Edit: Mộc Tử Đằng
Càng nhìn anh, cô càng cảm thấy khó khăn như mắc xương trong cổ họng, trong không khí mùi rượu, mùi hải sản, còn có các mùi hỗn tạp khác trộn lẫn vào nhau làm cô cảm thấy đầu óc như phát phình ra, đồng thời lại buồn vệ sinh.
Vì thế cô vịn vào cái bàn bên cạnh, lung lay đứng lên.
“Tôi đi một chút...Toilet...Ở nơi nào?” Cô chọc chọc vào người Trần Nhiên.
Cô đã đứng dậy mà thân thể vẫn còn lung lay.
“Toilet à, đi thẳng là được...”
“Ừ.”
Lúc cô nhấc chân chuẩn bị rời đi nhưng đột nhiên lại lảo đảo một cái, thân hình liền ngã ra phía sau.
Thẩm Lạc Dương vẫn luôn yên lặng chú ý đến động thái của Hứa Kiều, theo bản năng liền chuẩn bị đứng dậy đỡ cô, nhưng anh vừa mới đưa tay ra đã thấy Trần Nhiên đỡ lấy Hứa Kiều, vì thế anh đành yên lặng thu hồi động tác của mình, bàn tay hơi nắm chặt lại.
“Đứng vững một chút.” Trần Nhiên nói.
Hứa Kiều dựa vào trên người Trần Nhiên, sau đó lại đứng lên lần nữa.
Cô cười rồi vỗ vai anh ta nói:
“Cảm ơn người anh em!”
Nói xong, liền lung lay đi về phía trước.
“Kiều ca, có muốn có người đi cùng không?” Phía sau mấy tên đã uống say hỏi cô.
Hứa Kiều cũng không quay đầu lại chỉ giơ tay lên lắc tay với họ.
“Chỉ là chỗ đó thôi, Kiều ca của các anh vẫn còn đi được.”
Thẩm Lạc Dương nhìn bóng dáng lay động Hứa Kiều, anh liền trầm mặt xuống.
Tống Lâm nhìn bàn tay nắm chặt của anh, nhẹ giọng nói: “Lo lắng cho cô ấy như vậy sao không đi theo nhìn xem chút đi?”
Thẩm Lạc Dương nhìn anh ta một cái, không nói gì, chỉ cầm ly rượu lên uống một hơi.
Hứa Kiều còn chưa đi đến toilet thì nhìn thấy mấy tên lưu manh vây quanh hai cô gái, đang động tay động chân gì đó.
Hai cô gái đó nhìn giống như học sinh cao trung, họ có vẻ đang rất sợ hãi.
Cô không khỏi nhíu nhíu mày, mấy tên háo sắc càng ngày càng ghê tởm.
Cô nhìn thấy tên háo sắc đang đưa tay lên sờ mặt cô gái thì nhanh chóng đi qua.
“Mấy người đàn ông lại đi bắt nạt con gái thật ghê tởm mà!” Cô quát về phía hắn ta.
Mấy tên kia nghe thấy vậy liền quay đầu qua trừng mắt nhìn cô liếc một cái, một tên trong số đó mắng về phía cô: “Cô dám xen vào việc của người khác hả?”
Hứa Kiều không khỏi nổi lửa giận lên, cô thấy bộ dáng râu ria xồm xoàm của mấy người đó, trong mắt đều là tơ máu, thoạt nhìn chắc là uống cũng không ít rượu.
“Hôm nay tôi muốn xen vào việc của bọn mày đấy, thế nào?”
Mấy người đó vẫn mang bộ dáng tức giận vì chuyện tốt bị phá hủy, nhưng khi nhìn rõ dáng vẻ của Hứa Kiều, thái độ liền thay đổi.
“À, là một tiểu mỹ nữ nha” Bọn chúng cười xấu xa đi qua phía cô.
Bọn chúng còn chưa đến gần cô, cô đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người chúng, còn có hơi rượu phả ra từ miệng mấy người đó khiến cô buồn nôn, mùi vị này lại làm cô thanh tỉnh đôi chút.
