Bạn Trai Của Tôi Là Trung Khuyển

Chương 48: Chương 48




Edit: Mộc Tử Đằng

Hai người mới nói xong, cửa bỗng truyền đến tiếng chìa khóa.

Hứa Kiều và Triệu Như Yên đều nhìn ra phía cửa.

Thẩm Lạc Dương vừa vào nhà liền nhìn thấy vợ và mẹ đang nhìn mình.

“Mẹ, sao mẹ lại tới đây?” Anh hỏi.

Triệu Như Yên cười cười với anh.

“Nói cái gì vậy, sao mẹ lại không thể tới?”

“Làm sao vậy được, tất nhiên là tới được mà.” Thẩm Lạc Dương đặt đồ ăn mới vừa mua về vào trong phòng bếp.

“Ở lại ăn cơm với bọn con đi.”

Triệu Như Yên nhìn thoáng qua Thẩm Lạc Dương, lại nhìn thoáng qua Hứa Kiều.

“Thôi bỏ đi, mẹ không quấy rầy vợ chồng son các con ha ha ha.”

Vợ chồng son?

Hứa Kiều cúi đầu lén lút cười một cái.

Thẩm Lạc Dương nhìn thấy động tác nhỏ của Hứa Kiều, không khỏi cảm thấy có chút đáng yêu, khóe miệng cũng vươn lên một nụ cười nhạt, tâm tình thoải mái.

Triệu Như Yên cũng nhìn thấy Thẩm Lạc Dương mỉm cười.

Xem ra là thật sự động tâm, đã nhiều năm rồi bà chưa hề thấy con trai cười vui thế này, trong lòng dâng lên một trận vui mừng.

“Được rồi, mẹ chỉ đến nhìn con chút thôi, bây giờ phải đi rồi.” Bà nói.

Bà vốn lo lắng anh ở một mình, không biết có cần gì không, nhưng ai ngờ lại thu hoạch được niềm vui lớn vô cùng, thật là lãi to.

“Bác... Mẹ, hay mẹ ở lại ăn cơm vói bọn con đi?” Hứa Kiều mới nói được một nửa, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Triệu Như Yên, sau đó yên lặng sửa lại.

Triệu Như Yên yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay cô, “Không cần, cha con nói lát nữa dẫn mẹ ra ngoài ăn.”

Triệu Như Yên nói lời này trong mắt đều là dịu dàng, Hứa Kiều nhận ra bọn họ chắc chắn rất ân ái.

Bây giờ Hứa Kiều còn chưa biết, bọn họ đâu chỉ ân ái, mà ân ái đến nỗi khiến người ta phải ngán ngẩm, nhưng điều này về sau cô sẽ biết.

Hứa Kiều bị bệnh mấy ngày nay nên không đi đến cửa hàng, nhưng tiền vẫn phải kiếm thế là cô quyết định đi làm.

Vừa đến trong cửa hàng, các cô gái nhỏ như bầy ong vây quanh cô.

“Chị Kiều, chị đến rồi hả?”

“Chị Kiều, chị khá hơn chút nào chưa?”

“Chị Kiều, chúng em rất nhớ chị đó.”

“Chị...”

“...”

Hứa Kiều có chút không tiêu hóa hết những câu hỏi dồn dập này, những cô gái trong cửa hàng của cô chỉ mấy ngày không gặp đã nhiệt tình thế này rồi ư.

Cô làm bộ ho khan vài tiếng.

“Chị không có việc gì, các em quá nhiệt tình rồi.” Cô nói.

“Bọn em chỉ nghĩ cho chị thôi, lâu như vậy rồi mà không đi làm.” Chu Nguyễn bĩu môi, nói.

Hứa Kiều duỗi tay nhẹ nhàng gõ đầu cô nàng một cái.

Hứa Kiều thấy dáng vẻ của Chu Nguyễn, liền biết Hứa Thục Ngôn không nói chuyện kia với cô ấy, Chu Nguyễn hoàn toàn không biết gì.

