“Tới đây nào, các chị em.”
Xung quanh là âm thanh quỷ khóc sói gào, “Thích em, đôi mắt kia động lòng người....”
Ánh đèn sặc sỡ chiếu xuống chính giữa ghế lô ktv, bả vai Tần Tiểu Dặc rung rung, rút trong chiếc túi Hermes ra một tập giấy.
“Cậu làm gì vậy?” Tôi hỏi, “Ném xúc xắc thua giờ định làm đề olympic toán à?”
Tần Tiểu Dặc trợn trắng mắt liếc tôi một cái: “Cậu bị điên à!” cậu ta nói: “Người ta đi làm cực khổ còn bớt thời gian soạn câu hỏi đây này.”
Tôi: “Làm lễ tân công ty của bố cậu nhàn vậy sao?”
“Cậu ngậm miệng lại cho bà! Tớ đã phải bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để nghiên cứu cách hẹn giờ của cái máy in hàng lậu kia đó!” Tần Tiểu Dặc nói, “ Tổng cộng 10 câu, không được nói dối, trả lời đúng sự thật! Điểm thấp nhất phạt rượu!”
Tôi cầm tờ giấy ghi câu hỏi, tiêu đề được in lớn “Bài kiểm tra tiêu chuẩn bạn trai“. Bên dưới là 10 câu hỏi, mỗi câu 10 điểm.
Phía dưới nữa là lời nhắc nhở ấm áp của cậu ta: Các chụi em, dưới 60 điểm thì cần phải đổi!
Tôi nhìn bốn phía xung quanh, mấy người rượu vào rất dễ dàng kích động, ánh mắt ai cũng mơ màng nhưng lại hết sức sôi nổi tích cực cầm bút chì lên bắt đầu trả lời.
Tôi đầu đầy vạch đen, chỉ có thể cúi đầu làm theo, nhìn xuống dòng hán tự bên dưới.
Câu 1: Đẹp trai, dáng người tốt.
Tôi tự hỏi sao mới câu thứ nhất mà đã nông cạn như vậy, tiếp đó lại nghĩ tới bạn trai mình.
Bạn trai tôi họ Lương tên Diệp, năm nay là năm thứ hai chúng tôi ở bên nhau.
Khuôn mặt Lương Diệp có hơi hướng kiểu Tây, còn có một cái cằm chẻ. Lúc cạo râu sẽ lưu lại vết râu rậm màu xanh đậm, tôi không kìm lòng được sẽ hôn lên đó, cảm giác có chút thô ráp, cọ má tôi hơi đau.
Hắn trông rất nam tính, nhưng không hay cười, nhìn qua có chút chất phác thành thật, khiến tôi muốn trêu chọc. Tôi chỉ trêu ghẹo vài câu, hắn đã lập tức đỏ mặt, lúc ấy tôi như một tên lưu manh ngồi trên người hắn, cười vui vẻ vùi mặt vào cổ hắn.
Dáng người hắn cũng rất chuẩn, tôi đã tận mắt nhìn thấy, dùng tay sờ qua, cũng đôi lúc dùng môi chạm lên, có sáu múi cơ bụng.
Dưới tác dụng của men rượu, suy nghĩ của tôi như ngựa thoát cương, khiến cho gương mặt càng thêm nóng bỏng.
Câu 2: Có tiền
Để dời suy nghĩ của mình, tôi tùy ý hỏi: “Tiêu chuẩn đánh giá có tiền là gì?”
Tần Tiểu Dặc phẩy tay, nói: “Cái này tự cậu đánh giá.”
May là cậu ta không lấy mình làm tiêu chuẩn, bằng không mấy người ngồi đây đều chỉ tính thành hạng bần nông. Tôi bấm tay tính toán, dựa theo thu nhập của tôi với Lương Diệp, tự chủ tài chính vẫn có chút khoảng cách, nhưng không đến mức nghèo túng phải uống gió Tây Bắc, coi như có chút tiền, vì thế lại cộng thêm 10 điểm.
Câu thứ 3: Không bao giờ nổi giận với bạn.
Tôi cảm thấy mấy câu hỏi này khá dễ, Lương Diệp bình thường rắm cũng không thèm đánh một cái, sao có chuyện to tiếng với tôi.
Sau đó, câu hỏi dần bắt đầu đi xuống.
Câu thứ 4: Nấu đồ ăn sáng cho bạn.
“Tớ không ăn sáng” tôi nói. Buổi sáng 10 giờ đi làm, 12 giờ nghỉ trưa, tôi lúc nào cũng gộp hai bữa thành một.
