Editor: Hướng Nhật Quỳ
Chung Minh Cẩn bị trùm kín cả đầu, cho rằng Lục Hoài Du đang có gì đó không muốn cho nó xem. Nhưng đợi một hồi vẫn chẳng nghe thấy giọng của anh hay âm thanh nào khác, bèn thử thăm dò kéo tấm chăn đang phủ kín cả người nó xuống.
Đối với cơ thể hiện tại của nó thì tấm chăn thật sự quá lớn, nó lại bị trùm bên trong hồi lâu, cuối cùng cũng ló đầu ra.
Kết quả vừa ló ra đã thấy Lục Hoài Du ngồi bên giường, chắc là đang ngẩn người?
Chung Minh Cẩn không khỏi buồn bực hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Đâu có, chỉ đùa với mày thôi.” Lục Hoài Du lúng túng quay mặt đi không nhìn người tí hon, cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật là ấu trĩ.
Nhưng nhớ lại khi nãy, trong lúc vô tình anh đã trông thấy bộ dáng người tí hon vừa chui từ trong ổ chăn ra. Một lát sau, anh lại không nhịn được mà quay đầu, vươn tay kéo vạt áo hơi trượt xuống của người tí hon rồi vuốt lại chỏm tóc ngố trên đầu nó.
Chung Minh Cẩn dõi theo động tác vuốt vuốt trên đầu mình: “Không có gì thì chúng ta rời giường đi, xử lí xong mấy chuyện của anh ta rồi đến chỗ làm việc của anh.”
“Không cần đến chỗ làm việc gấp đâu, tao đã xin nghỉ rồi.” Lục Hoài Du nói: “Chẳng qua cậu ấy gặp chút chuyện rắc rối thôi.”
Chung Minh Cẩn hỏi: “Làm sao vậy?”
“Tối qua cậu ấy nhập viện, đoán chừng lúc này đang có không ít phóng viên trông coi ngoài bệnh viện rồi.” Lục Hoài Du nói: “Chắc chắn chúng ta không thể nào lén chuồn qua được.”
Chung Minh Cẩn nghe vậy thì rũ mắt không nói gì, đây rõ là chuyện nằm ngoài khả năng của nó.
Lục Hoài Du thấy thế bèn bật cười, gõ nhẹ lên đầu nó rồi bảo: “Không phải vấn đề gì lớn đâu, tao giải quyết được.”
Muốn đến thăm Hàn Bắc Đình vào tình hình hiện tại, biện pháp tốt nhất là liên hệ với người đại diện của đối phương, bảo họ an bài.
Người đại diện của Hàn Bắc Đình là một người phụ nữ gọi là chị Từ, làm việc nhanh nhẹn[1] còn bao che khuyết điểm. Tuy cùng một công ty, nhưng Lục Hoài Du lại không có phương thức liên lạc với chị, muốn tìm chị thì phải xin Lâm Nguyên cho số điện thoại trước.
[1] Gốc là Lôi lệ phong hành [雷厉风行]: ý chỉ hành động mạnh mẽ, nhanh chóng và dứt khoát.
Kết quả Lâm Nguyên vừa nghe Lục Hoài Du nói muốn đến thăm Hàn Bắc Đình thì suýt nữa nổi điên: “Cậu có biết hiện tại có bao nhiêu phóng viên đang trông coi ở bệnh viện không? Bây giờ chạy tới thăm cậu ta là ngại tin tức chưa đủ sốt dẻo hả?”
“Bọn tôi vốn là bạn bè, đến thăm cậu ấy một chút thì đã sao?” Lục Hoài Du có phần không vui: “Vả lại, sở dĩ tin tức xôn xao, không phải do có người ở đằng sau châm dầu vào lửa ư? Việc này các anh đã xử lý xong chưa?”
“Đã xử lý rồi.” Lâm Nguyên nghe ra sự kiên quyết trong giọng nói của anh, đành thỏa hiệp: “Cậu muốn đi thì đi đi, nhớ đừng nói lung tung đó.”
