai nấy đều tìm được chỗ của mình.

- Em nghĩ rằng chính vì những câu nói như vừa rồi mà em thích được độc thân hơn, Sophie đáp lại.

- Đúng thế, nhưng em đâu có độc thân...

- Mặt anh hốc hác quá, Antoine ạ.

- Anh đã làm việc cả đêm với dự án của Yvonne.

- Và công việc có tiến triển chứ?

- Anh sẽ bắt đầu công việc vào ngày nghỉ cuối tuần sau khi bọn anh từ Scotland về.

- Bọn trẻ giờ chỉ nói với em mỗi chuyện đi nghủ của bọn anh. Khi bọn anh đi rồi, ở đây chắc sẽ trống hoang.

- Em còn có anh chàng nhận thư, thời gian sẽ trôi nhanh hơn.

Sophie thoáng một nụ cười.

- Có thể nói việc em đi nghỉ làm anh bận tâm nhỉ? Cô vừa hỏi vừa thổi tách trà nóng hổi của mình.

- Ô không, sao em lại nghĩ thế? Nếu em vui thì anh cũng vui.

Điện thoại di động của Sophie rung lên trên mặt bàn, cô nhấc máy và nhận ra số điện thoại của hiệu sách của Mathias hiện trên màn hình.

- Anh có làm phiền em không? Giọng Mathias hỏi.

- Không bao giờ...

- Anh có một việc cực kỳ quan trọng nhờ em giúp, nhưng em phải hứa với anh không được nói gì cho Antoine biết.

- Chắc chắn rồi!

- Em nói chuyện sao kỳ cục vậy?

- Tất nhiên, em rất vui sướng.

- Em vui sướng vì cái gì hả???

- Em sẽ đi chuyến tàu lúc chín giờ, và sẽ đến nơi để dùng bữa trưa.

- Cậu ta đang đứng trước mặt em hả? Mathias hỏi.

- Đúng thế!

- Ô, khỉ thật...

- Em cũng thế, em không bắt anh phải nói vậy đâu nhé.

Tò mò, Antoine nhìn Sophie.

- Em có thể giữ bọn trẻ cho anh thứ Bảy này được không? Mathias tiếp tục. Antoine phải đi xuống tỉnh và anh có một việc sinh tử phải thực hiện.

- Ôi, không thể được đâu, nhưng một hôm khác thì sẵn sàng.

- Em đi vào ngày nghỉ cuối tuần này à?

- Chính thế.

- Thôi, anh thấy là anh đang làm phiền em, anh sẽ để em tự do, Antoine thì thầm trong lúc đứng lên.

Sophie cầm cổ tay anh kéo lại và bắt anh ngồi xuống. Cô lấy tay che ống nói và hứa cô sẽ ngắt máy trong một phút nữa.

- Anh nhận thấy là anh đang làm khó em, Mathias lẩm bẩm, anh sẽ tự mình xoay sở để tìm ra một cách vậy; em sẽ không nói gì cho cậu ấy biết, hứa đấy nhé?

- Thề đấy! Hãy đến gặp cô hàng xóm của anh xem, biết đâu đấy.

Mathias gác máy, và Sophie vẫn còn áp máy thêm vài giây nữa vào tai mình.

- Em cũng thế, em hôn anh nhiều, chóng gặp nhau nhé.

- Đó là anh chàng nhận thư hả? Antoine hỏi.

- Anh có muốn tách cà phê nữa không?

- Anh không hiểu tại sao em không nói thẳng ra với anh, anh biết rất rõ rằng đó chính là anh ta.

- Nhưng điều đó thì có thể làm được gì kia chứ?

Antoine làm bộ.

- Chẳng làm cái gì cả, nhưng trước đây, chúng ta nói cho nhau nghe hết...

- Anh có ý thức được là anh đã nói cùng một nhận xét ấy với người ở chung nhà với anh không?

- Nhận xét nào?

- “Trước đây chúng ta nói cho nhau nghe hết”... như thế thật là buồn cười.

- Là cậu ta nói chuyện với em về bọn anh à? Vậy thì cậu ta quá đáng thật.

