Bạn Trai Được Gió Lớn Thổi Tới

Chương 5: Chương 5




Editor: Hướng Nhật Quỳ

Lâm Nguyên là điển hình của chủ nghĩa duy vật, nghe xong liền cau mày hỏi: “Mấy cái này là cái quái gì? Bây giờ cư dân mạng đều mê tín vậy hả?”

Lâm Tuyền ngờ ngợ hỏi: “Những chuyện trước kia là bên Lương Vũ Hành làm?”

Nếu không phải đang lái xe thì phòng chừng Lâm Nguyên đã cho đứa em họ ngu xuẩn của mình cái cốc đầu rồi: “Công ty của mấy người em làm trước kia chết rồi hả?”

Lâm Tuyền có chút tủi thân: “Vậy anh nói xem sao lại thế này?”

Lâm Nguyên trầm ngâm rồi đáp: “Hẳn… chỉ là trùng hợp thôi.”

Chẳng biết Lâm Tuyền có tin anh ta nói là trùng hợp không, nhưng dù gì thì Lục Hoài Du cũng chẳng tin. Khi còn bé anh từng tình cờ thấy người ta làm phép, dù cái này không giống Lương Vũ Hành lắm nhưng đều là chuyện không khoa học, chắc chỉ thật là trùng hợp thôi…

Chẳng qua không biết gã ta làm sao làm được, Lục Hoài Du quyết định sau khi vào đoàn làm phim vẫn nên ít tiếp xúc với gã thì tốt hơn.

Sau khi Lục Hoài Du tham gia đoàn, ban đầu phải trì hoãn 2 ngày do cơn bão, nhưng đến nơi rồi thì lên tiếng chào hỏi với đạo diễn rồi lập tức được sắp xếp đi thay đồ trang điểm.

‘Suối Cạn’ là một bộ dân quốc nữ chính mạnh mẽ[1]. Câu chuyện kể về một gia tộc danh môn khuê tú sau khi bị suy tàn thì một mình gánh vác trọng trách, cuối cùng khiến gia đình hưng thịnh trở lại.

[1] Gốc là Đại nữ chủ [大女主]: ý chỉ nữ chính mạnh mẽ, độc lập, kiên cường, thành công và có thể nói là đầy quiền lực.

Ngay cả đất diễn của nam chính Bách An trong đó cũng không nhiều, thậm chí đất diễn bạn của nam chính này còn ít hơn. Có điều dù đất diễn không nhiều, nhưng ở đây anh ta rất có sức ảnh hưởng nên chẳng ai dám thất lễ.

Quần áo và kiểu tóc thời dân quốc cũng đơn giản. Vả lại da dẻ của Lục Hoài Du lại tốt nên rất nhanh đã trang điểm xong.

Thời điểm anh đi ra, vừa khéo đạo diễn Nguỵ trong sân đang nghỉ ngơi nên quan sát một phen rồi nói: “Không tệ, là dáng vẻ của An Thước.”

Lời này lúc chụp tuyên truyền đạo diễn Ngụy cũng đã nói một lần, mặc dù là lời khen nhưng Lục Hoài Du lại nghe ra hàm ý thương tiếc từ bên trong.

Trong phim An Thước là một người có chỉ số IQ cao, là quý công tử không ăn khói lửa nhân gian, hình tượng của anh đương nhiên không thành vấn đề.

Cũng chính vì hình tượng quá sát nên đạo diễn Ngụy mới càng thêm thương tiếc. Dù gì Lục Hoài Du cũng chỉ có hai tác phẩm truyền hình là ông từng xem qua, nói mặt liệt cũng là đang khen anh.

Sở dĩ để Lục Hoài Du làm nam hai vì đó là lựa chọn sau khi cân nhắc mọi phương diện. Diễn xuất của Bách An và nữ chính Hạ Doanh Nguyệt đều chẳng thể chê vào đâu, nhưng bàn về mức độ chủ đề và sức kêu gọi thì cộng lại cũng không bằng một Lục Hoài Du. Ông không thanh cao đến mức một lòng chỉ muốn làm phim hay mà không suy xét đến những người khác. Vì sức hút của phim, ông sẵn sàng làm một ít thỏa hiệp của những phương diện khác.

Lục Hoài Du diễn vai An Thước, ít nhất hình tượng phải sát, cùng lắm thì đến lúc quay lại ra chỉ bảo cậu ấy. Dù sao sự chuyên nghiệp của Lục Hoài Du cũng đâu thua kém cái diễn xuất dở của cậu ấy, không phải lo cậu ấy mắc bệnh ngôi sao[2].

