Editor: Hướng Nhật Quỳ
Lục Hoài Du hơi ngơ ra, hỏi: “Bình thường mọi người đều xưng hô như vậy sao ạ?”
“Cũng không hẳn là thói quen, thuận miệng nên gọi thế thôi?” Đạo diễn Tân nói một cách thờ ơ, sau đó dẫn Lục Hoài Du đến chỗ mà mọi người đang cùng nhau ăn sáng: “Ầy, họ ở đó kìa.”
Lục Hoài Du vừa liếc mắt đã thấy diễn viên nữ đang ngồi trên ghế nghiêm túc gặm bánh rán, anh ngạc nhiên hỏi: “Chị Nguyễn?”
“Không chỉ có chị Nguyễn, còn có em nữa.” Chàng trai có quả đầu như ổ gà vốn đưa lưng về phía anh ngoái đầu lại.
Lục Hoài Du lùi về sau một bước, ánh mắt đảo một vòng trên người Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình, nói với vẻ khó tin: “…Hai người?”
“Chị là sư tỷ của em.” Nguyễn Sơ tình chỉ vào mình.
Hàn Bắc Đình nói tiếp: “Em là người bạn thuở nhỏ đã cứu anh khỏi nguy hiểm.”
Sau đó hai người như đang tấu hài[1], đồng thanh hỏi: “Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”
[1] Tấu nói hay còn gọi là tấu hài: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt.
Hồi lâu sau Lục Hoài Du mới tiếp thu được cái thiết lập này, anh quay đầu nhìn Lâm Nguyên, kết quả Lâm Nguyên lại nhún vai: “Tôi tưởng cậu biết rồi.”
Vì vậy anh nhìn sang đạo diễn Tân, ông lại chỉ vào Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình, nói: “Là họ bảo tôi đừng nói trước.”
Lục Hoài Du bất đắc dĩ quay đầu, nói với Hàn Bắc Đình vẫn đang dùng ánh mắt trông mong để nhìn mình: “Kinh ngạc thì có rồi, còn vui đâu?”
Nguyễn Sơ Tình ra vẻ như bị tổn thương: “Nhìn thấy bọn chị còn chưa đủ vui ư?”
Lục Hoài Du ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chỉ tàm tạm thôi.”
Người đại diện của Hàn Bắc Đình và Nguyễn Sơ Tình đều là đối tượng đầu tiên được Lục Hoài Du giúp đỡ, nói là nhận ân huệ của anh cũng không đủ. Sau đó anh lại được Nguyễn Sơ Tình dẫn dắt, ba người cùng nhau ăn dưa vài lần nên quan hệ được duy trì rất tốt.
Bởi vậy cười đùa xong, Lục Hoài Du ngồi trên chiếc ghế nhỏ, lẩm bẩm: “Cũng đã ăn cơm với nhau rồi, kết quả hai người nhận cùng một bộ phim xong cũng không chịu nói cho em biết.”
“Chị biết em sẽ nói thế.” Nguyễn Sơ Tình để lộ vẻ mặt ‘biết ngay mà’, cô nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau khi mở khóa bèn đưa cho Lục Hoài Du: “Thế nên chị đã chụp màn hình lịch sử trò chuyện lại, xem thử là bọn chị không nói với em, hay là em không đủ quan tâm đến bọn chị.”
Ảnh chụp màn hình đúng là group ăn dưa của ba người họ, nội dung là Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình đang nói đến chuyện nhận phim của đạo diễn Tân.
Lục Hoài Du chẳng cần nhớ cũng có thể khẳng định rằng mình tuyệt đối chưa từng nhìn thấy mấy tin nhắn này, anh suy nghĩ rồi nói: “Đây là chuyện từ khi nào?”
Nguyễn Sơ Tình nói ra một mốc thời gian.
Lục Hoài Du nhớ hôm đó đúng lúc anh đang sốt cao, sau đó lại phát hiện Chung Minh Cẩn có thể biến lớn nên mấy ngay nay cả việc vẽ bùa anh cũng chẳng có tâm trạng để tập, chứ đừng nói đến những chuyện khác.
