“Sao em còn chưa lên?” Vương Tu thúc giục cậu.
Hứa Hạc cân nhắc một lúc, từ đây về đến nhà cậu mất ít nhất ba mươi phút, cậu cũng là một người đàn ông cao 1m8, đi được ba mươi phút đã thở hồng hộc không chịu nổi.
Nếu Vương Tu muốn cõng cậu thì cứ để cho hắn cõng đến phát nôn.
Hứa Hạc có vẻ như cảm thấy chưa đủ, ở trên lưng Vương Tu cố ý chỉ sai đường, nói muốn ăn gì đó, liền nói hắn phải cõng cậu đi mua, đến nơi lại nói không muốn ăn nữa.
Chín giờ đêm, trên đường càng ngày càng ít người, cho dù có cũng chỉ là người đi xe đạp hoặc là đánh nhau, có rất ít người đi bộ như hai người họ.
Vương Tu cõng cậu trên lưng vẫn chưa kêu mệt, cứ thế đi bộ từ trường đến cổng nhà cậu, kéo dài hơn năm mươi phút.
Chín giờ năm năm phút, mồ hôi Vương Tu nhễ nhại trên trán, hắn cõng cậu tới cửa trước mười giờ, hai chân Hứa Hạc đáp xuống đất, giả vờ khập khiễng lên lầu.
Khi lên lầu, từ cửa sổ nhìn ra ngoài thấy Vương Tu vẫn đứng đó, nghịch điện thoại di động.
Không biết có phải hắn chú ý tới ánh mắt của Hứa Hạc hay không mà ngẩng đầu nhìn cửa sổ.
Hứa Hạc hừ lạnh một tiếng, đóng cửa sổ, mở ra máy tính bắt đầu tìm kiếm thông tin.
Tìm kiếm như lúc dùng điện thoại của Vương Tu, muốn thử một chút, cách để xây dựng một trang web.
Nhưng không biết có phải ông trời làm khó làm dễ hay đã thiếu mất bước nào không, những thứ được tìm hoàn toàn khác với lúc tìm trên máy của Vương Tu, không những không có hình ảnh minh họa mà còn không có nhiều thứ hữu ích.
???
Thế này là thế nào?
Hứa hạc nghĩ là do từ khóa không chính xác, sau khi thay đổi vài thuật ngữ thì vẫn như vậy, không bỏ cuộc mà thay đổi công cụ tìm kiếm, từ Baidu sang Sogou, sang Google đều như cũ.
Cậu không thể tìm thấy một vài trang web hữu ích, hầu hết chúng là một chuỗi các chữ cái dài.
“Tại sao lại như vậy?”
Lẽ nào điện thoại của Vương Tu là bản đặc biệt?
Cậu thấy chẳng khác biệt mấy các hãng khác là mấy.
Có vẻ nó không phải là một thương hiệu nổi tiếng, nhưng nó phản ứng rất nhanh khi sử dụng, nhanh hơn cả máy tính của Hứa Hạc.
Hứa Hạc cắn móng tay, mở lại trình duyệt, tìm kiếm phần mềm phiên dịch bằng một cú nhấp chuột, nhưng tìm được rất ít, văn bản phải được đặt vào nơi chỉ định mới có thể dịch được.
Nói cách khác, khi cậu đọc một đoạn, cậu phải sao chép và dán đoạn đó để dịch nó bằng một cú nhấp chuột. (Giống kiểu google dịch á)
Quá rắc rối.
Hứa Hạc đã sử dụng bản dịch bằng một cú nhấp chuột của Vương Tu, sẽ có thêm một trang thao tác ở góc dưới bên phải, trang này có thể được dịch sang tiếng Trung chỉ bằng một cú nhấp chuột, còn có giọng nói, có thể nghe, có thể xem, tại sao lại không download trên mạng được?
Có phải vì nó chưa được nghiên cứu?
Điện thoại của Vương Tu là cái gì vậy?
Nó giống hệt như cái máy cậu đã thấy vào năm 2018 kiếp trước.
Hứa Hạc lại thay đổi một vài từ khóa tìm kiếm, trang web cách đó hơn chục trang vẫn không tìm được.
Thời tiết buồn chán, cậu dần mất kiên nhẫn, ngồi phịch xuống ghế, cởi cúc áo cho mát.
Kỳ thật cậu muốn gọi điện hỏi Vương Tu chuyện gì xảy ra, nhưng cậu chỉ đứng dậy rồi ngồi trở lại.
Nếu ở thời điểm này còn không có cốt khí*, cậu sẽ làm gì trong tương lai và sự nghiệp?
*Mình không biết cốt khí là gì, khi đọc raw thấy ghi thế, dịch ra lại là xương sống nên để tạm như vậy
Nhưng mà nói cũng lạ, tại sao điện thoại di động của Vương Tu có thể tìm kiếm rất nhiều thứ hữu ích, sao cậu không tìm được?
Hứa Hạc đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn xuống, phát hiện Vương Tu vẫn chưa rời đi, hắn còn đứng dưới ngọn đèn đường.
Trong lòng bực bội, phát hiện trên đầu giường có một con búp bê cao khoảng 20 phân, ném xuống từ tầng ba đánh trúng Vương Tu.
Vương Tu: “......???”
Hắn nhặt con gấu con rơi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn Hứa Hạc đang thò đầu ra, trên mặt lộ ra vẻ bàng hoàng.
Hứa Hạc cầm điện thoại trong tay, bấm vài lần mới thực hiện được cuộc gọi, “Xin chào, cảnh sát à? Tôi thấy một tên biến thái ở dưới lầu!”
Vương Tu: “......”
“Đúng vậy, ở dưới lầu không rời đi, tôi nghi hắn muốn trộm tiền!”
Vương Tu: “......”
Muốn cướp thì là cướp sắc, hắn không quan tâm tiền, nhưng Hứa Hạc...
Về đến nhà càng thoải mái hơn, cúc áo sơ mi đều cởi ra, lộ ra khuôn ngực lớn trắng nõn, mơ hồ có thể nhìn thấy hai chấm hồng nhạt, thoạt nhìn rất đẹp.
Thật...quyến rũ.
- -----------------------------
Edit đến đoạn Hứa Hạc gọi cảnh sát báo Vương Tu ở dưới nhà làm tui nhớ đến một meme nổi một thời, đoạn này khá giống trong meme đó, ai có thì cho tui xin tui đăng lên cho mọi người xem.