- Em tưởng là anh muốn ta cứ nói cho nhau nghe hết cơ mà?!

Sophie hôn lên má anh và quay trở lại làm việc. Vào lúc bước qua cửa hãng của mình, Antoine thoáng nhìn thấy Mathias chạy vội vào nhà Yvonne.

* * *

- Cháu cần cô giúp cháu!

- Nếu anh đói thì bây giờ còn hơi sớm, bà chủ trả lời trong lúc đi từ bếp ra.

- Chuyện nghiêm túc mà.

- Thì cô nghe đây, bà nói và cởi chiếc tạp dề của mình ra.

- Cô có thể giữ bọn trẻ cho cháu ngày thứ Bảy này được không? Hãy nói được đi, cháu xin cô đấy!

- Thật đáng tiếc, thứ Bảy này cô bận rồi.

- Cô đóng cửa nhà hàng à?

- Không, cô có việc phải làm và cô sẽ bảo cô bé mà cô cho ở nhờ lo việc trông coi cửa hàng; anh đừng nói gì cả, đó là một điều bất ngờ. Nhưng đầu tiên, cô muốn thử việc nó vào tối nay và ngày mai.

- Chuyện chắc phải quan trọng khác thường lắm nên mới khiến cô bỏ cả nồi niêu của mình, cô đi đâu vậy?

- Thế tôi có hỏi anh vì sao lại muốn tôi giữ hộ lũ trẻ không hả?

- Đúng là cháu may mắn thật đấy, Sophie đi nghỉ, Antoine xuống tỉnh, cô thì cháu không biết là đi đâu, còn cháu thì chẳng ai đoái hoài gì cả.

- Cô rất vui vì thấy anh từ giờ đã đánh giá cao cuộc sống của mình ở London.

- Cháu thấy chuyện này chẳng có gì ăn nhập cả, Mathias càu nhàu.

- Thế này nhé, trước đây, ngày nghỉ cuối tuần anh lủi thủi một mình và anh cũng chẳng than phiền mấy đỗi, cô rất hài lòng nhận thấy khi mọi người vắng mặt thì cháu thấy thiếu họ... Cô thấy là cháu đã thay đổi...

- Yvonne, cô phải giúp cháu mới được, đây là vấn đề sống còn đấy.

- Đợi đến tận thứ Năm rồi anh mới đi tìm một babysitter rỗi việc vào thứ Bảy, anh cũng tưởng bở thật đấy nhỉ... Thôi, đi khỏi đây cho tôi nhờ, tôi phải làm việc, tôi sẽ nghĩ xem có thể tìm ra cho anh được một giải pháp nào đó không.

Mathias hôn chào Yvonne.

- Cô đừng nói gì cho Antoine biết nhá... Cháu tin tưởng ở cô đấy!

- Anh cần người trông bọn trẻ để quay trở lại chỗ bán đấu giá sách cổ hả?

- Cũng đại để như thế, vâng...

- Vậy thì có lẽ tôi lại nhầm rồi, anh cũng chẳng thay đổi nhiều đâu.

Vào cuối buổi chiều, Mathias nhận được một cuộc gọi của Yvonne; bà có thể đã kiếm được một viên ngọc trai quý hiếm. Là một cựu hiệu trưởng, Danièle cũng yêu nên tốt ghét nên xấu, nhưng ta vẫn hoàn toàn tin tưởng nơi bà. Vả lại, bà ấy nhất định muốn gặp mặt ông bố trước khi chấp nhận giữ bọn trẻ. Ngày mai, có lẽ bà sẽ đến gặp anh tại hiệu sách, và nếu như họ nhất trí được với nhau, thì bà sẽ đảm nhận việc trông trẻ vào ngày nghỉ cuối tuần. Mathias hỏi liệu Danièle có kín đáo không. Yvonne thậm chí không thèm trả lời. Danièle là một trong ba người bạn thân nhất của bà, chứ không phải hạng người để nói ra nói vào...

- Cô có nghĩ là bà ấy rành về chuyện ma không? Mathias hỏi.

- Gì cơ?

- Không... không có gì, một ý tưởng vậy thôi.