“Anh yên tâm đi.” Lục Hoài Du đáp.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, một lát sau Lâm Nguyên mới gửi một số điện thoại đến. Sau khi Lục Hoài Du nhận được thì lập tức gọi tới.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói của người bên kia đầu dây hơi khàn khàn: “Là Tiểu Lục ư, vừa rồi Lâm Nguyên bảo cậu muốn thăm Bắc Đình?”
“À, vâng. Hiện tại bên chỗ chị có tiện không ạ?” Lục Hoài Du khẽ hỏi. Giờ mới phản ứng được lúc này phỏng chừng đã có không ít người muốn tìm hiểu tình hình, nếu không nhờ Lâm Nguyên gọi điện chào hỏi trước thì khi nhìn thấy dãy số xa lạ, rất có thể đối phương sẽ không nhận.
“Tiện chứ!” Chị Từ quả quyết nói: “Khi nào thì cậu đến đây, chị sắp xếp người đến đón cậu.”
Người đại diện vậy mà lại nhiệt tình thế kia, Lục Hoài Du có chút bất ngờ: “Chị nói cho em biết chỗ rồi em tự đến đó là được rồi.”
Chị Từ nói: “Bắc Đình không ở bệnh viện, chị đã đưa cậu ấy về nhà rồi, tìm người đến đón cậu sẽ thuận tiện hơn.”
Lục Hoài Du cảm thấy hơi kì quái, nhưng vẫn lịch sự đáp: “Vậy được ạ. Bây giờ chị bảo người đến đây đi.”
Sau khi chị Từ hỏi rõ vị trí nơi ở của anh thì nói: “Nửa tiếng sau sẽ đến đón cậu dưới lầu.” Dường như còn sốt ruột hơn cả anh.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh, Lục Hoài Du thu dọn một chút, mang dụng cụ cần dùng theo rồi dự định xuống lầu.
Thay giày xong, anh cầm lấy chiếc cặp bên cạnh theo thói quen, đến khi mò được chiếc túi trống không mới sực nhớ người tí hon không có đi cùng mình. Thế mà trong lòng chẳng rõ tại sao lại thấy có chút trống rỗng.
Dường như người tí hon cũng cảm giác được. Nó đứng cạnh bàn trà, nhìn Lục Hoài Du qua nửa phòng khách, lát sau nói: “Đi sớm về sớm, có vấn đề gì cứ nhắn tin cho tôi.”
“Được.” Lục Hoài Du nhìn thời gian, thầm tính toán trong lòng, đứng phía xa dặn dò người tí hon: “Trưa nay chờ tui về cùng ăn cơm.”
Chung Minh Cẩn gật đầu, lúc này mới ngồi xuống rồi cầm điện thoại viết tư liệu, không nhìn Lục Hoài Du nữa.
Lục Hoài Du đứng ở cửa chốc lát, bước hai bước ra ngoài để thăm dò thử, thấy “Hàn Bắc Đình” cũng theo sau mới xoay người đóng cửa lại.
Không có sự tồn tại của tên nhóc đáng yêu kia, dọc đường đi “Hàn Bắc Đình” hệt như kẹo mạch nha, đang phối hợp thành thực đi theo bên cạnh Lục Hoài Du.
Rõ ràng đây là một hiện tượng tốt, vậy mà Lục Hoài Du lại luôn thất thần nên thường vô thức nhìn vào một góc mà người tí hon hay ngồi khi lên xe. Cũng may quãng đường cũng khá gần, chỉ có nửa tiếng rất nhanh đã đến nơi.
Đây là một tiểu khu có an ninh còn tốt hơn nơi Lục Hoài Du ở. Anh được trợ lí của Hàn Bắc Đình đón rồi dẫn thẳng lên tầng cao nhất, vừa nhấn chuông thì cửa đã được người bên trong mở ra.
Người mở cửa chính là người phụ nữ chừng 25, 26 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp nhưng hiện tại trông rất uể oải, dưới mắt có màu xanh đen khá đậm. Sau khi trông thấy Lục Hoài Du chị mới miễng cười nở nụ cười, gọi: “Tiểu Lục đến đây, mau vào đi.”
“Chị Từ.” Lục Hoài Du lên tiếng chào hỏi, nhưng không vào ngay.