“Được được được rồi, chị đã biết rồi, tất cả mọi người mau đi làm việc đi, nếu có khách tới nhìn thấy chúng ta cứ tụ họp thế này còn tưởng có chuyện gì xảy ra đó.”

Tất cả mọi người đều nở nụ cười, sau đó nhanh chóng tản ra, ai làm việc của người ấy.

Hứa Kiều đặt túi xách vào trong ngăn tủ, sau đó cột tóc lên, đeo tạp dề vào rồi lấy giẻ lao tùy ý lau mặt bàn.

Chu Nguyễn cũng đang chuẩn bị đi vào làm mấy phần bánh, mới vừa bước đi, di động trong túi đột nhiên vang lên.

“Con nghe mẹ.” Cô ấy vừa nghe điện thoại, vừa đi vào trong bếp.

“Chị con hôm nay có đi làm không?” Hứa Thục Ngôn hỏi.

Lần trước nghe Chu Nguyễn trở về nói Hứa Kiều không đi làm đã gần một tuần rồi, bà liền đi đến nhà cô xem sao nhưng đứng gõ cửa mãi cũng không thấy ai ra mở cửa, lúc đó bà cứ nghĩ Hứa Kiều muốn tránh mặt bà nên mới không mở cửa.

Chu Nguyễn nhìn xuyên qua tấm kính thấy Hứa Kiều đang bận rộn.

“Có tới ạ.” Cô ấy nói.

“Ừ, mẹ biết rồi.”

Nói xong liền tắt máy.

Chu Nguyễn nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đã bị ngắt, không hiểu có chuyện gì xảy ra, cô ấy bỏ điện thoại vào túi, không biết có chuyện gì mà mẹ cô lúc này rất kỳ quái.

Cảm giác cả người có nhiều tâm sự, hỏi bà ấy có việc gì, bà ấy chỉ nói không có gì, hơn nữa cô còn phát hiện, bà ấy luôn hỏi cô về tình hình của Hứa Kiều, lúc trước có hỏi cũng không thường xuyên thế này.

Cô ấy càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp.

“Nguyễn, bánh làm xong chưa, tôi cần thêm bánh để ngoài này.” Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm của Tiểu Mộng, làm cắt ngang suy nghĩ của cô ấy.

Cô ấy nhìn thoáng qua bánh ngọt chỉ mới làm được một nữa.

“Còn chưa xong nhưng sẽ nhanh thôi.” Cô ấy mở miệng nói.

Sau đó việc gì cũng không nghĩ nữa, bắt đầu tập trung làm bánh.

Lúc Hứa Thục Ngôn đến đây, Hứa Kiều đang đứng trước quầy thu ngân để giúp thu tiền.

Cô vừa ngẩng đầu lên liền thấy Hứa Thục Ngôn đang đứng trước cửa, cô hơi sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng đi qua.

“Dì nhỏ, sao dì lại đến đây?” Cô cười hỏi bà.

Hứa Thục Ngôn nhìn khóe miệng mỉm cười của Hứa Kiều, nhìn cô như vậy, hình như đã tốt hơn, so với dáng vẻ tiều tụy của lần trước thì bây giờ hồng hào hơn nhiều.

“Dì vào trong ngồi đi.”

“Tiểu Mộng, pha cho chị hai ly cà phê.”

“Vâng, chị Kiều.”

Tiểu Mộng đi vào trong bếp, sau đó nói với Chu Nguyễn đang cúi đầu làm bánh: “Nguyễn, mẹ cô tới.”

Chu Nguyễn ngẩng đầu, còn có chút không nghe hiểu vấn đề.

“Gì?”

“Này, bên ngoài là mẹ cô phải không, chị Kiều bảo tôi pha hai ly cà phê.” Tiểu Mộng hướng ra cửa chép miệng.

Chu Nguyễn thuận thế nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy mẹ mình đang ngồi đối diện với chị họ, hai người không biết đang nói cái gì.

