“Cô là người thân của Trương Đằng Long phải không? Sao lại trẻ tuổi thế
này, xảy ra chuyện nghiêm trọng mà người lớn trong nhà cũng không lo.”
Tôi vừa bước vào cửa, một phụ nữ trung niên mắt đeo kính râm liền nói
một tràng, “Tôi là giáo viên hướng dẫn của sinh viên năm nhất kỳ này,
mọi người có thể gọi tôi là cô Vương. Trương Đằng Long chủ động gây
chuyện đánh nhau, hơn nữa lại giữa nơi công cộng, hiện chúng tôi đang
xét đến việc cho em ấy thôi học. Hiện giờ gọi hai bên liên can đến phòng họp, viết tường trình sự việc xảy ra, Nay người thân của đôi bên đều có mặt nên có thể bàn đến chuyện bồi thường, cũng không phải đến mức báo
cảnh sát, dĩ hòa vi quý thì hơn.”
Thái độ người này đối với tôi
không được tốt, nhưng vừa nhìn thấy A Thành theo tôi vào trong liền nhìn thêm một hồi, hắng giọng, giọng điệu kiêu ngạo từ từ giảm bớt.
Tôi xoay đầu nhìn người được cho là bị hại đang ngồi đối diện A Long, là
một học sinh nam, lỗ tai xỏ khuyên, trên người đều là quần áo hàng hiệu, chỉ có khuôn mặt đang bị xước nhẹ, thậm chí chiếc áo trắng cậu ta đang
mặc nhìn vào chẳng hề có dấu tích ẩu đả. Cậu ta ngồi với dáng điệu buông thả, vẻ mặt khinh khỉnh. Cha mẹ cậu ta đứng kế bên, nhìn kỹ mới thấy
được chút sây sát nhỏ trên mặt cậu ta.
“Chị…”
A Long mở miệng gọi tôi một tiếng, cậu thanh niên kia liền mở miệng cười nhạt.
“Không ngờ bà chị nhà quê ăn mặc cũng không quê lắm.” Nói rồi nó nhìn tôi cười chế giễu, Chậc chậc, có mấy người cứ nghĩ là vào được thành phố làm
tình nhân của người ta, cho rằng khoác quần áo đẹp lên người là có thể
đổi đời, nghĩ mình đã trở thành người thành phố rồi.”
Cô giáo kia nghe rõ từng từ, nhưng ra vẻ như chẳng nghe thấy gì. Hai vị phụ huynh kia cũng có thái độ dung túng như thế.
Mặt A Long tỏ vẻ vô cùng tức giận và nhục nhã, tôi cũng giận run lên.
“Cô giáo Vương, A Long bị thương đến mức này, thậm chí trên quần áo còn có
vết chân giẫm đạp, còn người được cho là bị hại kia lại chẳng hề hấn gì, chúng tôi tạm thời chưa tính đến sự tình thực chất như thế nào, nhưng
là một giáo viên, lẽ nào cô không lo nghĩ đến sức khỏe của sinh viên
sao? Tối thiểu cũng phải đưa A Long đi xử lý vết thương, nếu không lỡ
thằng nhóc này bị làm sao, tôi xin hỏi, cô có chịu trách nhiệm được
không?”
Cô giáo Vương nghe qua lời tôi cũng có chút khó xử: “Chuyện này là do A Long gây ra trước. Bây giờ tôi gọi người đi tìm y tá.”
“Tôi hiểu em trai tôi, nó không thể vô duyên vô cớ mà gây sự, hiện tại tình
hình trước mặt, rõ ràng đối phương cố tình gây thương tích. Các cô muốn
chứng minh mọi chuyện là do A Long, vậy trừ phi dùng camera giám sát để
chứng minh.”
“Trong trường không có camera giám sát, mà Trương
Đằng Long cũng thừa nhận là do bản thân gây sự đánh bạn trong ‘Bản tường trình’ rồi.” Tôi vừa nói hết thì cha mẹ đối phương liền lấy ra tờ giấy, “chính là viết lúc nãy có cả cô giáo ở đây nữa, cô hỏi em trai cô xem
có phải đây là nét chữ của nó không.”
“Là do các người lừa tôi,
nói chỉ cần tôi thừa nhận thì mọi chuyện coi như xong, trường cũng sẽ
không truy cứu thêm nữa nên tôi mới viết!” A Long như một con thú gặp
nạn, tức giận mà không cách gì giúp mình, “Hơn nữa tôi cũng không hề vô
cớ gây sự! Là do anh ta vô lễ với một nữ sinh, động tay động chân với
người ta, nữ sinh đó kêu cứu nên tôi mới đến ngăn chặn anh ta, anh ta
liền tìm người đánh tôi.”
