Bạn Trai Cũ Đều Đang Nằm Thương

Chương 22: Chương 22




Không thể không nói, sau khi đến nơi đây có được trí nhớ nguyên chủ vẫn là một chuyện tốt tương đối không sai, để hắn có thể theo trí nhớ nguyên chủ cùng cốt truyện phát triển để phán đoán ra người trung tâm với hắn cùng với người phản bội hắn, Liêu Thần cảm thấy, thứ này tựa hồ coi như là một loại bàn tay vàng.

Sau khi mang theo Lưu bá cùng Tiểu An ra ngoài không gian, Liêu Thần lại lần nữa phát hiện, thời gian trong không gian cùng thời gian trong hiện thực không bằng nhau, ở trong không gian gần sáu tiếng, nhưng từ trong không gian đi ra thời gian bên ngoài cũng mới qua sáu phút, thời gian kém nhau một phút đồng hồ cùng một giờ làm cho Liêu Thần cảm thấy vô cùng vừa lòng.

Lưu bá cùng Tiểu An từ không gian tìm được sách thuốc về thận đã bắt đầu nghiên cứu, mà Liêu Thần rốt cục cũng gặp được nữ chính cốt truyện này —— Lâm Diệu Diệu.

“A Thần, hôm qua trong nhà em có ít chuyện, cho nên về nhà một chuyến, thế nào? Tối hôm qua ngủ ngon không?”

Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, cười rộ lên như ánh nắng mặt trời, làm cho người ta rất có hảo cảm, đặc biệt là ánh mắt kia, làm cho người ta cảm thấy sự quan tâm bên trong tựa hồ muốn tràn ra

Thì ra cũng không phải xinh đẹp như thế.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Liêu Thần đối với Lâm Diệu Diệu, Lâm Diệu Diệu làm cho người ta có cảm giác ánh nắng chân thành, tuy rằng diện mạo bình thường, nhưng lại làm người ta cảm giác rất thoải mái, trách không được lại được người bệnh nguy kịch như nguyên chủ thích, dù sao người sẽ phải gặp cái chết, ai lại không muốn truy đuổi ánh mặt trời chứ?

“Tôi rất ổn.”

Nhàn nhạt gật đầu, Liêu Thần như trước đánh giá Lâm Diệu Diệu, mà Lâm Diệu Diệu lại tùy ý cho Liêu Thần nhìn, cô đã sớm quen bị Liêu Thần nhìn như vậy, mỗi lần hai người ở chung với nhau, Liêu Thần sẽ ngơ ngác nhìn nàng, làm cho cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc, bởi vì đây là người cô thích a.

Người cô thích cũng thích cô, đây là một chuyện tuyệt vời cỡ nào a…

“A Thần, lần này em về nhà mang cho anh chút đồ ăn ngon, là cá chua cay mà em tự tay chiên, nhưng Lưu bá nếu biết em cho anh ăn lạt, nhất định sẽ mắng em ~” Lâm Diệu Diệu lập tức từ trên bàn lấy ra một cái hộp, mở hộp ra đung đưa trước mặt Liêu Thần, mới nhăn mũi đáng yêu oán giận.

Ở Liêu trạch, chỉ có Lâm Diệu Diệu mới có thể kêu tên Liêu Thần, người khác đều là kêu thiếu gia, ngay cả cha Lâm Diệu Diệu cũng là như thế, bộ dáng đáng yêu như vậy của Lâm Diệu Diệu là thứ nguyên chủ từng thích nhất.

Chẳng sợ, nguyên chủ căn bản không phải không thể ăn lạt, mà là dị ứng với ớt. Đương nhiên, trùng hợp Lâm Diệu Diệu thích nhất chính là lạt, cho nên nguyên chủ mỗi lần đều chịu đựng ăn luôn, sau đó tùy ý để trên lưng nổi đầy những mụn đỏ đau đớn.

“Rất ngon miệng, em đều chọn cá tươi cả, A Thần anh nếm thử xem.” Cầm lấy đũa gắp thịt cá, Lâm Diệu Diệu đút đến trước miệng Liêu Thần.

