Edit: Mộc Tử Đằng
“Không có gì, chỉ muốn hỏi một chút, bởi vì chúng ta ở bên nhau lâu rồi, mà anh cũng không kể chuyện trước kia cho em nghe.” Hứa Kiều vừa hỏi vừa quan sát sắc mặt của Thẩm Lạc Dương.
Đôi mắt Thẩm Lạc Dương bỗng nhiên trở nên rất thâm trầm, dường như lóe lên sự đau xót.
“Chuyện trước kia có gì hay đâu, không phải mọi chuyện đều đã qua hết rồi sao.”
Anh nhàn nhạt cười một cái, nhưng trong mắt Hứa Kiều lại là sự miễn cưỡng.
Trong lòng Hứa Kiều ngay lập tức trĩu nặng như bị đá đè, làm cô có chút khó thở, cô hơi rũ mi mắt xuống.
Thẩm Lạc Dương thấy cô yên lặng không nói lời nào, hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Kiều không trả lời anh, cô dường như đang giãy giụa.
Sau một lúc lâu.
Cô ngẩng đầu.
“Thẩm Lạc Dương, em muốn biết chuyện trước kia, kể cho em nghe.”
Ánh mắt của cô rất kiên định, ngay cả ngữ khí cũng kiên định theo.
Hứa Kiều đang cho anh một cơ hội để anh giải thích rõ mọi chuyện.
Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Hứa Kiều, Thẩm Lạc Dương không khỏi đặt dao xuống.
Trong đôi mắt thâm thúy của anh không biết đang nghĩ gì, anh nhìn chằm chằm vào đống rau đã được thái, nửa ngày không phản ứng lại, anh không biết, Hứa Kiều phân vân mãi mới hỏi anh, mà bây giờ chính anh cũng đang phân vân không biết có nên nói cho cô nghe không.
“Kiều Kiều...” Anh ngẩng đầu nhìn cô.
“Dừng, đừng nói nữa, giờ em không muốn nghe.” Hứa Kiều mở miệng cắt ngang lời anh nói, sau đó trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Cứ như vậy, bầu không khí giữa hai người dần trở nên vi diệu.
Vào lúc ăn cơm, Hứa Kiều một câu cũng không nói với Thẩm Lạc Dương.
Tuy Thẩm Lạc Dương vẫn luôn nhấn mạnh với Hứa Kiều, khi ăn cơm không được nói chuyện, đây là thói quen xấu.
Nhưng những lời này nói với Hứa Kiều đều vô nghĩa, vừa ngồi vào bàn ăn cơm cô liền nói nhiều vô cùng, lôi kéo Thẩm Lạc Dương nói đông nói tây, nói không ngừng, mà Thẩm Lạc Dương lại là người ăn cơm không nói chuyện cho nên trên bàn cơm anh đóng vai một người lắng nghe.
Bất tri bất giác, anh cũng hình thành thói quen này, mà hôm nay Hứa Kiều đột nhiên không nói gì, chỉ an tĩnh ngồi ở đó ăn cơm, cô cúi đầu, mặt mày ôn hòa, điều này ngược lại làm anh có chút không quen.
Sau khi ăn xong, Hứa Kiều chủ động lau bàn.
“Đừng động, để anh lau cho.” Thẩm Lạc Dương nhìn cô bực bội cầm lấy chén đũa đang chuẩn bị đi vào phòng bếp, anh liền duỗi tay cản cô lại bỗng phát hiện tay cô có chút lạnh.
Hứa Kiều thấy anh lấy chén đũa trong tay mình cũng không tranh giành nữa.
“Em đi tắm đây.” Cô nói.
Thẩm Lạc Dương: “Ừ, đi đi.”
Anh nhìn bóng dáng Hứa Kiều, không kiềm được nhíu mày.
Anh cầm chén đứng đó một lát, sau đó mới đi vào phòng bếp.
****
Hứa Kiều đi vào phòng tắm, cảm xúc cô luôn cố gắng khắc chế giờ này đã không nhịn được nữa, cô cảm thấy trong ngực vô cùng bức bối như có một đống lửa trong đó, nóng rực làm cô khó chịu, cô vào lúc này tâm loạn như ma.
