Sau khi nói chuyện với mẹ nuôi và A Long, cả hai đều rất ủng hộ việc tôi quay về. Tôi gọi cho A Lâm, báo cho cô ấy biết chuyện Marvel sắp đi Mỹ, cô ấy tỏ ra rất đau lòng, nhưng có lẽ gần đây bên cạnh lại xuất hiện
trai đẹp nào đó nên cũng không đau khổ quá mức, tiếp đó nghe tin tôi sắp trở về, cô ấy liền phấn chấn trở lại.
“Ấy, cuối cùng cậu cũng
chịu trở về, tớ ở đây sắp buồn chán đến chết rồi đấy, quanh tớ toàn
những người tẻ nhạt thôi.” Có thể nhận ra cô ấy đã lấy lại hứng thú rồi, “Còn nữa, còn một chuyện là, cậu về rồi có định gặp mẹ cậu không? Tớ
thấy bà ấy cũng đáng thương lắm, ngày nào cũng hỏi thăm tớ về tung tích
của cậu, cậu sống có tốt hay không. Cả chiếc chìa khóa kia nữa, lúc đưa
cho tớ bà ấy nói lần đó khi cậu suýt gặp nạn, bà ấy kéo cậu từ trong xe
ra, sau đó đã lấy nó đi, nhưng chiếc chìa khóa này vốn dĩ thuộc về cậu,
chỉ là chưa tới lúc thôi. Cậu tự xem rồi định liệu, bất kể cậu quyết
định thế nào, tớ vẫn sẽ ủng hộ cậu.”
Lòng tôi chùng xuống, có lúc thần kinh A Lâm không bình thường nhưng cô ấy lại là người bạn hiểu rõ tôi nhất.
Sau khi quyết định quay về, tôi và A Thành bắt đầu bàn giao một số công
việc, cũng may có lẽ A Thành đã có dự định từ sớm nên mọi chuyện diễn ra khá thuận lợi. Chúng tôi thu dọn xong mọi thứ rồi cùng Marvel trở về
thành phố.
Chỉ vừa mới vài tháng trước, tôi vẫn còn là một thành
viên trong cộng đồng những người theo đuổi danh lợi ở nơi phồn hoa này,
nhưng bây giờ nhìn lại, cuộc sống đó dường như đã rời khỏi tôi.
Đèn đường sáng tối cũng giống như tâm trạng tôi lúc tỏ lúc mờ. Tình cảm của tôi đối với thành phố này quá phức tạp, những hoang mang mơ hồ của một
thời niên thiếu, những suy nghĩ toan tính của những ngày tôi cố sức hòa
nhập, những suy nghĩ giả tạo về việc tôi đã hoàn toàn thích ứng với nơi
này, cùng với những đổ vỡ, va vấp, tất thảy chỉ đem lại cảm giác xa lạ.
Đây là thành phố chứng kiến tuổi xuân của tôi, chứng kiến những tranh đấu và sự trưởng thành của tôi.
Nhưng dường như trái tim tôi vẫn chưa rũ bỏ được tất cả, những ký giả điên
cuồng và những người chỉ trỏ đồn đại về tôi không lâu trước đây, tôi vẫn chưa thể quên đi. Ngay cả những tháng ngày ở trong thôn nhỏ khiến trái
tim tôi bình yên, cho tôi dũng khí, nhưng vào thời khắc này, tôi cũng
không chắc mình đã sẵn sàng đối mặt với tất cả hay chưa.
Trong lúc tôi do dự và sợ hãi, một bàn tay nắm chặt lấy tay tôi.
Là A Thành. Anh ngồi cạnh tôi, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi nở nụ cười. Lòng
bàn tay anh ấm áp, cho tôi một sự an ủi vô hình, bất kể là ở đâu hay ở
nơi nào, anh vẫn luôn là anh.
A Thành nhìn vào mắt tôi, anh lặp lại: “Tất cả sẽ ổn thôi, anh sẽ không để em phải chịu tổn thương nữa.”
Trên đường đưa Marvel ra sân bay, A Thành luôn nắm tay tôi, mười ngón tay
đan vào nhau giống như không cho phép tôi rời đi một giây phút nào nữa.
Lúc Marvel quay lại, thoáng thấy đôi tay nắm chặt của chúng tôi, anh nở
nụ cười nói với A Thành: “Anh chăm sóc tốt cho Văn Học nhé.”
“Đương nhiên rồi.” A Thành nắm tay tôi càng chặt hơn, đáp lại Marvel bằng một
nụ cười, “Tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, không để cho người khác có cơ
từ nước ngoài trở về đâu.”
