Bạn Tôi Tình Tôi

Chương 14: Chương 14




Đứa này chịu trách nhiệm đánh thức bố của đứa kia. Louis chụm chân nhảy lên giường của Mathias còn Emily thì bất ngờ lật tung chăn giường của Antoine. Một giờ sau, với những tiếng la hét ầm ĩ và xô đẩy nhau - Mathias không tìm thấy vé máy bay, còn Antoine thì không chắc đã khóa van bình ga hay chưa -, xe taxi rốt cuộc cũng nổ máy, đi thẳng về hướng sân bay Gatwick. Phải chạy qua phòng chờ để có thể lên được máy bay - những vị khách cuối cùng -, trước khi cầu thang dẫn đến cửa máy bay đóng lại. Chiếc Boeing 737 của hãng British Midland hạ cánh tại Scotland vào giờ ăn trưa. Mathias, khi đến London đã tin rằng việc thực hành tiếng Anh với mình là một địa ngục, thì cuộc gặp người nhân viên thừa hành ở hãng cho thuê xe hơi tại sân bay Édimbourg chứng minh cho anh thấy, cho đến giờ anh mới chỉ biết được luyện ngục mà thôi (Purgatoire: luyện ngục. Một dạng tiền địa ngục. Ý nói, những gì anh đã thực hành và phải chịu đựng ở London về tiếng Anh vẫn còn rất nhẹ nhàng so với những gì đang diễn ra).

- Tớ không hiểu một từ nào trong số những thứ mà gã này nói. Một chiếc xe hơi là một chiếc xe hơi, đúng thế chứ hả? Tớ thề với cậu là hắn đang ngậm kẹo trong miệng! Mathias tức tối nói.

- Thôi cứ để tớ giải quyết việc này, Antoine vừa nói vừa đẩy bạn ra.

Một nửa giờ sau, chiếc xe Kangoo màu xanh nhạt dấn vào đường cao tốc M9 về hướng bắc. Khi họ vừa vượt qua thành phố Lilinthgow, Mathias hứa sẽ tặng một cốc kem sáu viên cho người đầu tiên nào trong ba người phát âm chuẩn tên của nó. Sau khi đã bị lạc trong lúc vòng vo quanh Falkirk, vào lúc nhập nhoạng tối họ cũng tới được thành phố Airth tươi đẹp, nơi có tòa lâu đài nhô ra ngoài dòng sông Forth. Chính tại đây bọn họ sẽ ngủ qua đêm nay.

Người quản lý đón tiếp họ thú vị bao nhiêu thì xấu xí bấy nhiêu. Khuôn mặt chằng chịt những sẹo, ông ta đeo một chiếc băng che khuất mắt trái. Giọng nói thanh, cao vút chẳng phù hợp chút nào với dáng vẻ của một tên cướp biển già. Trước sự đòi hỏi cấp thiết của lũ trẻ và mặc dù trời đã muộn, ông ta sẵn lòng đưa họ đi tham quan toàn bộ cơ sở. Emily và Louis giậm chân vui sướng khi ông mở những cánh cửa của hai lối bí mật thoát ra từ phòng khách lớn. Một lối cho phép đi tới phòng thư viện, lối kia đi vào bếp. Kéo họ lên tầng trên cùng của tháp phòng ngự, ông giải thích một cách hết sức nghiêm túc rằng những phòng suite số 3, số 9 và số 23 thường lạnh hơn các phòng khác khi đêm xuống, đó là chuyện bình thường bởi chúng bị ma ám. Phù hợp với việc đặt phòng đã được ghi lại, hơn nữa, ông ta đã giữ cho họ hai phòng cuối cùng này, mỗi phòng có hai giường.

Antoine ghé sát tai Mathias.

- Sờ vào người ông ta xem!

- Cậu nói gì vậy hả?

- Tớ nói cậu thử sờ vào người ông ta xem, tớ chỉ muốn kiểm tra xem có phải ông ta là người thật hay không thôi.

- Cậu đang say đấy à?