Trước hàng rào sắt trường học, Mathias vui sướng đến mức mà anh phải cố làm ra vẻ thật sự nghiêm túc khi tiếng chuông réo vang.

Lúc đi về hiệu sách, Emily là người đầu tiên nhận ra rằng có chuyện gì đó không ổn. Thoạt đầu là bố nó đã không thốt ra một lời nào kể từ lúc họ trở về, sau đó, lại còn hoài hơi làm ra vẻ chìm đắm trong việc đọc sách, cô biết rõ ràng rằng bố đang giả vờ; bằng chứng là bố vẫn đọc mỗi một trang từ mười phút nay. Trong khi Louis, ngồi trên một chiếc ghế đẩu lật xem một cuốn truyện tranh, thì cô bé đi vòng qua quầy thu tiền và đến ngồi trên đầu gối ông bố.

- Bố đang lo lắng chuyện gì à?

Mathias đặt sách xuống và nhìn cô con gái, vẻ bối rối.

- Bố thật không biết phải thông báo việc này với các con thế nào.

Louis ngừng đọc để ngỏng tai chăm chú nghe.

- Bố nghĩ rằng chúng ta sẽ phải từ bỏ Scotland thôi, Mathias nói với vẻ thật nghiêm trọng.

- Nhưng tại sao chứ? Hai đứa trẻ bị vỡ mộng đồng thanh hỏi ngay.

- Đó cũng là tại bố một phần, khi đặt vé bố đã không nói rõ rằng trong cuộc dã ngoại chúng ta sẽ có trẻ em đi cùng.

- Thế thì sao nào, dẫu sao đó cũng chẳng phải là một tội ác chứ? Emily đáp lại, vẻ đã rất bực bội. Tại sao họ lại không muốn bọn con mới được?

- Có một số quy định mà bố đã không để ý, Mathias rên rẩm.

- Những quy định nào thế? Lần này là Louis đặt câu hỏi.

- Họ chỉ chấp nhận trẻ con một khi chúng có chút hiểu biết về ma, thiết cái đó nghĩa là những điều kiện an toàn không được đáp ứng đầy đủ. Những người tổ chức không muốn mạo hiểm.

- Thế thì chỉ cần đọc trong sách thôi..., Emily trả lời, bố chắc phải có những cuốn ấy ở đây chứ, phải vậy không hả?

- Ba ngày nữa là chúng ta đi rồi, bố sợ bọn con không có thời giờ để có đủ kiến thức cần thiết.

- Bố à, bố phải tìm cho ra một giải pháp nào đó đi! Cô bé nổi cáu la hét.

- Con buồn cười thật đấy nhỉ, từ sáng đến giờ, bố chỉ nghĩ đến mỗi chuyện ấy thôi đấy! Con nghĩ là bố đã chẳng làm gì hết cả à? Bố đã mất cả buổi sáng để cố tìm cho ra cái giải pháp của con ấy.

- Thôi được rồi, vậy... chú có tìm ra được nó hay không? Louis, không còn ngồi yên trên ghế của mình được nữa, chất vấn.

- Có thể chú đã tìm ra được một cách, nhưng chú không biết là...

- Thì chú cứ nói ra đi!

- Nếu bố mà bói ra được một giáo sư chuyên về ma, thì bọn con có đồng ý theo học một chương trình quan trọng nâng cao trong cả ngày thứ Bảy tới không?

Cả hai đều trả lời đồng ý, Louis và Emily chạy ngay đi kiếm cuốn vở có gáy xoắn - loại có các đường kẻ ô nhỏ -, các loại bút phớt và bút chì màu để lỡ ra nếu có những bài học thực hành.

- A, còn điều cuối cùng này nữa, Mathias nói với một giọng rất trịnh trọng. Antoine yêu quý các con đến nỗi chỉ một việc tí xíu thôi cũng làm chú ấy lo lắng; vậy nên không một lời nào trong việc này được lọt đến tai chú ấy. Đây là Điệp vụ “Botus et Mouche cousue” (thành ngữ tương đương như Ba không: Không biết, Không nghe, Không thấy), nếu chú ấy mà biết được rằng những người tổ chức dã ngoại có đưa ra những điều kiện về vấn đề an toàn, thì chú ấy sẽ hủy toàn bộ. Chuyện này nhất định chỉ có chúng ta được biết thôi đấy nhé.

