London, vài tháng sau
Mùa xuân đã tới. Và nếu như, trong những ngày đầu tháng Tư này, mặt trời vẫn còn lẩn sau những đám mây, thì nhiệt độ lại biểu thị rõ ràng sự đăng quang của mùa xuân. Khu phố South Kensington tràn đầy sự phấn khích, những quầy hàng bốn mùa của các tiểu thương được chất thừa mứa những rau với quả, cửa hàng hoa của Sohpie thường nhộn nhịp và mảnh hiên nhà hàng của Yvonne sắp được mở ra. Antoine ngập chìm trong công việc. Chiều nay, anh đã hoãn hai cuộc hẹn để tiếp tục đốc thúc việc quét sơn một hiệu sách nhỏ sống động đáng yêu nằm ngay ở tâm điểm của Bute Street.
Những kệ sách của French Bookshop được che bằng các tấm bạt nhựa và thợ sơn đang làm nốt những phần việc cuối cùng. Antoine nhìn đồng hồ, vẻ lo lắng, và quay về phía người cộng sự của mình.
- Tối nay họ chẳng xong được đâu mà!
Sophie bước vào hiệu sách.
- Lát nữa qua em sẽ mang hoa đến, thợ sơn thích hoa nhưng ngược lại thì chưa chắc.
- Cứ theo cái đà này, thì ngày mai em hãy qua, Antoine đáp lại.
Sophie tiến lại gần anh.
- Anh ấy chắc sẽ phải thích điên lên, ngay kể cả vẫn còn một cái thang và mấy hộp sơn rải rác đây đó thì cũng chẳng sao cả.
- Khi xong xuôi tất cả thì mới đẹp được.
- Anh thật là điên. Thôi được, em sẽ đóng cửa hàng và đến giúp các anh một tay. Thế mấy giờ thì anh ấy đến ạ?
- Anh chẳng biết; em biết tính hắn rồi còn gì, hắn đã thay đổi lịch trình bốn lần rồi.
* * *
Ngồi ghế sau trong xe taxi, một vali đặt dưới chân, một gói đồ ôm trong tay, Mathias chẳng hiểu tí gì về những thứ mà người tài xế đang kể cho anh. Do lịch sự, anh trả lời anh ta bằng một loạt các từ có và không liều lĩnh, và cố đoán hiểu ánh mắt của anh ta trong kính chiếu hậu. Khi leo lên xe, anh đã chép địa chỉ nơi mình đến vào mặt sau của chiếc vé tàu và phó thác toàn bộ cho người đàn ông này, cái người với anh là hoàn toàn có thể tin tưởng dù rõ ràng là có vấn đề về giao tiếp, và dù cái vô-lăng cũng không hề được đặt đúng chỗ (ở Anh, vô-lăng được đặt ở bên trái).
Cuối cùng thì mặt trời cũng xuyên thủng được các đám mây và những tia nắng rọi xuống dòng Tamise (dòng sông nổi tiếng chạy qua London), kéo giãn những làn nước của con sông thành một dải ruy-băng dài màu sáng bạc. Băng qua cầu Westminser, Mathias khám phá ra nhiều khúc quanh của khu nhà dòng trên bờ đối diện. Trên vỉa hè, một phụ nữ trẻ đứng dựa vào bao lơn, micro trong tay, cô ta đọc to bài nói của mình trước ống kính máy quay.
- Gần bốn trăm ngàn đồng bào của chúng ta hẳn đã vượt biển Manche để đến lập nghiệp tại Anh quốc.
Chiếc taxi vượt qua nữ nhà báo, và lao vội vào trung tâm thành phố.
* * *
Đằng sau quầy, một ông già người Anh đang sắp xếp lại một số giấy tờ trong chiếc cặp da đã sầy rạn do thời gian. Ông nhìn ra xung quanh, rồi hít thật sâu trước khi quay lại công việc của mình. Ông kín đáo khởi động bộ phận mở két thu tiền và nghe tiếng thánh thót êm dịu phát ra từ chiếc chuông nhỏ xíu khi ngăn để tiền được bật ra.
- Chúa ơi, tôi sẽ nhớ âm thanh này lắm đây, ông nói.
Bàn tay ông luồn xuống phía dưới cỗ máy cũ kỹ và đẩy chiếc lò xo, tháo ngăn kéo két tiền ra khỏi rãnh đường ra. Ông đặt nó nằm lên một chiếc ghế đẩu cạnh mình, rồi cúi xuống lấy một cuốn sách bìa đỏ đã bị phai đi vẻ rực rỡ, được đặt sâu phía trong. Cuốn tiểu thuyết được ký tên P.G. Wodehouse. Ông già người Anh, mang tên John Glover, hít hà cuốn sách và siết chặt nó vào lòng mình. Ông lật vài trang, với vẻ chăm chú gần như là âu yếm, rồi đặt nó ngay lên kệ sách duy nhất không phủ bạt và quay về phía sau quầy của mình. Ông đóng cặp, khoanh tay và ngồi như vậy để chờ.