Tần Tiểu Dặc vỗ đùi tôi một cái: “Vậy còn không phải do không ai nấu cho cậu sao, có làm thì mới có ăn chứ! Trừ 10 điểm!”
Câu 5: Có tên gọi đặc biệt.
Tôi hỏi: “..... Anh ấy kêu tớ là Mạn Mạn có tính không?”
Tần Tiểu Dặc nổi giận: “Đương nhiên không tính! Ý tớ là tên gọi như bảo bối, bà xã ấy!”
“Rồi rồi rồi.” Tôi chỉ đành đánh một dấu X ở phía trước.
Câu 6: Giới thiệu bạn với bạn bè đồng nghiệp.
Tôi nhìn đến dòng này, bỗng nhiên như bị một chiếc đũa chọc trúng eo.
Lại nói, tôi cũng không biết Lương Diệp có bạn bè gì không, cũng không biết bạn bè của hắn có biết đến sự tồn tại của tôi hay không. Đại khái chắc là không, trước giờ chưa từng thấy người này đăng gì lên vòng bạn bè, mặc dù tôi cũng không để ý đến chuyện này mấy.
Tôi nhìn Tần Tiểu Dặc đang vui vẻ chỉ bài cho mấy người trước mặt, do dự ba giây quyết định đánh dấu X.
Câu 7: Có cùng sở thích, có thể chơi cùng nhau.
Tôi nhất thời nghẹn lời.
Tôi với Lương Diệp hoàn toàn là người của 2 thế giới, sau này sống chung với nhau rồi, tôi mới biết hắn là một tên thẳng nam sắt thép không hề có sinh hoạt tình thú.
Có đôi khi tôi còn hoài nghi, sao người như hắn lại có ý tưởng chơi gay chứ.
Hai ngày cuối tuần, hoạt động duy nhất của Lương Diệp là nhốt mình trong phòng sách xử lý công việc, thỉnh thoảng sẽ bị tôi kéo đến phòng khách xem phim.
Sở thích chung duy nhất của hai chúng tôi là cuối tuần ở trên giường vận động.
Câu 8: Lúc bạn giận dỗi sẽ dỗ dành bạn.
Tôi không nhịn được mà bật cười. Như đã nói ở câu thứ 3, hắn chưa bao giờ nổi giận với tôi, cho nên chúng tôi chưa từng cãi nhau giữ dội lần nào.
Mỗi lần tôi có chút tức giận, qua 10 phút hoặc ngủ một giấc dậy sẽ tự mình tiêu hóa hết.
Đôi khi tôi nghĩ hắn căn bản không phát hiện ra tâm trạng thất thường của tôi, cũng có thể hắn không thèm để ý đến cảm xúc của tôi.
Nhưng nghĩ lại đây là đang làm khó người khác, bởi vì bạn không thể bắt ép một người đàn ông có tính cách như khí hậu ôn đới hải dương đi hiểu một người cảm xúc dư thừa hỉ nộ ái ố như tôi. Sự đồng cảm săn sóc chỉ có ở một số ít những người cực kỳ tinh tế.
Câu 9: Đưa đón bạn tan làm.
Lúc mới yêu nhau thật ra vẫn có, hiện tại thì không còn dịch vụ này nữa. Nhưng mà tôi tự mình đi về cũng không sao, mặc dù không có xe, nhưng có xe bus chạy thẳng tới tiểu khu.
Câu 10: Sinh hoạt vợ chồng hài hòa, hơn 3 lần 1 tuần.
Tối rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Đây là mấy câu hỏi tào lao gì vậy chứ!”
Tần Tiểu Dặc vươn tay rút tờ giấy của tôi, trợn mắt liếc nhìn từ trên xuống dưới: “30 điểm! Tớ không nhìn nhầm chứ!! Chỉ có 30 điểm! Thẩm Mạn cậu tìm được người chồng kiểu gì vậy! Nhanh chia tay đi!!”
“Wow” một đám người từ trên ghế dài lao tới, tôi không phục nói: “Mấy cái này thì ai được điểm cao chứ? Hơn nữa vì sao cứ phải làm cơm sáng hả....”
Lần này đến lượt những người xung quanh phản bác: “Đương nhiên là chồng phải chiều chuộng vợ chứ..... Cậu phải nhớ cậu là thụ anh ta là công.....!!!”
Sau đó Tần Tiểu Dặc lại phát hiện ra điểm bất thường: “Một tuần 3 lần cũng không có.....! Trời ạ, Thẩm Tiểu Mạn ơi Thẩm Tiểu Mạn, cậu là góa phụ à!!!”