Cô ấy nhớ vừa rồi mẹ có điện hỏi Hứa Kiều có ở đây không chắc là muốn đi tìm chị ấy.

“Mẹ cô đến đây làm gì nhỉ?” Cô ấy nghi hoặc hỏi.

“Tôi đi ra ngoài đây.” Tiểu Mộng đặt cà phê vào khay, rồi nói với cô ấy.

“Hả? Ừ, đi đi.”

“Dì, chị Kiều, mời dùng cà phê.” Tiểu Mộng đặt cà phê trên bàn.

“Cảm ơn.”

Hứa Kiều nhìn Hứa Thục Ngôn, từ khi đến đây bà chưa nói câu nào, không khỏi cảm thấy không khí có chút xấu hổ.

“Dì nhỏ?” Cô nhịn không được mở miệng gọi bà.

“Hả?” Hứa Thục Ngôn sửng sốt một chút, sau đó nhìn cô.

“Dì nhỏ, sao hôm nay lại tìm con, có phải có chuyện gì muốn nói không?”

Hứa Thục Ngôn thở dài một hơi, đầu hơi cúi xuống, hai bàn tay nắm chặt đặt trên đầu gối, những động tác này cho thấy bây giờ tâm tình bà đang rất phức tạp.

“Kiều Kiều, về chuyện lần trước...”

“Dì nhỏ, con biết dì muốn nói gì, mọi chuyện đã ổn, con không sao cả, dì đừng lo lắng.” Hứa Kiều nhẹ nhàng cười cười, an ủi Hứa Thục Ngôn.

“Kiều Kiều, năm đó mẹ con thật sự không biết Triệu Ngọc Lan mang thai, hơn nữa hai nhà chúng ta đều là liên hôn, tất cả mọi người đều thân bất do kỷ, mẹ con rất yêu ông ta, tuy việc làm ra không đúng, nhưng có một sự thật là bà ấy rất yêu thương con.”

Về chuyện đó, cô đã suy nghĩ rất nhiều, cũng rất lâu, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nhưng việc xảy ra cũng không thay đổi được nên cô không nghĩ nữa, bây giờ cô chỉ muốn sống thật tốt, cô hiện tại đã có Thẩm Lạc Dương, có mấy người Lục Chi Ưu, còn có một nhà dì nhỏ, thật sự như vậy là đủ rồi.

Cũng từ chuyện này mà cô đã hiểu ra nhiều điều, bây giờ cô không biết phải đối mặt làm sao với Triệu Ngọc Lan và Hứa Ý, đặc biệt là Hứa Ý, cô cảm thấy vô cùng áy náy với cô ta.

Chuyện đó cô ta rõ ràng biết sự thật nhưng không chịu nói, thật ra trong lòng cô ta cũng nhường nhịn cô rất nhiều, nhớ đến lúc trước mình đã nói nhiều lời chanh chua, đột nhiên cảm thấy có chút khổ sở, có một số chuyện tự bản thân nếm trải mới biết được trong lòng có vị chua xót như thế nào.

“Con biết.” Cô đương nhiên biết mẹ rất thương yêu mình.

“Dì nhỏ, dì không cần lo lắng nhiều cho con, bây giờ con cũng không còn nhỏ nữa, con có thể tự mình xử lý nên dì cứ yên tâm.” Hứa Kiều nắm lấy tay Hứa Thục Ngôn, vỗ nhẹ mấy cái để an ủi bà.

Nghe Hứa Kiều nói như vậy, tảng đá trong lòng Hứa Thục Ngôn cũng được bỏ xuống, từ ngày hôm đó, trong lòng bà luôn bất an, bà sợ Hứa Kiều bị chuyện này làm phiền lòng.

“Con có thể hiểu là tốt rồi.” Hứa Thục Ngôn vui mừng nhìn cô.

“Đúng rồi, mấy hôm trước dì có đến nhà tìm con, nhưng gõ cửa mãi không thấy con mở cửa, có phải con...”