- Ổn cả chứ, ông Glover? Antoine hỏi trong lúc nhìn đồng hồ.
- Nếu nói quá ổn thì có khi là bất lịch sự anh ạ, người chủ hiệu sách già trả lời.
- Cậu ấy chắc sẽ không trễ hơn nữa đâu.
- Vào tuổi tôi, trễ một cuộc hẹn đã trở nên không tránh khỏi chỉ là một tin tốt thôi, Glover tiếp tục với giọng điềm đạm.
Một chiếc taxi đỗ dọc theo vỉa hè. Cánh cửa hiệu sách mở ra và Mathias lao vào vòng tay của bạn. Antoine húng hắng ho, và nhấn mạnh bằng một ánh mắt, chỉ ông già đang ngồi đợi ở cuối phòng, cách anh chừng mươi bước chân.
- Antoine, phải rồi, bây giờ thì mình hiểu rõ hơn ý nghĩa mà cậu muốn nói với từ “nho nhỏ”, Mathias thì thầm trong lúc nhìn ngắm xung quanh mình.
Ông chủ hiệu sách già đứng dậy và chìa một bàn tay dứt khoát cho Mathias.
- Ông Popinot phải không, tôi đoán thế? Ông nói trong một thứ tiếng Pháp gần như là hoàn hảo.
- Hãy gọi tôi là Mathias.
- Tôi rất vui được tiếp ông ở đây, thưa ông Popinot. Ông bước đầu chắc sẽ gặp chút khó khăn trong việc định hướng, địa điểm có vẻ như nhỏ, nhưng tâm hồn của hiệu sách này thì vô cùng rộng lớn.
- Thưa ông Glover, tên tôi hoàn toàn không phải là Popinot.
John Glover chìa chiếc cặp cũ kỹ cho Mathias và mở nó ra trước mặt anh.
- Ông sẽ tìm thấy trong ngăn giữa tất cả những giấy tờ được công chứng viên ký. Hãy cẩn thận một chút khi đóng mở chiếc khóa cặp, kể từ ngày sinh nhật lần thứ bảy mươi của nó, thì nó đã trở nên nũng nịu một cách kỳ quái.
Mathias cầm chiếc cặp và cám ơn vị chủ nhà của mình.
- Ông Popinot này, tôi có thể xin ông một ân huệ được chứ, vâng, chỉ là một chút ân huệ cỏn con chẳng đáng kể gì, nhưng nó sẽ khiến tôi tràn trề niềm vui...
- Rất sẵng lòng thưa ông Glover, Mathias lưỡng lự trả lời, nhưng cho phép tôi được nhấn mạnh, tên tôi không phải là Popinot.
- Như ông muốn thôi, ông chủ hiệu sách tiếp tục với vẻ hòa nhã. Ông có thể hỏi tôi, do sự tình cờ ngẫu nhiên, liệu tôi có một ấn phẩm của cuốn Inimitable Jeeves trong các giá sách của mình không.
Mathias quay về phía Antoine, tìm kiếm trong mắt anh bạn một sự giải thích nào đó. Antoine chỉ nhún vai. Mathias húng hắng ho và nhìn John Glover với vẻ nghiêm túc nhất trên đời.
- Thưa ông Glover, xin hỏi do sự tình cờ ngẫu nhiên, ông có cuốn sách mang tên Inimitable Jeeves không?
Với những bước chân dứt khoát, ông chủ hiệu sách đi về phía kệ không phủ bạt, lấy cuốn sách duy nhất có trên đó và, rất tự hào, chìa nó cho Mathias.
- Như ông chắc sẽ nhận thấy điều đó, giá tiền ghi trên bìa sách là một nửa couronne; loại tiền này đáng buồn là không còn được sử dụng nữa, và để cho sự đổi tiền này được thực hiện giữa những con người lịch duyệt, tôi đã tính ra rằng năm mươi xu tiền hiện thời sẽ là đúng giá nhất, tất nhiên nếu như ông đồng ý chuyện này.
Bối rối, Mathias chấp nhận lời yêu cầu, Glover đưa sách cho anh, Antoine chữa cháy cho bạn năm mươi xu và ông chủ hiệu sách quyết định đã đến lúc đưa người quản lý mới đi thăm cửa hàng.
Mặc dù hiệu sách chỉ rộng có hơn sáu mươi hai mét vuông - tất nhiên nếu như người ta tính cả bề mặt của những tủ sách và gian phòng nhỏ xíu phía sau cửa hiệu -, chuyến viếng thăm kéo dài hơn ba mươi phút. Trong suốt khoảng thời gian này, Antoine phải thì thầm cho người bạn thân của anh những câu trả lời cho các câu hỏi mà thỉnh thoảng ông Glover lại đặt ra cho Mathias, khi ông rời bỏ tiếng Pháp để quay về với tiếng của quê hương ông. Sau khi đã dạy cho anh cách vận hành tốt chiếc két - thu tiền, và nhất là làm thế nào để tháo gỡ ngăn kéo két tiền khi cái lò xo giở chứng, người chủ hiệu sách già yêu cầu Mathias đưa tiễn ông, do truyền thống bắt buộc. Điều anh thự hiện với sự vui vẻ.
