Cuối cùng tôi vẫn cắn răng trả A Thành học phí mười tiết học, nhưng chưa đợi được đến thứ 2 lên lớp thì A Lâm gọi điện đến rủ rê.
“Văn Học,
tối nay tới mời khách, địa điểm là phòng 304 Lạc Xuyên Viên, nhanh chân
đến đây đi, có khách quý. Nhớ nhé, cậu nhất định phải đến, chờ cậu đấy!”
Tôi nhận lời cậu ấy.
Có điều kẹt xe ở thành phố ngày cuối tuần vô cùng đáng sợ. A Lâm đã đến từ lâu, ngồi bên trái cô là một người đàn ông trẻ tuổi, anh ta đang vui vẻ trò chuyện với người kia, mãi đến khi nhân viên phục vụ chào tôi, anh
ta mới quay sang nhìn tôi.
“Đây là bạn học của em – Văn Học, cô
ấy cũng không biết đánh đàn như em nhưng lại rất yêu âm nhạc, đêm nhạc
cổ điển vừa rồi cô ấy cũng có thiệp mời tham dự đấy.” Cô ấy nở nụ cười
nũng nịu, sau đó giới thiệu tôi với người đàn ông kia. Tôi thật không
biết cô nàng A Lâm chuyên kiện cáo hàng xóm đánh đàn gây ồn từ lúc nào
đã nảy sinh tình yêu sâu đậm với dương cầm rồi, thật khó tin.
Cũng may người đàn ông phong độ kia chỉ mỉm cười nhìn tôi gật đầu, coi như
chào hỏi. Anh ta vô cùng lịch sự dù không mấy nhiệt tình. So với A Thành thì hoàn toàn khác biệt, nếu A Thành là phong cách Rococo, thì anh ta
mang vẻ đẹp châu Âu đơn giản, sang trọng.
Tôi đưa mắt nhìn qua,
anh ta nhạy cảm phát hiện và đáp trả tôi bằng ánh nhìn thẳng thắn, đôi
mắt sâu hút, khiến tôi không được thoải mái liền quay đầu đi.
“Ầy, đúng rồi, nhắc tới đêm nhạc hôm đó, Văn Học, nhất định rất tuyệt vời đúng không?”
Ăn cơm được nửa chừng A Lâm lại đề cập đến chủ đề dương cầm, người đàn ông kia cũng ngẩng đầu hưởng ứng.
Tôi không quen bị chú ý kiểu như vậy nên trả lời đại khái.
“Đúng là rất tuyệt.”
A Lâm mỉm cười, người đàn ông kia cũng lộ ra ý cười.
Tôi vốn định chỉ dùng một câu để tóm lược, dù gì hôm ấy rốt cuộc tôi cũng
chẳng được vào xem Marvel biểu diễn, nhưng trong tình thế hiện tại, A
Lâm nhất định đang mong chờ tôi diễn hình tượng tôn sùng âm nhạc còn
người đàn ông kế bên có lẽ cũng là fan của Marvel.
Thế là đối
diện với hai khuôn mặt chờ mong ấy, tôi chỉ còn cách khua môi múa mép:
“Nói thế nào nhỉ, mà biểu diễn của Marvel quả thực rất tuyệt vời, hôm
đó, anh ấy đàn không ít bản của Bach, dường như anh ấy sinh ra là để trở thành nghệ sĩ dương cầm. Có lẽ đằng sau vẻ ngoài trầm lặng của Marvel
ắt hẳn là một tâm hồn sâu sắc, cho nên những khúc nhạc anh ấy đàn mới có sức truyền cảm mạnh mẽ như vậy.”
Màn độc thoại của tôi khiến A
Lâm gật đầu liên tục, cảm tưởng như tôi vừa giúp cô ấy có thêm thể diện
vậy, đôi má ửng hồng quay sang nhìn người đàn ông kia, cất giọng cảm
thán: “Thì ra là một người đa cảm đấy, em thích nhất những nghệ sĩ như
thế.”
Người đàn ông kia mân mê ly rượu, bàn tay run lên khẽ khàng đến mức tôi cũng chẳng biết mình có nhìn lầm không nữa.
Đám bạn của A Lâm lại gọi điện đến, cô nàng nhỏ nhẹ: “Xin thất lễ, em phải
nghe điện thoại”, sau đó mới xoay hông bước đi, trong phòng chỉ còn lại
tôi và người đàn ông kia. Tôi biết tôi bị A Lâm kéo đến đây để làm nền
mà thôi, nên không khí lúc này có chút khó xử.
