Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 41: Chương 41




Editor: Hướng Nhật Quỳ

Sau khi Lâm Nguyên ký hợp đồng với đạo diễn Tân, Lục Hoài Du cũng đến ký tên, xong xuôi hết cũng sắp đến giờ cơm tối.

Hai nhóm người cùng đi ăn một bữa cơm tối, cũng tìm một chỗ gần đây.

Sáng hôm sau đạo diễn Tân lại phải chạy đến thành phố Z để quay phim, Lục Hoài Du cũng phải về thành phố S để chuẩn bị trước khi vào đoàn, bởi vậy cơm nước xong thì ai nấy cũng tách ra.

Lục Hoài Du dậy từ hơn 5 giờ sáng, lúc này cuối cùng cũng bận bịu xong. Lâm Nguyên nhìn anh ngồi ở ghế sau xe, mặt kiểu ‘Tui mệt quá rồi’, bèn cười nói: “Ngư Ngư à, đây là hậu quả của việc mộc nấm ở nhà suốt nửa tháng đó. Nhớ lại hồi ra mắt ấy, cậu làm việc liên tục suốt nửa tháng trời, mỗi ngày chỉ ngủ 3, 4 tiếng đã tràn đầy tinh thần rồi.”

Lục Hoài Du giả vờ thở dài: “Hết cách rồi, sao có thể so sánh với thời còn tuổi trẻ chứ.”

Lâm — người lớn tuổi nhất trong xe — Nguyên ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhưng khi đến khách sạn, anh ta vẫn không nhịn được mà nói tiếp: “Có điều đến lúc quay về thành phố S, Ngư Ngư cậu vẫn phải mau chóng điều chỉnh trạng thái cơ thể. Địa điểm quay “Thiên Cực Thiếu Niên Hành” nằm trong ngọn núi ở thành phố Z, tuy cảnh khu bên đấy cũng có khách sạn, nhưng cách chỗ quay phim hơi xa, cả diễn viên và nhân viên đoàn phim cũng phải dựng lều ngủ tại nơi quay phim nữa đấy.”

“Tôi biết rồi.” Thật ra nửa tháng Lục Hoài Du và Chung Minh Cẩn ở nhà này cũng chẳng có gì lạ, mỗi ngày cũng không thiếu việc rèn luyện. Chẳng qua thời gian anh ở nhà quá lâu, đột nhiên lại phải chạy đến nơi xa lạ thế này nên nhất thời chưa thích ứng mà thôi.

“Lát nữa đến khách sạn, cậu nhớ nghỉ ngơi sớm một chút. Ngày mai có thể dậy trễ chút, 11 giờ rưỡi trưa chúng ta sẽ lên máy bay.” Lâm Nguyên dặn dò xong lại tiếp tục đâm chọt lẫn nhau: “Buổi tối nhớ đừng ăn khuya, vì phải vào đoàn ngay nên phải duy trì dáng người thật tốt.”

Lục Hoài Du liếc anh ta với vẻ ghét bỏ: “Tôi cũng có phải anh với Lâm Tuyền đâu, tối rồi còn muốn ăn khuya.”

Lâm Nguyên nhìn anh một cách đầy hàm ý, không nói gì.

Sau khi đến khách sạn, Lục Hoài Du mới biết hóa ra nơi họ gần với một khu thương mại lớn, nơi đó có nhà hàng thịt nướng mà anh thích nhất.

Nhưng anh vẫn luôn tự chủ rất tốt, huống chi đại trượng phu nói không ăn là không ăn, quyết không nuốt lời.

Bởi vậy mà sau khi nhận được thẻ phòng, anh bèn đi thẳng về phòng nghỉ ngơi.

Vĩ độ ở thành phố A cao hơn thành phố S một chút, lúc này trời đã hơi lạnh nên Lục Hoài Du không mở máy điều hòa, cứ vậy mà nằm nghỉ ngơi trên chiếc giường trống không.

Rất lâu sau, anh mới nhúc nhích, lấy chiếc bình thủy tinh nhỏ xíu và xấp bùa đã vo thành một cục mà Chung Minh Cẩn cho anh trong từ túi ra.

Thứ trong bình thủy tinh đã sớm mất đi hiệu dụng, nhưng vẫn chưa đọng lại.

