Editor: Hướng Nhật Quỳ
Nghe thấy tiếng rơi xuống đất, Lục Hoài Du vội vã ngồi dậy. Anh nằm bò bên giường vươn tay muốn kéo Chung Minh Cẩn về, nhưng tay vừa vươn ra một nửa thì hình ảnh trong mơ nườm nượp ập tới, anh không khỏi co rút đôi ngươi, cánh tay vươn ra cũng rụt về.
Chung Minh Cẩn nhận ra sự thay đổi của anh, nó vỗ bụi đất dính trên người rồi thấp thỏm đứng dậy.
Lục Hoài Du cứ dùng tư thể nhìn từ trên cao này, không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm nó trong chốc lát.
Tay và chân đều nhỏ xíu, còn thấp hơn so với chiều cao của chiếc giường, nhóc dễ thương vẫn là nhóc dễ thương, chẳng khác gì với trước kia.
Lục Hoài Du vò tóc mình, phiền muộn nói: “Tao đi rửa mặt trước.”
Anh xoay người với tốc độ rất nhanh, thế nên không thấy được vẻ mặt muốn nói lại thôi của Chung Minh Cẩn ở phía sau.
Từ giường đến phòng tắm chỉ có mấy bước chân, thế mà Lục Hoài Du đã lặp lại những suy nghĩ trong đầu cả ngàn lần.
Anh nhớ rất rõ chuyện rạng sáng hôm qua nhiệt độ lại tăng lên, chẳng qua khi ấy thật sự rất khó chịu, lại mệt đến không mở mắt nổi, sau đó thì mơ màng cảm giác được Chung Minh Cẩn đo nhiệt độ cho anh, nói rằng muốn đưa anh đến bệnh viện.
Anh đương nhiên không chịu, đừng nói là sáng mai nhất định lên hot search vì nửa đêm đến bệnh viện, riêng việc phải đến bệnh viện như thế nào đã là một vấn đề khó khăn rồi.
Chưa biết chừng tiêu đề của hot search sẽ từ [Lục Hoài Du nửa đêm bệnh nặng được đưa đến bệnh viện] biến thành [Khiếp! Thần tượng đang “Hot” đột nhiên ngã bệnh, khiếp hơn nữa là người gọi xe cấp cứu còn là một con yêu tinh!].
Nói không chừng đám cư dân mạng sẽ bổ não cho anh mười ngàn chữ Liêu Trai chí dị mất.
Lục Hoài Du cũng không ngờ lúc mình mê man lại có thể tưởng tượng ra nhiều thứ linh tinh thế này, sau đó cảm giác được Chung Minh Cẩn đút thuốc và nước cho anh, rồi anh lại ngủ thiếp đi.
Nhưng ngay sau đó lại mơ một giấc mơ, hơn nữa cảnh trong mơ còn rất chân thật.
—— anh mơ thấy nhóc dễ thương trở nên cao hơn anh, ôm anh đến phòng tắm ngâm nước rất lâu xong lại ôm anh về giường.
Lục Hoài Du lắc đầu, ném đi những hình ảnh xuất hiện trong đầu.
Nhưng khi đẩy cửa phòng tắm ra, niềm tin anh vừa dựng nên bỗng chốc sụp đổ, còn là loại vỡ rồi ráp lại nữa.
Tuy sắc mặt trong gương của anh hơi nhợt nhạt, nhưng vẫn đẹp trai vô cùng, áo ngủ vừa người, cơ bản là bộ anh mặt trước khi ngủ ngày hôm qua!
Lục Hoài Du bước đến trước gương giơ tay vỗ mặt mình.
Tốt lắm, có đau, thế nên hổng phải nằm mơ.
Sau đó anh lại lắc đầu, không có cảm giác choáng váng nào, vô cùng tỉnh táo, cơn sốt cao cũng giảm hoàn toàn.
Anh vẫn chưa từ bỏ ý định mà kiểm tra khăn tắm và máy sấy tóc, sau khi phát hiện chúng đều có dấu vết từng bị động, Lục Hoài Du ngơ luôn.
Rốt cuộc anh đã gặp chuyện gì thế hả?!
Đứng trong phòng tắm hồi lâu, cảm thấy bản thân đã gần như bình tĩnh rồi, Lục Hoài Du mới mở cửa ra ngoài.