- Nhưng chú chắc chắn là sau những bài học về ma, thì họ sẽ để chúng ta đến đó chứ? Louis lo lắng.

- Hãy hỏi con gái chú về hiệu quả mà chú đã chứng minh khi bọn chú đi xem khủng long mà xem.

- Chúng ta đang ở trong tay người đáng tin cậy, tớ thề với cậu đấy, Emily nói với một giọng đầy chắc chắn, kể từ vụ ở phòng mô hình vũ trụ, tất cả mọi người đều muốn tớ làm lớp trưởng.

Tối hôm đó, Antoine không nhìn thấy gì trong những cái nháy mắt đồng lõa mà Mathias và lũ trẻ trao đổi với nhau. Tất cả mọi người trong nhà đều bận rộn. Antoine nhận thấy rằng cuộc sống gia đình càng ngày càng trở nên dễ chịu.

Còn Mathias, anh chẳng nghe bất kỳ một lời khen nào mà Antoine dành cho mình. Những suy nghĩ của anh đã ở tận đâu đâu rồi. Anh chỉ còn một chi tiết quan trọng cuối cùng phải giải quyết với bà bạn của Yvonne nữa là xong. Khi đó thì chính anh cũng có thể thu xếp được cho ngày thứ Bảy của mình.

* * *

Ngồi bên quầy, Enya, bút trong tay, lật xem từng trang tìm người làm. Yvonne rót cho cô một tách cà phê, và bảo cô dừng lại chú ý nghe bà vài phút. Cô gái trẻ gập tờ báo lại. Yvonne cần Enya giúp một việc.

- Cháu có thể phụ cô một tay trong nhà hàng hôm nay được không? Tất nhiên là cô sẽ trả công cho cháu.

Enya đi về chỗ để áo khoác.

- Chính cô mới là người giúp cháu đấy ạ, cô gái nói. Enya, biết rõ chỗ để áo khoác ở đâu, liền đến mặc ngay một chiếc tạp dề và bắt tay vào bày bàn trong phòng. Đây là lần đầu tiên kể từ nhiều năm nay, Yvonne rốt cuộc đã có thể ở trong bếp cả buổi sáng. Ngay khi cánh cửa nhà hàng vừa mở ra, thì bà bỏ mặc đống xoong chảo, chạy ra để chứng kiến cảnh Enya, nếu không phải là đã phục vụ khách, thì cũng là ghi thực đơn. Cô gái trẻ sử dụng máy pha cà phê kiểu Ý một cách khéo léo, mở và đóng lại ngay lập tức cửa tủ lạh quầy bar với vẻ thành thục nhà nghề thật sự. Vào cuối buổi, Yvonne đã quyết định. Enya hội tụ đủ mọi khả năng cần thiết để thay bà đảm nhận nhà hàng ngày thứ Bảy này. Cô niềm nở với khách, biết cách chỉnh lại những ai thiếu lịch sự, mà không phải cãi vã ồn ào, và còn trút hẳn cho bà gánh nặng khi cô cũng thành công trong việc đánh lạc hướng sự chú ý của McKenzie cho dù người này có vẻ chưa hoàn toàn thỏa mãn. Mathias tới uống tách cà phê, nói chuyện với người phục vụ mới. Anh chắc chắn đã từng gặp cô ở đâu đó; nếu như chỉ để tòm tem cô ấy, Yvonne nói riêng với Mathias, thì những tán tỉnh của anh đã hơi cũ rồi đấy; ngay từ thời của bà, bọn đàn ông đã lạm dụng quá nhiều những cái cớ ngu xuẩn như vậy để làm quen. Mathias thề danh dự rằng trong chuyện này thì khác hẳn, anh chắc chắn là đã gặp Enya...

Bà ngắt lời để chỉ cho anh thấy thời giờ đang trôi trên cái đồng hồ treo tường, anh sắp có cuộc hẹn với Danièle. Mathias trở về hiệu sách của mình.