Marvel đang định nói tiếp, nhưng khi nhìn thấy ai đó, anh hướng về người kia cười rồi đưa tay vẫy.
“Ở đây!” Marvel gọi với ra.
Tôi quay đầu lại nhìn, người đang đứng đó chính là Brian.
Ông ta có lẽ sớm đã nhìn thấy tôi, lúc này đang xách hành lý đứng ở nơi đó, ánh mắt chưa từng rời khỏi tôi.
Tôi không ngờ sẽ gặp lại ông ấy ở đây, trong lúc hoảng loạn bất giác lùi
lại mấy bước. A Thành nhận ra sự khác lạ đó, đưa tay vịn chặt bờ vai
tôi, kéo tôi dựa vào người anh.
Marvel không phát hiện ra sự khác lạ của tôi, anh qua đó đón lấy hành lý trên tay Brian, có lẽ nhìn thấy
học trò của mình đang đi tới, Brian mới lấy lại sự tỉnh táo, giấu đi
chút biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt, cúi đầu bước về phía Marvel.
“Vị này chính là ân sư của anh – Brian.” Marvel đưa Brian đến trước mặt tôi và A Thành, “Văn Học chắc đã biết rồi. Lần này ông ấy sẽ cùng anh về
Mỹ.”
Thần thái Marvel rất điềm nhiên, A Thành tuy nhận thấy cả
người tôi căng lên nhưng vì không biết nội tình nên cũng tự nhiên, bình
thản.
Nghĩ cũng đúng, đối với thân thế cũng như kẻ đứng sau thao
túng trận phong ba mang tên “Bạch Đinh” này, hai người bọn họ có lẽ đều
không nắm rõ. Tôi cũng mừng vì họ không biết gì cả.
Thế nhưng
Brian và tôi lại biết quá rõ về nhau. Ông ta nhìn tôi, mấy tháng không
gặp, ông ta từ một nghệ sĩ nho nhã phong độ, nay lại trở thành một người đàn ông thần sắc nhợt nhạt, bi thương.
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi và người cha ruột thịt của mình đối mặt với khoảng cách gần như vậy.
“Văn Học, mấy tháng nay cháu có khỏe không?”
Tiếng ông khàn đục, thiếu tự nhiên, câu này nói ra, lọt vào tai người khác
chẳng qua chỉ là một lời thăm hỏi khách sáo, nhưng với tôi và ông thì
khác, đều hiểu rõ hàm ý trong câu nói này.
Tôi nhìn ông, chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp ông trong tình cảnh này, Trước đây tôi cũng từng tưởng
tượng về một cuộc gặp tôi sẽ dùng tất cả những lời lẽ cay độc để trút
lên người ông. Tôi hận ông vì đã xuất hiện quá đột ngột, sau đó đang tâm phá hoại hoàn toàn cuộc sống bình yên của tôi.
Thế nhưng lúc này đây, nhìn ông ta, tất cả những hận thù sâu sắc nhất trong tôi bỗng
nhiên biến mất, không còn dấu vết nào nữa. Lúc này trong mắt tôi, ông ta chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường, một người từng mất đi
giấc mơ, sự nghiệp và tình yêu, vì hận thù che mắt, mà làm tổn thương
đứa con gái ruột duy nhất của mình.
Tôi trầm ngâm nhìn ông ta,
suốt cuộc đời này, có lẽ tôi không thể nào đối xử với ông ta như một
người cha thực thụ, và lúc này tôi quyết định, mình sẽ không hận ông
nữa.
Brian thấy tôi không đáp, nên chuyển chủ đề: “Lần này tôi cùng Marvel về Mỹ, có lẽ sẽ không trở lại đây nữa.”
Nghe ông ta nói vậy, Marvel hơi ngạc nhiên: “Thầy, không phải thầy nói trong nước còn có việc chưa giải quyết xong, có thể sẽ ở lại một thời gian,
sao lần này, thầy lại nói không trở lại nữa?”
Brian nhìn tôi, cắn răng đáp: “Đúng vậy, sẽ không trở lại nữa, vì thầy phát hiện ra sự trở
về của thầy chẳng giải quyết được gì, hơn nữa còn phản tác dụng, nhưng
thấy không hi vọng mọi chuyện sẽ tiến triển theo hướng đó. Trước đây
thầy từng làm sai nhiều chuyện để đến ngày hôm nay không cách nào giải
quyết được, thậm chí còn biến mọi thứ thành tai họa. Bây giờ nghĩ lại,
có lẽ thầy chút lui mới là cách tốt nhất.”Nói xong, Brian nhìn tôi và A
Thành, nét mặt phức tạp, có thể thấy rõ ông ta đang cố khống chế tình
cảm, nhẹ giọng nói: “Ở tuổi này của tôi, nếu như có con gái, có lẽ cũng
đã lớn bằng Văn Học.” Nói xong, ông quay sang cười với A Thành, “Chăm
sóc tốt cho cô ấy. Chúc hai người hạnh phúc.”