- Cứ nhìn bản mặt của ông ta mà xem... Ai dám nói với cậu rằng ông ta không phải là ma quỷ hiện hình chứ? Chính cậu đã muốn chúng ta đến đây, thì cậu cứ xoay sở theo ý cậu đi, cứ vuốt nhẹ ông ta thôi nếu cậu thích, tớ chỉ muốn được nhìn tận mắt rằng tay của cậu không xuyên qua cả cơ thể ông ta.

- Cậu thật nực cười, Antoine ạ.

- Tớ báo trước cho cậu biết, tớ sẽ không đi thêm một bước nào nữa nếu như cậu không chịu làm chuyện đó.

- Như ý cậu muốn thôi...

Và, lợi dụng lúc bóng tối lờ mờ bao phủ khắp khu hành lang, Mathias béo một cái rất nhanh vào mông người hướng dẫn, ông này giật nảy mình ngay tức thì.

- Rồi đấy, giờ thì cậu bằng lòng rồi chứ hả? Mathias thì thầm.

Sững sờ, người đàn ông quay lại nhìn chằm chằm vào hai kẻ thông đồng bằng con mắt duy nhất còn lại của mình.

- Có thể các ông muốn chúng tôi sắp hai cháu nhỏ vào một phòng, còn hai ông vào một phòng khác hơn chăng?

Nhận thấy trong câu hỏi lộ ra một sự mỉa mai nào đó, nên Mathias, cố là cho giọng mình thật trầm, liền khẳng định ngay rằng mỗi ông bố sẽ ngủ với con của mình.

Lúc quay lại gian tiền sảnh, Antoine tiến sát lại phía Mathias.

- Tớ có thể nói chuyện riêng với cậu một phút được không? Vừa thì thầm, anh vừa kéo bạn ra xa.

- Lại còn chuyện gì nữa đây?

- Hãy nói thật cho tớ an tâm đi, rằng những câu chuyện về ma này là chỉ để cười thôi chứ hả? Cậu chẳng hề tin chỗ này bị ma ám thật chứ?

- Thế khi yên vị trên ghế ngồi cáp treo của đường trượt tuyết rồi thì cậu sẽ lại hỏi tớ liệu thực sự có tuyết rơi trên núi không hả?

Antoine húng hắng ho rồi quay lại gặp người trực lễ tân.

- Nói tóm lại, chúng tôi sẽ ngủ chung một phòng, một chiếc giường rộng cho lũ trẻ, một chiếc nữa cho các phụ huynh của chúng, chúng tôi sẽ nằm xích lại nhau. Vả lại, như ông đã nói là trời lạnh, điều ấy tránh cho chúng tôi khỏi bị cảm cúm!

Emily và Louis thật khoái chí, kỳ nghỉ bắt đầu rõ là tốt. Sau bữa ăn tối được dọn trước lò sưởi của phòng ăn nơi ngọn lửa cứ tí tách nổ trong lò, tất cả mọi người quyết định đi nằm. Mathias mở đầu cuộc tuần hành trong cầu thang bộ của tháp canh lâu đài. Phòng suite dành cho họ thật tuyệt vời. Hai chiếc giường lớn có tán che, bằng gỗ chạm được trang trí bởi những bức màn trướng màu đỏ, đối diện với cửa sổ mở ra sông, Emily và Louis ngủ ngay khi vừa mới tắt đèn. Mathias bắt đầu ngáy khò khò khi đang nói dở một câu. Lúc có tiếng rúc đầu tiên của một con cú mèo, Antoine đã dính chặt vào người anh và suốt đêm không dám động đậy gì nữa.

* * *

Sáng hôm sau, một bữa điểm tâm thịnh soạn phục vụ họ trước lúc lên đường. Xe ôtô đã tiến về chặng đường tiếp theo. Họ có cả buổi chiều để tham quan lâu đài Stirling. Cung điện kỳ thú đã được xây dựng trên những vỉa đá của núi lửa. Hướng dẫn viên đã kể cho họ nghe chuyện về Phu nhân Rose. Người đàn đẹp và khêu gợi có cái tên đó chắc hẳn là từ màu chiếc váy lụa mà con ma của bà ta luôn mặc mỗi khi người ta nhìn thấy nó.