Trên ngưỡng cửa, và không phải là không để lộ ra sự xúc động, một lần duy nhất không theo lệ, ông Glover ôm Mathias trong tay mình, và ghì chặt anh.
- Cả đời tôi đã ở nơi đây, ông nói.
- Tôi sẽ chăm nom nó chu đáo, tôi xin hứa danh dự với ông, Mathias trang trọng và chân thành trả lời.
Người chủ hiệu sách già nói sát vào tai anh.
- Ngày đó, tôi vừa mới hai mươi lăm tuổi, và tôi đã không thể tổ chức ăn mừng nó, cha tôi đã có một ý tưởng thật đáng tiếc là rời bỏ trần thế vào ngày sinh nhật của tôi. Tôi phải thổ lộ với anh rằng sự hóm hỉnh của ông cụ đã luôn ở ngoài tầm với của tôi. Ngày hôm sau, tôi đã phải kế tục hiệu sách của cụ, hồi đó nó là hiệu sách Anh. Cuốn sách mà anh cầm trong tay, là cuốn đầu tiên mà tôi đã bán. Chúng tôi có hai bản trên quầy. Tôi đã giữ lại cuốn này, và thề với chính mình rằng tôi sẽ chỉ chia tay nó vào ngày cuối cùng của nghề bán sách của tôi. Tôi thật yêu biết bao cái nghề này! Được ở giữa những cuốn sách, ngày nào cũng kề cận những nhân vật đang sống giữa những trang sách... Hãy chăm nom chúng cẩn thận nhé.
Ông Glover nhìn lần cuối cuốn sách bìa đỏ mà Mathias cầm trong tay và nói với anh, nụ cười trên môi:
- Tôi chắc chắn rằng Jeeves sẽ để mắt tới anh.
Ông chào Mathias và đi khuất.
- Ông ấy đã nói gì với cậu thế? Antoine hỏi.
- Chẳng nói gì cả, Mathias trả lời, cậu có thể trông cửa hàng một lát được chứ?
Và trước khi Antoine kịp trả lời, Mathias lao đi trên vỉa hè theo bước chân của ông Glover. Anh đuổi kịp người bán sách già ở đầu phố Bute Street.
- Tôi có thể làm gì cho anh được đây? Ông hỏi.
- Tại sao ông lại gọi tôi là Popinot?
Glover nhìn Mathias với vẻ dịu dàng.
- Anh nên làm quen ngay với việc đừng bao giờ ra khỏi nhà mà không mang theo ô vào mùa này. Thời tiết không quá gay gắt như người ta tưởng, nhưng cũng có lúc mưa ập đến mà không báo trước trong thành phố này đấy.
Ông Glover mở ô và bước đi.
- Tôi thật muốn biết rõ về ông, thưa ông Glover. Tôi thật tự hào được kế tiếp sự nghiệp của ông, Mathias kêu to.
Người đàn ông che ô quay đầu lại và mỉm cười với người đối thoại với mình.
- Nếu có vấn đề gì, anh sẽ tìm thấy ở đáy ngăn kéo két tiền số điện thoại của ngôi nhà nhỏ ở Kent, nơi tôi rút về ở ẩn.
Chiếc bóng lịch lãm của ông già chủ hiệu sách biến mất ở góc phố. Mưa đã bắt đầu rơi, Mathias ngước mắt nhìn bầu trời phủ mây. Anh nghe thấy sau lưng mình có bước chân của Antoine.
- Cậu muốn gì ở ông ấy thế? Antoine hỏi.
- Chẳng gì cả, Mathias trả lời và cầm chiếc ô từ tay bạn.
Mathias quay lại hiệu sách của mình, Antoine đến văn phòng làm việc, và hai người bạn gặp lại nhau vào cuối buổi chiều trước cổng trường học.
* * *
Ngồi dưới gốc cây to tỏa bóng che cả ngã năm, Antoine và Mathias rình nghe tiếng chuông báo hết giờ học.
- Valentine đã bảo tớ đón Emily, cô ấy bị giữ lại lãnh sự quán, Antoine nói.
- Sao vợ cũ của tớ lại gọi điện cho ông bạn nối khố của chồng cũ để yêu cầu anh ta đến đón con gái của mình thế nhỉ?
- Bởi chẳng ai biết cậu đến vào giờ nào.
- Cô ấy thường xuyên đến trễ giờ đón Emily ở trường à?
- Tới nhắc để cậu nhớ là hồi các cậu còn sống cùng nhau, cậu không bao giờ về nhà trước tám giờ tối đâu nhé!
- Cậu là bạn thân của tớ hay là bạn thân của cô ấy thế?