“Cũng đến lúc rồi, chúng tôi phải vào đây.”
Nói hết lời, Brian đưa tay về phía A Thành, hai người bắt tay nhau. Brian
đưa tay về phía tôi, dùng ánh mắt van nài nhìn tôi, tôi trì hoãn một
lát, cuối cùng vẫn đưa tay ra.
Đó là một sự tiếp xúc cực kỳ ngắn ngủi giữa hai bàn tay, chỉ trong một thoáng, tôi liền rút tay mình lại.
Ông ta thất vọng đến mức gần như rơi nước mắt.
Bắt tay với Brian xong, Marvel cũng bước tới, trao cho tôi một cái ôm thân thiện, anh ấy còn đặt một nụ hôn kên trán tôi.
“Văn Học, em mãi mãi là người bạn đặc biệt nhất của anh, đặc biệt, đặc biệt
nhất. Marvel kéo tôi xa khỏi A Thành thêm một chút, “Nếu sau này lúc nào mất ngủ, rất hoan nghênh em gọi điện cho anh, chỉ cần trong điều kiện
cho phép anh nhất định sẽ đàn cho em nghe một “Bài hát ru.”
A
Thành chẳng khác nào con sư tử đang xù lông, “Muốn nghe “Bài hát ru”
không lẽ anh không biết hay sao? Hơn nữa gọi điện sang tận Mỹ thì quá
phí tiền.
Sau đó anh liền nhìn đồng hồ, hối thúc nói, “Tôi nghĩ hai người nên vào trong rồi, đến giờ rồi.”
“Văn Học, tạm biệt nhé.”
Marvel nhìn tôi lần nữa, cuối cùng cũng nói lời tạm biệt. Ánh mắt Brian từ đầu đến giờ chưa từng rời khỏi tôi, lưu luyến, áy náy, hối hận, tất cả lần
lượt hiện lên gương mặt ông, sau cùng, ông chỉ nói với tôi lời tạm biệt
rồi quay đầu đi thẳng.
Tôi cứ thế đứng đó nhìn hai người họ từ từ bước khỏi tầm mắt mình.
Dù là Marvel hay Brian, họ có cuộc đời và những câu chuyện của riêng họ,
mà nhân duyên giữa chúng tôi cũng chỉ như vậy mà thôi, bây giờ, họ lại
tiếp tục chuyến hành trình tương lai của riêng mình.
Trên đường về, tôi và A Thành vẫn tay trong tay, đột nhiên trời đổ mưa.
Tôi và anh sánh vai bước đi giữa những ồn ào tấp nập, thật bình yên và tĩnh lặng. Thân phận vốn dĩ không muốn giãi bày cùng ai của tôi, trong cơn
mưa ấy đã được nói ra tất cả. A Thành kiên nhẫn ngồi nghe, anh không
ngắt lời, chỉ có bàn tay càng lúc càng nắm chặt tay tôi hơn.
“Bất kể em là Trương Thái Phụng hay Văn Học, hoặc có thể là một cái tên khác nữa, thì em vẫn là em, đừng sợ, anh nữa sẽ luôn ở đây.”
Cơn mưa
phùn rơi trên tóc không khiến chúng tôi cảm thấy lạnh, những hạt nước bé nhỏ ấy lúc này chỉ cho tôi cảm giác mong manh ấm áp mà thôi.
Tôi ngẩng đầu: “Em muốn ăn bánh pudding trà xanh ở tiệm bên trái ngay ngã tư đường thứ ba đó.”
A Thành đáp lời tôi bằng tiếng “uh” đơn giản.
Tôi quay đầu, ở góc độ này vừa hay có thể nhìn thấy khuôn mặt vui vẻ của A Thành.
Một đoạn đường, chỉ cần có hai người đang yêu nhau.
Tiễn Marvel và Brian đi rồi, tôi và A Thành lại trở về với những hiện thực phức tạp của mỗi người.
Hôm nay, tôi đang ở phòng mình sắp xếp mấy thứ thì đột nhiên nhận được điện thoại của A Lâm.
“Văn Học, báo cho cậu một tin tốt, trường đã hủy bỏ hình phạt đối với cậu,
việc bảo lưu chờ xem xét cũng hủy bỏ rồi, bây giờ cậu có thể lên lớp học như bình thường!”
Tôi hơi nghi ngờ: “Sao đột nhiên lại hủy bỏ?