[2] Gốc là Đùa nghịch đại bài [耍大牌]: Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, khinh thường người khác.

Mọi người trơ mắt nhìn ánh mắt của đạo diện Ngụy từ thương tiếc trở nên đắc ý, tiếp tục dặn dò Lục Hoài Du: “Lát nữa quay cảnh cậu và Bách An đến nhà nữ chính làm khách, cậu đến bên cạnh nghỉ ngơi trước một lát đi, chuẩn bị cảm xúc.”

Lời của đạo diễn Ngụy chính là mấy cảnh khác sẽ phải quay trước, Lục Hoài Du gật đầu một cái rồi đi tới ngồi lên ghế Lâm Tuyền đã chuẩn bị xong, bắt đầu xem kịch bản.

Cảnh phim này lời thoại của anh không nhiều, trí nhớ của anh lại tốt nên thuộc lâu rồi, xem qua một lần nữa sẽ không sai.

Lục Hoài Du ở bên này vừa ngồi xuống xem chưa được mấy đoạn thì bên kia đã bắt đầu quay. Chẳng biết Lâm Tuyền chọn vị trí thế nào, mà từ chỗ của Lục Hoài Du, ngẩng đầu lên một cái là có thể thấy được cảnh đang quay.

Cảnh quay này người mẹ điên của nữ chính đang hát hí khúc ở nhà, Lục Hoài Du xem hai lần thì không dám nhìn thẳng rồi dời tầm mắt.

Mọi người đều nói cư dân mạng nhiều drama queen, nhưng theo anh nghĩ, ma quỷ mới thật sự nhiều drama queen, hơn nữa họ đều thích tụ tập ở phim trường. Diễn viên trong sân chỉ cần phất tay áo thụng[3] một chút thì trong mắt Lục Hoài Du đã có đủ loại đạo cụ bay đầy trời rồi, trong đó bị ném cao nhất phải kể đến cái lưỡi của con ma bị treo cổ, chẳng những cao mà chảy nước miếng kia kìa!

[3] Tay áo thụng là một trong những kĩ năng biểu diễn của tuồng cổ Trung Quốc, dùng ống tay áo thụng biểu diễn những động tác phản ánh tâm trạng nhân vật.

Khóe miệng Lục Hoài Du giật giật, cố gắng quên đi hình ảnh vừa nhìn thấy trong đầu.

Lâm Nguyên bên cạnh trông thấy cảnh này bèn an ủi: “Cậu không cần căng thẳng. Tính tình đạo diễn Ngụy nhiều lắm chỉ hung dữ lúc mắng người thôi, thật ra là một người rất tốt.”

“…Tôi đâu có căng thẳng.” Lục Hoài Du lắc đầu. Cảnh tượng như này anh đã sớm gặp nhiều rồi, lát nữa chỉ cần anh nhẫn nhịn không cười và ánh mắt không hỗn loạn là ổn.

Về phần diễn xuất, dưới tình huống này, người khác không biết anh quả thật chẳng thể phát huy ra được kĩ năng diễn xuất gì.

Lâm Nguyên hiển nhiên không tin, nhưng không nói thêm nữa, sợ gây cho anh nhiều áp lực hơn nên chỉ vỗ vỗ vai Lục Hoài Du nói: “Chẳng sao đâu, cùng lắm thì NG thêm mấy lần… Đạo diễn Ngụy chắc chuẩn bị tâm lý từ lâu rồi!”

Lục Hoài Du: “…”

Bị khinh thường như vậy, anh vẫn chẳng thể phản bác được, thiệt tức quá mà!

Cảnh diễn của mẹ nữ chính nhanh chóng quay xong rồi đến phiên nhóm Lục Hoài Du, khung cảnh sớm đã đổi thành trong nhà.

Trên bàn bày thức ăn đơn giản, dùng để tiếp đãi bọn họ.

Trong phim An Thước lần đầu tiên đến nhà nữ chính làm khách nên có chút không quen. Nhưng anh là bạn của nam chính, ở trước mặt người yêu của bạn, dù có không quen đi nữa thì anh vẫn phải kiềm chế.

Cũng may lời thoại của anh không nhiều, thi thoảng khi người khác hỏi anh thì chỉ cần đáp lại đôi câu là được.