Nhịn không được nhíu mày, Liêu Thần không mở miệng, đột nhiên nghĩ tới Tử Thanh, lúc hắn cùng Tử Thanh vừa kết hôn, Tử Thanh cũng thường xuyên làm cho hắn đồ ăn ngon, cũng sẽ đút hắn ăn cơm, nhưng sau đó không biết vì sao vào một ngày nào đó liền không đút nữa… Trong đầu đột nhiên có một hình ảnh hiện lên, đó là Tử Thanh lần đầu tiên thử xuống bếp, cho hắn hỗ trợ nếm thử xem có ngon hay không, mà lúc đó vị giác của hắn đã biến mất, căn bản không nếm ra hương vị, chỉ là gật đầu nói ăn ngon, mà lần sau đó, Tử Thanh rốt cuộc cũng không nói ăn ngon gì nữa.

Tử Thanh, có phải đã từ lúc đó, liền phát hiện hắn mất đi vị giác?

Còn nhớ đến trong nhà không hiểu sao lại xuất hiện một ít viên thuốc, Liêu Thần sau đó đột nhiên hiểu được, thuốc này, chỉ sợ là thuốc mà Tử Thanh muốn trị liệu vị giác của hắn đi?

“A Thần, A Thần ~ mở miệng ăn a ~ rất ngon!” Lâm Diệu Diệu thấy Liêu Thần thất thần, có chút không vui, trừng Liêu Thần một cái, giơ đũa lại đến gần miệng Liêu Thần.

Lui một bước ra sau, Liêu Thần cũng không cảm thấy hắn cùng nữ chính nên có tiếp xúc cần thiết gì, đặc biệt là, còn biết thiếu nữ này sẽ trộm lấy đi tín vật của Liêu gia.

“Tôi không muốn ăn.”

Tay Lâm Diệu Diệu cầm đũa dừng lại, không nghĩ tới Liêu Thần sẽ từ chối cô, cho tới nay, cô luôn thích làm cho Liêu Thần rất nhiều thứ kỳ quái, Liêu Thần mỗi lần đều ăn, làm Lâm Diệu Diệu cảm thấy hắn căn bản sẽ không cự tuyệt cô, hiện tại đột nhiên bị cự tuyệt, Lâm Diệu Diệu nhất thời có chút ủy khuất.

Vươn tay nhu nhu mày, Liêu Thần bỗng nhiên cảm thấy có chút đau đầu, có chút nhớ Tử Thanh, lạnh nhạt mở miệng nói với Lâm Diệu Diệu trước mắt.

“Từ hôm nay trở đi, cô liền chuyển ra khỏi nơi này, công việc của cha cô tôi sẽ tìm người an bài, tôi cảm thấy chúng ta không cần thiết phải tiếp tục như vậy nữa.”

Lời này trực tiếp làm cho đũa trong tay Lâm Diệu Diệu rơi trên mặt đất, không thể tin nhìn nam nhân vô cùng lạnh lùng trước mắt, rõ ràng hai ngày trước Liêu Thần còn nói yêu cô cả đời, hôm nay vì sao lại muốn cô chuyển đi? An bài công việc của ba ba? Chẳng lẽ cũng muốn sa thải ba ba sao? Trong mắt Lâm Diệu Diệu nháy mắt có nước mắt, cũng ủy khuất nhìn Liêu Thần, thậm chí không dám dò hỏi.

Ở Liêu trạch, tuy rằng người Liêu gia đều ở cùng một chỗ, nhưng chân chính làm cho mọi người sợ hãi, cũng là nam nhân Liêu Thần này bởi vì bệnh tim mà tâm tình bất định, trước Lâm Diệu Diệu, có rất nhiều nữ dong đều bị Liêu Thần sa thải, dù cho là dùng cái dạng gì lý do, chỉ cần là mệnh lệnh của Liêu Thần, trong căn nhà lớn này cũng đã trở thành tồn tại như thánh chỉ, nếu bởi vì thân thể Liêu Thần không tốt mà phản kháng, như vậy cũng chỉ có thể càng thêm thống khổ mà thôi.