Danièle vẫn giữ được dáng vẻ uy quyền và một sự khác biệt hiển nhiên của thời làm nữ hiệu trưởng. Bà vào hiệu sách, vẩy chiếc ô đi mưa của mình trên tấm chùi chân, lấy một cuốn tạp chí trên giá đựng báo và quyết định quan sát Mathias trước khi đến tự giới thiệu với anh. Bà đã áp dụng phương pháp này trong suốt sự nghiệp của mình. Vào thời điểm khai trường, bà xem xét thái độ của các bậc phụ huynh trong sân trường và nhờ đó bà thường biết được về họ nhiều hơn là khi nghe họ phát biểu trong các cuộc họp phụ huynh. Bà luôn luôn nói: “Cuộc sống không bao giờ cho ta cơ hội lần thứ hai để có được cảm nhận ban đầu.” Sau khi bà cho rằng bà đã đánh giá được tương đối rồi, bà liền đến chào Mathias và thông báo rằng bà được Yvonne giới thiệu đến. Anh kéo Danièle vào phòng phía sau tiệm để trả lời tất cả các câu hỏi mà bà muốn đặt ra cho anh.

Vâng, Emily và Louis cả hai đều rất đáng yêu và được nuôi dạy rất tốt..., không, không cháu nào có vấn đề với thói cửa quyền của bố mẹ hết. Đúng thế, đây là lần đầu tiên anh cầu viện đến một babysitter... Antoine phản đối... Antoine là ai vậy? Anh bạn thân nhất của anh!... và là bố đỡ đầu của Emily! Vâng, mẹ cháu làm việc ở Paris... A, chính thế, quả là đáng tiếc thật khi các bậc bố mẹ chia tay nhau... đương nhiên là cho những đứa trẻ rồi... nhưng quan trọng là chúng không thiếu tình thương yêu... Không, chúng không được nuông chiều cho lắm... Vâng chúng là những học sinh ngoan, và rất chăm học. Cô giáo của Emily cho rằng cháu giỏi về môn Toán hơn... Cô giáo của Louis thì sao? Anh lấy làm buồn vì đã lỡ mất cuộc họp phụ huynh lần mới đây ở trường... Không, anh không đến muộn, một đứa trẻ đã trèo lên cây và anh phải chạy đến cứu nó... Vâng, đúng là một câu chuyện kỳ cục thật, nhưng không ai bị thương hết và đó là điều chủ yếu... Không, lũ trẻ không theo chế độ đặc biệt nào, vâng, chúng ăn đồ ngọt... nhưng với số lượng hoàn toàn hợp lý thôi! Emily theo học guitar... không phải lo lắng gì hết, cháu không bao giờ tập đàn vào thứ Bảy...

Trong lúc nhìn Mathias tỏ ý băn khoăn nhiều như vậy, Danièle thật khó giữ được vẻ nghiêm túc của mình được lâu hơn nữa. Bà đã tra tấn anh như vậy là tương đối rồi, bà đã có khá đủ chuyện để mà cười với Yvonne khi kể lại cuộc gặp gỡ này với bà ấy, như cả hai người đã hứa với nhau.

- Sao bà lại cười? Mathias hỏi.

- Tôi không biết mình cười bắt đầu từ lúc anh cố gắng thanh minh về đồ ngọt hay do câu chuyện của anh về cái cây. Thôi được, chuyện phịa như vậy là đủ rồi, Louis là con trai của Antoine, tôi hình dung Emily là con gái anh, tôi không nhầm chứ?

- Bà có biết Antoine à? Mathias hỏi, vẻ sợ hãi.

- Tôi là một trong ba bà bạn thân nhất của Yvonne, thỉnh thoảng chúng tôi có nói chuyện về anh; cho nên đúng thế, tôi có biết Antoine. Anh an tâm đi, tôi sẽ im lìm như một nấm mồ!

Mathias đề cập đến vấn đề tiền công, nhưng niềm vui được ở cả ngày với Emily và Louis đã hoàn toàn thỏa mãn cho Danièle rồi. Với bà cựu hiệu trưởng trường tiểu học này, việc chưa có cháu nội là một điều tệ hại mà bà không sẵn lòng tha thứ cho con trai mình.