Tôi hắng giọng phá tan bầu không khí này: “Ừm, chào anh, em là Văn Học, vẫn chưa được biết tên anh?”
Người đàn ông nọ nhìn tôi khẽ cười.
“Đúng là một cái tên hay, tài năng văn chương cũng không tồi, có thể mô tả
một đêm nhạc chẳng khác nào di sản văn học.” Sau đó anh ta nhấc ly rượu
uống một ngụm, “Đáng tiếc, hôm đó tôi lại chẳng hề đàn bản nào của Bach, tôi cũng không biết hóa ra mình lại là một người đa cảm, trầm lặng.”
Mặt tôi tái xanh đỏ, tôi không thốt nên lời nào, vừa lúc ấy A Lâm đã trở
lại. Cô ấy thấy tôi trợn mắt nhìn người đàn ông đối diện trong im lặng
liền nhanh chóng đổi không khí.
“Hey, đừng để ý, Văn Học lúc
thường rất vui vẻ, chỉ là gặp thần tượng của mình thì sẽ trở nên căng
thẳng, cô ấy giống em, đều là fan của anh đó. Phải rồi, Văn Học, hôm nay được gặp thần tượng nên vui lắm phải không?”
Người đàn ông trẻ
tuổi đó, không, Marvel trong truyền thuyết đang nhìn tôi và A Lâm với vẻ hứng thú, A Lâm vẫn đang thao thao bất tuyệt về tình yêu của chúng tôi
đối với âm nhạc cổ điển. Tôi muốn ra hiệu cho A Lâm dừng lại, nhưng bất
chấp tôi chớp mắt bao nhiêu lần, cô ấy vẫn trước sau như một, chủ đề
dương cầm đã nâng lên thành sự hòa hợp và xung đột giữa hai trường phái
cổ điển và hiện đại.
“Phải rồi Marvel, anh định về nước nghỉ ngơi vài tháng đúng không, vậy em và Văn Học có phải sẽ thường xuyên được
nghe anh đàn không?” A Lâm nói đến đây liền xoay đầu lại nhìn tôi, “Văn
Học, cậu rất mong đợi phải không?”
Tôi đón ánh mắt cười như không cười của Marvel, mất mặt đến mức giọng nói cũng run lên: “Mong mong…mong đợi.”
A Lâm không chút nghi ngờ, cô cùng phấn khích vỗ vai tôi: “Marvel, anh xem này, Văn Học phấn khởi đến mức cà lăm luôn rồi!”
Cuối cùng tôi cũng vững tâm hoàn thành bữa cơm này.
“Văn Học, hôm nay mặt mũi của tớ đều nhờ cậu cả, ngụy trang đến là trầm tĩnh dịu dàng, cậu quả là bạn tốt của tớ!” Sau khi tạm biệt Marvel, A Lâm và tôi trở về nhà, cô ấy hí hửng, “Tối nay không được nói chắc ức chế lắm
rồi hả? Tớ quyết định sinh nhật năm nay sẽ tặng cậu một chiếc ví Gucci
bản giới hạn, tớ phải nhờ tay trong giúp đỡ mới có được đấy.”
Tôi lập tức phấn chấn, tâm trạng u ám khó xử lúc nãy trong chốc lát đã biến mất, đang định quay đầu cảm tạ thì nghe A Lâm nói tiếp.
“Đương
nhiên tiền đề sẽ là trước sinh nhật cậu, tớ và Marvel đã thuận lợi qua
lại rồi.” Sau đó cô ấy vui vẻ cười, “nghe nói anh ấy thích mẫu phụ nữ
thanh nhã, theo tình hình hôm nay, tớ nghĩ tiền đồ sẽ xán lạn thôi,
chiếc ví kia tặng cậu không uổng phí rồi.”
Tôi thở dài não nề, chiếc ví mơ ước kia có vẻ xa vời rồi đây.
Mãi đến thứ hai, A Thành sáng sớm tinh mơ đã đến gõ cửa, bây giờ tôi mới nhận ra, ngày học đàn đến rồi.
“Cái gì? Cô còn chưa mua đàn ư? Sao cô không cho tôi biết sớm! Giờ dịch vụ
đã đến tận cửa rồi, cô muốn tôi về hả? Tiền? Trả tiền bồi thường tự tôn
cho tôi đi chứ?” không ngoài dự đoán, khi phát hiện tôi quên mua đàn,
anh ta liền như quả cầu tuyết càng lăn càng to, thế nhưng trong phút
chốc đột nhiên trở nên trầm lặng, “Thôi vậy, hôm nay tôi dạy cô nhạc lý
và năm cung bậc trước.”