“Tránh xa tôi ra một chút, thật ghê tởm!” Hứa Kiều dùng tay che mũi của mình, nhìn bọn họ đầy chán ghét.
“Ôi, tiểu mỹ nữ còn sợ ghê tởm nha? Nếu không thì uống với chúng tôi một ly nhé?”
“Hừ, các người muốn làm gì tôi còn không biết sao? Nhìn mày đi, cái bụng nhìn không biết còn tưởng rằng là mang thai mấy tháng, sao nào, có người từng hỏi chưa?”
“Còn có mày, gầy như cây tre, thận yếu chắc rồi, thận yếu thì lo uống thận bảo* đi, còn học người ta uống rượu làm gì!” Hứa Kiều nói không ngừng về phía chúng.
(*Thận bảo: thuốc bổ thận)
Lời Hứa Kiều vừa nói ra làm mọi người chung quanh cười lớn.
Mấy tên đó liếc mắt nhìn nhau, không khỏi cùng bốc lên lửa giận.
“Mày nói cái gì?”
“Trời ạ, thật là đáng thương, tuổi còn trẻ mà lỗ tai đã không tốt rồi, bà đây đồng cảm với chúng mày, như vậy thì nên về nhà nghỉ ngơi một chút đi, ở đây gây chuyện làm gì? Quá mất mặt và xấu hổ mà!”
“Đệt, hôm nay bọn tao sẽ dạy dỗ lại mày!”
Hứa Kiều nhìn bộ dạng của bọn chúng, liền nhận ra bọn chúng đang tức giận, cô quay đầu nhìn xung quanh một cái, lại phát hiện nhìn không thấy bàn của Thẩm Lạc Dương đâu.
Đột nhiên một tên béo bước nhanh đến phía cô đang chuẩn bị túm lấy tay cô.
Hứa Kiều nhìn thấy cái tay béo đang vươn đến, bỗng nhớ tới thuật phòng thân đã học ở võ quán của Thẩm Lạc Dương.
Cô liền vươn tay, một bàn tay bắt lấy bàn tay của tên đó, dùng sức vặn ngón tay hắn ra phía sau, lấy tay còn lại chống lên khuỷu tay hắn, hơi dùng lực rồi xoay người vặn tay tên béo đó ra sau lưng.
“Mày mắng ai hả? Mắng lại một câu thử xem?” Hứa Kiều dùng sức chế trụ cánh tay hắn, tên béo bị đau la oai oái.
“Mắng mày đấy, mắng mày là con đ* đấy!”
Hứa Kiều hừ lạnh một tiếng, sau đó tay càng dùng sức hơn hận không thể bẻ gãy luôn tay của tên đó.
Bọn chúng thấy đồng bọn của mình đang kêu đau liền nhanh chóng chạy qua, Hứa Kiều thấy tình hình không ổn, liền dùng sức đẩy tên béo đó về phía bọn chúng.
Cô nhìn tên béo bị quăng đi làm ngã mấy tên kia y như đang chơi bowling, mấy tên đó ngã lăng lộn trên đất, thấy vậy không khỏi bật cười.
“Ha ha ha ha ha, cười chết tôi, hài quá đi!”
Mấy tên côn đồ liền thẹn quá hóa giận, ở con phố này có người nào dám làm vậy với bọn chúng chứ, bọn chúng đứng dậy sau đó chạy đến phía Hứa Kiều, bộ dáng đó như muốn lột da cô.
Hứa Kiều nhìn bọn chúng đang xông tới, tiện tay lấy chai rượu trên bàn gần đó.
“Vèo” một cái ném về phía chúng.
“Xoảng”!
Chai rượu nện trên mặt đất, mảnh vỡ văng ra khắp nơi, rượu trong chai cũng vì thế mà đổ cả ra ngoài.
Hứa Kiều không dám trực tiếp ném lên người bọn chúng, bởi vì lúc này cô đã thanh tỉnh không ít, cô biết nếu làm bọ chúng bị thương thì cô còn phải trả tiền thuốc men, nói không chừng còn phải vào đồn cảnh sát nữa.