- Khi cậu thốt ra những điều như vậy, tớ tự hỏi chẳng phải chính là cậu mà tới đến trường đón hay sao.
Mathias không còn nghe Antoine nói nữa. Từ cuối sân chơi, một cô bé tặng cho anh một nụ cười tươi nhất trên đời. Tim đập rộn ràng, anh đứng bật dậy và khuôn mặt anh rạng ngời với một nụ cười. Trong lúc nhìn họ, Antoine thầm nghĩ rằng chỉ có cuộc sống mới có thể tạo ra một sự giống nhau đến đẹp đẽ như thế.
- Bố sẽ ở lại thật chứ? Cô bé ngạt thở vì những nụ hôn.
- Thế bố đã nói dối con bao giờ chưa?
- Chưa, nhưng có sự khởi đầu cho mọi thứ mà.
- Con chắc chắn là con không nói dối tuổi của mình đấy chứ (trong câu tiếng Pháp phải được hiểu thêm rằng: cô bé đó có vẻ già dặn hơn tuổi của mình).
Antoine và Louis để mặc họ đối đầu với nhau. Emily quyết định đưa bố đi thăm lại khu phố của cô bé. Khi họ dắt tay nhau bước vào trong quán ăn của Yvonne, thì Valentine đang ngồi đợi bên quầy. Mathias tiến lại gần chị và hôn lên má, trong lúc Emily ngồi vào bàn, nơi cô bé vẫn có thói quen làm bài tập.
- Em căng thẳng hả? Mathias hỏi khi ngồi xuống một chiếc ghế đẩu.
- Không, Valentine trả lời.
- Thật mà, anh nhận thấy rõ, em có vẻ căng thẳng đấy.
- Em không hề như vậy trước câu hỏi của anh, nhưng nếu anh muốn thì em sẽ trở nên căng thẳng.
- Em thấy rõ là mình đang như thế!
- Emily đã mơ được ngủ ở nhà anh tối nay.
- Anh thậm chí còn chưa có thời gian để xem xem nhà của anh giống cái gì. Ngày mai đồ đạc mới được chuyển đến.
- Anh chưa thăm căn hộ của mình trước khi dọn đến ở hả?
- Làm gì có thời gian, tất cả cứ vội vội vàng vàng. Anh đã có rất nhiều việc phải giải quyết ở Paris trước khi đến đây. Sao em lại cười thế?
- Chẳng sao cả, Valentine trả lời.
- Anh rất thích khi em cười như thế, chẳng vì cái gì cả.
Valentine nhướn mày.
- Và anh rất mê khi cặp môi của em động đậy như thế kia.
- Đủ rồi đấy, Valentine nói với một giọng dịu dàng. Anh có cần được giúp một tay để sắp xếp đồ đạc không?
- Không, anh sẽ xoay xở lấy. Em có muốn ngày mai chúng ta ăn trưa cùng nhau không? À mà nếu em có thời gian.
Valentine thở sâu và gọi Yvonne cho một cốc nước chanh siro dâu tây.
- Nếu không phải là em căng thẳng, thì dù gì đi nữa, em cũng đang bực mình. Đó là bởi anh dọn đến London ở à? Mathias tiếp tục câu chuyện.
- Ô, không phải thế tí nào, Valentine vừa nói vừa đặt tay lên má Mathias. Ngược lại thì có.
Khuôn mặt Mathias sáng bừng lên.
- Tại sao lại ngược lại mới được chứ? Anh hỏi bằng một giọng hết sức nhỏ nhẹ.
- Em phải nói cho anh rõ một điều này, Valentine thì thầm, và Emily vẫn còn chưa biết gì cả.
Lo lắng, Mathias kéo chiếc ghế đẩu của mình gần lại.
- Em sẽ trở về Paris, Mathias ạ. Lãnh sự quán vừa đề nghị em lãnh đạo một Vụ. Đây là lần thứ ba người ta trao cho em một chức vụ quan trọng ở Quai d'Orsay (cơ quan đầu não của bộ Ngoại giao của Pháp). Em đã luôn luôn từ chối, bở em không muốn Emily bỏ trường lớp. Con bé đã làm quen được với cuộc sống ở đây và Louis gần như đã trở thành một người anh trai. Nó cho rằng em đã giằng nó ra khỏi bố nó, em thật không muốn ngoài chuyện ấy ra nó lại còn trách em ngăn cản những bạn bè của nó nữa. Nếu anh không đến làm việc ở đây, thì chắc có lẽ em sẽ lại phải từ chối thêm một lần nữa, nhưng bây giờ anh ở đây, mọi thứ sẽ được dàn xếp ổn thỏa.
- Em đã đồng ý rồi à?
- Người ta không thể từ chối một sự tiến cử trong liền bốn lần được.
- Chỉ mới là ba lần, nếu như anh tính đúng! Mathias tiếp tục.
- Em đã nghĩ rằng anh chắc sẽ hiểu được kia đấy, Valentine nói một cách nhẹ nhàng.