Ánh mắt chị Từ lóe lên, chẳng biết do cố ý hay vô ý mà chị nhường sang một bên. Lục Hoài Du trông thấy sinh hồn của Hàn Bắc Đình vừa khéo đi vào từ chỗ chị nhường cho, hơn nữa dường như chị rất vội.
Sau khi Lục Hoài Du bước vào, chị cũng không bắt chuyện uống trà hay ngồi xuống nghỉ ngơi, mà trực tiếp hỏi: “Muốn đi thăm Bắc Đình trước không?”
Từ lúc vào nhà Lục Hoài Du đã dùng dư quang nhìn thử, hình như “Hàn Bắc Đình” hoạt bát hơn chút rồi, bèn gật đầu đáp: “Đến thăm cậu ấy trước đã.”
“Được.” Chị Từ đáp lại rồi dẫn đường ở phía trước, trên mặt tựa hồ có thêm vài phần vui vẻ.
Trái lại sinh hồn của Hàn Bắc Đình đang đi bên cạnh Lục Hoài Du, càng đi trước thì càng hưng phấn.
Đến khi mở cửa phòng ngủ ra, Lục Hoài Du trông thấy hình thể vốn rõ ràng bởi vì di chuyển quá nhanh mà gần như biến thành ảo ảnh.
Sinh hồn bị hút vào trong cơ thể.
Lục Hoài Du thoáng thở phào, mọi thứ đều được tiến hành trong dự đoán của người tí hon, vậy thì anh không cần phải lo lắng sẽ xuất hiện những chuyện không có cách giải quyết nữa.
Hiện tại chuyện phải làm là làm sao bảo chị Từ ra ngoài, rồi để lại một mình anh ở phòng ngủ.
Lục Hoài Du đang cân nhắc xem phải mở miệng thế nào, vậy mà chị Từ đã cười bảo: “Xem ra tối qua Tiểu Lục cũng không ngủ ngon được, chị đi pha cho cậu tách cà phê nhé.”
Vậy mà lại chủ động nhường chỗ cho anh, Lục Hoài Du nhất thời chưa phản ứng được, ngây ngốc gật đầu một cái: “À, vâng ạ.”
Chị Từ lại cười: “Thời gian có lẽ sẽ hơi lâu, một mình cậu ở đây không sao chứ?”
“Không sao đâu ạ.” Lục Hoài Du lập tức lắc đầu.
Chị Từ nhanh chóng xoay người ra ngoài, còn tri kỉ đóng cửa lại. Nhưng Lục Hoài Du lại không hành động ngay. Chuyện này rất bất thường, phải nói là từ khi chị Từ bắt đầu nhận điện thoại của anh thì hết thảy đều bộc lộ một cảm giác quỷ dị. Tựa như biết cậu muốn làm gì, nên mới cố ý phối hợp.
Nhưng Hàn Bắc Đình còn đang nằm trên giường, Lục Hoài Du thậm chí có thể nhìn thấy phần linh hồn đã từng ly thể của cậu. Do tạm thời không thể dung hợp nên thi thoảng lại trôi khỏi cơ thể.
Chung quy chỉ là một sinh mệnh, mà còn là bạn của mình.
Lục Hoài Du lặng lẽ thở dài rồi nhanh chóng kiểm tra gian phòng lại một lần, xác định không có camera linh tinh gì mới lấy từ trong cặp ra một lọ thủy tinh cỡ ngón tay cái, trong lọ chứa đầy chất lỏng trong suốt.
Đây là thứ người tí hon cho anh, nghe đâu còn có tác dụng hơn cả chu sa. Lục Hoài Du muốn vẽ An Hồn Phù lên trán Hàn Bắc Đình thì dùng thứ này vẽ sẽ không cần lo để lại dấu vết.
Lục Hoài Du không dùng bút lông, mà dùng ngón trỏ chấm vào trong lọ, sau đó nhanh chóng vẽ lên trán Hàn Bắc Đình.
Bởi vì lo sẽ có người tiến vào bất cứ lúc nào nên anh phải dồn hết tâm trí vào khuôn mặt.