Cô nhìn xung quang toàn là bàn, trên bàn đều là chai rượu, cô đúng là ném chai rượu đến nghiện rồi, tiện tay lấy thêm mấy chai rượu nữa ném về phía chúng, trong nháy mắt đó cả con đường dường như đều chỉ nghe được âm “xoảng xoảng” của chai rượu bị đập vỡ.
***
“Này, cậu nhìn phía trước kìa, cô gái đó đúng là điên rồi, dám xen vào chuyện của người khác?”
“Cũng không phải sao, mấy tên đó đều là bọn du côn đầy lưu manh, ai dám chọc chứ, người khác thấy trốn được liền trốn xa.”
Thẩm Lạc Dương đang ngồi uống rượu thì nghe được cuộc nói chuyện của hai người này, không khỏi bỏ ly rượu xuống sau đó đứng dậy.
Ngay giây phút bọn họ nói, trực giác liền nói cho anh biết cái cô gái không muốn sống nữa đó chính là Hứa Kiều!
Tống Lâm vẫn còn có chút men say thấy Thẩm Lạc Dương đứng lên cũng lập tức bỏ ly rượu xuống rồi đứng dậy đi qua, cũng đại khái ý thức được chuyện gì xảy ra.
“Không phải là Hứa Kiều chứ?”
“Tôi nghĩ là cô ấy!” Trần Nhiên nói.
“Tôi cũng thế!”
“Có người dám khi dễ đến trên đầu chúng ta hả?”
“Thật to gan, phải đi xem xem ai dám đụng đến Kiều ca của chúng ta?”
“Đi!”
Ngay lập tức cả bàn người đều đứng lên, mỗi người đều có thân hình cao lớn, mỗi người đều cầm theo một chai bia rồi đi theo sau Thẩm Lạc Dương.
Chai rượu bên cạnh Hứa Kiều hầu như đã bị ném gần hết, hơn nữa hình như mấy tên lưu manh cũng phát hiện ra Hứa Kiều căn bản cũng không dám ném vào người bọn chúng, chỉ dám ném trên mặt đất, bây giờ lại thấy bên người cô đã hết chai rượu rồi, cho nên một đám không kiêng nể gì liền tiến lên.
Trong lòng Hứa Kiều thầm kêu không ổn, nhìn thấy ánh mắt không có ý tốt của bọn chúng thì bước chân không tự chủ được lui về sau mấy bước.
Đột nhiên, cô dường như đụng vào người ai đó nhưng chưa kịp quay đầu lại liền nghe được.
“Xoảng!”
“A! Chân của tôi! Đau quá!”
Bỗng có một chai rượu bị ném ra từ sau lưng Hứa Kiều, vừa vặn trúng ngay tên lưu manh dẫn đầu, ngay lập tức tên đó liền tru lên như heo bị thọc tiết.
Hứa Kiều sửng sốt một chút, lập tức phản xạ có điều kiện quay đầu lại, kết quả vừa quay đầu liền thấy Thẩm Lạc Dương đang đứng phía sau lưng mình.
Sau đó nhìn kỹ hơn lại thấy đám người ở võ quán cũng ở đây.
Bọn họ đều cầm theo chai rượu đang đứng sau lưng Thẩm Lạc Dương.
Tống Lâm nhìn thấy vẻ mặt giật mình của cô, sau đó cười với cô, xòe tay không ra.
“Xin lỗi, vừa rồi trượt tay.”
Hứa Kiều không khỏi bật cười, ngay lập tức liền thả lỏng đôi chút, một loại cảm giác an toàn ập vào trước mặt, cô chạy nhanh đến duỗi tay ôm lấy cánh tay của Thẩm Lạc Dương.
“Bọn chúng muốn đánh tôi.” Cô ôm cánh tay anh, vẻ mặt tội nghiệp nhìn Thẩm Lạc Dương nói.