- Anh hiểu rằng anh dọn đến và em lại chuyển đi.
- Anh sẽ thực hiện giấc mơ của mình, anh sẽ sống với con gái anh, Valentine đáp lại trong lúc nhìn Emily đang vẽ trên cuốn vở của mình. Em sẽ nhớ nó đến chết mất.
- Thế con gái em, nó sẽ nghĩ gì về chuyện này?
- Nó yêu quý anh hơn tất cả mọi thứ trên đời, vả lại quyền giữ con xem kẽ không nhất thiết cứ phải một tuần / một tuần.
- Em muốn nói rằng sẽ tốt hơn nếu là ba năm/ba năm à!
- Chúng ta chỉ đảo ngược vai trò đi thôi, chính anh sẽ gửi con cho em vào các kỳ nghỉ.
Yvonne đi từ bếp ra.
- Hai anh chị đây ổn cả chứ hả? Bà vừa hỏi vừa đặt cốc siro chanh dâu tây trước mặt Valentine.
- Tuyệt vời! Mathias trả lời bốp chát.
Yvonne, vẻ nghi ngờ, lần lượt nhìn từng người bọn họ rồi quay lại đằng sau những xoong chảo của mình.
- Anh và con sẽ rất vui vẻ cùng nhau, không đúng thế sao? Valentine hỏi trong lúc hút ống hút.
Mathias nghiền nhỏ một mảnh gỗ bị bong ra khỏi mặt quầy.
- Nếu em nói với anh trước đây một tháng, thì chúng ta hẳn sẽ rất vui vẻ ở... Paris rồi!
- Sẽ ổn chứ hả? Valentine hỏi.
- Tuyệt vời! Mathias lẩm bẩm trong lúc dứt cái dằm ra khỏi quầy gỗ, anh đã rất say mê khu phố này. Khi nào em sẽ nói chuyện với con gái em?
- Tối nay.
- Tuyệt vời! Thế khi nào thì em khởi hành?
- Cuối tuần.
- Tuyệt vời!
Valentine đặt tay mình lên môi Mathias.
- Mọi thứ sẽ ổn thỏa cả thôi, rồi anh xem.
Antoine bước vào trong nhà hàng và ngay lập tức nhận ra những nét đổi khác của bạn mình.
- Tốt chứ? Anh hỏi.
- Tuyệt vời!
- Em để các anh hàn huyên với nhau, Valentine nói ngay khi rời khỏi ghế; em có vô số việc phải làm. Nào đi thôi, Emily?
Cô bé đứng dậy, ôm hôn bố mình, rồi Antoine và đi đến bên mẹ. Cánh cửa nhà hàng khép lại sau lưng họ.
Antoine và Mathias ngồi cạnh nhau. Yvonne phá tan sự im lặng khi đặt mộc ly cô-nhắc lên mặt quầy.
- Này, dùng cái này đi, đó là một chất bồi bổ... tuyệt vời đấy.
Mathias hết nhìn Antoine lại đến Yvonne.
- Các người đã biết chuyện này từ bao lâu rồi?
Yvonne cáo lỗi, bà có việc phải làm trong bếp.
- Vài ngày nay thôi! Antoine trả lời, vả lại đừng nhìn mình như thế, không phải chính mình phải thông báo điều ấy cho cậu chứ... lúc đó cũng chưa chắc chắn...
- Còn bây giờ thì chắc chắn rồi đấy! Mathias vừa nói vừa nuốt ực một mạch hết trọn ly cô-nhắc.
- Cậu có muốn tớ dẫn đi thăm ngôi nhà mới của cậu không?
- Tớ tin là chẳng có gì nhiều nhặn để đi thăm viếng lúc này đâu, Mathias tiếp tục.
- Trong lúc chờ đợi đồ đạc của cậu, thì tớ đã để một chiếc giường gập trong phòng. Hay đến nhà tớ ăn tối kiểu hàng xóm với nhau đi, Louis sẽ thích lắm đấy.
- Tôi giữ hắn lại với tôi, Yvonne nói cắt ngang cuộc hội thoại của họ; nhiều tháng trời nay tôi đã không gặp hắn rồi, chúng tôi có cả đống chuyện để kể cho nhau nghe. Đi về đi, Antoine ạ, con trai anh đang sốt ruột kia kìa.
Antoine lưỡng lự từ biệt bạn mình, như do Yvonne trợn mắt nhìn anh, anh đành phải chấp nhận và thì thầm vào tai bạn lúc đi ra rằng tất cả rồi sẽ...
-... tuyệt vời! Mathias kết luận.
Đi ngược lên con phố Bute Street cùng với con trai, Antoine cạo cạo cánh cửa kính cửa hàng của Sophie. Ngay lập tức, cô ra ngoài gặp anh.
- Đến nhà anh ăn cơm đi, Antoine rủ.
- Không được, anh tốt quá, nhưng em vẫn còn nhiều bó hoa phải làm cho xong.
- Em cần giúp không?