Tuy da mặt tôi dày nhưng lúc này cũng có chút xấu hổ, những ngày mới bên nhau thì có, còn hận không thể mỗi ngày đều tới, nhưng sau này càng ngày càng ít, Lương Diệp mỗi ngày đều đi làm tới khuya mới về, tôi cũng không đành lòng kêu hắn làm chuyện kia.
Tôi chỉ có thể cứng nhắc mà nói sang chuyện khác: “Vậy các cậu thì sao? Đều đạt chuẩn?”
Tôi cảm giác như trở lại 10 năm trước, một đám học sinh giỏi cầm bảng điểm khoe khoang trước mặt mình, rõ ràng là dùng bút chì viết, nhưng nhìn những con số trên giấy mắt tôi lại có chút cay.
Tần Tiểu Dặc nói: “Cậu nghĩ xem tại sao lại tổ chức gặp mặt hôm nay, bởi vì để về nhà có thể cùng chồng trải qua đêm Bình An, rồi ngày mai cùng nhau đón Giáng Sinh, biết chưa?”
Cậu ta lại lầm bầm bổ sung: “Chồng tớ còn một hai muốn đi cùng tớ.... Nhưng tớ nói ổng đừng tới làm ảnh hưởng buổi gặp mặt của chị em chúng ta, chỉ bảo tới đón là được.”
Tôi: “Vâng.... vâng vâng..... Chúc các cậu trăm năm hảo hơp! Hảo hợp!”
Vì vậy, với tư cách là người điểm thấp nhất, tôi- một học sinh dốt phải uống xong một vòng rượu, bữa tiệc mới chính thức kết thúc.
*
Lúc ra về chồng Tần Tiểu Dặc tới đón, tôi mặt dày ké xe. Trong xe ấm áp còn có mùi nước hoa nhàn nhạt, bạn trai cậu ta mở một bài hát cũ, 'All I want for Christmas is you'.
“All I want for Christmas is you yeah....”
Tôi lắng nghe giai điệu vui nhộn, nhìn cây thông Noel bên đường, người đi đường mang khăn quàng cổ có đôi có cặp, cảm nhận được sự lãng mạn cùng hạnh phúc của ngày mùa đông cuối năm.
*
Đến tiểu khu nhà tôi, Tần Tiểu Dặc gần như say khướt ngã vào lòng bạn trai, lúc tôi mở xe, cậu ta hai mắt mơ màng nhìn tôi: “Tạm biệt, chú ý an toàn nhé bảo bối.”
Tôi nhìn bạn trai nhân cơ hội bóp mặt cậu ấy một cái, mỉm cười tạm biệt hai người.
Nhiệt độ trong xe rất ấm áp, cả người tôi lâng lâng, dẫm lên ánh trăng đi vào trong tiểu khu, giữa sân cũng đặt một cây thông Noel. Tôi nhìn thấy đứa trẻ đang vui vẻ đùa nghịch đồ trang trí trên cây, ba mẹ thì đứng cách đó không xa đang mỉm cười chụp ảnh.
Đi qua một đường mòn đến tầng dưới của tòa nhà, tôi quẹt thẻ, vào thang máy, nhấn lầu 7.
Lương Diệp sẽ ở nhà ư? Tôi nghĩ. Trải qua chuyện hôm nay, tôi cảm thấy hắn nên đợi tôi ở nhà, nếu không tôi sẽ rất thất vọng và tức giận.
Tôi lấy chìa khóa ra, nín thở, cắm vào trong ổ chuyển động.
“Em về rồi đây!” Tôi lén lút, như thầy giám thị, nhanh chóng đẩy cánh cửa ra.
Chào đón tôi là một căn phòng tối.
Tôi mở đèn lên, lòng thầm nghĩ quả nhiên là như vậy. Ngày thường tôi tan làm, Lương Diệp cơ bản còn chưa về, cho dù là đêm Giangs Sinh cũng không ngoại lệ.
Tôi say đến mức không còn chút sức lực nào, dứt khoát nằm gục xuống sô pha. Lấy di động ra, giao diện trống không, Lương Diệp không hề gửi một tin nhắn nào tới.
Tôi bấm số, gọi điện cho hắn.
“Alô?” Đầu bên kia có chút ồn ào, giọng Lương Diệp không rõ ràng lắm.
“Alô.” Tôi uể oải gọi, “Lương Diệp.”
Hắn ừ một tiếng, gọi tôi “Mạn Mạn“.
Tôi trở mình nằm thẳng người trên sô pha, nói: “Merry Christmas eve.”