“Không đúng không đúng, đương nhiên không phải.” Hứa Kiều nhanh chóng lắc đầu.

“Vì mấy nay con không ở nhà nên không biết dì qua.” Hứa Kiều giải thích nói.

“À thì ra là vậy, dì nghĩ quá nhiều rồi.” Hứa Thục Ngôn có chút ngượng ngùng nói.

Hứa Kiều nở nụ cười.

“Đúng rồi, dì nhỏ, con có bạn trai.” Cô yêu đương mà còn chưa nói cho bà biết.

“Con có bạn trai?” Hứa Thục Ngôn kinh ngạc nhìn cô.

“Vâng, thật ra dì cũng biết anh ấy.” Lúc Hứa Kiều nói lời này, trên mặt đều là hạnh phúc.

“Dì biết?” Hứa Thục Ngôn càng thêm nghi hoặc, sao bà biết được? Nhưng giây tiếp theo bà đột nhiên nhớ đến lần trước đến nhà cô, bà có thấy cô đi ra từ nhà của một cậu trai.

“Có phải cái người mà con đã nói muốn theo đuổi, còn trông rất đàn ông và đẹp trai nữa đúng không?”

“Vâng, chính là anh ấy.”

“Thật sự?”

“Đương nhiên rồi.”

Cả khuôn mặt Hứa Thục Ngôn đều cười tươi như hoa, cậu trai mà bà đã gặp, tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn lạnh lùng, nhưng đàn ông như vậy rất biết yêu thương vợ.

“Vậy thật tốt quá, con đó, rốt cuộc có bạn trai, dì nhỏ có thể yên tâm nhiều rồi, tìm một ngày rồi dẫn về nhà dì nhỏ ăn bữa cơm đi.” Hứa Thục Ngôn hưng phấn nói.

Hứa Kiều: “Vâng ạ.”

Hứa Thục Ngôn nói chuyện với cô một lát rồi vào bếp nói vài câu với Chu Nguyễn, mới rời đi.

Hứa Thục Ngôn vừa đi, Chu Nguyễn liền lôi kéo Hứa Kiều hỏi.

“Chị, mẹ em đến làm gì vậy?”

Hứa Kiều nhìn cô ấy một cái.

“Không làm gì cả.”

“Thật sự?” Chu Nguyễn rõ ràng không tin.

“Chính là bảo chị dẫn bạn trai về nhà ăn cơm.” Hứa Kiều nghĩ nghĩ, sau đó nói với cô ấy.

“Bạn trai?! Chị, chị có đối tượng á!” Chu Nguyễn vô cùng ngạc nhiên, giọng nói có hơi cao làm vài người khách trong cửa hàng đều nhìn qua đây.

Hứa Kiều nhanh tay lẹ mắt che miệng cô nàng lại.

“Này, nhỏ giọng thôi, nói lớn quá làm mọi người đều biết hết đó.”

“Được được được, em nhỏ giọng.” Chu Nguyễn kéo tay Hứa Kiều ra.

“Chị, nhìn thế nào, đẹp trai không? Cao ráo không?” Cô ấy hưng phấn nhìn cô, xáp lại bên người cô hỏi.

Hứa Kiều bất đắc dĩ cười một cái, sau đó đẩy cô ấy ra.

“Lần sau đến nhà em ăn cơm không phải sẽ biết sao?”

“Còn ra vẻ thần bí, nói một xíu thôi.” Chu Nguyễn nắm cánh tay cô đong đưa mấy cái.

“Không được, không tiết lộ.” Hứa Kiều rút cánh tay mình về, sau đó tiếp tục làm việc của mình.

Chu Nguyễn bĩu môi, chị họ cô quá keo kiệt, còn muốn giữ bí mật.

Cô ấy nhìn bóng lưng của Hứa Kiều, nghĩ chị họ sau này đã có chốn về, hơn nữa lúc chị ấy nói đến bạn trai mình, trên mặt đều là hạnh phúc, cô ấy liền cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.