Sau khi đảo mắt một vòng trong phòng ngủ mà không nhìn thấy Chung Minh Cẩn, anh lại tìm ở ban công phòng ngủ nhưng vẫn không có. Cuối cùng bên cạnh ghế sofa trong phòng khách, trên chiếc ghế đẩu mà Lục Hoài Du nói dành riêng cho nó vào hôm đầu tiên, anh trông thấy một bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngăn ngắn trên đó.
Nghe thấy tiếng bước chân, Chung Minh Cẩn chấn động cả người. Nó ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du, mím môi, nhưng chẳng nói lời nào.
Lục Hoài Du ngồi trên thảm trải sàn cạnh Chung Minh Cẩn, dựa lưng vào sofa, cách một góc bàn nói: “Tao cảm thấy mày nên cho tao một lời giải thích.”
Chung Minh Cẩn rũ mắt, rồi chậm rãi hỏi: “Anh biết rồi?”
Lục Hoài Du gật đầu.
Chung Minh Cẩn cúi đầu, nắm tay nhỏ xíu nắm chặt vào nhau ở nơi Lục Hoài Du không nhìn thấy, lát sau nó nhẹ nhàng nói: “Bây giờ cũng không phải là hình dáng thật sự của tôi.”
Tuy Lục Hoài Du đã sớm đoán được, nhưng khi nghe chính miệng nó nói ra, anh vẫn kinh ngạc chẳng thốt nên lời.
Hóa ra nhóc dễ thương cũng không thật sự là nhóc dễ thương!
Hồi trước anh đã nói rồi, sao lại có con yêu tinh nhỏ như này cơ chứ.
Lục Hoài Du nghĩ đi nghĩ lại, chẳng biết sao đột nhiên lại nhớ đến cảm giác được người ôm vào phòng tắm trong cơn mơ màng, lại vội vã lắc đầu.
Chung Minh Cẩn chỉ nói một câu như thế, rồi im lặng.
Im lặng nhìn Lục Hoài Du như đang chờ tuyên án.
Đầu anh cũng rối bời, trông dáng vẻ bất an nghe theo của Chung Minh Cẩn mà trong lòng sinh ra cảm giác không đành. Nhưng nếu cứ như vậy mà quên đi, thì anh không làm được.
Vì thế sau khi trầm mặc rất lâu, anh thở dài nói: “Tao muốn yên tĩnh một mình chốc lát.”
Chung Minh Cẩn nghe thế ngẩng phắc đầu nhìn anh, sau đó im lặng nhảy xuống ghế, lê bước đi về phía ban công.
Thời điểm nó sắp tới ban công, không biết Lục Hoài Du nghĩ tới điều gì mà chợt cả kinh, suýt nữa nhảy dựng lên. Đến khi nhìn thấy chiếc cặp nhỏ xíu nằm một góc trong ghế sofa kia, anh bỗng yên lòng.
Vừa rồi trong giây phút ấy, anh nhớ Chung Minh Cẩn là được gió lớn tối tới, hơn nữa ban đầu anh còn hỏi đối phương có chịu cho đút hay không, kế đó đối phương đã nhảy sang ban công đối diện rồi trốn ở nơi đặt máy điều hòa bên ngoài.
Anh có hơi sợ Chung Minh Cẩn sẽ lại trốn đi hoặc chạy mất.
Thấy chiếc cặp còn trên sofa, anh lại an tâm, hẳn Chung Minh Cẩn đã vào nhà gỗ rồi.
Nghĩ đến căn nhà gỗ, trong đầu Lục Hoài Du lập tức hiện ra hình ảnh đêm qua Chung Minh Cẩn sờ chỗ này, rồi nhìn chỗ nọ, dáng vẻ vô cùng yêu thích. Quả nhiên là nó biết cơ thể sắp khôi phục hình dáng ban đầu nên mới biểu hiện như vậy.
Lục Hoài Du chẳng ngồi yên được nữa, anh cảm thấy phải hỏi rõ ràng mới được, bằng không sẽ càng nghĩ đến mấy chuyện linh tinh thôi.
Vì vậy anh nhón chân, nhẹ nhàng đi về phía ban công.
Cánh cửa giữa ban công và phòng khách, sau khi Chung Minh Cẩn ra ngoài cũng chẳng hề đóng lại. Bởi vậy Lục Hoài Du vừa bước ra ban công đã thấy Chung Minh Cẩn đang ngồi ở tầng 2 cửa nhà gỗ, ngẩn người đối diện với chiếc ghế treo mà lúc thường anh ngồi.