Quy định trường ta không phải nói chỉ có những trường hợp có cống hiến
hoặc biểu dương thì mới hủy bỏ hình phạt sao?”
A Lâm cười “ha ha” một trận: “Cậu có phải ở trong thôn lâu quá rồi nên mất thói quen xem
tivi, đọc báo không hả? Mấy ngày vừa rồi, giới truyền thông đã đổi hướng rồi, đầu tiên là một đại diện lớn trong giới truyền thông gửi một bài
viết, kêu gọi mọi người lên án mạnh mẽ hành vi sử dụng ngôn ngữ xúc phạm người khác trên mạng xã hội, thuận tiện nhắc đến chuyện của cậu. Sau đó có mấy ký giả mượn chủ đề này mà truy tìm tung tích hiện tại của cậu,
và biết được sau khi chịu ảnh hưởng từ sự kiện “Bạch Đinh” cậu đã trở về nơi trước đây từng sống khi bị bắt cóc đem bán, giúp người dân nơi đó
cải thiện đời sống.”
A Lâm nói đến đây, giọng điệu vô cùng vui
sướng: “Bài báo đó từng bước phơi bày thân thế của cậu, mô tả quá trình
cậu bị bắt cóc trước đây, còn tìm đến phỏng vấn mấy vị phụ huynh có con
bị đem bán, còn cả những người sau khi bị bắt cóc đã trở về được với cha mẹ, chương trình đó cực kì cảm động, lấy đi của khán giả không biết bao nhiêu nước mắt. Sau cùng thì bắt đầu tìm kiếm thông tin cuộc sống hiện
tại của cậu, chính là lúc sau khi cậu rời thôn, bên đài truyền hình đã
đến đó làm chương trình. Tớ còn nhìn thấy cả A Long trên tivi ấy! Đặc
biệt họ còn phỏng vấn người dân trong thôn, chụp lại hình ảnh chi tiết
về những gì cậu đã làm cho thôn.”
Tôi vừa nghe A Lâm nói vừa mở
máy tính lên, click vào tin tức có lượt xem cao nhất, đập vào mắt quả
nhiên là vô số bài viết với tiêu đề tương tự như: “Tuổi thơ bất hạnh –
‘Bạch Đinh’ và những suy nghĩ sâu sắc” cùng với “Cô gái với trái tim
nhân ái – Văn Học.”
“Tuy tớ không coi đám ký giả đó ra gì, lúc
thì vùi dập, lúc thì tán dương cậu, nhưng dù sao đây cũng là chuyện tốt, hiện tại sự đồng tình của công chúng dành cho cậu đã lên đến đỉnh điểm, các báo chính thống đều khen cậu, nói cậu tuy lúc nhỏ chịu nhiều thiệt
thòi, trước đây còn bị cộng đồng mạng bạc đãi, nhưng vẫn một mực giữ
thiện ý đối với thế giới này, còn nói những hành vi hư vinh trong tài
khoản ‘Bạch Đinh’của cậu trước đây chỉ vì xuất phát từ việc thiếu cảm
giác an toàn mà thôi.
Tôi mở thêm mấy bài đăng nữa, phát hiện
những tin tức này cũng tốt, bài viết cũng hay, cách chọn lọc từ ngữ gây
tò mò, bài sau xuất sắc hơn bài trước. Có lẽ đây là cách trêu đùa thần
kinh người đọc của giới truyền thông, tôi đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Sức mạnh của một người mãi mãi không thể chống trả lại dư luận, thế
nhưng, một cá nhân hoặc một công ty lại có khả năng dẫn dắt và khống chế dư luận. Đây là may mắn hay bất hạnh?
“Tớ không sao đâu, nếu
truyền thông không rửa sạch tên tuổi cho tớ thì theo dòng chảy của thời
gian, độ hot tin tức về sự kiện “Bạch Đinh” cũng sẽ dần lắng xuống,
truyền thông khi ấy cũng sẽ tìm kiếm những điều mới mẻ khác. Nhưng lần
này bài viết của truyền thông đúng là có chút tác động tích cực.” Tôi
vừa nhấp vào tin tức, vừa nói chuyện với A Lâm, “Một số quỹ từ thiện
nhìn thấy hoàn cảnh thiếu thốn trong thôn đã quyết định quyên góp, còn
hỗ trợ thêm về kỹ thuật, tiếp tục những gì tớ và A Thành đã làm, hơn nữa nhờ có sự quan tâm của truyền thông, việc này còn được thực hiện chuyên nghiệp, bài bản hơn chúng tớ làm rất nhiều. Đặc biệt là vấn đề giáo dục cho đám trẻ trong thôn, cũng sẽ có các chương trình chuyên nghiệp hơn.”