Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 356: Chương 356: Chương 189




Chúng tôi cùng nhau ngồi trong sân ngập ráng chiều, nghe những tin tức mà Ngưu Lực Phàm nghe ngóng ngày hôm nay.

Ngưu Lực Phàm nói, hắn hôm nay đưa Thẩm Hàm đi tới trường cũng nghe người ta nói chuyện ở tòa nhà Linh Linh. Hắn còn cố ý đi khu vực gần đó xem thử thì thấy bên phía khách sạn Sa Ân có rất nhiều người tụ tập ở cửa, thậm chí còn có phóng viên cũng ở đó.

Trên tầng cao khách sạn có thấy chú của Thẩm Kế Ân, cũng không nhớ tên gì, đang đứng nói với phóng viên rằng khách sạn đang có hoạt động mới mô phỏng theo tình huống bên cao ốc đối diện, mở ra trong ba ngày. Lần này, hoạt động sẽ diễn ra ở sân, bếp lầu một, nhà ăn, và một số khu vực phòng bao ở lầu hai. Vết máu cũng bố trí tương tự tòa nhà LInh Linh. Trong khách sạn cũng sẽ có những thi thể giả được bố trí, xem ai có thể tìm được.

Vốn dĩ, Ngưu Lực Phàm còn cảm thấy nàykhách sạn Sa Ân này quá cơ hội, nhưng trong lúc vô ý nghe được Hạ Lan Lan cùng bạn học nói chuyện trong đám đông.

Bọn họ nói rất nhỏ. Chính là nói vềt máu đó chẳng phải là hoạt động gì của khách sạn g a c s a c h. c o m, vì vết máu xuất hiện từ trước, do bếp báo với bảo vệ, bảo vệ tìm không thấy thi thể, tìm không thấy manh mối, bị khách trọ phát hiện, phóng viên cũng là do khách kêu lên tới, đám quản lý mới nghĩ ra cách ứng phó này. Bọn họ còn nói khách sạn, khẳng định có quỷ. Dường như tòa nhà Linh Linh và khách sạn có thông đạo ngầm, bên kia xảy ra chuyện xong thì thi thể bị ném đến trong thông đạo, con quỷ kia bò theo thông đạo, cuối cùng bò tới khách sạn bên này. Làm khách sạn bê bết máu ở vài tầng.

Ngưu Lực Phàm nói xong thì quay sang nhìn chúng ta hai người, Tông Thịnh căn bản là không nói lại mà tiếp tục ăn cơm. Tôi trừng mắt nhìn hắn: “Sau đó thì sao?”

“Em tưởng anh đang kể truyện cổ tích à? Sau đó ở đâu ra? Sau đó anh liền lái xe đi mua đồ ăn.”

“Vậy anh không xem thử, vết máu kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?”

Ngưu Lực Phàm dùng chiếc đũa chỉ chỉ Tông Thịnh, nói: “M e o_m u p Kêu cậu ta cùng Vương Càn liên hệ một chút, không phải được sao? Vương Càn khiến chúng ta hao tốn nhiều tâm tư đến vậy, nuôi binh ngàn ngày dùng trong một giờ, hiện tại chính là cơ hội sử dụng Vương Càn”

Tông Thịnh rốt cuộc dừng động tác, nói: “Giờ mà tôi lộ diện, cảnh sát tìm ra ngay. Dù không nghi ngờ tôi giết người cũng sẽ bắt giam.

Tập đoàn Tông An tuy là do ông đại diện pháp luật nhưng người phụ trách tòa nhà Linh Linh là tôi. Chỉ cần tôi không xuất hiện, sự tình vẫn cứ như vậy, nhưng tôi vừa xuất hiện, sự tình liền không dễ dàng như vậy. Ông tôi giờ thế nào?”

Vốn tưởnG Tông thịnh không quan tâm người nhà, vì Lão Bắc từng là người anh tín nhiệm như thân nhân, nhưng lại phản bội anh. Lúc này, anh lại hỏi về ông, hẳn vẫn quan tâm tình cảm gia đình này.

Ngưu Lực Phàm há mồm to ăn thịt, nói: “Ông cậu bị cảnh sát hỏi qua rất nhiều lần. Bất quá nói ông bảo thân thể không tốt, nên không bị bắt đi cục cảnh sát. Chỉ là bị hạn chế đi lại. Chỉ có thể đi từ công ty về nhà, từ nhà tới công ty.”

Tông Thịnh chậm rãi thở ra: “Ăn cơm đi. Ưu Tuyền, mai em tìm cách đi tới Sa Ân xem sao. Sau đó đem tin tức nói cho Ngưu Lực Phàm.”

“Ok, không thành vấn đề. Công ty du lịch bọn họ còn thiếu em một chuyến du lịch mà. Tuy nói là tiền không phải do em trả nhưng vẫn có cách nói mà.”

Tôi rất vui vì có thể giúp được Tông Thịnh, tôi không nghĩ lại nhìn thấy anh lại gặp nguy hiểm mà tôi không giúp được gì. Tựa như lần trước, anh cảm thấy Thẩm Kế Ân tạo nên uy hiếp rất lớn, liền nói những lời tàn nhẫn đuổi tôi đi, rồi ra sao?!? Tôi không nghĩ, lại thương tâm thêm một lần.

Tông Thịnh tiếp tục nói: “Em đi khỏi đây rồi thì không trở lại được. Cảnh sát hkông điều tra em, M e o M u p nhưng người Thẩm gia khẳng định sẽ chú ý em, em vào khách sạn rồi, với thể chất của em thì có thể liên hệ với Vương càn. Em thử liên hệ hắn, xem hắn có tin tức gì cho chúng ta không.”

Nghe anh nói rời đi thì không thể trở lại, lòng tôi nặng trĩu, nhưng tôi cũng biết việc này chỉ là tạm thời, Tông Thịnh cũng không có khả năng vĩnh viễn ở chỗ này. Nhưng vẫn khó chịu.

Cảm giác được tinh thần tôi suy sút, Ngưu Lực Phàm đẩy đĩa đồ ăn về phía tôi, nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy. Ăn đi, ngày mai anh đưa em đi, không cần sợ. Hiện tại đi theo bạn trai em, lá gan anh cũng lớn hơn nhiều rồi.

Tôi nhìn hắn, cười cười. Tuy Ngưu Lực Phàm này không phải đáng tin cậy lắm nhưng vẫn rất có nghĩa khí. Bất quá sau đêm nay tôi cùng Tông Thịnh lại phải tách ra mấy ngày rồi.

Buổi tối khó khăn mới trôi qua, nhưng bà thím bảy lại quay lại. Không phải đã nói cho cho bà ta phải làm thế nào ư? Như thế nào bà ta còn tới a?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.