Mathias có thể thoải mái tận dụng ngày thứ Bảy. Danièle sẽ tìm ra trò gì đó để chúng có được một ngày thật hồi hộp. Một ngày hồi hộp à?... Mathias có thể có một cách khiến nó không thể quên được!

* * *

Bà cựu hiệu trưởng trường tiểu học đánh giá đó là một ý tuyệt vời! Khắc sâu vào trí não bọn trẻ một vài khái niệm về lịch sử của những địa danh và chúng sắp đi tham quan trong dịp nghỉ hè đối với bà có vẻ rất là chí lý. Bà biết rất rõ Vương quốc Anh và đã nhiều lần đi thăm những khu Highland, nhưng chính xác thì Mathias muốn gì qua những buổi học về ma đây? Mathias tiến về phía một kệ sách để lôi từ đó ra mấy cuốn có bìa dày cộp: Những truyền thuyết về vải kẻ ô ở Tartan. Những hồ đầm bị ma ám, Tiny MacTimid - con ma xứ Scotland, Những con ma lãng du ở Scotland.

- Với tất cả những cuốn sách này, bà sẽ trở thành người biết tuốt! Vừa nói, anh vừa đặt chồng sách trước mặt bà.

Anh tiễn bà ra tận cửa hiệu sách.

- Quà của nhà mà! Và nhất là, bà đừng quên bài kiểm tra ngắn vào cuối ngày nhé...

Danièle bước ra phố, trên tay chất đầy những gói là gói; bà chạm mặt Antoine.

- Bán khá đấy nhỉ! Antoine vừa bước vào hiệu sách vừa huýt sáo.

- Tớ có thể giúp cậu được gì nào? Mathias hỏi với một vẻ ngây thơ.

- Ngày mai tớ sẽ đi vào lúc trời rạng sáng, cậu có chương trình gì cho bọn trẻ chưa?

- Mọi chuyện đâu vào đấy cả rồi, Mathias trả lời.

* * *

Buổi tối, Mathias không sao ngồi yên được ở bàn ăn. Lấy lý do đi kiếm chiếc áo thun chui đầu - trong nhà lạnh thật đấy, có đúng vậy không nhỉ? -, anh đi đọc mẩu tin nhắn của Audrey: Em làm việc suốt cả dịp nghỉ cuối tuần trong phòng dựng phim. Lát sau, khi lại trở lên phòng mình - có phải chúng ta đang nghe thấy tiếng đài báo thức trên đó không nhỉ? - anh biết được rằng cô phải dựng lại toàn bộ những cảnh quay thêm của họ ở London: Kỹ thuật viên của em vò đầu bứt tai, tất cả các cảnh quay đều bị lệch. Và mười phút sau, chốt cửa ở trong phòng tắm, anh thông báo cho Audrey sự ngạc nhiên của mình: Anh thề với em rằng trong kính ngắm máy quay, tất cả đều hoàn hảo!!!

* * *

Giờ bán hàng tối đã kết thúc. Yvonne thở phào khi khép cửa lại sau lưng những người khác cuối cùng. Đằng sau quầy, Enya đang lau cốc chén.

- Tối nay chúng ta đã bán tốt đấy chứ, có đúng thế không ạ? Cô phục vụ trẻ hỏi.

- Ba mươi suất, không tồi lắm cho một tối thứ Sáu, có còn món ăn chính trong ngày không?

- Đã bán hết rồi.

- Thế thì đó là một tối khá đấy. Ngày mai cháu sẽ xoay sở rất tốt, Yvonne vừa nói vừa dọn dẹp bộ đồ ăn trong phòng.

- Ngày mai thì sao ạ?

- Ngày mai cô nghỉ, cô sẽ giao nhà hàng cho cháu đảm nhiệm.

- Thật vậy ạ?!

- Đừng để cốc trên chiếc kệ này, chúng sẽ rung khi máy cà phê hoạt động... Cháu sẽ tìm thấy cái để trả tiền lẻ cho khác trong ngăn kéo quầy thu tiền. Tối mai, hãy nhớ đem tất cả tiền thu được trong ngày lên phòng cháu, cô không thích để nó ở đây, chẳng ai biết được sẽ có chuyện gì xảy ra đâu.

