Tôi nói: “Hiện tại em không thích người trầm ổn ít nói nữa.”
Tôi định đứng lên, lại bị hắn chặn ngồi trở lại, hắn nói: “Mạn mạn.”
Tôi mệt mỏi đẩy tay hắn ra: “Em mệt, ngày mai lại nói tiếp.”
Hắn nói: “Đừng chia tay, anh sai rồi, anh xin lỗi.”
“Không cần phải nói xin lỗi.” Tôi nói. Chỉ là tôi hiện tại cũng không có cách nào xác định tâm tư của mình, tôi còn thích Lương Diệp nữa hay không, tôi cần phải xác nhận lại....
Tôi còn muốn biết Lương Diệp còn thích mình nữa không, tôi muốn cảm nhận được tình yêu của hắn.
Mà xác thực Lương Diệp chưa từng lần nào chân chính nói thích hay yêu tôi.
“Chúng ta vẫn nên tạm thời xa nhau mấy ngày đã, anh có thể đợi em suy nghĩ kỹ rồi lại nói tiếp được không.” Tôi liếc nhìn đồng hồ trong phòng khách tôi, thương lượng với hắn, đã quá 12 giờ rồi, “Trước hết đi ngủ, mai còn phải đi làm.”
“Được.” Lương Diệp đáp, “Vậy hôm nay anh có thể ngủ cùng em hay không?”
“Không thể.” Tôi nói, “ Giường hoặc sô pha, hoặc anh về nhà mình ngủ.”
“Anh ngủ sô pha.” Hắn ân cần nói, “Mạn Mạn em đi ngủ đi.”
Tôi rửa mặt tắm rửa xong, thay đồ ngủ cuối cùng chui vào ổ chăn. Mùa đông chăn không có người ủ ấm luôn cực kỳ lạnh lẽo, mà tôi lúc nào cũng là người phụ trách làm ấm giường.
Lúc mới bên nhau, tôi thường mong được hắn ôm khi ngủ. Nhưng sau này phát hiện hắn hình như không quen làm vậy, vì thế chúng tôi ngủ tách nhau ra, giống như đồng sàng dị mộng.
Nhưng bộ dạng xin lỗi chận thành tha thiết như vậy, lại khiến tôi cảm thấy mình đang trách lầm hắn.
*
Tôi gặp Tần Tiểu Dặc khi còn học nghiên cứu sinh ở Anh, cậu ta là gay lộ, gia đinh giàu có tính cách đáng yêu, chúng tôi trở thành bạn bè thân thiết. Tôi lúc ấy vẫn chuyên tâm học tập, vì thời gian học nghiên cứu rất ngắn, nên áp lực cũng lớn. Sau khi về nước Tần Tiểu Dặc như cá gặp nước, cậu ấy thường mời tôi tới những bữa tiệc mà mình tổ chức, giới thiệu đối tượng cho tôi, tôi cũng vid thế mà quen được người bạn trai đầu tiên.
Mối tình đầu tiên của tôi được 3 ngày đã kết thúc, dưới tình huống chưa tìm hiểu gì nhau, đối phương chỉ muốn lên giường với tôi. Đương nhiên tôi cũng hiểu, trong cái giới này chuyện như vậy rất bình thường. Nhưng tôi không phải là kiểu người như vậy, tôi cũng chưa bao giờ dùng mấy ứng dụng kết bạn đồng giới.
Như tôi đã nói, tôi là một người theo phái cảm tính, thích làm theo trái tim mình, tôi muốn mối quan hệ dựa trên tiền đề tình cảm, một tình yêu trong sáng đơn thuần, sau đó mới phát triển đến tiếp xúc thể xác, hoặc những việc thân mật hơn.
Vậy nên tôi chọn ở bên Lương Diệp đại khái cũng vì hắn biểu hiện thành thật, nói đưa tôi về nhà thì sẽ nghiêm túc làm tài xế, chưa bao giờ có tâm tư muốn vượt rào. Tôi đã từng nghĩ đây là mối tình thứ 2 của mình, cũng sẽ là tình cuối cùng.
Cho dù Lương Diệp không thích ôm tôi ngủ, tôi vẫn cảm thấy chỉ cần chúng tôi yêu nhau, những cái đó đều chẳng là vấn đề.
Nhưng nghĩ lại có vẻ hơi mâu thuẫn, nếu thích thì sao lại không muốn tiếp xúc? Tại sao một tuần mới.....
Chắc tại Lương Diệp quá mệt mỏi, tôi lại nghĩ đến 'Thuyết quả phụ' của Tần Tiểu Dặc, vùi mặt vào trong chăn. Hay là vì làm chuyện ấy với tôi không thích, là do tôi không đủ hấp dẫn?
