Một không khí lặng ngắt như tờ, im lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng lá xào xạc đang thi nhau rơi lả tả bên đường. Rốt cuộc hai người có ý gì? Li dị sao?
- Bố...Mẹ...!
La Đông Phong run run người. Đúng là một câu hỏi xuyên thủng trái tim cậu. Cậu như một người mất hồn, đứng yên một chỗ, nhìn bố mẹ cậunhư tượng. Tay cậu nắm chặt lại, run lên. Thấy rõ luôn các đường gân đang cuồn cuộn nổi lên trên cổ tay cậu. Đến cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng không thể hết ngạc nhiên trước tình huống này huống chi là La Đông Phong.
Một thứ gì đó xuyên qua não của Tiểu Nguyệt Nhi. Là gì nhỉ? Một ý nghĩ nhỏ nhoi hiện ra trong đầu của Tiểu Nguyệt Nhi
mà cô không tài nào lấy nó ra khỏi đầu được.
Đúng ngay lúc đó, La Đông Phong nắm chặt tay lại, hét lên một cái rõ to : Con ghét hai người rồi chạy biến.
Trời ơi! Ngốc ơi là ngốc! Không chịu chạy ngược, chạy xuôi lại chạy ngay ra giữa đường. Bộ cậu ta muốn hiến thân cho xe cộ hay sao?
Thấy La Đông Phong chạy ra đường. Đến cả bố mẹ cậu cũng bất ngờ đến mức như thể không thể ngờ rằng nó có thể xảy ra.
Giờ thì cái suy nghĩ nhỏ nhoi ấy đã ra khỏi đầu. Giờ thì Tiểu Nguyệt Nhi cũng đã hiểu hết mọi chuyện. Nhưng giờ cho dù có hét lên cho La Đông Phong hiểu cũng đã quá muộn. Thôi kệ, muộn hay không cũng phải hét. Thế là cô hét lên một tiếng rõ to :
- Anh Phong! Hai bác chỉ đùa thôi mà. Hôm nay là ngày Cá tháng tư đó! Anh có nhớ không vậy?
-Hả! Cá tháng tư!
La Đông Phong nghe thấy thì dừng lại. Trời ạ! Ngốc x 2. Sao hôm nay cậu ta ngốc thế nhở. Đứng lại ngay giữa đường cao tốc luôn. Đúng là hôm nay não cậu có vấn đề thật rồi.
Đúng lúc đó. Đồng tử mắt của cả Tiểu Nguyệt Nhi và bố mẹ cậu thu hẹp lại. Mặt trắng bệch như tượng. Rồi Tiểu Nguyệt Nhi bất ngờ phóng nhanh ra phía cậu. Ở đằng sau, một chiếc xe tải to bự chảng đang nhắm thẳng về phía cậu. Bộ ông tài xế bị mù hả? Hay là ổng bị say rượu?
Khi chiếc xe chỉ cách cậu 10 bước chân. Tiểu Nguyệt Nhi lao ra đẩy La Đông Phong vào đường. Một động tác nhanh chớp nhoáng mà đến cả một người có mắt phản xạ nhanh cũng không tài nào nhìn nổi. Nhưng cũng muộn quá rồi, tay trái của La Đông Phong quẹt qua bánh sau của xe khiến cậu đau điếng. Không gãy xương thì chắc cũng bị rạn rồi. Cậu ôm cánh tay, ngất lịm giữa đường. Còn Tiểu Nguyệt Nhi thì vừa cứu La Đông Phong cong đã bị ngã xuống lòng đường, khiến đầu gối bật máu. Còn hai người kia thì đứng thất thần bên kia đường. Đúng là đùa quá trớn rồi. Mẹ cậu thì vừa thấy cậu con trai nhỏ nhắn của cô nằm sóng soài bên kia đường thì nước mắt nước mũi tùm lum. Còn La Mộ Ngôn thì mặt vẫn lạnh như băng. Chắc bên trong ông vẫn lo lắng lắm.
-------------------------
Ở bệnh viện.
La Đông Phong bật dậy sau cơn mê. Cậu ngồi dậy như người máy, bật dậy chỉ trong vòng 0,1 giây.
Cánh tay cậu lại đau muốn chết. Cũng may là nó được băng bó kịp thời, nếu không thì chắc cậu trở thành người cụt tay luôn rồi.
Cậu liếc nhìn xung quanh. Toàn là màu trắng. Bệnh viện mà. Nhưng, sao chẳng có ai thế này. Một mình cậu nằm trong một căn phòng rộng hơn cả căn phòng cậu. Mà phòng cậu lại còn là căn phòng rộng nhất thành phố.( cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng vậy) Từ đó có thể biết rằng, căn phòng này rộng đến mức nào. Phòng rộng thế mà chẳng có ai, sao cậu thấy cô đơn lạc lõng thế này.
Liếc nhìn sang bên trái, mắt cậu sáng lên. Là nước ngọt. Lúc còn nhỏ, cậu là một tên nghiện nước ngọt số 1. Giờ thấy nước ngọt trong phòng, lại chỉ cách mình có một gang tay, không thèm sao được!
Cậu với lấy chai nước ngọt. Thèm đến mức cậu quên luôn cả cánh tay đau. Vì nghiện quá nên cậu đã bị bố cấm không cho uống nước ngọt 2 năm rồi.
- Ái! Đau!
Vừa cầm lấy chai nước ngọt. Tay cậu đã đau lại càng đau thêm. Vì chai ở bên trái nên cậu dùng luôn tay trái để lấy.
Chai nước còn nhiều nên nặng lắm. Tay cậu lại chưa được hoạt động manh. Thế là cậu làm rơi luôn chai nước xuống đất.
Ôi trời đất quỷ thần thiên địa ơi! Sao nắp chai lại bỗng nhiên mở ra thế này!
Nước đổ tung toé hết rồi! Hic! 1 lít nước ngọt yêu quý của ta. Sao mày có thể ra đi sớm như vậy cơ chứ!
Nhìn nước đổ tung toé lên sàn, La Đông Phong tiếc ứa cả nước miếng. Hiếm lắm mới được uống vậy mà...
- A! Anh Phong! Anh tỉnh rồi!
Tiểu Nguyệt Nhi bỗng nhiên từ đâu chạy vào. Cẩn...cẩn thận! Bên dưới là...
La Đông Phong còn chưa kịp nhắc thì Tiểu Nguyệt Nhi đã lao vào phòng rồi. Không kịp rồi, thế nào cô cũng sẽ chụp ếch một cú ngon lành cho coi.
Bước chân đầu tiên bước qua vũng nước.
- Trơn quá!
Cô bước loạng choạng, rồi đổ người về phía trước. Này này! Phía trước là La Đông Phong đấy.
Rầm! Không kịp tránh thật rồi!
Cả hai đều mở mắt ra. Môi...môi chạm môi luôn rồi!