Cú huých khuỷu tay của Louis vào bố mình không thoát khỏi mắt của cô hàng hoa trẻ. Cô đưa tay luồn vào trong đám tóc nó.
- Đi về thôi, trời muộn rồi, và tôi biết có một người chắc là thích xem phim hoạt hình hơn là chơi trò bán hoa đấy.
Sophie tiến lên ôm hôn Antoine, anh tuồn cho cô một lá thư vào tay.
- Anh đã viết tất cả những gì em yêu cầu, giờ em chỉ còn phải chép lại thôi.
- Cám ơn anh, Antoine.
- Hôm nào em phải giới thiệu với bọn anh cái gã mà anh vẫn viết thư cho hắn đi chứ nhỉ...?
- Một ngày nào đó, chắc chắn rồi!
Đến đầu phố, Louis níu cánh tay bố nó.
- Bố này, nếu bố thấy buồn chán khi ăn cơm một mình với con, thì bố có thể nói cho con biết mà!
Và do con trai anh rảo bước để tăng khoảng cách giữa họ, Antoine chạy vội theo sau:
- Bố đã dự kiến một bữa ăn cho chúng ta mà con sẽ nói cho bố biết chúng sẽ ra sao nhé: chả rán bọc trứng lột chế biến tại gia và bánh kem phồng chocolate, tất cả do bố đảm nhận nấu nướng.
- Vầng... vầng, Louis càu nhàu nói, trong lúc leo lên chiếc Austin Healey.
- Con xấu tính thật đấy con ạ, Antoine tiếp tục nói trong lúc thắt lại dây bảo hiểm cho con trai.
- Con mang tính cách của bố đấy thôi!
- Còn thêm một chút của mẹ con nữa đấy, chớ có tin...
- Tối qua mẹ đã gửi cho con một cái thư điện tử, Louis nói trong lúc xe ôtô xa dần trên Old Brompton Road.
- Mẹ khỏe chứ?
- Theo những gì mẹ nói với con thì những người xung quanh mẹ thật sự không được tốt. Hiện giờ mẹ đang ở Darfour. Đó chính xác là ở đây hả bố?
- Thì vẫn là ở Châu Phi thôi.
* * *
Sophie vơ những chiếc lá mà cô đã quét trên nền gạch lát cũ kỹ của cửa hàng. Cô cắm lại bó hoa hồng nhạt trong một chiếc bình lớn của cửa hàng và sắp xếp lại những sợi dây cọ treo ngay phía trên quầy. Cô cởi chiếc blouse trắng rồi treo lên mắc bằng sắt gò. Ba tờ giấy vượt ra khỏi túi áo. Cô cầm lá thư do Antoine viết, ngồi xuống chiếc ghế đẩu sau két thu tiền và bắt đầu chép lại những dòn đầu tiên.
* * *
Vài người khác đã kết thúc bữa ăn trong nhà hàng. Mathias ăn một mình bên quầy. Việc phục vụ đã sắp hết, Yvonne pha cho mình một ly cà phê và đến ngồi trên một chiếc ghế đẩu cạnh anh.
- Ngon chứ hả? Và nếu anh mà trả lời “tuyệt vời” nữa, thì anh sẽ nhận một cái bạt tai đấy.
- Cô có biết một tay nào đó tên là Popinot không?
- Chưa bao giờ nghe nói đến cả, có chuyện gì thế?
- Hỏi vậy thôi, Mathias trả lời trong lúc gõ các ngón tay lên mặt quầy.
- Thế còn Glover, cô biết rõ ông ta chứ?
- Đó là một bộ mặt của khu phố. Một người đàn ông kín đáo và lịch lãm, chống chủ nghĩa theo thời. Một kẻ say mê văn học Pháp, tôi không biết con vi trùng nào đã đốt ông ấy thế.
- Có thể là một người đàn bà chăng?
- Tôi luôn thấy ông ấy một mình, Yvonne trả lời cũng khô khốc, hơn nữa anh biết tính tôi rồi đấy, tôi chẳng bao giờ đặt câu hỏi cả.
- Cô làm thế nào để có được tất cả các câu trả lời thế?
- Tôi nghe nhiều hơn nói.
Yvonne đặt bàn tay mình lên bàn tay Mathias và siết nó một cách trìu mến.
- Rồi anh sẽ thích nghi thôi, đừng lo!
- Cháu thấy cô lạc quan đấy. Chứ con gái cháu rú lên cười ngay khi cháu mở miệng phát âm hai từ tiếng Anh!
- Tôi đảm bảo với anh mà, chẳng ai nói tiếng Anh trong khu phố này đâu!
- Vậy cô đã biết chuyện của Valentine từ trước rồi à? Mathias hỏi khi uống nốt ngụm rượu vang cuối cùng trong ly của mình.
- Chính vì con gái anh mà anh tới đây! Dẫu gì thì anh cũng không tính chinh phục lại Valentine khi dọn đến đây sống chứ?