Một số người thì nói đó là Mary, Nữ hoàng Scotland đăng quang vào năm 1553 trong một nhà thờ cổ, một số khác lại muốn tin rằng đó là một người đàn bà góa khóc ròng rã tìm chồng mình, người đã bị thiệt mạng tại cuộc chiến đầu khủng khiếp trong trận vây hãm do Vua Edward Đệ nhất tiến hành để thống trị lâu đài vào năm 1304.

Những địa danh nơi đây cũng còn bị ám ảnh bởi bóng ma của Quý bà Grey, nữ tổng của Mary Stuart, người đã cứu bà hoàng này thoát khỏi cái chết nhãn tiền bằng cách đoạt lấy những tấm drap của bà khi chúng vừa mới bén lửa. Khổ nỗi, cứ mỗi lần Quý bà Grey xuất hiện thì lại có một tấn thảm kịch xảy ra ở lâu đài.

- Tôi đã nghĩ rằng chúng ta có lẽ nên đi nghỉ ở Club Med (đây là tên của một hãng du lịch lớn nhất nhì của Pháp) rồi cơ mà! Antoine lẩm bẩm trong lúc đi thăm quan nơi này.

Emily buộc anh phải im miệng, cô bé không còn nghe thấy người hướng dẫn nói gì nữa.

Vả lại, đêm nay, nên dỏng tai để nghe những bước chân huyền bí vang vọng lại từ những cột tường ốp. Đó là những bước chân của Margaret Tudor, người hàng đêm ngóng chờ sự quay trở về của James Đệ tứ, chồng bà ta, đã bị mất tích trong trận chiến chống lại quân đội của chính em rể mình là Henry Tám.

- Giờ thì tớ hiểu tại sao con bé lại không theo được, làm sao mà cậu nhớ lại được tất cả những con số này cơ chứ? Mathias thốt lên.

Lần này thì chính Louis nhắc anh phải tôn trọng quy định.

* * *

Buổi sáng sau đó, Louis và Emily còn sốt ruột hơn bao giờ hết. Hôm nay, họ sẽ đi thăm lâu đài Glamis, nổi tiếng là khu đẹp nhất và bị ma ám nhiều nhất của Scotland. Người gác cổng rất hân hoan đón chào họ, người hướng dẫn thường nhật bị ốm, nhưng ông ta còn biết rõ lâu đài hơn anh ta. Từng gian phòng cho đến hành lang, và từ hành lang cho tới tháp canh, người đàn ông có lưng hơi còng giải thích cho họ hay rằng Nữ hoàng mẹ đã sống ở đây khi còn bé. Bà đã quay trở lại để sinh công chúa kiều diễm Margaret. Nhưng lịch sử của tòa lâu đài còn ngược về phía xa xưa nữa, nó còn là nơi ở của vị vua bị bêu riếu nhất trong các vua Scotland, Macbeth đấy!

Những phiến đá nơi đây đã đón nhận thừa mứa những bóng ma.