Tóm lại, anh ta không chịu cứ thế quay về.
“Vì muốn đến đây sớm mà tôi còn chưa ăn sáng đấy.” Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt uất ức.
Thôi kệ, nếu giờ này A Thành quay về thế nào cũng bị đồng nghiệp chê cười là bị “trả hàng”, như vậy sẽ ảnh hưởng không ít đến tiếng tăm của anh ta.
“Ôi, hôm nay tôi còn phải viết luận văn, bữa sau học được không? Anh không
muốn về cũng không sao, iPad này cho anh mượn, ngồi đó chơi game đi.”
Tôi chiên hai quả trứng, nấu thêm ít cháo, ăn xong liền chỉ vào sofa,
“Anh trật tự nhé, tôi phải làm việc.”
A Thành lẩm bẩm câu gì đó
nhưng vẫn đưa tay nhận lấy sau đó yên lặng tìm chỗ ngồi, tôi mở cửa sổ,
ánh nắng chiếu xuống nơi anh ta đang ngồi. Thật sự rất yên tĩnh, tôi mất cả giờ đồng hồ để giải quyết bài luận văn, thậm chí quên mất sự tồn tại của một người khác trong phòng.
Nhìn anh ta, đột nhiên tôi cảm
thấy trái tim mình nảy lên, khoảnh khắc ấy dường như có ai đó giúp tôi
mở tung một cánh cửa, một thứ cảm xúc nhẹ ngàng như cành liễu rủ, xuất
hiện chỉ trong thoáng chốc.
Tôi gấp gáp gõ chứ, ý văn như dòng
suối nhỏ, tiểu thuyết đứt mạch nửa tháng nay đột nhiên được tôi tiếp tục một cách trôi chảy. Tôi mượn hình tượng A Thành để xây dựng một nhân
vật mới, hóa giải được nút thắt. Tôi đăng năm ngàn chữ vừa đánh máy lên
mạnh, quay đầu nhìn A Thành, anh ta đang đứng trước tủ sách của tôi,
dáng vẻ hiếu kỳ rút ra một quyển sau đó lại trở về sofa lật ra xem.
Tôi đứng dậy lười biếng vươn mình, sau đó refresh giao diện, quả nhiên chương mới đã nhận được phản hồi tốt đẹp từ bạn đọc.
Tôi đắc ý nhấm nháp từng dòng bình luận, cảm giác tự tin dâng lên trong
lòng. Bút danh của tôi là ‘Bạch Đinh’, tác giả văn học mạng đang được ưa chuộng, số sách phát hành cũng đã hơn 45 cuốn rồi.
“Bạch Đinh?
Là Bạch Đinh ư? Tại sao lại thiếu hiểu biết như vậy?” Khi tôi đang đắm
chìm trong niềm tự hào riêng, một giọng điệu khó chịu cất lên phá vỡ tâm trạng tốt đẹp của tôi.
“Tôi không hiểu lắm, nam chính không kịp
đến mừng sinh nhật nữ chính ở Anh, bởi vì trễ máy bay, từ đó tạo ra hiểu lầm, nhưng nếu anh ta giàu có, tại sao không ngồi phi cơ riêng? Còn nữ
chính, không phải theo học trường quý tộc sao, thương lượng chỗ đáp máy
bay là được rồi! Anh này chắc chắn là cố ý không đến rồi!”
Tôi cầm cốc nước lạnh bên cạnh uống một hơi.
“A, ở đây nữa, tác giả này viết, nam chính một tháng sẽ dùng máy bay chở
siêu xe đến nơi sản xuất để bảo dưỡng, tại sao anh ta không tự mở một
xưởng sửa chữa xe riêng, tìm mấy người thợ của Đức đến bảo dưỡng cho anh ta? Động đến lại vận chuyển bằng máy bay, chẳng phải rất mất công và
lãng phí!”
Cuối cùng tôi không thể nhịn được nữa.