Vài ngay sau khi tâm trạng đã dịu xuống, anh mới thấy không ai cố ý tìm mình, trong group cũng không có tin nhắn quan trọng nào mới không xem.
Vì thế anh giải thích: “Hai ngày đó em bị bệnh nên không xem tin nhắn.”
“Nhưng sau đó poster của chúng ta cũng được đoàn phim đăng lên, chẳng lẽ cả Weibo sư huynh cũng không lướt sao?” Hàn Bắc Đình hỏi.
Lục Hoài Du nhớ lại khoảng thời gian mà lần trước anh lướt Weibo, hình như là đang quay phim ở trường quay của ‘Suối Cạn’. Sau đó anh được nghỉ phép ở nhà, không phải theo Chung Minh Cẩn luyện vẽ bùa thì là nghe cậu nói về quy trình Khoa Nghi[2], hoặc là cách giải quyết các sự kiện thần quái kinh điển. Ngoài ra, hai người cũng sẽ xem phim đọc sách cùng nhau, mỗi ngày đều được lên kế hoạch đầy đủ, nên quả thực không hề lướt Weibo.
[2] Khoa Nghi là thuật ngữ của Đạo giáo, ý chỉ việc cúng bái hành lễ đạo tràng của Đạo giáo.
Nhìn vẻ mặt của Lục Hoài Du, Nguyễn Sơ Thành nghĩ ‘Quả nhiên là vậy’, cô nhíu mày nói: “Nếu không phải biết em đang học kỹ năng mới thì chị đã nghi có phải em đang yêu đương không đấy.”
“Sao có thể.” Lục Hoài Du rất bất ngờ rằng cô lại nghĩ như vậy, anh bật cười: “Em yêu đương với ai cơ chứ.”
“Cũng phải.” Nguyễn Sơ Tình ra vẻ như đã quen: “Theo chị được biết thì bên cạnh em không có đối tượng phù hợp.”
Hàn huyên thêm chốc lát, đến khi Nguyễn Sơ Tình và Hàn Bắc Đình ăn xong bữa sáng, họ mới bắt đầu kéo trợ lý của mình đi. Lục Hoài Du cũng bị Lâm Nguyên hối đi hóa trang, tuy cảnh hôm nay của anh sẽ bắt đầu vào buổi chiều, nhưng buổi sáng vẫn phải chụp poster.
So với lần thử vai trước thì yêu cầu hóa trang cho poster lại cao hơn. Sau khi đội tóc giả vào, chuyên gia trang điểm lại bắt đầu bôi bôi trát trát lên mặt Lục Hoài Du, phải mất gần một tiếng mới bôi xong.
Poster phải chụp tổng cộng ba bộ, một bộ là khi Vân Thanh Phong còn đang ở Tông môn, quan ngọc[3] bó tóc, bạch y trắng hơn tuyết.
Bộ thứ hai là khi vừa tiến vào bí cảnh, quần áo đổi thành màu xanh, tóc cũng được dây buộc tóc búi lên.
Bộ thứ ba là sau khi giúp tư tỷ tìm được bí dược thì mặc một bộ áo đen, khắp người dính đầy máu không biết là của yêu thú hay của mình.
Nội dung phải quay vào xế chiều hôm nay là lúc vừa tiến vào bí cảnh, vì tiết kiệm thời gian nên bộ thứ nhất và thứ ba của poster đã được chụp xong trước. Như vậy sau khi chụp xong bộ thứ hai sẽ không cần thay quần áo mà có thể trực tiếp quay phim luôn.
Chẳng qua ngoài trang phục của poster bộ thứ ba ra thì makeup cũng hơi khác. Nhất là bộ thứ ba, chỉ riêng dáng vẻ máu me đầy người thôi đã tốn khá nhiều thời gian mới chuẩn bị xong.
Lúc Lục Hoài Du đến trường quay thì đã gần 10 giờ, đợi anh chụp xong hai bộ đầu tiên thì đã đến giờ cơm trưa của đoàn phim, thế nên bộ thứ chỉ có thể chụp sau khi ăn cơm xong.
