Edit: Mộc Tử Đằng
Vào buổi sáng lúc ra cửa tập thể dục, Thẩm Lạc Dương vừa mở cửa ra vừa nhìn xem có Hứa Kiều không
Anh không khỏi nhìn thoáng qua phía cầu thang, cũng không có.
Đoán chừng bởi vì chuyện đêm qua rồi. Nhưng mà như vậy cũng tốt.
Thẩm Lạc Dương xoay người đóng cửa lại sau đó kéo khóa áo khoác lên rồi đi xuống lầu.
“Này, hôm nay sao anh chậm chạp vậy?”
Mới vừa xuống lầu mở cửa ra ngoài liền nhìn thấy Hứa Kiều đang đứng ở cửa tiểu khu.
Thẩm Lạc Dương nhìn cô, đột nhiên liền nghĩ đến giấc mộng đêm qua của anh...... Cô ở dưới thân anh, rên nhẹ uyển chuyển......
Anh nhìn cô một cái, có chút mất tự nhiên, sau đó mặt vô cảm dời tầm mắt đi rồi chạy về phía trước.
Hứa Kiều hơi giận, chân tay đấm đá với bóng dáng đang chạy đi của anh, cuối cùng vẫn phải đuổi theo.
“Thế nào, đêm qua ngủ ngon không?” Hứa Kiều chạy chậm đi theo anh.
Sắc mặt Thẩm Lạc Dương có chút biến hóa, nhưng cũng may là Hứa Kiều không quá chú ý đến biểu cảm trên mặt anh.
“Khá ngon.” Anh lãnh đạm trả lời cô.
“À, như vậy à, đêm qua tôi ngủ cũng ngon lắm.”
“Ừ.”
Sau khi Thẩm Lạc Dương lãnh đạm đáp lại lời đó thì liền tăng tốc độ nhanh hơn, Hứa Kiều thấy tốc độ của anh đã nhanh hơn, tự nhiên cũng tăng tốc độ của mình lên, nhưng cô có chạy nhanh thế nào, cũng không có khả năng đuổi kịp Thẩm Lạc Dương.
Chạy xong một vòng, cô cũng đã mệt đến không thở được, cô nhìn Thẩm Lạc Dương căn bản không có ý định dừng lại chờ mình, nghĩ cũng không cần nghĩ nữa, anh tuyệt đối là cố ý mà.
Nhưng mà cô cũng không cần phải tích cực chạy bộ theo anh như thế này, nếu anh không đợi cô thì cô chỉ cần ngồi yên ở đây đợi anh là được thôi, lúc chạy về nhất định phải đi qua con đường này mà.
Hứa Kiều cứ ngồi bắt chéo chân như vậy, nhìn Thẩm Lạc Dương chạy qua mặt mình một vòng lại một vòng, cô nhìn thấy mặt anh không hề đỏ, hơi thở cũng không gấp gáp gì, không tránh khỏi cảm thán một hơi.
Thể lực của tên đàn ông này đúng là quá tốt, nếu làm chuyện kia thì một đêm có thể làm bao nhiêu lần nhỉ?
Khoảng chừng hơn nửa tiếng sau, Thẩm Lạc Dương mới kết thúc cuộc chạy bộ buổi sáng, Hứa Kiều thấy anh đi tới, liền đứng dậy đi qua đón.
Cô nhìn thấy trên trán anh đã có chút mồ hôi rịn ra, tóc đen ngắn cũng hơi hơi ẩm ướt, tiếng thở dốc của anh có hơi nặng nề nhưng Hứa Kiều lại cảm thấy vô cùng tốt nha.
“Trước kia ở quân đội anh cũng rèn luyện là như thế này hả?”
“Không phải.”
Ở quân đội đâu chỉ là chạy bộ liền xong việc?
“Oa, khó trách dáng người tốt như vậy.” Ánh mắt Hứa Kiều không khỏi nhìn về phía bụng anh.
Anh mặc một cái áo thun màu xám mỏng, cái áo đã bị mồ hôi thấm ướt nên dán sát vào bụng anh, cách tầng vải mỏng này cô có thể nhìn ra cơ bụng như ẩn như hiện.
Thẩm Lạc Dương không trả lời cô, anh cẩn thận quan sát cô, trên mặt cô dường như không có cảm xúc gì, vẫn cười tủm tỉm như cũ, phảng phất như những lời anh đã nói hôm qua với cô, cô đều không để trong lòng.