“Ha, còn làm bộ anh hùng cứu mỹ nhân?
Vậy có bản lĩnh thì gọi đứa con gái được mày cứu ra đây đi, vừa rồi
không phải cũng đến hỏi cô ta rồi sao? Cô ta cũng thừa nhận, chẳng có
chuyện ai vô lễ gì cả, cô ta cũng không biết mày là ai!” Cậu thanh niên
kia dùng vẻ mặt nhạo báng, “Mày nghĩ mày là ai chứ?”
A Long nhìn
tôi: “Chị, em cũng không biết tại sao cô ấy không thừa nhận, những điều
em nói rõ ràng đều là thật.” Ánh mắt nó đầy đau thương và bối rối.
Nhìn khuôn mặt bị thương đến biến dạng của A Long, trong lòng tôi cực kỳ khó chịu. bản thân tôi thật nhỏ bé, chẳng có cách gì bảo vệ em trai mình,
tôi không có cách nào giải thích với nó tại sao đúng sai thật giả trong
thế giới này lại bị bóp méo như vậy.
“Hơn nữa, đừng thấy con
chúng tôi không bị thương bên ngoài, trong lúc xô xát, Trương Đằng Long
còn đạp trúng chỗ đó của con trai tôi, vị trí đó rất nhạy cảm, thằng bé
cứ than đau suốt từ nãy, chỉ mong không để lại di chứng ảnh hưởng để
việc cưới vợ sinh con về sau! Con trai chúng tôi chỉ là phản kháng tự vệ nên mới đánh Trương Đằng Long, còn Trương Đằng Long, tuổi nhỏ lại có
tâm ác, muốn khiến con chúng tôi tuyệt tử tuyệt tôn hay sao?”
“Vậy hai vị định giải quyết chuyện này thế nào?”
Tôi vừa định lên tiếng thì A Thành nhẹ nhằng ngăn tôi, thấp giọng nói: “Trương Thái Phụng, đừng sợ, có anh ở đây.”
Nhưng vừa xoay người nhìn cha mẹ đối phương, anh ta lại như biến thành một con người khác, lạnh lùng mà sắc bén.
“Anh là ai? Nói năng có biết trước sau không vậy?” Hai người đối diện nhìn A Thành một lượt từ đầu đến chân, đánh giá không ra lai lịch của anh ta.
“Trương Đằng Long gọi tôi là anh.”
Cặp vợ chồng trước mặt liền thì thầm gì đó.
“Chuyện này chỉ có hai cách giải quyết. Tôi cho các vị lựa chọn.” A Thành cười
cười, “Cách thứ nhất là công khai. Đầu tiên chúng tôi không thừa nhận
những thứ này do chúng tôi viết, các vị muốn đến tòa án khởi kiện thì
trước tiên phải xin giám định bút tích này, mất khoảng hai tháng thì
phải. Sau đó cứ cho là giám định được đây chính xác là bút tích của A
Long, muốn được bồi thường thì các vị còn phải đi kiểm tra thương tích.
Khi đó con trai của các vị có lẽ sẽ phải nhiều lần đến bệnh viện, cởi
quần áo để cho bác sĩ y tá kiểm tra, quá trình này cũng cần từ một đến
hai tháng. Trong thời gian đó chúng tôi kiên quyết khẳng định những dòng này là do A Long bị ép mà viết ra, cũng có thể kiện ngược lại, yêu cầu
các vị chi trả phí điều trị vết thương cho A Long. Nếu giám định ra kết
quả con trai của các vị hoàn toàn khỏe mạnh, chân tướng sự thật đã rõ,
tôi tin là quan tòa sẽ biết phải phán xét như thế nào, nếu con trai các
vị bất hạnh, thực sự có vấn đề, chúng tôi sẽ đền tiền, nhưng các vị cũng biết, chuyện ngồi lê đôi mách ở trường học không ít, con trai các vị
không may bị A Long đá trúng, chuyện này chúng tôi sẽ giữ kín hay tiết
lộ ra đây.”