Nói thật, cô thực sự không thích bản thân mình như vậy, cô phát hiện, sau khi yêu nhau với Thẩm Lạc Dương, cô đã không còn là chính mình nữa, quả nhiên người ta nói đúng, yêu rồi đầu óc liền trở nên mụ mị, mà cô đúng là vậy thật, thậm chí còn nghiêm trọng hơn.
Cô cảm thấy mình quá để ý Thẩm Lạc Dương, từ lúc bắt đầu, cô đã ở thế bị động, trong tình yêu, ai để ý nhiều, người đó liền ở thế yếu, cô luôn cảm thấy giữa hai người bọn họ, cô mới là người duy trì tình cảm này, giống như vừa rồi, cô không nói gì, Thẩm Lạc Dương cũng sẽ không tìm đề tài nói chuyện với cô.
Cô đột nhiên có chút vô lực, có chút bất đắc dĩ, cô quá ỷ lại Thẩm Lạc Dương, ỷ lại đến cuối cùng hoàn toàn lấy anh làm trọng tâm trong cuộc sống, anh cắm rễ bảy năm trong lòng cô, thật vất vả mới được ở cạnh anh, bởi vì quá quý trọng, cũng quá cẩn thận, cho nên hiện tại cô mới khó chịu như thế này.
Trước kia cô chưa từng có nghĩ đến mình sẽ có ngày này, thật ra thì ban đầu cô lựa chọn ở cạnh anh đã quá vội vàng, cô cũng không nghĩ gì nhiều, ở bên anh bị hôn đến choáng váng đầu óc, bây giờ mới cẩn thận nghĩ lại, cô đột nhiên phát hiện, lúc bọn họ quyết định ở bên nhau, Thẩm Lạc Dương thậm chí còn chưa tỏ tình với cô.
Giờ nhớ đến những lời nói của Trần Tịch Nhuế, liền cảm thấy trong lòng quặn đau, vào thời thanh xuân của Thẩm Lạc Dương, đã từng có một cô gái đồng hành với anh, chính cô cũng biết, thanh xuân của Thẩm Lạc Dương, cả đời này cô sẽ không có cơ hội tham dự, cô chợt hận chính mình vì sao lại không sinh ra sớm hơn mấy năm, nếu có thể sinh sớm hơn mấy năm có phải cô cũng sẽ đồng hành với anh qua năm tháng như vậy?
Bây giờ cô đã không khống chế được bản thân suy nghĩ miên man, bởi vì cô cũng không biết mình có nên tin tưởng Thẩm Lạc Dương hay không, cô có nên tin tưởng anh vô điều kiện hay không.
Những chuyện này xảy đến quá kỳ quặc, làm rối tung hết cả mọi thứ, hết thảy đều quá trùng hợp.
Trần Tịch Nhuế nói, đôi mắt của cô rất giống Tống Mân, mà cô lại giống như Tống Mân, đều bị kẻ xấu bắt để uy hiếp Thẩm Lạc Dương, và cô cũng lựa chọn y như Tống Mân.
Hứa Kiều cảm thấy đầu mình rất đau, giờ cô không muốn nghĩ gì nữa, chỉ muốn đầu óc thanh tỉnh đôi chút, cô mở vòi sen ra, nhắm mắt lại để che đi phần nào chua xót, nói thật, cô hy vọng sẽ có người xuất hiện nói cho cô biết bây giờ cô phải làm sao.
Thẩm Lạc Dương rửa chén xong, vào phòng ngủ thì nghe được tiếng nước chảy truyền ra từ trong phòng tắm.
Ánh mắt anh dừng trên cánh cửa phòng tắm, không biết nghĩ cái gì, một lát sau, anh nhấc chân đi qua, đi đến của phòng tắm.
Hứa Kiều đang nhắm mắt dưỡng thần chợt nghe được tiếng bước chân bên ngoài, cô biết, Thẩm Lạc Dương đang đi tới, cô cảm giác được anh đứng ngay trước cửa, vì thế cô cũng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn.
Cánh cửa ngăn cách cả hai người.
Bên trong là cô, bên ngoài là anh.
