Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 67: Chương 67: Anh hùng và gian hùng




Về lại thành phố, Tông Thịnh chạy thẳng xe tới trước cổng chính khách sạn, hắn hạ cửa sổ nhìn lên phía trên không trung của khách sạn, mặt càng nghiêm trọng.

Tôi nhìn hắn, cũng bắt chước ngước nhìn lên phía trên khách sạn, chỉ thấy rất âm u như thể trời sắp mưa. Mùa hè mà bầu trời thế này thì không cần nghĩ nhiều, chắc chắn là sẽ mưa.

Tông Thịnh quay sang nhìn tôi, thấp giọng nói: “Cô có nhận ra gì không? Âm khí từ bốn phía đã bắt đầu tụ lại gần như một cơn lốc xoáy, giống như một cái vòng tuần hoàn, ở đây âm khí càng nặng thì âm khí từ mọi nơi tại càng tụ lại, càng tụ lại càng nặng, càng nặng càng thu hút thêm.”

Tôi nhìn lên trên, vẫn chỉ thấy mây đen, không thấy được cái gì lốc xoáy cả.

“Xuống xe đi, bên kia có vẻ cảnh sát vẫn hạn chết ra vào, cô nghĩ cách hỏi thăm thử xem ai chết là được.”

“Vậy còn anh?”

“Tôi ở đây chờ. Tôi hiện tại còn chưa đủ sức đối mặt với nó.”

Tôi xuống xe đi về phía khách sạn. cảnh sát còn đang gác ở cửa, có một shipper tới giao đồ ăn cũng chỉ có thể đứng ở cổng đợi khách ra tận nơi lấy. Shipper còn tò mò hỏi là có chuyện gì thì bị cảnh sát quát: “Hỏi thăm nhiều như vậy làm gì? Mấy hôm nữa xem tin tức sẽ biết.”

Shipper lập tức bĩu môi: “Thời buổi này, ai biết tin tức thực hư như nào chứ!”

Tôi đi vào khách sạn, có cảnh sát cản lại: “Cô gái, đừng tới gần, ở đây đang giới nghiêm.”

“À, bạn tôi còn ở trong đó ạ.”

“Thật sự thì ai cũng không được vào ra, cho dù mẹ cô ở trong đó cũng không thể vào.”

Shipper đứng cạnh chép miệng “Thôi đi, bên trong có án mạng đó.”

Tôi xem ra thật sự k h ông có cách nào đi vào, liền tính đi ra cửa sau tìm cơ hội. Tôi đi vòng qua bãi đậu xe tới cửa sau, tới gần phát hiện cảnh sát

cũng đang gác ở đây.

Tôi xụ mặt, lấy điện thoại ra gọi Lan Lan. Lúc gọi điện, tôi mơ hồ nghe cảnh sát nói:

“Buổi chiều hẳn là có thể thu đội rồi.”

“Chắc là thế, án tử lần này thật kỳ quặc, khách sạn đông người như vậy mà tìm cả một ngày trời không có tới một người tình nghi.”

“Theo lý thuyết, khách sạn khắp nơi đều có camera, sao không thấy gì lạ chứ?!”

“Chắc chắn là người trong khách sạn làm rồi, chứ nếu không sao trùng hợp vậy? tầng đó tự dưng đèn hành lang tắt ngóm nữa!”

“Ta cảm thấy có điểm giống ma quỷ!”

Điện thoại đổ chuông rồi, tôi nhủ thầm, cũng thôi hóng hớt. Giọng Lan Lan vang lên: “Ưu Tuyền, cậu đang ở đâu?”

“Cửa sau khách sạn, cảnh sát không cho vào.”

“Tớ nghe nói bắt đầu đăng ký thông t in, tới tối chắc sẽ được rời khách sạn, có điều chắc phải đóng cửa vài ngày.”

“Kệ nó thôi, cậu không sao chứ?”

“Không sao đâu, nếu được nghỉ một tuần nhỉ? Tớ lúc này chỉ muốn về nhà ngủ mấy ngày thôi!”

“Lan Lan, cậu biết ai bị chết không?”

“Là khách nữ, tiểu lão bản mấy hôm nay toàn phải đối phó với cảnh sát và người nhà của cô gái đó, còn bị người nhà người ta đấm cho một cú mắt thâm quầng luôn. Thật bực bội. À, tớ đi theo mọi người một chút, cúp máy nha.”

Lan Lan cúp máy, tôi thở hắt ra, cất điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.