Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 512: Chương 512: 1




Giấy Chứng Tử

Edited by Meo_mup

Ông già khẽ lắc đầu, vặn nhỏ bấc đèn, dập tắt ngọn đèn dầu, xung quanh lại chìm vào bóng tối. Sau khi mắt chúng tôi thích nghi lại với bóng tối, theo ánh đèn pin màu đỏ của Tông Thịnh tôi thấy ông già đang đi chậm rãi đi vào căn phòng kế bên.

Tông Thịnh kéo tay tôi đi theo, chỉ sau vài bước, nhưng khi chúng tôi đến căn phòng trong thì ông già đã biến mất. Ngọn đèn dầu đặt ở giữa phòng. Trong căn phòng, nơi sát tường có một dãy tủ đông, hai tầng, mỗi tầng 5 cái. Tủ đã bị cắt điện từ lâu, thậm chí còn có rỉ sét lủng lẳng.

Tông Thịnh vừa định đi tới tôi đã kéo anh lại: “Tông Thịnh, ông lão đó chỉ là muốn ở lại đây, cũng không có tâm tư muốn hại em. Thôi, bỏ đi, đừng quấy rầy ông ấy.”

Nơi này rộng tới vậy, chúng tôi có thể dễ dàng đoán được khi người ta mới cắt điện tủ đông thì ông ta đã chui vào đó nằm. Tủ đông này chỉ cần đóng lại một chút là đã đóng băng rồi. Ông ấy một mình, đem theo ngọn đèn dầu đặt ở giữa phòng…

Sau này có lẽ trạm xá cũng phát hiện ông ấy mất tích, có lẽ cũng ghé vào đây nhưng không ai nghĩ tới việc kéo các ngăn đựng xác ra mà cứ thế khóa cửa nhà xác lại, khiến cho ông lão nằm trong tủ, chậm rãi phân hủy, vĩnh viễn lưu lại nơi đây.

Tông Thịnh đưa tôi ra khỏi nhà xác, trong lúc lơ đãng ngẩng đầu liền thấy được trong phòng khám bệnh lầu hai đang có một bé gái trừng mặt nhìn chúng tôi qua vách kính. Tôi vội cúi đầu bước ra khỏi cửa.

Bệnh viện nào chả có ma, điều này không thể chối cãi.

Sau khi ra khỏi nơi đó, Tông Thịnh tháo sợi tơ cột tay chúng tôi lại với nhau, cầm tờ giấy chứng tử trong tay: “Làm sao mới khiến viện trưởng chịu nói ra ai là người chủ mưu đằng sau nhỉ?”

“Em có cách!” Lần này vào nhà xác tôi cũng chẳng sợ hãi mấy, cũng có thể là do không khủng bố nên tôi cũng to gan hơn. “Để đó cho em.”

Tôi lấy giấy chứng tử, nhìn tên mình trên tờ giấy, có cảm giác thật khó hiểu.

Tôi xõa tóc ra, đưa tay lên cào cào cho tóc rối tung, rồi đi tới phía trước, vừa đi vừa nói: “Anh kiểm tra xem viện trưởng có đi làm không hộ em. Nếu có thì kêu ra giúp em, kêu anh là người nhà người bệnh. Em ở chỗ góc tường ma kia đợi.”

Có vẻ Tông Thịnh đã hiểu kế hoạch của tôi, anh hỏi: “Em làm được không? Hay để anh dắt hồn.”

“Không cần, dùng biện pháp của em đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.