Lợi dụng một lúc nghỉ ngơi - những cầu thang bộ của tháp đồng hồ đã làm đôi chân người hướng dẫn của họ rã rời -, Mathias tách xa khỏi nhóm. Anh thật thất vọng, điện thoại di động của anh vẫn không hề bắt được một tí sóng nào hết. Tin nhắn cuối cùng anh có thể gửi cho Audrey cách đây đã hai ngày. Trên đường đi tới một gian phòng khác, bọn họ được người ta cho biết có thể sẽ bắt gặp bóng ma của một nam tùy tùng trẻ, bị chết cóng trong những đường hào bao quanh lâu đài, bóng ma của một người đàn bà không lưỡi leo lên những hành lang khi đêm ập xuống. Nhưng huyền bí lớn nhất trong tất cả là chuyện về một gian phòng bị mất tích. Từ bên ngoài lâu đài, người ta nhìn thấy rõ khung cửa sổ của nó, nhưng từ bên trong, không ai có thể tìm thấy lối vào đó cả. Truyền thuyết kể lại rằng bá tước Glamis ngồi chơi bài cùng đám bạn và đã từ chối ngừng giữa ván khi đồng hồ của tòa tháp thông báo ngày Chủ nhật đã tới. Khi ấy, một người lạ mặt khoác một chiếc khăn choàng rộng màu đen tới nhập bọn với bọn họ. Khi một tên hầu đem thức ăn đến, thì anh ta phát hiện ra ông chủ của mình đang chơi với quỷ ở giữa một vòng lửa. Căn phòng bị vây khép chặt, và người ta đã vĩnh viễn bị mất hẳn lối vào. Nhưng hướng dẫn viên còn nói thêm khi kết thúc cuộc thăm quan rằng tối nay, từ phòng ngủ của mình, họ hẳn sẽ rất vui thích nghe thấy tiếng chia bài vọng đến.

Khi quay về những lối đi dạo trong công viên, Antoine thú nhận một điều, anh không sao chịu đựng nổi những câu chuyện về hồn ma hiện hình này nữa và không thể nào có chuyện một người hầu trẻ bị chết cóng mang khay đồ ăn đến cho anh nếu không may trong đêm anh phải gọi đến room service và lại càng không thể có người hàng xóm cùng cầu thang là một người đàn bà không lưỡi được.

Bực bội, Louis chê bai rằng anh chẳng hiểu chút gì về vấn đề ma quỷ cả, và ông bố thực sự không hiểu con trai mình muốn dẫn chuyện này đến đâu, Emily bèn cứu viện.

- Những bóng ma và những hồn ma hiện hình chẳng liên quan gì đến nhau cả. Nếu chú để tâm tìm hiểu một chút, thì chú sẽ hiểu ngay là có ba loại ma: ma trơi, ma chủ quan và ma khách quan và thậm chí chúng có muốn làm chú thật sợ đi nữa, thì chúng cũng vô hại thôi; trong khi đó thì những hồn ma hiện hình như chú nói khi chú nhầm lẫn hết ấy, những loại này thì... đó là những ma sống hiện hình và chúng rất độc ác. Thế đấy, chú thấy là chúng chẳng liên quan gì với nhau bởi chúng đâu có giống nhau!

- Được rồi, ma trơi hay mị trơi (nguyên bản: ectopplasme ou cataplasme: đây là cách dùng âm chơi chữ của tác giả, còn về mặt ngữ nghĩa thì không ăn nhằm gì với nhau cả) thì cũng vậy thôi, tối nay, tôi sẽ ngủ ở khách sạn Holiday Inn! À thế bố có thể được biết từ bao giờ hai đứa đã là chuyên gia về ma quỷ vậy hả? Antoine trả lời trong lúc nhìn bọn trẻ.

Mathias ngay lập tức can thiệp.

- Mà này cậu sẽ không phàn nàn bởi vì con cái chúng ta được giáo dục tử tế chứ hả?

Mathias vần vò điện thoại di động của mình ở sâu trong túi áo bạt. Trong một khách sạn hiện đại, anh hẳn sẽ có nhiều cơ hội có thể gọi điện thoại hơn, chính là bây giờ hoặc chẳng bao giờ để cứu viện anh bạn. Anh thông báo với hai đứa trẻ rằng, tối nay ai sẽ có phòng của người ấy. Dẫu giường ở các lâu đài Scotland có rất rộng đi nữa, thì anh cũng không được yên giấc cho lắm kể từ khi anh ngủ chung giường với Antoine... Những hướng dẫn viên cứ hoài công ra rả rằng những căn phòng lạnh như băng, còn anh thì chỉ thấy nóng ngột ngạt trong những đêm vừa rồi.