A Thành nhún vai: “Trẻ con mà, nói chuyện thường
không kiêng kỵ, về sau lời đồn con trai các vị bất lực sẽ theo nó suốt
cuộc đời, có thể còn trở thành bóng đen tâm lý của nó. Đáng tiếc, tình
trạng này không được bồi thường tổn thất về tinh thần. À, giúp các vị
tổng kết một chút nhé, chính là, nếu công khai, quá trình giám định tốn
hai ba tháng, sau khi thành lập án, việc thẩm định ít nhất cũng cần ba
tháng, hơn nữa nếu kết quả không thỏa đáng, chúng tôi sẽ kiện lại, chờ
khi có phán quyết, cho dù các vị nhận được tiền thì cũng hơn nửa năm sau rồi. Các vị đồng ý thì chúng tôi sẽ theo, đoàn luật sư của tôi cũng khá rảnh rỗi.”
Anh ta đổi sang phong cách “Nhị Thiếu”. Đó mới chính là bản tính của anh ta, thong dong tử tốn.
Cha mẹ phía đối phương không ngờ A Thành lại ăn nói sắc bén đến vậy, họ giận dữ nhìn anh ta, cuối cùng vẫn là người mẹ mở miệng.
Chúng tôi chưa từng nói sẽ công khai chuyện này, con cái quậy phá, chúng tôi
cũng chẳng thời gian đâu, hơn nữa nếu thực sự phải lên tòa, thì đối với
Trương Đằng Long cũng chẳng tốt đẹp gì, nên suy nghĩ cho con trẻ hai
bên, xử kín thì hơn.
A Thành gật đầu: “Đúng, xử kín, vậy tôi cho các vị phương án thứ hai.”
Anh ta tiến lên vài bước: “Chuyện này rõ ràng là một người thường cũng nhận ra ai bị ai lừa, các vị rõ ràng là vu khống cho người khác, vì thấy A
Long nhà chúng tôi không phải người thành phố, gia cảnh bình thường,
không địa vị không chỗ dựa, cho nên muốn lấy mạnh hiếp yếu, đúng không.
Nếu các vị đã không nói đạo lý, tôi cũng không cần dùng đạo lý với các
vị nữa.”
“Các vị cũng không cần đoán tôi có bao nhiêu tiền, các
vị có thể lấy được của tôi bao nhiêu chứ. Các vị cứ ra một cái giá, bao
nhiêu tiền?”, anh ta cười cười, tay rút ra tập chi phiếu, “Tối viết ngay cho các vị.”
“Các vị cũng không cần vội vàng, cứ từ từ suy nghĩ, bởi vì lần này đưa cho các vị bao nhiêu tiền, lần sau lỡ như con trai
các vị xảy ra xung đột với A Long nhà chúng tôi, phần dưới bị đá trúng
gì gì đó, thì cũng bồi thường một giá này thôi.”
Không những ba người đối diện mà đến cả tôi và A Long đều bị khí thế và sự thẳng thừng của A Thành dọa một trận.
Nếu đem lời anh ta dịch lại thì sẽ có nghĩa là: “Lần này đánh người nếu đến năm vạn, vậy anh đây đền cho cậu hai mươi vạn thì sẽ đánh thêm bốn lần. Anh đây ngoài tiền ra chẳng có gì khác nữa.”
“Anh là ai? Muốn ở
đây hù dọa chúng tôi hả?!” Người bố phía đối phương cuối cùng không nhịn được đã mở miệng, ông ta đứng thẳng người, dường như muốn ngụy tạo chút khí thế.
A Thành nhìn ông ta: “Ông Hứa, ông cũng thuộc kiểu quý
nhân mau quên chuyện nhỉ, không lâu trước đây cháu gái ông là Hứa Nhu đá bị thương một con ngựa thuần chủng, tôi nghe trợ lý nói, ông nhận ủy
thác của người nhà Hứa Nhu, mua mười phần quà cùng thái độ nhẫn nhịn
muốn giao cho trợ ký đưa vào cho tôi, nhưng đã phải đứng ngoài cửa chờ
cả ngày trời nhỉ.”
“Là cậu?!”, “Ông Hứa” kinh ngạc thốt lên, ông ta vừa rồi còn giương nanh múa vuốt, giờ lại rụt rè.
“Xin lỗi, chuyện này là hiểu nhầm thôi, con trẻ gây gổ qua lại ấy mà, giờ
nếu đôi bên đều đã hiểu nhau, vậy chuyện này dừng ở đây đi.”