- Sao cô lại tin tưởng cháu như vậy ạ?

- Thế tại sao cô lại không tin nào? Vừa nói, Yvonne vừa quét sàn nhà.

Cô bồi bàn trẻ tiến lại gần đỡ cây chổi trên tay bà.

- Những phích ngắt điện nằm trong tủ hộc đằng sau cháu ấy, cô đi nằm đây.

Yvonne lên cầu thang và bước vào phòng mình. Bà làm vệ sinh qua loa và nằm xoài trên giường. Dưới tấm drap của mình, bà nghe thấy những tiếng loảng xoảng trong phòng ăn. Enya vừa đánh vỡ một chiếc cốc, Yvonne mỉm cười và tắt đèn.

* * *

Antoine đi nằm cùng lúc với lũ trẻ, đêm nay sẽ ngắn đây. Còn Mathias, anh giam mình trong phòng và tiếp tục cuộc trao đổi tin nhắn với Audrey. Khoảng mười một giờ, cô báo cho anh biết cô sẽ xuống quầy cà phê. Nhà ăn nằm ở tầng hầm và anh sẽ không thể liên lạc với cô được. Cô cũng nói với anh rằng cô mong được ở trong vòng tay anh đến phát điên lên. Mathias mở tủ treo áo và trải ra giường tất cả các áo sơ-mi của anh. Thử đi thử lại nhiều lần, anh chọn trong số đó một chiếc màu trắng có cổ kiểu Ý, đó là cái hợp với anh hơn cả.

* * *

Sophie đóng chiế vali đặt trên ghế lại. Cô lấy vé tàu, kiểm tra giờ tàu chạy và đi vào phòng tắm. Cô tiến đến sát gương soi để kiểm tra làm da mặt của mình, thè lưỡi và nhăn mặt. Cô xỏ một chiếc áo T-shirt treo trên mắc áo sau cửa và quay lại phòng ngủ. Sau khi đã chỉnh lại giờ đồng hồ báo thức, cô nằm trên giường, tắt đèn và cầu cho giấc ngủ đến sớm. Ngày mai, cô muốn có một khuôn mặt vui vẻ, và nhất là không được có quầng mắt thâm.

* * *

Kính đeo trên chỏm mũi, Danièle cúi xuống cuốn sổ có gáy xoắn lớn của mình. Bà cầm thước, và lấy bút đánh dấu vàng tựa đề của chương mà bà vừa mới chép lại. Cuốn hai của bộ Những truyền thuyết xứ Scotland nằm ngay trên bàn làm việc của bà, bà đọc to đoạn ba của trang sách đang mở trước mặt mình.

* * *

Emily mở cánh cửa hết sức nhẹ nhàng. Cô bé rón rén đi qua hành lang và cạo cửa phòng Louis. Cậu bé xuất hiện trong bộ đồ ngủ. Bước đi nhẹ nhàng, cô kéo cậu bạn xuống cầu thang. Khi đã ở trong bếp, Louis mở hé cửa tủ lạnh để chúng có được chút ánh sáng. Cực kỳ thận trọng, hai đứa trẻ chuẩn bị bàn ăn sáng. Trong lúc Emily rót đầy một cốc nước cam và xếp hàng thẳng tắp những hộp ngũ cốc trước bộ đồ ăn, thì Louis ngồi vào bàn làm việc của bố nó và đặt ngón tay trên bàn phím. Khoảnh khắc nguy hiểm nhất của nhiệm vụ bắt đầu, nó nhắm mắt lại khi nhấn lệnh “in”, cầu nguyện hết sức để máy in đừng đánh thức hai ông bố của chúng dậy. Nó chờ một lát, rồi cầm lấy tờ giấy trên khay nhả giấy của cái máy. Bài viết theo nó là hoàn hảo. Nó gấp tờ giấy làm đôi để có thể dựng thẳng đứng trên mặt bàn rồi chìa cho Emily. Liếc mắt nhìn lần cuối cùng để kiểm tra xem tất cả đã đâu vào đấy chưa, hai đứa trẻ lại leo ngay lên lầu đi ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.