Và trong lúc họ đi về phía xe ôtô, đi trước cả Louis với Emily hãy vẫn còn chưa nguôi cơn giận, những con ma ở khu đó hẳn đã nghe thấy một cuộc hội thoại kỳ quặc...

- Đúng thế, tớ thề là cậu cứ áp sát vào... Lúc đầu cậu cứ lục sục liên tục rồi sau đó cậu cứ áp sát vào!

- Không đúng, tớ không hề áp sát gì cả!... Ngược lại, cậu thì cứ ngáy như sấm ấy!

- Chuyện này thì... khiến tớ ngạc nhiên đấy, không có bất cứ cô gái nào từng nói là tớ ngủ ngáy cả.

- A, thế thì đêm cuối cùng cậu ngủ với một phụ nữ là từ khi nào vậy? Từ thuở Caroline Leblond đã nói rằng cậu ngủ ngáy rồi.

- Cậu im ngay cái mồm đi!

* * *

Buổi tối, khi họ đến khu của mình ở Holiday Inn, thì Emily gọi điện để kể cho mẹ nghe cả ngày đi tham quan lâu đài của nó. Valentien sung sướng được nghe giọng con gái. Đương nhiên là mẹ nó rất nhớ nó, tối nào mẹ cũng hôn ảnh nó trước khi đi ngủ. Còn ở văn phòng, mẹ luôn luôn ngắm bức tranh nhỏ mà nó đã nhét vào ví đựng thẻ của mẹ. Đúng thế, với mẹ cũng rất lâu, mẹ sắp đến thăm nó rồi, thậm chí ngay cuối tuần này cũng nên, ngay khi nó đi nghỉ về. Nó chỉ việc chuyển máy cho bố thôi, bởi bố ở ngay bên cạnh, mẹ sẽ dàn xếp tất cả chuyện này với bố. Mẹ phải dự một cuộc hội thảo vào thứ Bảy, nhưng sẽ ra tàu ngay khi ra khỏi cơ quan. Hứa rồi mà, mẹ sẽ đến đón nó vào sáng Chủ nhật và cả ngày hai mẹ con sẽ ở với nhau chết mê chết mệt... Đúng thế, hệt như khi mình ở cùng với nhau. Còn bây giờ, chỉ nên nghĩ đến những tòa lâu đài lộng lẫy thôi, và tận dụng triệt để kỳ nghỉ tuyệt diệu mà bố đã tặng cho... Cả Antoine nữa chứ... đúng thế... đương nhiên rồi!

Mathias nói chuyện với Valentine và chuyển lại máy cho con gái. Khi Emily gác máy, anh ra hiệu cho Antoine kín đáo nhìn Louis. Cậu bé đang ngồi một mình trước tivi, nhìn chăm chăm vào màn hình... nhưng chương trình thì đã tắt.

Antoine ôm con trai vào lòng và dịu dàng âu yếm con, sự âu yếm chứa đựng tình yêu của cả bốn cánh tay cộng lại.

* * *

Lợi dụng lúc Antoine tắm cho bọn trẻ, Mathias quay lại quầy lễ tân, với lý do đã quên áo pull trong chiếc Kangoo.

Trong sảnh, với rất nhiều điệu bộ và uốn éo âm điệu, anh đã làm cho người gác cổng hiểu được điều anh muốn. Đáng buồn là khách sạn chỉ có một chiếc máy tính duy nhất, đặt trong phòng kế toán, và khách hàng thì không thể vào đó gửi thư điện tử được. Bù lại, nhân viên này đề nghị hết sức nhã nhặn rằng sẽ gửi hộ cho anh, ngay khi ông chủ của anh ta quay lưng đi. Vài phút sau, Mathias đưa cho anh ta một đoạn thư được viết vội trên một mẩu giấy.

Vào lúc một giờ sáng, Audrey nhận được một e-mail như sau:

Đi nghĩ ở Scotland cùng với lũ trẻ, trỡ về vào thứ Bảy tỡi, khung thỉ liên lạc được với em. Anh nhỡ em kung khủng. Matthiew (trong đoạn văn này có rất nhiều lỗi chính tả).