“Bạch
Đinh hiện nay đang là tác giả tiểu thuyết ngôn tình hot nhất, hơn nữa
nghe nói đó còn là một nữ tác giả xinh đẹp, giàu có, fan gọi cô ấy là nữ thần Bạch Đinh. Nhà cô ta rất giàu đấy, anh biết không hả? Có tiền cũng phải căn cứ trên điều kiện thực tế, làm sao có thể vì muốn bảo dưỡng xe mà tự mở luôn xưởng? Cách nghĩ đó của anh quá khoa trương, còn Bạch
Đinh là căn cứ vào hiện thực cuộc sống của cô ấy để sáng tác, cách viết
như thế là khá chân thực và khiêm tốn rồi, đó cũng là lý do cô ấy được
nhiều người yêu mến, tán dương như vậy.”
Đáng tiếc A Thành chẳng
hiểu những điều tôi vừa nói. Còn tôi, dưới sự hối thúc của anh ta cũng
đã mua đàn piano, chỉ chờ cuối tuần anh ta đến dạy mà thôi.
Tháng năm là thời điểm giao mùa, tôi lại bắt đầu bận rộn ứng phó với mấy
chuyện linh tinh. Ngoài lên lớp, thời gian còn lại tôi đều dùng vào việc tụ tập, hẹn hò. Chúng tôi có truyền thống, cứ đến tháng năm, mỗi cô gái sẽ luân phiên tổ chức một buổi trà chiều hoặc một buổi tiệc, ý nghĩa
của việc gặp gỡ bạn bè cũ lại không đóng vai trò cốt lõi, nói chính xác
hơn thì đó là buổi khoe khoang phô diễn mỗi năm tổ chức một lần, các cô
gái đều âm thầm đua tranh, địa điểm nào lớn hơn, tiệc của ai đông người
tham dự hơn, hoạt động nào sôi nổi hơn.
“Nghe nói trai đẹp trong
tiệc của Ngô Tuyết Ni lần này là mời từ Pháp về, nhưng mà rõ ràng tớ là
người liên hệ trước, tớ định mặt đối ngoại phương Tây sẽ để anh ta phụ
trách, cuối cùng lại bị cô ta khoét chân tường.” A Lâm miệng ngồm ngoàm
nhai bánh, mắt trừng trừng liếc Ngô Tuyết Ni đang tung tăng giữa sân
khấu, “Hứ, đắc ý cái gì, đợi mà xem, tiệc lần này của tớ sẽ thuần chất
Nhật Bản, từ thức ăn, cách bài trí hay phục trang của người tham dự cũng sẽ mang phong cách Nhật Bản.”
Bị hớt tay trên quả thật khiến A Lâm tức giận khôn nguôi.
Tối nay là buổi tiệc do Ngô Tuyết Ni tổ chức, mấy năm nay nhà cô ta đầu cơ
đất đai, trúng lớn, do vậy tiệc cô ta tổ chức cực kỳ phô trương tại một
căn biệt thự mới thuê ở ngoại thành, bên trong trang trí theo phong cách hoàng gia Pháp, khách khứa đến dự cũng phải mặc các trang phục Gothic
thời Trung Cổ Châu Âu.
Chiếc đèn pha lê bên trên có hơi chói mắt, hơn nữa tôi còn cảm thấy bộ lễ phục tôi đang mặc bó chặt đến mức khiến
tôi nghẹt thở, A Lâm vẫn đứng bên cạnh, tay phe phẩy chiếc quạt lông vũ, miệng rủa thầm Ngô Tuyết Ni, tôi xoay người nhìn một lượt khắp gian
phòng, cốc rượu ngổn ngang, chén dĩa lộn xộn, mọi người cười nói, cố
gắng thể hiện sự toàn tâm toàn ý của mình với chủ nhân bữa tiệc.
Cái gì gọi là ý nghĩa của đời người? Tham gia mấy buổi tiệc xa hoa này ư?
Khoác lên người quần áo đẹp đẽ? Hay là vâng lời cha mẹ, sống cuộc sống
họ mong muốn? Quen biết người cần quen biết?
Những năm gần đây
tôi đều nuôi ý định kết thân nhiều hơn với những người quyền quý, dường
như hộp đựng danh thiếp của càng ngày càng đầy lên mới khiến tôi cảm
thấy sự tồn tại của mình là sự thật, nhưng chỉ cần mở danh bạ điện thoại ra, tôi liền phát hiện những người có thể trò chuyện lại chẳng được là
bao.
Cảm giác nghẹt thở càng lúc càng khiến tôi khó chịu, đã vậy
còn uống nhiều rượu khiến cơ thể càng nóng hơn. Tôi tạm biệt A Lâm rồi
nhanh chóng rời khỏi bữa tiệc.