*
Ngày hôm sau khi tôi dậy đi làm, Lương Diệp đã xách hành lý đi rồi, lần này còn biết để lại tin nhắn cho tôi, nói: “Mạn Mạn anh đi trước.”
Tôi vẫn như thường lệ đi tàu điện ngầm đi làm, chen chúc ở trên tàu, tôi không khỏi nhớ tới những ngày tháng còn đi học, lại nghĩ còn mấy ngày nữa là tới 3 ngày nghỉ tết Dương Lịch, thêm nửa tháng là tới nghỉ đông, có thể về nhà đón năm mới. Tới tuổi này rồi tôi dường như không còn cảm giác háo hức về những ngày lễ tết.
*
Nghi trưa tôi nhận được tin nhắn wechat của Tưởng Huyên, cậu ta xin lỗi về chuyện đến gặp tôi ngày hôm qua, tôi nghĩ tới tâm trạng với thái độ của mình hôm qua không được tốt, vì thế cũng nói xin lỗi với cậu ta.
Cậu ta lại bắt đầu huyên thuyên, nói Lương Diệp được thăng chức lên làm phó tổng giám đốc, hôm nay muốn mời mọi người ăn cơm.
Sau đó lại nói: “!!!! Vợ anh ấy cũng ở đây!!”
Lại là bà vợ không biết đâu ra, tôi thấy người hơi choáng, tôi hỏi: “Trông như thế nào?”
Cậu ta nhanh chóng trả lời: “Chờ em chút!”
Tôi từ chối lời mời đi ăn tối chung của đồng nghiệp, ngồi một chỗ chờ tin trả lời của Tưởng Huyên.
Không lâu sau cậu ta gửi một bức ảnh tới, là một bóng người mơ hồ, nhưng mái tóc dài với cách ăn mặc đó rõ ràng là một cô gái.
Đối phương phát cà phê cho mọi người, vẻ mặt tươi cười, là một cô gái rất xinh đẹp thân thiện.
Cô ta đứng đó với tư cách gì? Vợ của phó tổng?
Tôi cảm thấy có chút khó thở, chỉ trả lời một câu với Tưởng Huyên: “Cảm ơn.”
*
Lâu lắm rồi mới tăng ca, 10 giờ mới về đến nhà, trên sô pha vẫn còn chăn gối hôm qua Lương Diệp ngủ được gấp như miếng đậu hủ. Tôi khó chịu dọn hết về phòng ngủ.
Bọn họ vẫn đang ở tiệc mừng công sao? Bên cạnh Lương Diệp là cô gái đó?
Hắn vẫn lừa tôi sao, tại sao lại muốn lừa tôi?
Một bên nhận ra mình bị lừa dối tình cảm một bên lại phải tăng ca đến 10 giờ, tôi mệt đến mức không còn sức để suy nghĩ gì nữa, tôi tự nói nhủ với mình ngày mai tính tiếp, rồi rửa mặt tắm gội chuẩn bị đi ngủ.
Lúc này tôi nhận được điện thoại, tên hiển thị là Lương Diệp.
Tôi làm bộ không thấy, chờ điện thoại tự ngắt, dù sao dựa theo thói quen của hắn sẽ không gọi lần thứ 2.
Nhưng không nghĩ tới chuông điện thoại reo mãi không ngừng.
Tôi nhấc máy: “Alô.”
“Alô.” đầu bên kia vang lên một giọng nói còn rất trẻ, “Xin hỏi có phải là chị dâu không ạ?”
Sau đó tôi lại nghe thấy người kia nói: “Không đúng, là giọng của đàn ông mà.”
Lại có một giọng nói khác: “Cậu để ý nhiều vậy làm gì!”
Tôi:.......
Tôi hỏi: “Cậu là...?”
“À, chào anh, anh biết sếp Lương, Lương Diệp không ạ?”
Tôi nói: Biết, sao vậy?”
“Anh ấy uống say, anh xem....” Cậu ta hỏi.
Tôi nói: “Ừm... Sao lại gọi cho tôi?”
Cậu ta nói: “Xin lỗi xin lỗi, bởi vì tôi thấy tên trong dạnh bạ là “Bà xã', Tôi tưởng anh là...ừm... của Sếp Lương... xin lỗi xin lỗi....”
Đầu bên kia lại vang lên giọng nói khác: “Cậu đang nói cái gì vậy!”
Tôi:......
Tôi hỏi: “Không phải vợ anh ta hôm nay cũng tới công ty sao?”
“Hả?” Đầu bên kia nói, hình như lại quay sang nhỏ giọng nói chuyện với người bên cạnh, “Có ư? Vợ của Sếp Lương hôm nay cũng tới sao?”