Có một số người thỉnh thoảng bị dồn ép một chút sẽ phát hiện ra hiệu quả bất ngờ. Lục Hoài Du chính là như vậy, bản thân anh cũng chẳng ý thức được rằng thời gian anh dùng để vẽ lá bùa này là thời gian ngắn nhất từ khi học vẽ bùa đến nay.
Chỉ thấy sau khi vẽ xong, kim quang loáng thoáng hiện lên trên lá bùa, chắc là thành công rồi.
Lúc này Lục Hoài Du mới lùi về ngồi lên chiếc ghế đẩu bên giường, nhìn sinh hồn ban nãy vẫn còn hơi trôi nổi dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được dung hợp với cơ thể, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra rồi rút tờ khăn giấy bên tủ đầu giường lau đi mấy giọt mồ hôi nhỏ trên trán.
Đến tận nửa tiếng sau chị Từ mới bước vào. Chị gõ cửa, trong tay cầm hai tách cà phê đến bắt chuyện với Lục Hoài Du đang ngồi bên bàn trà cạnh cửa sổ. Sau đó chị lại thăm dò cổ tay và trán của Hàn Bắc Đình rồi mới ngồi xuống bên cạnh Lục Hoài Du.
Dụng cụ vẽ bùa là đồ trong suốt, đã khô từ nửa tiếng nên Lục Hoài Du chẳng lo sẽ bị chị nhìn ra.
Sau khi chị Từ ngồi xuống thì mỉm cười với Lục Hoài Du, trước hết là giấu nỗi lo lắng đã giảm bớt ít nhiều vào đáy mắt, rồi nói với anh một cách chân thành: “Cảm ơn Tiểu Lục, sau này có việc gì chị và Bắc Đình có thể giúp đỡ thì cứ việc nói một tiếng là được.”
Lục Hoài Du hoảng hồn, cảm giác như chị đã biết gì đó.
Chị Từ vẫn nhìn Hàn Bắc Đình đang nằm trên giường, lại nói: “Chị và nó là chị em ruột.”
Lục Hoài Du kinh ngạc há miệng: “Vậy họ của hai người, với lại…”
“Chị theo họ ba, nó theo họ mẹ.” Chị Từ nhún vai: “Tướng mạo cũng vậy, nên mới chẳng giống nhau chút nào.”
Thế mà là chị em ruột, thảo nào động tác thăm dò ban nãy của chị Từ chẳng chút kiêng dè gì. Nhưng mà hai chị em này che giấu cũng rất tốt, một chút tin đồn cũng không truyền ra ngoài.
Chẳng đợi Lục Hoài Du nói gì, chị Từ đã cúi đầu nhấp ngụm cà phê, tiếp tục: “Lúc ở bệnh viện chị chỉ biết Bắc Đình không phải ngã bệnh, bởi vì khi còn nhỏ nó đã từng gặp tình trạng này. Khi ấy nó chỉ mới 3 tuổi, cả nhà bọn chị tự lái xe đi du lịch thì gặp đội ngũ đưa tang, nó bị dọa đến nỗi thành ra như vầy đây.”
“Vậy lúc đó như thế nào ạ?” Lục Hoài Du hỏi.
“Khi đó chị chỉ mới 7 tuổi, tận mắt thấy nó ly hồn nên đuổi theo, làm ba mẹ sợ đến chết khiếp.”
Chị Từ kể: “Nhưng đuổi theo cũng vô dụng, vẫn may là gặp được một vị đạo sĩ tha hương mới khiến hồn phách của nó quay về cơ thể. Cũng là sau lúc đó, Bắc Đình liền mắc bệnh sợ quan tài, chẳng qua do lúc ấy tuổi còn nhỏ nên bản thân nó không còn nhớ nữa.”
Lục Hoài Du chần chừ hỏi: “Vậy lần này chị nhìn thấy gì?”
“Gì cũng chẳng thấy được.” Tuy chị nói rất nhiều, nhưng anh vẫn đề phòng mười phần. Chị Từ cũng không thấy có vấn đề gì, tiếp tục nói: “Từ sau 7 tuổi, những thứ chị từng thấy đều không còn thấy nữa.”