Thời điểm Lâm Nguyên xách hộp cơm trưa đến, Lục Hoài Du mới có cảm giác như trở về hồi trước khi quay ‘Suối Cạn’. Chẳng qua khi đó Chung Minh Cẩn còn đang trốn trong phòng nghỉ, mà lần này thì đang ở một khách sạn khá xa.
Nghĩ tới đây, Lục Hoài Du quét mắt nhìn xung quanh, thấy trong góc phòng chỉ có anh và hai anh em Lâm Nguyên Lâm Tuyền, những người khác thì vẫn ở khá xa, anh bèn lấy điện thoại chụp hộp cơm trưa lại gửi cho Chung Minh Cẩn: Tôi ăn trưa rồi, cậu có ăn gì chưa?
Lâm Nguyên nhìn anh một cái, cũng không hỏi là chụp gửi cho ai, chỉ bảo: “Tôi đã đặt vé máy bay trở về thành phố S vào trưa mai, nếu có gì Lâm Tuyền không xử lý được thì Ngư Ngư cậu cứ tìm tôi.”
Lục Hoài Du ‘Ừm’ một tiếng: “Ở đây chắc cũng không có gì cần xử lý đâu, tôi thấy đạo diễn Tân yêu cầu rất khắc khe với nhân viên của đoàn phim, vả lại dù có chuyện gì thì cũng có nhóm chị Nguyễn ở đây rồi, không cần lo lắng.”
Lâm Nguyên không chỉ dẫn dắt một mình anh là nghệ sĩ, mà anh ta còn cả những việc khác nữa. Vì khi quay phim phải ở cùng một địa điểm trong thời gian dài nên Lâm Nguyên không thể trông coi ở đây mãi.
Lục Hoài Du cũng đã quen từ lâu rồi.
Anh lại cúi đàu nhìn tin nhắn Chung Minh Cẩn đã gửi đến: Tôi ăn xong thức ăn rồi.
Sau đó lại gửi đến một tin: Trưa nay anh ăn những món này à?
Lần trước khi quay ‘Suối Cạn’ là ở nội thành của thành phố S, thức ăn của đoàn phim đương nhiên cũng chẳng thể so được với trong núi này, chẳng qua nếu Lục Hoài Du trả lời như thế, vậy chẳng khác nào đang phàn nàn về việc thức ăn của đoàn phim không đủ ngon với Chung Minh Cẩn. Vì vậy anh trả lời: Nhiều thế này đã đủ ăn rồi.
Sau khi gửi tin nhắn đi, anh lại đợi thêm lát nữa, bên kia mới trả lời tin nhắn: Vậy anh cứ ăn cơm cho ngon, đừng chơi điện thoại.
Lục Hoài Du:…
Đừng chơi điện thoại, vậy mà cậu còn chat với tôi!
Nghỉ ngơi sau khi ăn cơm xong, Lục Hoài Du lại bị kéo đi chụp poster của trang phục bộ thức hai.
Tuy đã sớm nhìn thấy bộ thanh y này, nhưng không biết có phải trước đó ở trên máy bay, Chung Minh Cẩn đã cho anh xem thiết lập nguyên tác nào đó nên sau khi khoác bộ quần áo màu xanh lên người, trong lòng Lục Hoài Du vẫn dâng lên một cảm giác vui sướng, sau đó thốt ra câu khen ngợi: “Bộ quần áo này đẹp ghê.”
Trợ lý trang phục đang cúi đầu chỉnh lại ống tay áo cho anh nghe vậy bèn sững người: “Ngư Ngư thích phong cách này ạ? Thật ra em cảm thấy bộ đầu tiên đẹp hơn, trông rất giống thần tiên, đám chị em trong group mà thấy được chắc chắn sẽ bảo em có thể… Ôi, đáng yêu chết mất.”
Lục Hoài Du nhìn cô một cái, do dự nói: “Cô là…”
“Vâng vâng vâng.” Trợ lý trang phục nghe xong gật mạnh đầu.
Lục Hoài Du hơi bất ngờ vì gặp được fan của mình, và có lẽ cũng đoán được câu nói vừa rồi bị cô thay đổi đột nhiên kia là gì, nhướng mày hỏi: “Cô cảm thấy bộ màu trắng khi nãy rất đáng yêu?”