Lục Hoài Du khẽ lắc rồi nhìn chăm chú hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nắm chặt trong lòng bàn tay. Mãi đến khi bình thủy tinh biến thành nhiệt độ giống như lòng bàn tay, anh mới đứng dậy khỏi giường.

Thoáng thấy lá bùa được đến một bên, anh lại ngừng lại rồi cẩn thận gấp lá bùa vào, sau đó cất vào cùng chiếc bình thủy tinh.

Thời điểm mở cửa đi ra ngoài, Lục Hoài Du hơi chần chừ, vẫn quyết định gõ cửa phòng hai anh em Lâm Nguyên và Lâm Tuyền ở bên cạnh.

Người mở cửa là Lâm Nguyên, anh ta nhìn Lục Hoài Du ăn vận chỉnh tề, trên đầu còn đội mũ thì ngơ ra: “Không phải cậu thật sự định đi ăn khuya chứ?”

“Không có.” Lục Hoài Du nói: “Tôi định đi mua chút đồ thôi.”

Lâm Nguyên làm vẻ ‘Cậu tưởng tôi ngu chắc’: “Có đồ gì mà nhất định phải mua bây giờ?”

Lục Hoài Du cứ nhìn anh ta như vậy, chẳng nói gì.

Lát sau Lâm Nguyên thỏa hiệp: “Bảo Lâm Tuyền đi cùng cậu đi, mua xong thì về ngay đó.”

Lục Hoài Du đáp một tiếng “Ừ”. Mục đích anh tìm Lâm Nguyên và Lâm Tuyền vốn là vì cái này, có người đi cùng anh, nếu bất cẩn bị fans hay người qua đường nhận ra thì cũng có người giúp đỡ, bằng không sao lại phải tới nghe Lâm Nguyên cằn nhằn.

Lâm Tuyền đi theo sao Lục Hoài Du, sau khi thấy anh ra khỏi khách sạn rồi đi thẳng đến trung tâm thương mại bên cạnh, cậu ta mới hoài nghi hỏi: “Anh Lục, anh thật sự đến để mua đồ ư?”

Lục Hoài Du cũng chẳng quay đầu: “Em muốn ăn thịt nướng không?”

“Không không không, em không muốn.” Lâm Tuyền lắc đầu nguầy nguậy. Cho dù cậu muốn thì cũng chẳng dám nói có, nếu thật sự xúi giục anh Lục cùng đi ăn thịt nướng, trở về mà bị phát hiện thì anh Lục cũng bị nói nhiều lắm là hai câu, còn cậu chắc chắn sẽ bị mắng đến chẳng tin vào cuộc đời mất.

Sau khi vào trung tâm thương mại, Lục Hoài Du quen cửa quen nẻo tìm đến quầy chuyên doanh đồng hồ cao cấp nào đó.

Lâm Tuyền thoáng sửng sốt, hỏi một cách khó hiểu: “Đây chẳng phải là nhãn hiệu đại ngôn của anh sao? Em nhớ trước đó còn cắt băng khánh thành ở đây nữa.”

Ảnh đại ngôn trên tường to thế kia, Lục Hoài Du cũng đâu có mù, huống chi anh còn nhớ rõ đã cắt băng khánh thành ở đây nên mới đến.

Bởi vậy vừa vào đã hỏi: “Kim giây kia có kiểu dáng đặc biệt của hoa mai không?”

Tuy rằng anh đội mũ, nhưng vẫn chưa che đi những bộ phận khác, khi nói chuyện lại cách rất gần chị gái đứng quầy nên rất dễ bị nhận ra.

Vẻ kinh ngạc chợt lóe lên trong mắt chị đứng quầy, rồi nhanh chóng treo nụ cười lên mặt, đáp: “Có ạ, xin ngài chờ một chút, tôi sẽ lấy cho ngài ngay.”

Lâm Tuyền nghe vậy bèn kéo ống tay áo của Lục Hoài Du, nhỏ giọng hỏi: “Anh Lục, em nhớ bên nhãn hiệu mới tặng cho anh kiểu này mà?”

“Ừ.” Lục Hoài Du đáp một tiếng, không giải thích vì sao lại muốn mua, mặc cho Lâm Tuyền bên cạnh có cào tim cào phổi cũng chẳng hiểu vì sao.