Hắn máy móc lặp lại lời tôi, giong đều đều không chút cảm xúc.
Tôi hỏi: “Khi nào anh mới về?”
Hắn ở đầu dây bên kia im lặng khoảng chừng 3 giây, sau đó nói: “Anh đi công tác, trước tết Dương Lịch sẽ về.”
Tôi không kìm được mà bật thốt lên “A”, nhỏ giọng nói: “Sao anh không nói cho em biết?”
Đầu bên kia vang lên một giọng nói khác, là một giọng nam rất dịu dàng: “Nào anh Lương, em kính anh một ly.”
Tôi thầm nghĩ người này đúng là không biết ý gì hết, không thấy anh Lương của cậu đang nói chuyện điện thoại sao.
Nhưng người này cũng thành công chọc giận tôi, tôi nói: “Anh cứ bận trước đi, em nghe thấy có người mời rượu đấy, tạm biệt.”
Không chờ hắn nói tiếp tôi đã cúp máy, bật chế độ không làm phiền rồi vứt điện thoại sang một bên.
Tôi đứng dậy tắt đèn trong phòng khách, lại lảo đảo lắc lư nằm trở về.
Ánh trăng từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tối nay ông già Noel sẽ cưỡi tuần lộc đi phát quà cho những đứa trẻ ngoan. Ánh trăng chập chờn chiếu trên mặt đất, là ông đang ngang qua trần gian.
Tôi ngơ ngác nằm trong bóng tối nhìn lên trần nhà, nghĩ đến hai năm về trước, cũng là mùa đông, tôi gặp được Lương Diệp. Lần đó là một bữa tiệc tối kiểu Tây.
Tôi đứng trên tầng hai nhìn mấy người dưới tầng vui vẻ trò chuyện, hắn đúng lúc từ ngoài sân đi vào, tay cầm ly champagne, liếc mắt nhìn lên lầu hai.
Tôi đang chống cằm tựa vào lan can, bắt gặp ánh mắt hắn thì lịch sự mỉm cười.
Không ngờ hắn đứng ngốc mấy giây rồi đi lên lầu.
Tôi chỉ ngẫu nhiên mới tham gia kiểu hoạt động này, nhìn hắn có vẻ cũng không thường xuyên tới, hắn hỏi tôi có uống champagne không, tôi nói cảm ơn không uống, hắn gật gật đầu đứng bên canh tôi chậm rãi uống xong ly rượu khách sáo hỏi thăm công việc của tôi.
Tôi có lệ mà trả lời, nghĩ có thể hắn vì yêu cầu công việc nên tạo dựng quan hệ, theo phép lịch sự, tôi đưa cho hắn một tấm danh thiếp.
Bộ dáng hắn giống như thụ sủng nhược kinh, cũng ngay lập tức đưa danh thiếp của mình cho tôi.
Hắn tên Lương Diệp, là trưởng phòng marketing quốc tế.
Tôi thầm cảm thán, trưởng phòng marketing cũng phải tự chạy quan hệ, lại càng thêm kính nể hắn, cũng thấy mình không bằng. Khi bữa tiệc đến phần tiếp theo, tôi quyết định mượn cớ chuồn về nhà gọi cơm hộp ăn vì vậy nói tạm biệt với hắn.
Hắn hỏi có thể đưa tôi về nhà được không, tôi chỉ vào ly champagne hắn vừa mới uống, hắn cực kỳ cố chấp, nói mình có tài xế.
Lúc này thì tôi có chút hiểu ý tứ của hắn.
Đi được nửa đường trời bắt đầu mưa, tới cửa tiểu khu tôi nói cảm ơn với hắn định mở cửa đi xuống.
Hắn nhanh chóng cầm một chiếc ô màu đen mở cửa bước xuống trước, sau đó vòng qua chỗ tôi mở cửa ý bảo tôi xuống xe.
Hai chúng tôi đi bộ vòng qua sân lớn của tiểu khu, tôi nghe thấy giọt mưa rơi trên tán ô. Hắn không nói lời nào, chỉ nghiêm túc cầm ô, giống như người dẫn đường chấp hành nhiệm vụ của mình.
Đến dưới lầu, tôi nói: “Tôi tới rồi.”
Hắn cầm ô che trên đầu tôi, nội tâm rối rắm chỉ thiếu điều viết hết lên trên mặt, ngập ngừng do dự.
Hắn nói: “Được rồi, vậy....”
Tôi lấy di động ra, mỉm cười lắc lắc điện thoại đang hiển thị mã QR, nói: “Trên danh thiếp là wechat công việc, thêm cái này đi.”