Những biệt thự ở khu này đều là
những người giàu có mua, thỉnh thoảng mới ghé nghỉ chơi, do vậy đa số
đều để trống, tối đến, ngoài đèn đường chẳng có bóng người nào qua lại.
Một tay kéo váy, một mình đi trên đường, không khí ngoài trời cuối cùng
cũng khiến tôi dịu lại, ngoái đầu nhìn về phía bữa tiệc xa hoa, nơi ấy
rõ ràng là cuộc sống của tôi, nhưng không hiểu dao tôi luôn cảm thấy xa
lạ.
Tôi thơ thẩn bước đi rất lâu, cuối cùng nhìn thấy tòa biệt
thự thứ hai trên con đường này, có vẻ đã lâu không có người sống ở đây,
căn biệt thự ba tầng phong cách Châu Âu này cũng chẳng sáng đèn, hoa
viên không ai chăm sóc, những dây tường vi dại trườn đi khắp nơi, tôi
đứng trên khung sắt của hoa viên, khu vườn rất rộng, còn có một chiếc
hồ, tượng điêu khắc đẹp mắt, nước rất trong, mặt nước đêm thật tĩnh
lặng. Không nghĩ nhiều, tôi nhấc váy bước qua song sắt chui vào trong,
đi về phía hồ nước, cởi bỏ mớ váy áo và thắt lưng khiến người ta nghẹt
thở.
Như thế được giải thoát, tôi bước vào hồ nước, nước hơi lạnh nhưng lại vừa đủ xoa dịu tâm trạng chán nản trước đó của tôi. Cảm giác
này thật tuyệt, trong đêm tối, trong làn gió mơn man, không có những
tiếng cười nói ồn ào, chỉ mình tôi bơi lội, tĩnh lặng bình yên, khiến
tôi càng phóng túng.
Tôi bơi qua bơi lại trong hồ, bỏ quên thời gian và không gian sau lưng.
Mãi đến khi ngoi lên khỏi mặt hồ, bờ hồ trước mắt đã xuất hiện một đôi
chân, đôi dép lê để lộ ta móng chân sạch sẽ được chăm sóc cẩn thận, là
chân của một người đàn ông.
“Tiểu thư, bơi trong hồ nhà tôi chắc
vui lắm nhỉ? Có điều, tôi không thích chung hồ với người khác, tình hình này thì nước trong hồ sẽ phải thay đổi, phiền phức thật đấy!”
Không biết có phải tai tôi bị nước vào hay không, rồi cô nhanh quá đấy, tôi
chưa kịp chuẩn bị tâm lý thì cô đã cởi, cô phải biết cách khêu gợi một
chút, ví như, cởi được phân nửa thì dừng lại một lát.
“An im được rồi đấy.” Tôi đã ổn định tinh thần, chẳng muốn so đo với người làm nghề đặc biệt này, chỉ trừng mắt với anh ta, “Anh không cần diễn nữa, tôi
thấy nếu người trong hồ không phải là tôi mà là một người anh quen biết, liệu anh có còn bình thản mà đứng trên lầu nữa hay không.” Nói rồi tôi
vỗ vai anh ta.
A Thành lẩm bẩm một câu, lại ngẩng đầu hỏi, “Sao cô lại ở đây?”
Tôi không đáp, chiếc thắt lưng phong cách Gothic đó tôi chẳng muốn đeo lại vào người, lúc này lên bờ rồi mới thấy hơi lạnh.
“Trong biệt thự ngoài anh ra còn ai không? Tôi có thể vào sấy tóc không?”
“Trông tôi giống loại người đó sao?” anh ta bất mãn nhìn tôi. “Tôi cho cô qua
đêm ở đây là vì lòng tốt của tôi mà thôi, chưa kể tôi như vậy là đang
bất chấp danh tiếng của mình, cô còn so đo gì chứ!”
Tôi còn chưa
kịp phản pháo gì, anh ta liền tiếp tục: “Tôi đưa cô vào nhà thay đồ sấy
tóc, quấn cái khăn ướt nhẹp đó thật chẳng ra sao.”
Quả đúng là
biệt thự cao cấp, A Thành phải nhập mật mã mới mở được cửa phòng lầu ba, tiếp đó, anh ta đưa tôi đến một phòng thay quần áo rộng rãi, bên trong
là quần áo, thắt lưng, giày dép, mắt kính, đồng hồ, sắp xếp theo nhãn
hiệu nổi tiếng của nhiều nước.
“Không…không có quần áo của nữ sao?”