Chị gái đứng quầy nhanh chóng mang đồng hồ ra, Lục Hoài Du chỉ cầm lên nhìn thoáng qua, xác định là kiểu mình cần rồi bảo chị đứng quầy thanh toán hóa đơn.

Anh mua với giá sáu chữ số mà không hề chớp mắt, Lâm Tuyền đứng bên cạnh muốn nói nhưng chẳng dám nói gì. Mãi đến khi trở về khách sạn, khi chỉ còn hai người họ trong thang máy, cậu mới cố lấy dũng khí nói: “Anh Lục à anh tiêu tiền như này, người nhà anh biết không?”

Lục Hoài Du không nói gì mà chỉ nhìn cậu.

Lâm Tuyền nhanh chóng phản ứng lại, nhớ đến lần đưa mẹ Lục trở về rồi cúi đầu nhận lỗi: “Anh Lục, xin lỗi.”

“Không sao.”

Có điều Lâm Tuyền thật sự rất không hiểu, không hiểu hành động có nhãn hiệu đã được tặng sẵn mà còn muốn mua bên ngoài này là gì.

Lục Hoài Du biết cậu nghi ngờ, nhưng vẫn cảm thấy chẳng có gì để giải thích. Việc anh mua lại chẳng qua là vì anh cho rằng coi mấy nhãn hiệu được tặng sẵn gì đó thành quà chính thức rồi đem tặng cho người khác có chút không thành ý mà thôi.

Sau khi mua đồ xong, Lục Hoài Du trở về khách sạn nghỉ ngơi.

Tuy anh rất mệt, nhưng thật ra chẳng thể nào ngủ được. Ngoài cửa sổ và hành lang, thậm chí trong toilet luôn thỉnh thoảng có những âm thanh kỳ lạ phát ra, khỏi cần nhìn, Lục Hoài Du cũng biết là thứ gì đang quấy phá.

Anh vốn chẳng thể quen được với những chuyện này, huống chi khoảng thời gian gần đây Chung Minh Cẩn vẫn luôn ở cạnh anh, trải qua cảm giác có được giấc ngủ yên tĩnh và an tâm, khi lĩnh hội lại giấc ngủ như trước đây, anh càng khó mà chấp nhận được.

Gần như cả đêm không chợp mắt, đến lúc rạng sáng mới chợp mắt được đôi chút. Thế nên ngày hôm sau vừa lên máy bay, Lục Hoài Du đã nhanh chóng ngủ mất.

Bởi vì rất ít khi lên máy bay nên ma quỷ chỉ xuất hiện vài nơi. Nhưng từ lúc cất cánh đến khi đáp cánh cũng chỉ mất hơn 2 tiếng đồng hồ, chút thời gian như thế vốn không đủ để Lục Hoài Du bổ sung đủ giấc ngủ cho cả đêm.

Lâm Nguyên nhìn bộ mặt buồn ngủ của anh cũng rất bất đắc dĩ, sau khi đưa người đến dưới lầu bèn dặn dò: “Cậu ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi đã đặt vé máy bay vào ngày mốt, ngày mai sẽ bảo Lâm Tuyền đến giúp cậu dọn hành lý.”

Lục Hoài Du nói: “Quần áo cứ để tự tôi thu dọn, hai người muốn mang theo những thứ khác thì mang đến là được.”

“Cũng được.” Lâm Nguyên đã quen với hành động không cho người khác vào nhà mình này của anh, tiếp tục dặn: “Cậu thu dọn thì nhớ mang theo vài bộ thu đông, địa điểm quay phim ở trên núi, nhiệt độ rất thấp.”

Lục Hoài Du khoát tay ra chiều mình đã biết, nghĩ tới việc có thể về nhà bổ sung giấc ngủ khiến anh không khỏi tăng nhanh tốc độ dưới chân.

Sau khi vào nhà, anh đứng ở sảnh, quen miệng gọi: “Nhóc dễ thương, tao về rồi.”

Đây là thỏa thuận ngầm lúc hai người đến trường quay của “Suốt Cạn” trước đó, sau này về nhà, mỗi lần Lục Hoài Du có việc phải ra ngoài, nếu Chung Minh Cẩn không đi cùng thì khi về Lục Hoài Du sẽ đứng ở sảnh gọi một tiếng.