Và sáng hôm sau, khi Antoine đã yên vị trước tay lái chiếc Kangoo, lũ trẻ đã cài dây an toàn ở phía sau, người trực tổng đài chạy băng qua bãi đỗ xe để đưa cho Mathias một chiếc phong bì.

Matthiew của em,

Em rất lo lắng vì không sao liên lạc được với anh, em hy vọng là anh có một chuyến đi nghỉ lý thú, em rất thích Scotlon và những người Scotlon. Em sắp tới thăm anh rồi, cả em nữa cũng nhỡ anh... quá đái là nhiễu. (trong đoạn thư này, Audrey cũng trả lời và cố tình đánh sai lỗi chính tả, và ký sai cả tên thật)

Hepburn của anh. (Audrey Hepburn: nữ tài tử điện ảnh nổi tiếng của Mỹ)

Hạnh phúc, anh gập tờ giấy lại và đút nó vào túi.

- Cái gì thế hả? Antoine hỏi.

- Bản sao của tờ hóa đơn thanh toán khách sạn.

- Chính tớ phải trả tiền ngủ đêm mà người ta lại đưa hóa đơn cho cậu à?

- Cậu không thể tính nó vào trong các chi phí của cậu thì thôi, còn tớ thì có thể! Vả lại đừng nói gì nữa và hãy chú ý đến đường đi đi, nếu tớ tin vào tấm bản đồ này thì cậu phải rẽ phải ở ngã ba sắp tới... Bên phải, tớ nói bên phải cơ mà, tại sao cậu lại rẽ trái thế hả?

- Bởi vì cậu cầm ngược bản đồ đấy, đồ đần!

* * *

Xe ôtô đi ngược lên phía Bắc, về hướng vùng Highlands, họ sẽ dừng lại bên ngôi làng xinh xắn Speyside, nổi tiếng bởi những lò chưng cất rượu whisky của nó, và sau bữa ăn trưa, tất cả sẽ tới tham quan lâu đài kỳ thú Cawdor. Emily kể rằng tòa lâu đài ấy đã bị ma ám ba lần liền, đầu tiên là do một ma trơi huyền bí mặc toàn đồ lụa tím, sau đó là do ngài John Campbell de Cawdor lừng danh, và cuối cùng là người đàn bà rầu rĩ không tay. Khi biết được người thứ ba đã từng ở tại nơi đây là ai, thì Antoine nhấn mạnh bàn đạp phanh, chiếc xe trượt đi trên hơn năm mươi mét nữa.

- Cậu làm sao thế?

- Các người phải chọn ngay bây giờ! Hoặc ta sẽ ăn trưa, hoặc ta sẽ đi thăm người đàn bà cụt tay, chứ tôi không làm cả hai đâu! Quá tải quá rồi!

Bọn trẻ gật gật đầu, không bình luận thêm một lời nào hết. Quyết định toàn thể được đưa ra, Antoine được miễn chuyến đi thăm, anh sẽ đợi mọi người ở quán rượu.

Chỉ vừa mới đến nơi, Emily và Louis đã chạy nhanh về phía cửa hàng bán đồ lưu niệm, bỏ mặc Antoine và Mathias một mình bên bàn.

- Điều làm mình mê hồn, đó là từ ba ngày nay, chúng ta toàn ngủ ở những nơi gây kinh hoàng nhất mà cậu thì lại có vẻ hợp gu lắm thì phải! Sáng nay trong lúc thăm lâu đài, cậu cứ như là một đứa trẻ bốn tuổi vậy, Antoine nói.

- Lại nói về gu, Mathias trả lời trong lúc đọc thực đơn, cậu muốn dùng món ăn chính trong ngày không? Thử các món ăn đặc sản địa phương bao giờ cũng tốt.

- Điều ấy cũng còn tùy, đó là món gì vậy?

- Món haggis.

- Chẳng biết món haggis là cái gì cả, nhưng lấy món ấy đi, Antoine nói với cô phục vụ đến ghi thực đơn.