Hai người đều không đi thang máy mà trực tiếp đi cầu thang bộ lên lầu, Thẩm Lạc Dương đi thang bộ là muốn rèn luyện thêm, mà Hứa Kiều đi thang bộ chỉ vì theo Thẩm Lạc Dương.
Lúc đến tầng năm, Hứa Kiều nhìn Thẩm Lạc Dương một câu cũng không nói với cô đã trực tiếp mở cửa vào nhà.
“Tôi lên nhà đây, tạm biệt.” Hứa Kiều nói từ phía sau lưng anh, sau đó liền nhấc chân đi lên lầu.
Nghe được lời nói của Hứa Kiều, động tác mở cửa của Thẩm Lạc Dương hơi ngừng một chút, sau khi nghe thấy tiếng bước chân lên đến lầu trên của cô thì anh mới mở cửa vào nhà.
Sau khi Hứa Kiều vào cửa liền đi vào phòng tắm trước, sau đó thay thay ra quần áo thoải mái ở nhà, rửa sạch một trái táo rồi ngồi trên sô pha, mở máy tính ra xem phim.
Nhưng mà cô còn chưa xem được vài phút thì di động vang lên dồn dập.
Cô liếc nhìn tên người gọi đến.
Đàm Đinh Đang.
Gần đây cô ấy đều bận chụp ảnh tạp chí, mấy ngày hôm trước có thấy cô ấy chuyển phát tin tức của《 Khẳng Ni Phù 》của tổng biên tập Hình Mạn trên Weibo.
Nhìn thế này chắc là được mời chụp ảnh bìa cho kỳ này của《Khẳng Ni Phù 》, cô tùy ý nhìn thoáng qua, hơn nữa còn là hợp tác với Khương Trừng.
Gần đây, Khương Trừng dường như trở thành người mẫu thường xuyên của《Khẳng Ni Phù》.
Nhưng mà cái này cũng không có gì kỳ quái, 《Khẳng Ni Phù》 hiện tại là tạp chí số một số hai cả nước, trên cơ bản trong giới giải trí này thì không có một tạp chí nào có thể ngăn chặn sự nổi bật của bạn thân nhà cô.
Hơn nữa tổng biên tập Hình Mạn có chồng là Tần Hiểu Thiên - người đại diện trong giới người mẫu, mà Tần Hiểu Thiên lại là người đại diện riêng của Khương Trừng.
Ngoài ra,《Khẳng Ni Phù》 còn có một lá bài chủ chốt là nhiếp ảnh gia Lâm Giang Nam.
Mà không khéo chính là, chồng của Lâm Giang Nam chính là Khương Trừng, cặp đôi nổi tiếng “Vợ chồng Trừng-Nam”, trong giới giải trí được gọi là “Cặp đôi tài năng trong truyền thuyết”, cô và Lâm Giang Nam không tính là quen biết mấy, nhưng hoặc nhiều hoặc ít cũng bởi vì có quan hệ với Lục Chi Ưu, có nói chuyện với nhau vài câu, trên Weibo cũng theo dõi lẫn nhau.
Chỉ cần sự ảnh hưởng của Tần Hiểu Thiên và Khương Trừng ở giới giải trí này cộng thêm danh khí của Lâm Giang Nam trong giới nhiếp ảnh và địa vị của cô ấy trong giới thời trang, 《Khẳng Ni Phù 》 dễ dàng trở thành tạp chí hàng đầu.
Ngón tay lướt qua màn hình.
“Này?” Cô đưa điện thoại áp lên tai.
“Trời ơi, Kiều Mạch, cậu nổi điên hả!” Điện thoại mới vừa thông, Hứa Kiều liền nghe được một tràn lời nói như lửa đốt của Đàm Đinh Đang truyền qua.
“Tớ luôn luôn nổi điên mà.” Hứa Kiều một bên gặm táo, một bên không chút để ý gì nói.
“Xem ra cậu còn chưa biết gì.”
“Không biết cái gì hả?”
“Tối hôm qua có phải cậu đã gây ra chuyện gì không?”
Gây chuyện? Cô gây chuyện cái gì?
“Không có......” Cô mới vừa phủ nhận, nhưng còn chưa nói xong liền dừng lại, trong đầu đột nhiên nghĩ đến đêm hôm qua cô gặp chuyện bất bình.
“Làm sao cậu biết?” Cô kinh ngạc hỏi.
“Trời, cái gì mà tớ làm sao biết, hiện tại trên mạng đều truyền nhau chuyện này, chuyện hôm qua của cậu bị người ta quay video rồi đăng lên trên mạng, chúc mừng cậu, cậu đã thành công đẩy lùi vợ chồng Trừng - Nam và trở thành hot search đứng đầu bảng.”