“Đâu ra? Không có.” Một người khác nói.
“Người phát cà phê cho các cậu ấy.” Tôi tốt bụng nhắc.
“À, đó không phải đâu, a!!” aam thanh ở đầu giây bên kia bỗng nhỏ xuống, “Chuyện này, tôi cũng không rõ lắm, xin lỗi vì đã quấy rầy, tôi....”
Tôi ngắt lời: “Không sao, phiền mấy cậu đưa sếp Lương của các cậu tới đây giúp tôi.”
Tôi nói địa chỉ cho cậu ta, 12 giờ rưỡi đón được Lương Diệp say khướt với hai cấp dưới của hắn.
“Cảm ơn, các cậu vất vả rồi.” Tôi đỡ lấy Lương Diệp, lòng thầm nghĩ ăn một bữa cơm với lãnh đạo rồi còn phải có cả dịch vụ hậu mãi, đổi thành tôi thì nhất định trong lòng đã chửi cho sấp mặt rồi.
Bọn họ nói: “Ai ai ai, để chúng tôi làm, một mình anh đỡ cực lắm. Đi chỗ nào đây ạ?”
Tôi nhìn sô pha, có vẻ như không phù hợp lắm với phó tổng giám đốc.
Cuối cùng Lương Diệp chiếm một nửa trên chiếc giường hắn đã ngủ suốt hai năm.
Tôi nhìn khuôn mặt ngủ say quen thuộc của hắn, trong lòng có chút chua xót không biết làm sao cho phải, tại sao mọi chuyện lại như vậy. Tôi lấy khăn thấm nước nóng lau mặt cho hắn, lại cởi quần áo giúp hắn.
Vẫn là sau khối cơ bụng tiêu chuẩn, tôi quen tay mà sờ sờ, thay đồ ngủ cho hắn. Lăn lộn một lúc đã hơn 1 giờ sáng, ngày mai còn phải đi làm, tôi thầm hét lên trong lòng bánh mì với tình yêu đúng là không thể có được cả hai, tức giận đắp chăn cho hắn.
Tôi cuối cùng cũng không ra sô pha ngủ, nằm xuống bên phải cạnh hắn, như vô số những đêm trước đây.
Ngày hôm sau chờ đến khi đồng hồ báo thức vang lên tôi mới mở mắt, phát hiện lương Diệp còn chưa đi, hắn ôm lấy eo tôi từ phía sau, ngủ say. Hô hấp nóng bỏng phả lên cổ lên vai tôi.
Tôi cẩn thận dời cánh tay trên eo mình xuống, lúc mất đi ý thức thì lại ôm người.
*
Lúc tôi chuẩn bị ra cửa thì hắn dậy, đi từ trong phòng ngủ ra, tóc hơi rối, vẫn còn ngái ngủ, lúc nhìn thấy tôi còn sửng sốt một chút, ánh mắt phút chốc sáng lên.
“Anh ngủ ở đây?” Hắn hỏi một câu vô nghĩa.
“Phải. Cấp dưới anh hôm qua thấy anh say đến bất tỉnh đã đưa anh tới đây.” Tôi gật gật đầu, “Trên bàn có nước mật ong với bữa sáng, anh dùng đi. Em đi làm.”
Hắn giữ chặt lấy tay tôi.
Tôi quay đầu nhìn hắn: “Em vì làm bữa sáng cho anh đã trễ 10 phút, nếu bây giờ anh không buông tay em sẽ bị muộn.”
Hắn lập tức buông tay tôi, nói: “Đi đường cẩn thận.”
Tốt lắm, còn biết nói đi đường cẩn thận.
*
Hôm nay là ngày cuối trước tết Dương lịch, theo như thông lệ những năm trước thì công ty sẽ cử một người ở lại trực ban.
Năm trước là tôi, rạng sáng không còn xe bus hay tàu điện ngầm, tôi vốn định chuẩn bị đi bộ về, kết quả nhận được tin nhắn của Lương Diệp: “Khi nào tan làm?”
Bốn giờ sáng tan tầm, tôi đi xuống lầu, nhìn thấy xe Lương Diệp đậu nơi đó, hắn đứng một bên hứng gió hút thuốc.
Tôi chạy vội tới, rút thuốc lá trong miệng hắn ra, nhón chân hôn một cái lên môi hắn.
Lúc ấy tôi cảm thấy tương lai ngập tràn hạnh phúc hi vọng, ngồi trên xe người yêu hưởng thụ 3 ngày nghỉ, chúng tôi có thể cùng nhau làm thật nhiều chuyện vui vẻ.