Mười phút sau, cô quay lại và đặt trước mặt anh một cái dạ dày cừu nhồi thịt và Antoine đổi ý ngay. Hai quả trứng ốp-la là xong khẩu phần của anh, anh không còn cảm thấy quá đói nữa. Vào cuối bữa, Mathias và lũ trẻ lên đường đi thăm quan, bỏ lại đó một mình Antoine.

Ở bàn bên cạnh, một người đàn ông trẻ và cô bạn gái đang nói về những dự án sắp tới. Căng tai ra nghe, Antoine hiểu rằng người ngồi cạnh mình là kiến trúc sư giống như anh; ngồi một mình bên bàn, anh buồn đến chết đi được, và điều đó hợp thành hai lý do khiến anh đến bắt chuyện.

Antoine tự giới thiệu và người đàn ông hỏi anh có phải là người Pháp như anh ta đã đoán không. Antoine chẳng việc gì phải tự ái, tiếng Anh của anh thật hoàn hảo, nhưng chính bản thân người kia đã từng sống ở Paris vài năm, nên cũng dễ dàng nhận ra được một chút trong giọng nói.

Antoine rất thích nước Mỹ và muốn biết họ đến từ thành phố nào, cả anh nữa cũng nhận ra được giọng nói của họ.

Đôi này sinh ra tại bờ biển Tây, họ sống ở San Francisco và hiện giờ họ đáng được đi nghỉ một chuyến ra trò.

- Anh chị đến Scotland để xem ma à? Antoine hỏi.

- Không, cái đó thì tôi đã có đủ ở nhà rồi, tôi chỉ cần mở cửa những chiếc tủ hộc ra mà thôi, vừa nói người đàn ông vừa nhìn bạn gái mình.

Cô ta liền giáng cho người yêu một cú đạp dưới gầm bàn.

Anh ta tên là Arthur, còn cô gái tên Lauren, cả hai người đi khắp Châu u, gần như theo lịch trình được một đôi bạn cố tri của họ cố vấn cho, Georges Pilguez và bạn gái của anh ấy đã rất phấn chấn khi trở về từ cuộc du ngoạn mà họ đã thực hiện năm ngoái. Hơn nữa, trong chuyến du lịch ấy, họ đã cưới nhau tại Ý.

- Anh chị cũng đến đây để cưới nhau chứ? Antoine hỏi do bị trí tò mò thôi thúc.

- Không, chưa đâu, cô gái trẻ xinh đẹp trả lời.

- Nhưng chúng tôi sẽ tổ chức ăn mừng một sự kiện hạnh phúc khác, người ngồi cạnh anh tiếp tục nói. Lauren đang mang bầu, chúng tôi sẽ có cháu nhỏ vào cuối mùa hè này. Chuyện này không được nói ra ngoài đâu, vì hiện tại vẫn còn là bí mật.

- Em không muốn những người ở bệnh viện Memorial Hospital biết được chuyện này, Arthur ạ! Lauren nói.

Cô quay về phía Antoine, và phân trần nhẹ nhàng với anh chuyện đó.

- Tôi vừa mới được nhận vào biên chế, tôi muốn tránh những đồn thổi về việc hay vắng mặt phát tán trong các hành lang. Đó là chuyện thường, đúng không ạ?

- Cô ấy đã được bổ nhiệm chức trưởng ca mùa hè năm ngoái và chuyện nghề nghiệp cũng hơi ám ảnh cô ấy một chút, Arthur tiếp tục nói.

Cuộc hội thoại cứ kéo dài thêm ra: nữ bác sĩ trẻ có một cách đối đáp vô địch; Antoine thán phục sự tâm đầu ý hợp mà cô ấy chia sẻ với bạn trai mình. Khi họ cáo lỗi - họ còn phải đi nhiều nơi nữa - thì Antoine chúc mừng họ vì cháu bé và hứa sẽ giữ bí mật chuyện đó. Nếu một ngày nào anh tới tham quan San Francisco, anh hy vọng sẽ chẳng có lý do gì để phải đến Memorial Hospital.