- Khi yêu người ta chẳng tính toán, cô đã chẳng nói với cháu điều đó cả trăm lần rồi còn gì.
- Anh vẫn chưa hàn gắn nổi vết thương lòng à, đúng thế không?
- Cháu không biết, cô Yvonne ạ, cháu rất hay nhớ cô ấy, thế thôi.
- Thế tại sao ngày ấy anh lại lừa dối cô ấy?
- Hồi ấy đã lậu lắm rồi, cháu đã làm một việc bậy bạ.
- Ô vâng, nhưng kiểu bậy bạ như vậy, người ta phải trả giá bằng cả đời. Hãy tận dụng cuộc phiêu lưu chốn London này để lật sang trang mới đi. Anh đúng ra là một tay điển trai đấy, nếu tôi mà trẻ lại ba mươi tuổi, thì tôi sẽ tán tỉnh anh ngay. Nếu hạnh phúc xuất hiện, thì đừng để nó tuột đi mất.
- Cháu không chắc nó biết địa chỉ mới của cháu đâu, cái hạnh phúc của cô ấy mà...
- Anh đã bỏ lỡ bao nhiêu cuộc gặp gỡ trong vòng ba năm trở lại đây vì anh yêu theo kiểu một chân trong hiện tại và chân kia thì trong quá khứ rồi hả?
- Cô biết những gì về những chuyện ấy?
- Tôi không bảo anh phải trả lời câu hỏi của tôi, mà tôi chỉ muốn anh suy nghĩ về nó. Hơn nữa, với những gì tôi biết về chuyện này, thì tôi vừa nói với anh rồi, tôi có thừa những ba mươi tuổi kia mà. Anh muốn dùng cà phê không?
- Không, muộn rồi, cháu sẽ về đi nằm đây.
- Anh sẽ tìm thấy đường về chứ? Yvonne hỏi.
- Ngôi nhà dính liền với nhà của Antoine, mà có phải lần đầu tiên cháu đến đây đâu.
Mathias cố nài để thanh toán tiền ăn, lấy lại đồ đạc của mình, chào Yvonne và bước vào trong phố.
* * *
Màn đêm đã trượt xuống cửa hàng mà cô không hay. Sophie gập lá thư lại, mở ngăn tủ hộc dưới quầy thu tiền, và đặt nó lên phía trên chồng thư do Antoine soạn thảo được đựng trong một hộp đóng bằng gỗ điên điển. Cô ném bức mà cô vừa viết lại vào trong một cái túi bóng đen, giữa đống lá và các cọng hoa bị cắt bỏ. Khi rời cửa hiệu, cô đặt cái túi bóng ấy trên vỉa hè, giữa các thùng rác khác.
* * *
Vài đám mây hình vẩy tê tê bao phủ bầu trời. Mathias, vali trong tay, tay kia ôm bọc, đi bộ ngược lên phố Old Brompton Road. Anh dừng lại trong giây phút, tự hỏi liệu mình đã đi quá nơi cần đến hay chưa.
- Tuyệt vời, anh lẩm bẩm trong lúc tiếp tục bước đi.
Đến ngã ba, anh nhận ra cửa kính của một hãng bất động sản và rẽ vào trong khu Clareville Grove. Những ngôi nhà với đủ các màu sắc viền quanh con phố nhỏ. Trên vỉa hè, những cây hạnh nhân và anh đào đung đưa trong gió. Ở London, cây cối mọc tứ tung cứ như chúng thích mọc chỗ nào thì mọc vậy, và chẳng hiếm hoi gì khi thấy đây đó vài khách bộ hành bước xuống lòng đường để đi vòng qua một cành cây tuyệt luân ngăn cản người bước qua.
Những bước chân của anh vang vọng trong đêm tĩnh. Anh dừng lại trước ngôi nhà số 4.
Ngôi nhà đã được chia đôi từ hồi đầu thế kỷ trước thành hai phần không bằng nhau, nhưng vẫn giữ được toàn bộ vẻ duyên dáng của nó. Những viên ngói đỏ của mặt tiền được phủ lên vởi một giàn cây đậu nành xum xuê leo đến tận mái nhà. Quá lên vài bậc thềm, hai cánh cửa ra vào đứng cận kề, mỗi cánh cho một gia đình, là hàng xóm của nhau. Bốn ô cửa sổ chiếu sáng cho các căn phòng, một cửa cho khu nhỏ mà một tuần trước đây vẫn còn dành cho ông Glover, ba cửa còn lại cho khu lớn, nơi Antoine sinh sống.
* * *
Antoine nhìn đồng hồ và tắt đèp bếp. Một cái bàn nông trại cũ kỹ bằng gỗ trắng ngăn cách với phòng khách, được trang bị hai cái tràng kỷ đệm mộc và một cái bàn thấp.
Xa hơn một chút, phía sau lớp vách kính, Antoine đã thu xếp một góc làm việc mà anh chia sẻ với con trai mình vào lúc làm bài tập ở nhà và lúc mà Louis thường vụng trộm chơi máy vi tính của bố nó. Toàn bộ tầng trệt mở thông ra phía sau, ra vườn.