Lục Hoài Du ngồi xuống, cố gắng xem nhẹ mồm năm miệng mười bên cạnh. So với mấy tiếng soi mói đồ ăn như ‘Hứ ma cũng đâu thèm ăn’ thì lúc này Lục Hoài Du lại đưa mình vào cảm xúc của An Thước.

Thanh lãnh, cao quý, rõ ràng có hơi hoàn toàn xa lạ với hoàn cảnh bây giờ, lại vì bạn mà cố gắng dung nhập vào. Cảnh này chính là để hình dung An Thước trong kịch bản.

Trong đầu Lục Hoài Du tự nhiên hiện ra khuôn mặt của người tí hon. Tối qua lúc ăn cơm, có phải nó cũng nghĩ phải cố gắng thích ứng hoàn cảnh không?

Lúc ấy vẻ mặt của người tí hon sẽ như nào ta?

Sau khi đã nhập vai thì cảnh quay cũng đơn giản hơn nhiều. Chờ đến khi nghe được tiếng ‘Cụp’, Lục Hoài Du cũng có phần không dám tin, thế mà qua chỉ trong một lần.

Bách An ngồi gần anh nhất, kết thúc xong thì quay đầu nhìn Lục Hoài Du một cái, giọng nói hơi khác thường: “Cũng không tệ lắm.”

Lục Hoài Du ngượng ngùng đáp: “Đều do anh Bách và chị Hạ dẫn dắt tốt.”

Bách An thoáng sửng sốt, tiếp đó cười vang: “Khách sáo rồi.”

Dưới cái nhìn của anh ta mà nói, sao có thể không nhìn ra cảnh phim này là Lục Hoài Du được mình và Hạ Doanh Nguyệt dẫn dắt chứ. Nhưng nghe Lục Hoài Du nói trực tiếp như thế khiến anh ta cũng rất hưởng thụ, nhất là Lục Hoài Du có khuôn mặt vừa đẹp vừa hợp lòng người.

Bách An lập tức sinh ra cảm giác tự hào và gánh vác trách nhiệm của tiền bối, thầm nghĩ có lẽ diễn xuất của Lục Hoài Du không phải là hết thuốc chữa mà thật ra là do mấy bạn diễn trước không biết dẫn dắt thôi, vì vậy nói: “Sau này có gì cậu không biết cứ hỏi tôi.”

Tất nhiên suy nghĩ này không chỉ có mỗi mình anh ta. Đạo diễn Ngụy xem lại cảnh diễn của Lục Hoài Du, trừ lời thoại còn có chút sai sót thì ánh mắt và cử chỉ đều có thể nói là hoàn mĩ, cũng không nhịn được mà nghĩ, thật ra nguyên nhân có thể do mấy đạo diễn trước không đủ tài nghệ chăng?

Ông cũng âm thầm quyết định, nhất định phải quay những cảnh của Lục Hoài Du trong ‘Suối Cạn’ thật hay, đến lúc đó phải để mấy đồng nghiệp xem thử biểu hiện của Lục Hoài Du, xem họ còn nói ông thỏa hiệp vốn liếng sau lưng nữa không. Hơn nữa nếu ông chăm chút dạy bảo lại người vốn có diễn xuất tệ, nói sao cũng nở mặt nở mày.

Thế là nụ cười của đạo diễn càng ôn hòa hơn: “Cũng không tệ, bù lại mấy cận cảnh là được. Tiểu Lục cứ duy trì trạng thái vừa rồi, đừng đổi.”

“Vâng ạ.” Lục Hoài Du hoàn toàn không biết chỉ trong chốc lát anh đã được đạo diễn gửi gắm kì vọng gì. Sau khi ngồi ngay ngắn liền tiếp tục nhớ lại dáng vẻ ngày hôm qua của người tí hon thế nào, tiếp theo dựa vào đó mà bắt chước.

Mặc dù lần này không suôn sẻ như lần đầu, nhưng cũng chỉ NG một lần rồi qua.

Vả lại Lục Hoài Du phát hiện, chỉ cần anh nghĩ đến người tí hon thì sức ảnh hưởng của mấy hồn ma đang múa may loạn xạ[4] bên cạnh anh cũng không lớn lắm.

[4] Gốc là Quần ma loạn vũ [群魔乱舞]: ý nói người xấu hoành hành.

Quả nhiên mặt đẹp với dễ thương mới là vũ khí bén nhất trên đời!

Lục Hoài Du lần nữa bùi ngùi, mình nhặt được bảo bối thật rồi!