Thẩm Lạc Dương cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó lại ngẩng đầu lên, nhìn đám người kia đang đứng ở đối diện, ánh mắt liền lạnh xuống như băng, áp lực từ người anh làm mấy tên lưu manh lập tức thấy sợ hãi, có chút hốt hoảng, bọn chúng cũng chỉ dám diễu võ dương oai trước mấy người bình thường mà thôi.
Nhưng là người sáng suốt liền nhận ra những người này không phải là người bình thường, từ động tác của họ liền có thể nhận ra rằng tuy họ đang cầm chai rượu nhưng lại có cảm giác như đang cầm súng.
A Bưu cầm chặt chai rượu bước đến.
“Người nào?”
“Tên đó, tên kia...” Hứa Kiều chỉ từng người một, ngay cả tên đang nằm lăn lộn trên mặt đất cũng không buông tha.
“Chúng mày có biết bọn tao lăn lộn ở đâu không, lại dám trêu chọc người bọn tao! Không muốn sống nữa sao?” Anh ta mắng một câu đầy lưu manh.
“A.”
Nghe xong tiếng này, bọn họ không khỏi cười lạnh.
“Lá gan bọn mày đúng là lớn mà, dám trêu chọc người bọn tao, như thế nào, dám gây sự?” A Bưu vốn dĩ cao to, khổ người thì lớn, hôm nay lại ăn mặc một thân màu đen, trong tay của anh ta cầm chai rượu, từ trên cao nhìn xuống nhìn bọn chúng, cười lạnh.
“Ai bảo cô ta xen vào việc của người khác!” Một tên lưu manh trong đám đó phản bác lại.
“Xen vào việc của người khác?” Tầm mắt Thẩm Lạc Dương nhìn thấy trong góc có hai cô gái vẫn còn đang sợ hãi.
“Nếu không phải cô ấy quản việc này thì chúng mày còn định làm gì với hai cô gái kia?”
Lời Thẩm Lạc Dương nói vừa ra, ngay lập tức mấy tên côn đồ liền nghẹn họng, một câu đều không nói được, không phải không biết nói cái gì mà là cái gì cũng không dám nói, khí phách của người đàn ông này quá mức cường đại, chỉ nhìn bọn họ một cái đã khiến cho bọn họ cảm thấy một trận ý lạnh kéo đến.
“Lão đại, đừng nói lời vô nghĩa với bọn chúng nữa?” Trần Nhiên nhấc tay lắc lắc chai rượu.
Thẩm Lạc Dương nhìn anh ta một cái.
“Được rồi, giải quyết đi, không thể đả thương thì không nên đả thương, còn việc kia...” Thẩm Lạc Dương nhìn thoáng qua tên đang bị thương nằm dưới đất.
“Xong việc rồi hỏi hắn là muốn đi đồn cảnh sát giải quyết hay đi bệnh viện giải quyết.”
“Đã rõ.” Trần Nhiên nhìn bọn họ nở nụ cười.
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều đang dựa vào trên người mình sau đó nắm lấy cánh tay cô kéo đi.
Hứa Kiều bị Thẩm Lạc Dương kéo đi, bước chân của anh có hơi nhanh cho nên đi ở phía sau cô phải chạy chậm mới có thể theo kịp.
Còn chưa đi được xa, cô liền nghe được phía sau truyền đến tiếng “xoảng xoảng”, trong nháy mắt, tiếng kinh hô, tiếng thét chói tai toàn bộ đều truyền vào tai cô, cuối cùng vẫn không nhịn được nên quay đầu lại nhìn thoáng qua.
Lại nhìn thấy mấy tên lưu manh bị bọn họ vây quanh, ném chai rượu vào nơi gần bọn chúng như cô đã làm hồi nảy chứ không ném vào người bọn chúng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu thuyết dù sao cũng là tiểu thuyết, cho nên các cô gái ở trong đời thực gặp được chuyện như vậy, nhất định phải giải quyết tốt, làm việc phải cơ trí, có thể kêu cứu hoặc là tốt nhất bên cạnh có người biết võ, ngàn vạn lần không được giống như Kiều ca thô bạo như vậy, bởi vì Kiều ca có hậu đài vững chắc →_→