“Sao có thể bỏ qua dễ dàng như thế, con người tôi đây chính là làm việc phải đến nơi đến chốn. Thứ nhất, con trai các vị phải viết một bức thư xin
lỗi chân thành, công khai đăng trên báo tường, đây là để tạ lỗi với A
Long; thứ hai, vừa rồi cô giáo Vương cũng nghe đấy, con trai các vị làm
nhục chị hai của A Long, cũng chính là thiên kim nhà họ Văn, theo quy
định của nhà trường, đối với những hành vin như vậy phải có cách xử ý
thế nào? Thứ ba, A Long nhà chúng tôi vừa bị thương vừa hoảng sợ, các vị phải bồi thường, ông nói có đúng không?”
“Đúng đúng, anh nói rất đúng, chúng tôi nhất định sẽ làm hết.”
Về sau chuyện này đã kết thúc như thế đấy, không những đối với thằng nhóc
sống ngoài vòng pháp luật kia, mà cô giáo Vương cũng ngớ người, tôi và A Long cũng thộn ra.
A Thành kéo hai người chúng tôi lại:
“Trương Thái Phụng, đừng ngây ra đó nữa, đi thôi.”
“A Long… vết thương của A Long còn cần phải xử lý, nhân viên y tế chưa đến nữa…”
A Thành vừa kéo tôi, thêm cả A Long: “Ầy, em không nghe nói à, về chất
lượng của phòng y tế trường đại học ấy? Đi thôi, lái xe đưa A Long đi xử lý vết thương.” Nói xong anh ta vung vẩy chìa khóa chiếc Ferrari trên
tay.
Lúc này A Long chỉ chăm chăm nhìn A Thành vừa mở miệng cười
với tôi: “Chị, em xin lỗi, xảy ra chuyện này, em sợ liên lụy đến chị,
khiến chị mất mặt trước cha mẹ, cho nên, cho nên mới nghĩ đến việc gọi
anh Thành.”
“Nhưng, gọi anh Thành quả không sai nhỉ! Anh Thành,
anh học luật à? Anh Thành, vừa rồi anh thật sự lợi hại, chị nói anh là
người lao động chân tay, nhưng em thấy anh thực là nhân tài mạnh cả thể
chất lẫn trí lực đó! Anh Thành, rốt cuộc anh đang làm loại công việc
chân tay nào? Như vậy có phải là quá lãng phí không?”
A Thành nghe đến đoạn người lao động chân tay liền nhìn qua tôi, nhíu mày nhanh đến mức như không có.
Tôi hắng giọng: “Anh Thành của em đang làm việc gì, chi tiết em không cần
quan tâm, tóm lại lần này, em phải học tập những gì anh Thành vừa phát
huy ban nãy, người tốt bị lừa gạt về sau không được sợ những chuyện đó,
cứ ưỡn ngực ngẩng đầu mà tranh luận. Sợ gì chứ, em còn có chị ở đây! Hơn nữa, trong cuộc sống này, phải nhớ, con người cần biết ứng biến, đừng
quá thụ động, lúc cần thiết nhất định phải tự bảo vệ mình, đừng chính
trực một cách mù quáng.”
A Long lớn tiếng đáp “vâng”: “Đúng! Chị
hai nói đúng lắm! Vừa nãy tập chi phiếu đó tuy chỉ là đồ giả, nhưng cách anh Thành lấy ra viết thật có khí thế! Về sau em cũng phải tự tin hơn
mới được.”
Thằng bé A Long này đúng là lành vết thương thì quên
cơn đau, lời của tôi rõ ràng là chú trọng vào việc nghĩa khí cứu người,
nó lại hiểu sai ý, cũng không thèm quan tâm ánh mắt tôi nhìn nó thế nào, say sưa nói: “Mà em cũng phải học cách ứng biến nữa! Em muốn giống như
anh Thành, làm người luôn có sự chuẩn bị! Về sau trong người phải luôn
đem theo chi phiếu giả, còn phải mua thêm chum chìa khóa Ferrari giả nữa mới được!”
Khuôn mặt sưng của nó nở nụ cười trong sáng: “Chị,
mấy ngày trước em học được từ bạn học trong ký túc rất nhiều điều hay,
bây giờ em đã biết thêm nhiều loại xe sang nữa rồi. Nhưng Ferrari em lại không thích lắm, đặc biệt là loại màu đỏ, em cảm thấy quá phô trương
rồi, hơi sáo rỗng. Em thích xe Lamboghini, về sau em sẽ mau chìa khóa
giả của xe Lamboghini!”
“…”
Tôi không biết phải giải thích thế nào cả, chỉ đành im lặng suốt quãng đường đi, đưa em trai đến chỗ
chiếc Ferrari đỏ “quá phô trương” của A Thành.