“Cậu nói đùa à?” Hứa Kiều đột nhiên ngồi thẳng người lên, trái táo đang gặm cũng rơi trên mặt đất.
“Không tin thì cậu mở Weibo lên xem sẽ biết thôi.”
Hứa Kiều đóng lại trang phim truyền hình sau đó đăng nhập vào Weibo.
Vừa đăng nhập vào liền vang lên âm thanh tin nhắn “Tinh tinh tinh tinh” không ngừng.
Hứa Kiều tùy ý click mở một cái thông báo tag cô trên Weibo.
Sau đó liền nhìn thấy một đoạn video.
Cô cẩn thận nhìn cái video này một lần, phát hiện cái video quay cũng không trọn vẹn, vừa ngay lúc cô ném hết chai rượu rồi lui về sau, sau đó chính là thời điểm đụng vào người Thẩm Lạc Dương, Thẩm Lạc Dương đưa tay nắm vai cô liền kết thúc.
Nhưng mà sau khi xem xong, cô lại theo bản năng cảm thấy yên tâm hơn, may mắn cái video này không quay lại hết.
“Kiều Mạch, cậu có đó không?” Bên đầu dây bên kia truyền đến tiếng của Đàm Đinh Đang.
Hứa Kiều bình tĩnh nhìn video, sau đó trả lời cô ấy: “Đừng nói gì cả để tớ tiêu hóa cái đã.”
Đàm Đinh Đang ở đầu dây bên kia liền im lặng.
Hứa Kiều nhìn bình luận bên dưới một chút.
Người thứ 1: Kiều của tôi lợi hại quá.
Người thứ 2: Người xấu như vậy yêu cầu được thu thập, tặng Hứa Kiều 32 cái vỗ tay!
Người thứ 3: Thật đúng là người xấu, bại hoại, như thế nào lại tồn tại người như vậy chứ, thật ghê tởm quá đi, quả nhiên lúc gặp bất bình vẫn có người đứng ra!
Người thứ 4: Về sau Hứa Kiều chính là nữ thần của tôi, ai cũng không thể đoạt được! Thật là nữ hán tử mà!
Người thứ 5: Nhược Nhược nói một câu, chẳng lẽ mọi người không cảm thấy đôi tay người đàn ông đặt trên vai Hứa Kiều trong cuối đoạn video rất đẹp sao?
Người thứ 6: Đồng ý đồng ý, thật sự quá soái, không phải là bạn trai Hứa Kiều chứ, nhưng mà trước đây cô ấy chưa từng để lộ ra tiếng gió nào trên Weibo cả.
Người thứ 7: Mặc kệ thế nào, tôi đã ngửi được mùi JQ* nồng đậm!
(*JQ: gian tình)
Người thứ 8: Đồng ý lầu trên, +1
............
Hứa Kiều nhìn thoáng qua hot search Weibo.
#1 Hứa Kiều
Vừa mới nhấn mở liền thấy một loạt tin.
Bạn thân của Chi Ưu thấy trái làm việc nghĩa, nữ hán tử, ngoài ra còn có người đàn ông thần bí phía sau.
Trên mạng hiện tại đã có không ít đồn đãi, nói cái mà người đàn ông thần bí đó chính là bạn trai Hứa Kiều.
“Tiêu hóa tốt chưa?” Thanh âm Đàm Đinh Đang đột nhiên từ di động truyền ra.
Hứa Kiều nghe được liền giật mình.
Cô đặt điện thoại ở bên tai một lần nữa.
“Không sai biệt lắm.”
“Tớ còn muốn hỏi cậu, khi nào thì cậu và Thẩm Lạc Dương lại thân thiết như vậy hả?”
“Là trong khoảng thời gian này, tớ dùng tất cả thủ đoạn trong người để tiếp cận anh ấy, nhưng mà đêm qua tớ đã bị anh ấy hung hăng cự tuyệt.”
“Gì? Cậu bị anh ta cự tuyệt? Cậu tỏ tình với anh ta hả?” Thanh âm Đàm Đinh Đang hơi có chút lớn.
Hứa Kiều bất đắc dĩ nhắm mắt lại, “Đúng vậy, sau đó bị cự tuyệt.”
“Trời ơi, Kiều của tôi lợi hại như vậy mà, vậy hiện tại cậu nghĩ như thế nào, định từ bỏ hả?”