- Chớ có thề nguyền gì cả, hãy tin tôi đi... Cuộc sống có trí tưởng tượng lớn hơn chúng ta nhiều!

Khi đi ra, Arthur đưa cho anh tấm danh thiếp của mình, bắt anh phải hứa sẽ gọi điện cho họ nếu ngày nào đó anh ghé qua California.

* * *

Mathias và bọn trẻ trở về, hết sức vui sướng về buổi chiều thăm quan. Antoine lẽ ra nên đi cùng với họ, lâu đài Cawdor thật tuyệt vời.

- Sang năm, cậu nghĩ sao nếu chúng ta tới khám phá San Francisco hả? Antoine hỏi trong lúc tiếp tục lên đường.

- Bánh hamburger không phải là sở trường của tớ, Mathias trả lời.

- Thế món haggis đâu có phải là món ưa thích của tớ, thế mà tớ vẫn có mặt ở đây đấy thôi.

- Thôi được, nếu vậy chúng ta sẽ bàn chuyện đó vào năm tới. Cậu không muốn phóng nhanh lên một chút à, chúng ta đang bò đây này!

Ngày hôm sau, họ đi về phía Nam và dừng lại rất lâu ở nhiều chỗ bên hồ Loch Ness. Mathias cược một trăm bảng Anh rằng Antoine sẽ không “đủ độ” để có thể nhúng một chân xuống hồ, và anh đã thắng cuộc.

Sáng thứ Sáu, kỳ nghỉ đã kết thúc. Ở sân bay Edimbourg, Mathias hối hả dội cho Audrey những mẩu tin nhắn. Anh gửi một lần lúc nấp đằng sau một giá đựng báo, hai lần khác từ nhà vệ sinh nơi anh phải quay lại tìm một chiếc túi bị bỏ quên dưới chân bồn rửa, lần thứ tư trong lúc Antoine băng qua cửa kiểm tra an ninh, lần thứ năm ngay sau lưng bạn anh, trong lúc đi xuống hành lang dẫn ra máy bay, và lần cuối cùng trong lúc Antoine xếp gọn những chiếc áo blouse của bọn trẻ vào trong khoang hành lý. Audrey vui sướng khi biết anh đã trở về, cô muốn gặp anh phát điên lên, cô sắp đến rồi.

Trong chiếc máy bay dẫn họ trở về, Antoine và Mathias cãi nhau - hệt như lượt đi - để không phải ngồi cạnh cửa sổ.

Antoine không muốn bị kẹt gí vào trong cùng của hàng ghế, còn Mathias thì nhắc lại cho bạn mình biết là anh bị chứng chóng mặt.

- Chẳng ai bị chóng mặt trên máy bay cả, điều đó thì đã rõ rồi, cậu chỉ nói linh tinh thế thôi, Antoine càu nhàu trong lúc ngồi xuống chiếc ghế không đúng ý mình.

- Thế à, thế mà khi tớ nhìn đầu cánh máy bay thì có đấy!

- Vậy thì... cậu đừng nhìn nữa là xong, dù sao đi nữa, cậu có thể giải thích cho tớ việc nhìn đầu cánh máy bay thì có lợi lộc gì nào? Cậu sợ nó bị rời ra à?

- Tớ chẳng sợ khỉ gì sất! Chính cậu mới sợ cánh máy bay rời ra thì có, chính vì lý do đó mà cậu không muốn ngồi sát cửa sổ. Người nào chưa chi tay đã nắm cứng cả lại mỗi khi máy bay rung hả?

* * *

Khi trở về London, Emily tóm tắt hết sức hoàn hảo tình bạn đã gắn bó hai người đàn ông. Cô bé ghi trong nhật ký của mình rằng Antoine và Mathias cùng là một kiểu người... nhưng lại rất trái ngược nhau. Và lần này thì Louis chẳng thêm gì ở ngoài lề cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.