Anh ta thuần thục chọn ra một bộ đưa cho tôi: “Không, ở đây chỉ có quần áo nam thôi.”
Tôi nhận lấy, đến cả mác còn chưa cắt, không nhịn được mà cảm thán: “Khách
hàng của cậu có thích phụ nữ không? Có thể nghĩ đến chuyện bao nuôi tôi
không?”
Tôi vốn định trêu đùa một chút, không ngờ A Thành lại đột nhiên trở nên nghiêm túc.
“Cô không phải là sinh viên đại học sao? Chăm chỉ học hành đi.” Có lẽ điều
này gợi nhớ ký ức buồn của anh ta, “Dường như tôi, trong ba an hem, tôi
là đứa học hành không chuyên tâm nhất, cho nên người theo cái nghề này
bây giờ, cũng chỉ có mình tôi thôi.”
Tôi thực lòng muốn an ủi anh ta một chút, nhưng khi tôi thay quần áo, tóc cũng sấy khô bước ra
ngoài, tâm tình anh ta cũng cởi mở hơn.
“Đánh bida với tôi đi.”
“Tôi không biết đánh.” Tô lắc đầu, “tôi không hiểu tại sao người ta lại mê đánh bida đến vậy?”
A Thành vừa nghe tôi nói, vẻ mặt trở nên thất vọng, nhưng vẫn tỏ ý tán
thành: “Đúng vậy, nhưng khi đánh cùng một phụ nữ thì không tồi chút nào, đó là cách lý tưởng để kiểm vòng một của họ.” Anh ta liếc tôi một cái,
“Cô hiểu phải không?”
“Anh đứng đắn một chút được không?”
Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt vô tội: “Cuộc sống chính là như vậy, bất kể
mục tiêu ban đầu của cô là gì, chỉ cần trong quá trình theo đuổi, cô học được thêm vài kỹ năng là được.”
“Vậy anh tự đi rèn luyện kỹ năng tiếp đi, tôi đi ngủ đây.” Tôi ngáp dài một hơi, quay lưng bỏ lên lầu.
Một điều hết sức kỳ lạ là, tôi chưa từng thấy A Thành phản cảm, ngay cả khi anh ta nói những câu bông đùa, tính đến giờ thì anh ta chưa từng làm
chuyện gì quá đáng. Có lẽ đó cũng là lý do anh ta được nhiều người yêu
mến, chào đón như vậy.
Tôi đem ý nghĩ đó mơ màng đi vào giấc ngủ, sáng hôm sau lại bị mùi thơm của đồ ăn đánh thức. Chờ lúc tôi rửa mặt
mũi xuống lầu, anh ta đã ngồi bên bàn ăn, tư thế nho nhã phết bơ lên
bánh mì.
“Mới nướng hôm nay đấy.” Anh ta nhìn tôi nói, “sữa chua
và mứt quả cũng là do tôi tự làm, nguyên liệu tự nhiên, không có chất
bảo quản gì đâu.”
Tôi cắn một miếng, bánh mì mềm thơm ngọt, vẫn còn hơi ấm.
Ánh nắng sớm mai chiếu vào, A Thành ngồi trong chùm ánh sáng, thư thả ăn
sáng, dường như khuôn mặt hoàn mỹ ấy chỉ cách tôi có vài bước chân,
chẳng khác nào phân cảnh trong một phim.
Đột ngột A Thành hỏi tôi “Phải rồi, hôm nay tôi sẽ chạy marathon, dù gì tôi cũng lái xe đưa cô
về, hay là đến cổ vũ cho tôi đi, tôi chẳng có bạn bè thân thiết nào cả.”
Tôi suy nghĩ một lát, sáng nay không có tiết, cũng chẳng có kế hoạch gì, liền gật đầu đồng ý.
“Vậy cô ăn tiếp đi, tôi thay đồ rồi lái xe ra trước.” Anh ta vừa lên lầu vừa lẩm bẩm “hôm nay tôi sẽ chọn một chiếc xe thật bình thường.” Tôi ngăn
anh ta: “Hay anh đừng lái xe, xe của tôi cũng đang đậu gần một biệt thự, anh lái xe của tôi cũng được.”
Khi tôi đưa A Thành đến chỗ chiếc Audi của mình, anh ta ngây ngốc nhìn, chắc vì bất ngờ khi một sinh viên như tôi lại lái loại xe này.
“Chưa từng lái loại xe này sao?”
Anh ta thành thực gật đầu: “Chưa từng thử qua.”