“Tại sao mày bị teo nhỏ lại?” Lục Hoài Du hỏi.
Nghe thấy giọng nói đột ngột vang lên, Chung Minh Cẩn giật mình, rồi nhìn Lục Hoài Du nói: “Khi ấy tôi đang đánh nhau với một con yêu vật làm mưa làm gió ở cạnh biển, trước khi chết nó hạ lời nguyền vào tôi, tôi không thể tránh khỏi hoàn toàn nên biến thành dáng vẻ như này đây.”
Lục Hoài Du thoáng sửng sốt, nhớ đến cách mà Chung Minh Cẩn xuất hiện ở ban công, không hiểu sao lại cảm thấy từ làm mưa làm gió ấy như mang nghĩa đen.
Dừng một lúc anh lại hỏi: “Vậy tại sao mày không nói với tao.”
Lúc này Chung Minh Cẩn trầm mặc rất lâu, rồi thấp giọng đáp: “Không biết nên mở miệng thế nào.”
Lục Hoài Du giật mình, đúng vậy, nếu không nhờ chuyện tối hôm qua thì dù Chung Minh Cẩn nói cho anh nó biết vì trúng lời nguyền nên cơ thể mới nhỏ lại, anh cũng chưa chắc sẽ tin.
Dẫu là thuật pháp thì anh cũng chưa từng nghe đến việc có thể khiến cơ thể người khác nhỏ lại, điều này còn khó tin hơn sự tồn tại của yêu tinh nhiều.
Thời điểm nhận ra bản thân thế mà tìm lý do giúp Chung Minh Cẩn, Lục Hoài Du không nhịn được mà cười khổ, bởi anh thành tâm xem đối phương là người bạn rất thân thiết.
Chung Minh Cẩn thấy anh nhíu mày cười khổ thì mím môi, thấp giọng: “Nếu anh không thể chấp nhận, bây giờ tôi sẽ đi.”
“Đi, đi đâu?” Lục Hoài Du nghe xong nổi giận: “Bây giờ mày có thể biến về hình dạng ban đầu không? Ngộ nhỡ đi ra ngoài rồi bị người ta bắt làm thí nghiệm thì làm sao đây?”
Chung Minh Cẩn ngẩn ra, sau đó trong lòng dần dâng lên một cảm giác vui sướng.
Nó kéo nâng miệng rồi nói: “Không biến về nữa.”
“Vậy tối qua sao mày lại biến về?” Lục Hoài Du nhíu mày: “Lúc tối, mày đứng trong nhà gỗ lâu như vậy, là vì biết sắp trở về hình dáng ban đầu ư?”
Chung Minh Cẩn gật đầu, rũ mắt đáp: “Lúc ấy tôi có một cảm giác mơ hồ.”
Cho nên nó mới đi dạo trong nhà gỗ nhiều lần, buổi tối khi ngủ, nó cũng mặc bộ quần áo ban đầu của mình. Bởi vì những thứ mà ban đầu nó mang theo trên người, lúc nó teo nhỏ cũng bị thu nhỏ lại, một khi nó khôi phục hình dáng bình thường thì những thứ ấy cũng sẽ khôi phục.
Nhưng không ngờ rằng, việc khôi phục lại có giới hạn thời gian, chưa tới mấy tiếng, nó lại teo nhỏ.
“Vậy mày biết phải làm sao mới khôi phục được hình dáng ban đầu không?” Lục Hoài Du hỏi.
Chung Minh Cẩn lắc đầu. Dựa theo kết quả trước khi nó gieo quẻ, việc khôi phục hình dáng hẳn phải tới mùa đông. Nhưng hôm qua Lục Hoài Du bị bệnh nên lúc đó nó không nhịn được mà nghĩ, nếu khôi phục hình dáng thì có thể chăm sóc được cho Lục Hoài Du rồi.
Khi ý nghĩ mạnh đến một mức độ nhất định thì có thể ảnh hưởng đến lời nguyền. Nhưng tối qua khi nhận ra mình đã khôi phục lại bình thường, trong lòng nó lại có một cảm xúc phức tạp khác nên nhất thời quên rằng có thể sẽ còn có di chứng.