Hai người đều nhìn nhau, nhưng không có một ai nói chuyện.
Thẩm Lạc Dương muốn duỗi tay gõ cửa, anh muốn nói chuyện với Hứa Kiều, nhưng tay anh nâng lên giữa không trung vẫn không hạ xuống được.
Anh đứng đó một hồi, cuối cùng chậm rãi xoay người đi ra ngoài.
Hứa Kiều cảm nhận được tiếng bước chân rời đi của Thẩm Lạc Dương, thân thể căng thẳng cũng thả lỏng, cô nhắm mắt lại, thở ra một hơi, đôi tay vô lực vịn vào bồn tắm bên cạnh.
Thẩm Lạc Dương đi ra ngoài, trực tiếp đi đến ban công, anh vươn tay chống vào lan can.
Trời dường như sắp vào thu, thời tiết có hơi lạnh, gió thổi lọt vào trong quần áo anh mang theo một cái lạnh nhàn nhạt.
Mái tóc đen nhánh của anh bị gió thổi có hơi rối, đôi mắt đen láy của anh đang nhìn về phương xa, một lát sau, anh thở dài một hơi, sau đó lấy bật lửa và thuốc lá từ trong túi quần ra.
Rút một điếu thuốc trong hộp rồi đưa đến bên miệng ngậm lại.
“Lạch cạch“. Thanh âm bật lửa vang lên.
Ánh lửa màu cam chiếu lên khuôn mặt có chút mệt mỏi của Thẩm Lạc Dương.
Thuốc lá bắt lửa.
Trong không khí nhanh chóng lan ra mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Ngón tay thon dài của Thẩm Lạc Dương kẹp điếu thuốc, anh dùng sức hút mạnh một hơi, sau đó lại chậm rãi nhã ra, làn khói mỏng phả ra từ trong miệng anh, rồi bị gió cuốn lấy và biến mất.
Thật ra sau khi ở cạnh Hứa Kiều, anh rất ít khi nghĩ đến chuyện trước kia, bởi vì ở cạnh cô thật sự rất vui vẻ, mỗi một phút mỗi một giây trong lúc lơ đãng cô đều sẽ mang đến cho anh sự ngạc nhiên, ở cạnh cô anh mới cảm thấy cuộc sống mình trở nên phong phú vô cùng.
Anh thích một cuộc sống như vậy, anh thích nấu những món cô thích ăn, anh thích cô mỗi khi làm nũng chơi xấu với mình, thích cái loại cảm giác vào mỗi buổi sáng khi thức dậy sẽ nhìn thấy cô đầu tiên.
Anh biết Hứa Kiều đang giận mình.
Cô hỏi chuyện trước kia, anh biết hẳn nên nói ra hết với cô, không cần dấu diếm cô điều gì, nhưng anh lại làm không được, không đành lòng, bởi vì chính bản thân anh còn không tự làm dịu được nỗi đau này, anh không muốn cô phải gánh vác với mình, anh không muốn cô khổ sở.
Tàn thuốc chậm rãi rơi xuống cho đến khi gần hết điếu thuốc.
Anh thở ra một hơi, sau đó tiếp tục lấy ra một điếu thuốc khác ngậm vào miệng, bật lửa, chậm rãi nhả khói ra.
Giống như lúc này, cũng chỉ có thuốc lá mới có thể làm dịu bớt nỗi khổ tâm của anh.
Tuy rằng mọi người đều biết, thuốc lá không hề tốt cho sức khỏe, nhưng những thứ này giống như anh túc vậy, chạm vào một lần liền không thể dứt bỏ được.
***
Hứa Kiều tắm xong đi ra, nhìn thoáng qua phòng ngủ, trống không, Thẩm Lạc Dương không ở trong này, không biết vì sao, trong lòng cô lập tức căng thẳng.
Cô đi ra mở cửa, nhìn bên ngoài một chút.
Trong phòng khách cũng không thấy anh đâu, phòng bếp cũng không có.
Hứa Kiều không khỏi khẩn trương, đã trễ thế này, anh sẽ đi đâu chứ?
Vì thế cô đi ra ngoài, muốn gọi tên anh nhưng cổ họng lại khô khốc, không nói nên lời, mà lúc này, ánh mắt cô vừa lúc dừng ngay chỗ ngoài ban công.