Ở cùng với Liêu Thần nhiều năm như vậy, Lâm Diệu Diệu cũng thấy qua Liêu Thần sa thải rất nhiều nữ dong, không nghĩ tới là Liêu Thần sẽ bắt cô rời đi, Liêu Thần như vậy làm cho cô nhớ đến Liên Thần lúc đó vừa mới trải qua bắt cóc, cũng làm cho người ta sợ hãi như thế, làm cho người ta căn bản không hiểu hắn rốt cuộc suy nghĩ điều gì.

Sau khi vài nữ dong bên cạnh nghe được lời Liêu Thần, kỳ thật trong lòng đều nhảy nhót, năm đó Lâm Diệu Diệu ‘thông đồng’ Liêu Thần như thế nào, đã trở thành bí mật gần như không hề che dấu ở Liêu trạch, đặc biệt là Lâm Diệu Diệu tuy rằng mấy năm nay ở mặt ngoài là thân phận nữ dong, trên thực tế lại trải qua như tiểu thư đại gia, đã sớm làm cho phần đông nữ dong ghen tị không thôi, đặc biệt trong đó còn có vài nữ dong chính mắt nhìn thấy Lâm Diệu Diệu bảo Liêu Thần sa thải chị em nhỏ của các cô, cũng chỉ vì chị em nhỏ đó vào buổi tối ‘bồi giường’ cho Liêu Thần mà thôi.

Không sai, tất cả nữ dong Liêu gia, đều phải tiếp nhận huấn luyện ‘Bồi giường’ này, cái gọi là bồi giường, chính là ngủ cách phòng Liêu Thần, chỉ cần Liêu Thần có gì không thích hợp, thì phải lập tức phát hiện, thậm chí bắt đầu khẩn cấp trị liệu, cũng phải nói, mấy nữ dong huấn luyện quả thực hà khắc không thôi, đã trải qua cạnh tranh rất lớn mới có thể vào Liêu trạch làm việc, vô luận là thính lực hay là giác quan thứ sáu cùng với sức phán đoán, đều vô cùng ưu tú trong phần đông nữ nhân.

Nữ dong có thể đến Liêu gia làm việc, ít nhất cũng phải có giấy chứng nhận bác sĩ, học viện nhất định phải là tốt nghiệp học viện Y học chính quy, thậm chí tốt nhất là nghiên cứu sinh, mà mẫn cảm với âm thanh càng cao, nữ dong học trung y cùng Tây y phân biệt chiếm cứ hai bộ phận của Liêu gia, đương nhiên, còn có nam dong, cũng là như thế, muốn đi vào Liêu trạch, các loại giấy chứng nhận là không thể thiếu, hơn nữa trước khi tiến vào Liêu trạch sẽ có kỳ huấn luyện cố định ba năm, dưới tình huống như vậy, các nữ dong và nam dong rút khỏi trong mấy nghìn người đã sớm hình thành vòng luẩn quẩn nhất định, hơn nữa đối với loại người dựa vào yêu thích của người khác mà muốn làm gì thì làm như Lâm Diệu Diệu tự nhiên là chướng mắt.

Liền nguyên nhân Lâm Diệu Diệu mấy năm nay ‘Ghen’, nữ dong nhóm thay đổi một đám lại một đám, nguyên bản tối lớn tuổi đến nay đã trở thành Liêu gia danh nghĩa bệnh viện danh khí không sai nữ bác sĩ, mà về Liêu trạch truyền thuyết, phần đông nữ dong cũng là theo vị này nữ bác sĩ trong miệng biết đến.

“Vì cái gì…” Nước mắt rơi xuống, Lâm Diệu Diệu không nghĩ tới Liêu Thần nhìn thấy cô khóc vẫn như trước không chút động lòng, trong lòng càng thương tâm, khóc lê hoa đái vũ, cũng nhịn không được hỏi ra ba chữ này.

Nhìn thấy Lâm Diệu Diệu khóc thương tâm trước mặt mình, Liêu Thần thật ra cũng không cần, hắn gặp qua rất nhiều người, nữ nhân cũng có rất nhiều, nữ nhân thố ti hoa như vậy hắn thật sự không quá thích, càng không cần phải nói thố ti hoa này còn có khả năng muốn mạng hắn vào một năm sau.