Hôm này là ngày đầu anh vào đoàn, cộng thêm mức độ quay phim thuận lợi vượt qua dự trù ban đầu của đạo diễn Ngụy nên cảnh quay của Lục Hoài Du kết thúc trước bốn giờ. Những cảnh quay hôm nay của Lục Hoài Du đều quay xong tất cả.

Nhóm fans đã hẹn trước với đoàn phim sẽ tới tham quan đoàn phim vào buổi chiều. Vì tâm trạng đạo diễn Ngụy khá tốt nên trực tiếp để anh đi gặp fans luôn.

Đoàn phim trừ Lục Hoài Du ra cũng chỉ có Lương Vũ Hành là nổi như cồn[5]. Trước khi anh vào đoàn, fans của Lương Vũ Hành đã từng tới tham quan đoàn phim, nhưng bất kể quy mô hay kỉ luật thì cũng khá thua kém nhà anh.

[5] Gốc là Lưu lượng [流量]: Thuật ngữ này ám chỉ một người nổi tiếng có lưu lượng truy cập cao, tạo ra một khối lượng nhấp chuột và lượt xem khổng lồ vì mức độ phổ biến của họ – nhu cầu càng nhiều thì giá trị thương mại của họ càng cao.

Mấy chiếc máy chụp ảnh của fans đều kích động đến run lên, hiện trường khó tránh khỏi có phần hỗn loạn.

Lục Hoài Du thuần thục giữ trật tự: “Trước hết các bạn đừng vội chụp ảnh, cảnh hôm nay của tôi đã quay hết rồi, sau khi chia đồ xong vẫn có thời gian chụp ảnh và tán gẫu mà.”

Những người đằng sau nghe nói vẫn còn thời gian thì nghe lời cất máy chụp ảnh, nhưng vẫn không quên mang phúc lợi về cho mình: “Ngư Ngư có thể vừa chia đồ vừa tán gẫu không?”

Lục Hoài Du thấy nhân viên đoàn phim đều ngay ngắn trật tự, hai anh em Lâm Nguyên và Lâm Tuyền cũng đang giúp đỡ, hiện trường ở đây cũng trong phạm vi khống chế, bèn gật đầu đáp: “Được, nhưng mà không được hỏi đến vấn đề quá trớn.”

Có fans hỏi tiếp: “Thế nào mới tính là vấn đề quá trớn hả anh?”

Lục Hoài Du trừng mắt: “Chẳng hạn như làm sao mới tìm được bạn trai như anh đó.”

Nữ sinh vừa hỏi ‘Ầm’ một cái, mặt đỏ đến hõm cổ, những người khác cũng lên tiếng cười theo, bầu không khí ở hiện trường rất thoải mái.

Sau đó mọi người gần như tán gẫu thật, không ai hỏi đến vấn đề khác người.

Lúc sắp kết thúc, có fan lo lắng nói: “Ngư Ngư dù quay phim không được suôn sẻ nhưng vẫn phải luôn giữ tâm trạng tốt nha ~ bọn em sẽ luôn ủng hộ anh!”

Lục Hoài Du bỗng chốc nhận ra ý tứ trong lời nói có cô gái, quyết định không giấu giếm fans nữa, tiến bộ cũng phải nói cho mấy cô biết: “Hôm nay đạo diễn Ngụy nói biểu hiện của tôi rất tốt.”

Mấy cô nữ sinh dẫn đầu nhìn nhau một cái, hiển nhiên không tin lắm. Thần tượng của mình chỉ có một khuyết điểm là diễn xuất kém, điểm này thì mấy cô vẫn luôn thừa nhận.

Nếu Lục Hoài Du có thể xem hiểu giao tiếp bằng mắt thì có thể anh sẽ biết được mức độ diễn xuất của mình trong lòng fans sâu thẳm là như thế nào.

Bởi vì bản dịch đối thoại bằng mắt của mấy cô chính là: Tui nói phải tặng thêm quà cho đạo diễn Ngụy, thím xem ổng khen diễn xuất của Ngư Ngư đó…!

Một người khác thì đáp lại: Đạo diễn Ngụy quả nhiên tốt bụng mà!

Thời điểm nơi đây một lần nữa rơi vào cảnh lúng túng thì có một giọng nói chen vào: “Tôi có thể làm chứng, đạo diễn Ngụy khen Ngư Ngư thật đó.”

Lục Hoài Du xoay người, không nhịn được khẽ nhíu mày. Hôm nay ở đoàn phim anh đã cố tình tránh Lương Vũ Hành rồi, không ngờ đối phương lại nhào tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.