Antoine băng qua cầu thang, vào phòng con trai, nó đã ngủ từ lâu. Anh kéo tấm drap phủ lên vai con, đặt một nụ hôn âu yếm lên trán nó, vùi mũi mình vào chỗ hõm nơi cổ nó để cảm nhận được chút hơi ấm trẻ thơ và đi ra khỏi phòng, khẽ khàng khép cánh cửa lại.
* * *
Những ô cửa sổ nhà Antoine vừa phụt tắt, thì Mathias trèo lên bậc thềm nhà mình, tra chìa vào ổ khóa của cửa ra vào và bước vào nhà.
Bên nhà anh, tầng trệt hoàn toàn trống hoang. Treo lơ lửng trên trần nhà, một ngọn đèn điện đung đưa ở đầu dây quăn queo, tỏa ra một thứ ánh sáng sầu thảm. Anh buông rơi gói đồ xuống sàn nhà và leo lên thăm trên tầng. Hai phòng được thông với phòng tắm. Anh đặt vali xuống chiếc giường gập mà Antoine đã kê cho anh. Trên một két hàng được sử dụng làm bàn ngủ, anh thấy lời nhắn của anh bạn chào đón anh đến ở trong ngôi nhà mới của mình. Anh bước lại gần cửa sổ, phía dưới, mảnh vườn trải dài vài mét trong một đường cỏ hẹp. Mưa bắt đầu chảy thành dòng trên các hàng gạch hoa. Mathias cuốn tròn lá thư của Antoine trong lòng bàn tay mình và để nó rơi xuống nền nhà.
Nhưng bậc cầu thang lại vang lên dưới bước chân anh, anh lấy gói hàng để ngay lối ra vào, ra khỏi nhà và đi lên phố theo hướng ngược lại. Phía sau anh, một tấm ri-đô được kéo lại ở cánh cửa sổ bên nhà Antoine.
Khi quay lại Bute Street, Mathias mở hé cửa hiệu sách. Nơi đây vẫn còn bốc mùi sơn. Anh bắt đầu gỡ từng tấm bạt che ra khỏi các kệ bày sách. Cửa hàng rõ ràng là không rộng, nhưng những tủ sách tận dụng toàn bộ chiều cao đáng giá dưới trần nhà. Mathias thoáng nhìn thấy chiếc thang cũ trượt trên rãnh bằng đồng. Hồi nhỏ, anh mắc chứng chóng mặt và không thể chữa khỏi, do vậy anh quyết định toàn bộ những tác phẩm không ở trong tầm tay với, có nghĩa là cao hơn hàng thứ ba sẽ không nằm trong số hàng bán, mà chỉ để trang trí. Anh bước ra khỏi cửa hàng và ngồi xổm trên vỉa hè để mở gói đồ. Anh lặng ngắm tấm biển bằng men sứ mà anh đang cầm và mơn man những đầu ngón tay trên hàng chữ: “Hiệu sách Pháp”. Vòm cửa hoàn toàn phù hợp để treo biển. Anh lấy trong túi mình ra bốn chiếc vít dài, cũng cũ kỹ như tấm biển hiệu, và mở con dao Thụy Sĩ của mình ra. Bỗng một bàn tay đặt lên vai anh.
- Cầm lấy này, Antoine nói và chìa cho anh một chiếc tuốc-nơ-vít, cậu cần một chiếc lớn hơn thế.
Và trong lúc Antoine giữ tấm biển, Mathias vặn bằng tất cả sức lực của mình, khiến chiếc vít cắm sâu vào trong gỗ.
- Ông tớ có một hiệu sách ở thành phố Smyrne (bây giờ có tên là Imir, một thành phố cảng của Thổ Nhĩ Kỳ, trên biển Egé). Khi thành phố bị đốt cháy, tấm biển hiệu này là vậy duy nhất mà ông đã có thể đem theo. Hồi tớ còn là một thằng bé, thi thoảng ông vẫn lôi nó ra từ một ngăn kéo tủ búp-phê của ông, đặt lên bàn trong bếp và kể cho tớ nghe chuyện ông đã gặp bà như thế nào, ông đã say mê bà ra sao, và làm thế nào mà, mặc dù có chiến tranh, họ vẫn chưa bao giờ hết yêu nhau. Tớ không biết mặt bà, bởi bà chẳng bao giờ trở về từ trại tập trung (ý nói từ các trại tập trung của Đức quốc xã dành cho các người Do Thái. Marc Levy là người Do Thái, nên hầu như các tác phẩm của ông đều ít nhiều đề cập đến vấn đề này).
Tấm biển đã được treo lên, đôi bạn ngồi trên bao lơn của hiệu sách, dưới ánh sáng mờ nhạt tỏa ra từ một ngọn đèn đường trên phố Bute Street, người này lắng nghe sự im lặng của người kia.