“Không vì cái gì.” Liêu Thần như trước lạnh lùng vô cùng, theo ý thức nào đó, hắn đến nay đã hơn một trăm hai mươi tuổi rồi, thực không có tâm trắc ẩn gì với nữ chính.

Lưu bá cùng Tiểu An lúc này từ trên cầu thang xuống dưới, sắc mặt bọn họ thoạt nhìn đều có chút không tốt lắm, nhưng mắt hai người cũng là thần thái sáng láng, vừa thấy liền biết là buổi tối không ngủ luôn luôn xem y thuật, lúc này nhìn thấy trong đại sảnh một mảnh yên tĩnh, còn có Lâm Diệu Diệu, hai ông cháu liền nhịn không được nhíu mày.

Lưu bá rất nhanh đi tới trước mặt Liêu Thần, quả nhiên thấy được cá chua cay trên bàn, lập tức tức giận bốc lên, lan tràn tức giận như hổ bảo vệ con.

“Lâm Diệu Diệu! Tôi đã nói cô qua, đừng cho thiếu gia ăn thực phẩm rác rưởi này, thiếu gia cũng không thích ăn cá, còn nữa, tôi đã nói bao nhiêu lần? Không cho phép làm đồ ăn lạt cho thiếu gia cô chẳng lẽ nghe không hiểu sao?”

Làm một quản gia, Lưu bá có quyền lợi trách cứ Lâm Diệu Diệu, tuy rằng bình thường đều bởi vì Liêu Thần mà bao dung không mắng Lâm Diệu Diệu qua, nhưng vừa thấy được ớt, nghĩ đến thiếu gia tháng trước cũng bởi vì ăn ớt mà một thân nổi mụn đau suốt đêm đều ngủ không được, Lưu bá liền cảm thấy tức giận trong lòng quả thực là không thể đè nén.

Tiểu An cạnh bên cũng cau mày, cậu thật ra cũng không nói gì thêm, bất quá cũng trực tiếp đi qua, đem cá chua cay trên bàn ném vào thùng rác, dùng hành động để duy trì ông nội, làm xong chuyện này, liếc mắt nhìn thiếu gia một cái, sau khi phát hiện không có phản ứng, chân mày đều nhiều hơn mấy tia ý cười.

Lâm Diệu Diệu vốn liền cảm thấy ủy khuất, hiện tại bị Lưu bá ở trước mặt mọi người không hề nể tình răn dạy như vậy, càng khóc đau lòng, một câu đều không nói, coi như tất cả mọi người bắt nạt cô.

“Vừa lúc Lưu bá ông đến đây.” Liêu Thần cảm thấy chuyện này tốt nhất là cho Lưu bá giải quyết, vì thế nhìn về phía Lưu bá.

“Lưu bá, từ hôm nay trở đi cho Lâm Diệu Diệu rời khỏi Liêu trạch, công việc của cha cô ta ông hỗ trợ tìm một cái, không cần có quan hệ với Liêu gia, còn nữa, tôi mấy năm nay cũng tặng cho Lâm Diệu Diệu không ít thứ, chỗ Lưu bá cũng có lưu tờ đơn, đem tờ đơn đó giao cho Lâm tài xế, coi như là mấy năm nay ông ấy khổ lao.”

“Vâng, thiếu gia.” Lưu bá nhìn liền hiểu được trong đại sảnh vì sao không khí lúng túng như vậy, bất quá nghĩ đến thiếu gia không hề coi Lâm Diệu Diệu trở thành tồn tại không thể thiếu, trong lòng vẫn vui mừng, ở trong lòng Lưu bá, Lâm Diệu Diệu căn bản là không xứng với Liêu Thần.

Thích một người thì nên biết rõ tất cả về hắn, Lâm Diệu Diệu ngay cả việc thiếu gia không thể ăn ớt cũng không biết, cũng không tránh khỏi quá không quan tâm thiếu gia. Nghĩ đến thiếu gia mấy năm nay đưa cho Lâm Diệu Diệu mấy thứ kia, trong lòng Lưu bá đã có ý tưởng.

Kết quả là… sau khi gặp nữ chính được một lần, Liêu Thần trực tiếp đuổi nữ chính cùng cha nữ chính ra khỏi phạm vi tầm mắt của hắn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.