“Cái gì mà từ bỏ chứ, Hứa Kiều tớ là cái loại dễ dàng từ bỏ như vậy sao? Tớ nói cho cậu biết, bây giờ anh ấy đối xử với tớ ra sao, sớm muộn gì một ngày nào đó tớ sẽ trả lại hết, cậu cứ chờ ngày tớ vả mặt anh ấy đi!”
Điện thoại kia đầu truyền đến tiếng cười của Đàm Đinh Đang.
“Ha ha ha, tớ chờ, được rồi, không nói nữa, tớ phải đi chụp ảnh rồi, chờ ngày nào rảnh chúng ta lại nói chuyện tiếp.”
“Được rồi, tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Sau khi tắt điện thoại, Hứa Kiều ngồi một lát trên sô pha, sau đó đột nhiên đứng dậy.
Trang điểm rồi rời khỏi nhà.
Cô nghĩ việc này đang truyền đi điên cuồng trên mạng như vậy thì đoán chừng Thẩm Lạc Dương cũng đã biết rồi, anh đã nói bọn họ chỉ là bạn bè, hai người bạn này nên ngồi lại bàn chút chuyện rồi.
Võ quán Thiên Nguyên.
Thẩm Lạc Dương và Tống Lâm mới vừa vào cửa liền nhìn thấy một cảnh tượng thế này.
Một đám người vây quanh trên đài võ thuật, tất cả đều xoay quanh một cái laptop.
“Trời ơi, Kiều ca quá soái mà!”
“Câu này đúng lắm, lợi hại!”
“Cảm giác cô ấy ném cái chai đi quá ngầu, quả nhiên tính tình thô bạo, tôi phục rồi.”
“Tôi cũng vậy, thật tình là rất có cá tính, chính là nữ hán tử.”
“Chiêu thức này của Hứa Kiều không phải là học từ lớp phòng thân của chúng ta sao, học đi đôi với hành, năng lực lĩnh ngộ thật quá xuất sắc.” A Bưu không khỏi giơ ngón cái lên.
“Mọi người đang xem cái gì vậy?” Trần Nhiên tò mò đi qua nhìn.
Nếu là ngày thường, Thẩm Lạc Dương khẳng định đối với loại chuyện này sẽ làm lơ, nhưng mà hôm nay anh phải dừng lại bước chân, bởi vì anh dường như nghe được tên của Hứa Kiều, đoán chừng là có liên quan đến cô ấy.
A Bưu xoay người qua thì thấy Thẩm Lạc Dương, liền chạy nhanh đến đưa máy tính cho anh.
“Lão đại, chuyện đêm qua của chúng ta bị người khác đăng lên mạng.”
Thẩm Lạc Dương nhìn Hứa Kiều trong màn hình, ném chai rượu bên chân người đối diện vô cùng ngầu, rồi anh lại dời tầm mắt nhìn vài bình luận bên dưới.
Không khỏi hơi nhíu mày, bởi vì phía dưới có rất nhiều bình luận, có khen ngợi, cũng có chê bai, tuy rằng đại đa số đều là khen ngợi, nhưng Thẩm Lạc Dương vẫn đọc đến các bình luận chê bai kia, nói “Hứa Kiều giả dối” “Có phải đang lăng xê hay không, tự biên tự diễn” “Bây giờ muốn nổi tiếng mà phải liều mạng như vậy sao” “Giả tạo” ngôn từ lung tung rối loạn gì cũng có.
Ngay lập tức có một cổ lửa giận nói không nên lời từ trong ngực lan ra.
Internet chính là một con dao hai lưỡi, vừa có lợi mà cũng vừa có hại.
Bây giờ con người và con người giao lưu với nhau đều cách một cái màn hình, cách nhau như vậy thì ai biết anh là ai, giống như có một câu nói: người ngồi cách màn hành máy tính có khi chỉ là một con chó cũng không chừng.
Dù sao mạng chỉ là giả thuyết, tất cả mọi người đều cảm thấy nói chuyện không cần phải có trách nhiệm pháp luật gì, cho nên muốn nói cái gì liền nói cái đó, tất cả đều cảm thấy mình chính là hóa thân của chính nghĩa, nhưng mà họ chưa từng nghĩ đến, chính những lời nói vô tình như vậy sẽ làm tổn thương người khác nhiều đến nhường nào, cái gọi là “Bạo lực Internet” “Anh hùng bàn phím” cũng hình thành như thế.
“Đưa máy tính cho tôi.” Thẩm Lạc Dương nói với A Bưu.