Lục Hoài Du lặng lẽ thở dài: “Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Tôi cũng không biết.” Chung Minh Cẩn đáp: “Chỉ có thể chờ thôi.”
Chờ xem lần sau khi nào mới có thể khôi phục hình dáng ban đầu.
Tư thế ngồi của nó vẫn ngay ngắn như tùng hạc[1], nhưng Lục Hoài Du vẫn nghe ra chút căng thẳng trong giọng nói của nó, bèn nói một cách bất đắc dĩ: “Cứ như vậy trước đã, như lúc trước ấy.”
[1] Gốc là [松鹤]: chỉ cây tùng và con hạc, được ví với phẩm cách hơn người, cũng được ví với nghĩ lâu dài.
Chung Minh Cẩn nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hoài Du, hai mắt sáng lên: “Được.”
Lục Hoài Du chỉ hận không thể đánh mình hai cái, ai bảo lanh mồm.
Cứ vậy thì đúng là không sao, nhưng làm sao có thể giống như lúc trước chứ?
Trước đây người tí hon là bé cưng nhóc dễ thương, bây giờ bất cứ lúc nào nó cũng có thể biến thành một chàng trai cao lớn, còn ôm được cả anh, dù là ai cũng chẳng thể giống như trước kia được không?
Không, không thể nhớ nỗi tối qua rốt cuộc anh đã đến phòng tắm như thế nào, cuối cùng trở về giường như thế nào, nhất là với chiều cao chưa tới đầu gối anh của Chung Minh Cẩn bây giờ. Nghĩ tới thôi anh đã muốn suy sụp tinh thần rồi.
Chung Minh Cẩn không biết nên không nhận ra nỗi oán niệm của Lục Hoài Du, còn lờ đi, nó dùng giọng điệu hệt với lúc thường mà thúc giục: “Mau đi rửa mặt đi, lát nữa còn phải ăn sáng.”
Giọng điệu của nó quá mức bình tĩnh, đến nỗi khi Lục Hoài Du đi về phía phòng tắm vẫn không nhịn được mà nghĩ liệu có phải anh đã quá ngạc nhiên rồi không.
Nhưng bất kể tìm lý do thế nào, Lục Hoài Du cảm thấy mình vẫn chẳng thể giống như trước đây.
Nhất là buổi tối khi sắp ngủ, tưởng tượng đến nửa đêm, con yêu tinh ngọc thạch vừa nhỏ vừa dễ thương nằm bên cạnh có thể sẽ biến thành một chàng trai cao bằng mình thì Lục Hoài Du lại run rẩy, rồi cân nhắc xem phải nói Chung Minh Cẩn ngủ tách ra như thế nào.
Trong nhà chỉ có một chiếc giường, ngoài ra, sofa chỉ được một người ngủ.
Không, nói chính xác thì vẫn còn bộ giường khung trong nhà gỗ kia, nhưng cũng giới hạn với chiều cao mà Chung Minh Cẩn có thể ngủ lúc này. Một khi nó khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhà gỗ cũng sẽ vỡ tan tành.
Nhưng nếu không khôi phục lại, ngủ ở đâu thì có gì khác chứ.
Thế nên cũng chỉ còn lại ghế sofa.
Lục Hoài Du còn chưa nghĩ tới phải mở miệng như thế nào, chợt Chung Minh Cẩn nói: “Tôi đi rửa mặt trước.”
“Đi đi.” Lục Hoài Du phất tay, tiếp tục ngồi trên sofa suy nghĩ.
Thế nhưng qua hơn nửa tiếng, Chung Minh Cẩn vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Lục Hoài Du không khỏi hơi lo lắng, tuy thân thủ của nó rất tốt, nhưng nếu không cẩn thận trượt chân thì phải làm sao?
Lục Hoài Du chần chừ chốc lát, định sẽ đi xem thử.
Hai người vẫn luôn dùng phòng tắm trong phòng ngủ của anh nên nếu muốn đến đó thì phải vào phòng ngủ.
Kết quả Lục Hoài Du vừa đẩy cửa phòng ngủ, đã thấy Chung Minh Cẩn đang ngồi ở vị trí mà bình thường anh nằm ngủ trên giường, cầm chiếc điện thoại to hơn nửa người nó để xem. Khi nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du: “Thời gian không còn sớm nữa, anh cũng mau tắm rửa ngủ đi.”