Trợ lý trang phục nuốt ngụm nước miếng, nói một cách kiên trì: “Phải đó, là đáng yêu!”
Lục Hoài Du không kìm được cười khẽ một tiếng, sau đó đi tới chỗ chụp hình.
Để lại trợ lý trang phục mặt mày đỏ bừng đứng ngơ tại chỗ.
Việc chụp poster mất nhiều thời gian hơn so với anh dự tính, mà bên kia đạo diễn Tân lại đang sửa lại thứ tự quay phim. Thời điểm Lục Hoài Du đi qua đúng lúc đang quay cảnh của một số vai phụ, Hàn Bắc Đình thì đang trang điểm ở bên cạnh.
Anh bước lên hỏi: “Mấy người chị Nguyễn đâu?”
“Đang quay với nhóm A ở ngọn núi bên cạnh.” Hàn Bắc Đình đáp.
Mấy ngọn núi ở cảnh khu vừa dốc vừa nguy hiểm, Lục Hoài Du nhìn sang hướng cậu chỉ, sau khi phát hiện không nhìn thấy gì cả, anh bèn hỏi Lâm Tuyền về kịch bản, dự định lát nữa đến nơi chụp sẽ nhìn thêm lần nữa.
Bên kia, Hàn Bắc Đình vừa trang điểm xong thì thay đổi tóc và quần áo, cậu nói chuyện cũng tiện hơn nhiều: “Sư huynh ơi, anh vừa đến đã quay cảnh buộc dây treo rồi, có cảm thấy rất kích thích không anh?”
“Tàm tạm thôi.” Vì là phim tiên hiệp nên không thể thiếu việc bay tới bay lui, trước đó khi Lục Hoài Du đọc kịch bản đã lưu ý rất nhiều chỗ phải quay cảnh buộc dây treo, thế nên đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ lâu.
“Nếu nói trong phim em lớn hơn anh…” Hàn Bắc Đình vẫn đang lảm nhảm: “Vậy có phải em chính là sư huynh không?”
Lục Hoài Du liếc cậu một cái, nói một cách lạnh nhạt: “Tông môn của chúng ta khác nhau.”
Anh thà là quay phim cùng bạn bè sẽ vui hơn, còn hơn là quay với mấy diễn viên không quen biết. Nhưng vị trí sư huynh tuyệt đối sẽ không lung lay.
Sau khi nghe nhân viên gọi họ đến thử dây treo thì cười nói: “Hóa ra bình thường thầy Lục và thầy Hàn cũng xưng hô như thế, vậy thì thật là khéo.”
Lục Hoài Du nhìn anh ta một cái, không rõ là khéo ở đâu, cảm giác cứ như tất cả mọi người đều biết gì đó, chỉ có anh là không biết.
Nhưng anh đã đọc kịch bản rồi, cũng tự nhận rằng khả năng hiểu vẫn ổn nên không gì là không hiểu được, hoặc cũng có thể là do anh chưa đọc nguyên tác?
Lục Hoài Du quyết định, đến tối trở về sẽ hỏi thử Chung Minh Cẩn, hôm nay cậu ở khách sạn cả ngày nên hẳn đã đọc hết tình tiết rồi.
Cảnh kế tiếp phải quay chính là khi Vân Thanh Phong đồng hành cùng Tiết Kinh Vũ, gặp phải đệ tử Ma Tôn có ý đồ đánh cướp rồi đại chiến cả buổi trưa trong rừng.
Đầu tiên là đoạn hai người đang tới thì có ba mũi tên lao ra từ phía trước, lui về sau chắc chắn sẽ không tránh khỏi nên hai người chỉ có thể điểm nhẹ mũi chân để bay lên.
Kết quả phía trên cây cũng đã sớm có người mai phục.
Kế tiếp đều là cảnh đánh nhau, Lục Hoài Du gần như phải buộc dây cáp treo lên.
Cũng may, tuy ma quỷ trên núi cũng khá nhiều nhưng đều không có ham muốn diễn xuất gì, phần lớn đều bay đến xem náo nhiệt. Tuy vẫn hơi ảnh hưởng đến Lục Hoài Du, nhưng NG vài lần rồi cũng qua.