Nhìn xuyên qua cửa kính ban công, cô thấy anh yên tĩnh đứng đó, trong miệng ngậm một điếu thuốc, cô không biết anh đã đứng đó bao lâu nhưng tàn thuốc dưới chân anh rất nhiều.
Lúc anh hút thuốc, rất đau đớn, cả người giống như bị đau thương bao phủ, làm Hứa Kiều muốn khóc, cái mũi ê ẩm, hốc mắt hơi đau.
Cô theo bản năng đi qua, nhưng đang tới gần tivi, bước chân cô bỗng dừng lại.
“Trước kia anh ấy chưa từng hút thuốc nhưng về sau lại như bị nghiện.”
Giọng nói của Trần Tịch Nhuế đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Lần đầu tiên cô thấy anh hút thuốc, cũng là cái dáng vẻ này, đứng trước ban công nhà anh như vậy, bị khói thuốc bao quanh, cả người đều toát lên vẻ đau thương tuyệt vọng, lúc ấy, có phải anh đang nhớ đến cô ấy không, và bây giờ cũng thế.
Hứa Kiều đứng đó thật lâu, cô nhìn Thẩm Lạc Dương hút hết điếu này đến điếu kia giống như lên cơn nghiện.
Theo lý mà nói, dựa theo thính lực của Thẩm Lạc Dương, lúc cô đi đến anh không có khả năng không nghe được tiếng bước chân của cô, nhưng từ lúc cô bước đi đến bây giờ anh không hề phát hiện ra, điều này chứng minh anh quá xuất thần, vì quá xuất thần nên mới không để ý đến.
Hứa Kiều nhấp môi, sau đó xoay người trở vào phòng ngủ.
Cô không muốn nhìn thấy anh như vậy, nếu anh muốn ở ngoài hóng gió lạnh hút thuốc thì cứ như vậy đi, dù sao thân thể của anh rất cường tráng, không sợ sinh bệnh, anh muốn hoài niệm thì cứ hoài niệm đi, tốt nhất là đứng cả đêm ở đó để hoài niệm!
Thẩm Lạc Dương không biết mình đã hút bao nhiều điếu, đến cuối cùng sờ trong hộp không còn điếu nào anh mới phát giác được, anh cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, toàn bộ đều là tàn thuốc.
Anh thật sự đã hút nhiều như vậy.
Anh quay đầu nhìn thoáng qua phòng ngủ, xuyên qua khe cửa anh nhìn thấy đèn trong phòng đã tắt.
Khóe miệng anh không kiềm được cong lên sau đó đi về phía phòng ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Đọc đến đây có lẽ các bạn sẽ nghĩ Kiều ca rất yếu đuối, Thẩm đại ca có chút lo trước lo sau, dong dài, nhưng tôi muốn phân tích Hứa Kiều một chút.
Nói thế nào nhỉ, thật ra ngay từ đầu đã dự tính Hứa Kiều là người có tính cách như vậy, ở trước mặt người khác cô ấy là một người hấp tấp, thẳng thắn, hào phóng.
Theo như mọi người mà nói, với tính cách này của Hứa Kiều nên trực tiếp đi lên hỏi rõ, giải quyết xong xuôi mọi chuyện, nhưng mọi người đừng bỏ qua, thật ra Hứa Kiều cũng là người có nội tâm rất yếu ớt, chỉ là cô ấy không biểu hiện ra bên ngoài, cô ấy luôn dấu sự yếu ớt của mình vào tận sâu trong đáy lòng, hơn nữa bởi vì chuyện của mẹ, nên cô ấy dường như quá mức ỷ lại Thẩm Lạc Dương.
Không biết các bạn có cảm giác như vậy hay không, mặc kệ là tình bạn hay tình yêu, quá mức ỷ lại sẽ sợ bị tổn thương, trở nên yếu đuối, thậm chí không có lòng tự trọng, mà Hứa Kiều chính là người mâu thuẫn như vậy, hơn nữa nguyên nhân do gia đình cô ấy nên mới tạo nên tính cách hiện giờ của cô ấy.