Chẳng qua sau khi thốt ra miệng, Lục Hoài Du mới nhận ra mình đang gọi cái gì thế này.

Chung Minh Cẩn nghe tiếng bèn đi ra từ phòng khách, thấy Lục Hoài Du đứng ngơ ngác ở cửa, vẻ mặt hơi gàn dở thì cho là anh gặp chuyện gì ở bên ngoài, lo lắng hỏi: “Anh làm sao vậy?”

Lục Hoài Du nhìn Chung Minh Cẩn vẫn bé xìu xiu ở trước mặt, đột nhiên có cảm giác sáng tỏ. Đối với dáng vẻ dễ thương hiện tại của đối phương, sao anh lại không thể gọi là nhóc dễ thương, huống chi dù bị gọi thì người ta cũng chẳng để ý, anh có gì mà phải khó xử chứ.

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm trạng anh khá hơn rất nhiều. Anh lắc đầu tỏ vẻ mình không sao, cũng không truy vấn rằng liệu Chung Minh Cẩn linh cảm biến thân hay không chỉ quan tâm: “Lúc tao không ở nhà mày ăn cơm có ngon không?”

Ban nãy anh thay đổi thái độ quá rõ khiến Chung Minh Cẩn có phần đoán không ra nguyên nhân anh thay đổi, nhưng cũng không hỏi gì mà chỉ gật đầu đáp: “Có.”

Lục Hoài Du phối hợp với tốc độ đi vào phòng khách của Chung Minh Cẩn. Đến khi vào phòng khách, anh lấy từ trong túi ra chiếc đồng hồ cố ý ra ngoài mua ngày hôm qua rồi đẩy đến trước mặt Chung Minh Cẩn: “Nè, mang quà về cho mày nè.”

Hộp quà tinh xảo màu đen trông rất mắc tiền, sau khi Chung Minh Cẩn nhìn thoáng qua thì lập tức ngẩng đầu nhìn Lục Hoài Du, chẳng hề chạm vào chiếc hộp.

“Mở ra xem có thích không.” Lục Hoài Du giục: “Xem xong rồi thì tao đi ngủ, tối qua có con ma nữ cứ khóc liên tục trong nhà vệ sinh khách sạn, ồn tới nỗi cả đêm tao không ngủ được.”

Ban nãy khi đứng ở sảnh, Chung Minh Cẩn đã chú ý nét mặt mệt mỏi của Lục Hoài Du, trước mắt cũng có quần thâm nên đoán chắc đã gặp thứ gì đó nên không ngủ được. Bây giờ nghe anh nói, tuy có chần chừ nhưng rất nhanh nó đã đứng dậy mở chiếc hộp đẩy đến trước mình.

Sau khi nắp được mở, để lộ chiếc đồng hồ thanh lịch và tinh xảo ở bên trong. Trong mặt đồng hồ được khảm những thứ nhỏ li ti hệt như bông tuyết, làm nổi bật hình dáng cành mai của kim đồng hồ, hệt như họa nên một bức tranh sơn thủy.

Đẹp, nhưng rõ ràng cũng không rẻ.

Sau khi Chung Minh Cẩn trầm mặc nhìn kim giây đồng hồ chạy nửa vòng, mới hỏi: “Tại sao lại muốn tặng tôi món đồ quý giá thế này?”

Lục Hoài Du ngả người ra sau, như rất mệt mỏi nằm trên ghế sofa: “Vậy còn mày? Tại sao lại muốn cho tao những thứ có thể khiến ma quỷ không dám đến gần?”

Chung Minh Cẩn mím môi: “Chuyện này không giống.”

“Sao lại không giống.” Lục Hoài Du tức giận nói: “Với tao mà nói, muốn kiếm tiền để mua một cái đồng hồ dễ như trở bàn tay. Nhưng những thứ mà mày cho tao ấy, e là cả đời này tao cũng chẳng làm được.”

Anh cảm thấy mình quả là thiên tài khi nghĩ ra chiêu này để đối phó với Chung Minh Cẩn, lại nói với vẻ đắc ý: “Nếu lần tới mày còn dám tặng tao những thứ như vậy, tao sẽ tặng mày món còn đắt tiền hơn.”

———

Lời của Editor: Bắt đầu từ chương sau sẽ thay đổi xưng hô nhé.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.