Sau khi quay được vài cảnh, các cảnh cần phải thay đổi chút ít, Lục Hoài Du bị treo trên dây cáp được người ta đến trang điểm. Sau khi ước tính một tiếng nữa mới có thể treo dây cáp, anh bèn bảo Lâm Tuyền đưa điện thoại cho mình, định gửi tin nhắn cho Chung Minh Cẩn để bảo muộn lắm mới về được.
Kết quả vừa mở khóa màn hình đã thấy Chung Minh Cẩn nhắn tin từ mấy phút trước: Tôi trở về rồi.
Bởi vì Lục Hoài Du đang ở trường quay nên có thể sẽ bị người khác nhìn điện thoại, thế nên tối qua họ đã giao ước rằng khi nhắn tin không được mói mấy từ biến lớn biến nhỏ này.
Lục Hoài Du theo bản năng nhìn thời gian tin nhắn được gửi tới, 5 giờ 2 phút chiều, vậy nên thời gian hẳn là gần giống với hôm qua.
Anh ngẫm nghĩ rồi hỏi: Muốn đến trường quay chơi không, tôi bảo Lâm Tuyền đi đón cậu.
Chung Minh Cẩn nhanh chóng trả lời: Anh gửi địa chỉ cho tôi, tôi tự đến.
Ở khách sạn có xe cho thuê, vả lại nếu cơ thể đã khôi phục thì chính là con yêu quái trưởng thành. Lục Hoài Du cân nhắc chốc lát rồi gửi định vị qua, lại dặn dò: Lát nữa khi cậu gần đến thì gọi điện cho tôi, Lâm Tuyền sẽ ra đón cậu.
Bên kia lập tức trả lời: Được.
Kết quả khi Chung Minh Cẩn đến, anh vẫn đang treo trên dây cáp, còn ghé vào tán dóc với Hàn Bắc Đình giữa không trung nữa.
Thấy đám ma quỷ bên cạnh tan tác như ong vỡ tổ, Lục Hoài Du liền biết Chung Minh Cẩn đến rồi.
Hàn Bắc Đình không phát giác được vẻ thay đổi của Lục Hoài Du, vẫn tiếp tục đề tài vừa rồi: “Ánh mắt nhìn người của đạo diễn Tân thật sự rất độc, sư huynh nè, anh có để ý tới mấy đứa nhỏ không, đứa nào cũng có ưu điểm rất tốt cả.”
Lục Hoài Du lơ đãng hỏi: “Vậy em cảm thấy đạo diễn Tân coi trọng loại người nào như em?”
“Đương nhiên là coi trọng kiểu ngoại hình đẹp, vóc người cao, khí chất tốt như em rồi, sao có thể giống cái gì chứ.”
Lúc Hàn Bắc Đình nói xong, Chung Minh Cẩn vừa bước xuống xe. Hai người treo trên cao nên đều thấy rất rõ, nắng chiều chiếu trên người cậu càng khiến dáng người cậu cao hơn, vẻ ngoài hoàn hảo và khí chất lạnh lùng càng làm tăng vẻ bình thường[4] của tất cả những người gần đấy.
[4] Thật ra gốc của nó là Oai qua liệt tảo [歪瓜裂枣]: ý chỉ những người hình dạng kỳ cục, xấu xí. Nhưng mình thấy để vậy thì hơi thô nên mạn phép sửa lại thành chữ ‘bình thường’ cho đỡ thô nha.
Hàn Bắc Đình lẩm bẩm sửa lại: “Có thể là… coi trọng vận may của em.”
———
Lời của Editor: Thật ra mình không hay xem phim tiên hiệp, cũng không đọc truyện tiên hiệp nên có vài chỗ mình không biết có nên viết hoa hay không, như chữ “bí cảnh”, “Tông môn”, “tông chủ”, “Tiết thiếu tông chủ” chẳng hạn. Mấy từ này mình chỉ gõ đại thôi, ai biết chỗ nào cần viết hoa, chỗ nào không thì chỉ giúp mình với nhé. <3
[3] Quan ngọc (dùng để búi tóc của các nam tử thành xưa, ai hay xem phim cổ trang sẽ hình dung được ngay):