Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 388: Chương 388: Chương 205






Điều mà Tông Thịnh hối hận nhất!

Hơn 11 giờ, gần 12 giờ cảnh sát mới tới nơi, mọi người đều tập trung ở đại sảnh. Cảnh sát đều rì rầm, khách sạn này thật tà môn, hai ba tháng qua mà chết mất vài người. Đám học sinh bị hỏi cung đều vô cùng hối hận, vội liên hệ với người lớn trong nhà hoặc trường học.



Tuy cảnh sát tới xong là đi ngay vào phòng an ninh, không cho bất cứ ai động chạm vào các thiết bị nhưng toàn bộ hình ảnh quan sát đều đã bị xóa. Nghe cảnh sát nói toàn bộ giấy tờ văn kiện cũng không có, tôi khẽ thở phào trong lòng.

Nếu như cảnh sát nhìn thấy trong hình ảnh theo dõi cảnh Tông Thịnh xuống tay với cô gái kia, dù cho đó không phải là Tông thịnh, nhưng cảnh sát sẽ tin được chuyện có tới hai Tông thịnh xuất hiện sao?!

Đến tận khi trời rạng sáng, nhân viên thay ca đã đến, nhưng những người đang có mặt trong khách sạn vẫn không được rời đi. Các quản lý cấp cao của khách sạn không ai xuất hiện trừ chú của Thẩm Kế Ân, là gã xử lý chuyện lần này. Gã cũng nhìn thấy chúng tôi trong đám người, tuy không nói chuyện nhưng vẫn nhìn chung tôi lom lom.

Cảnh sát có hỏi về giám đốc điều hành là Thẩm Kế Ân thì gã trả lời cháu gã đã ra ngoài du ngoạn, gã đã liên hệ nhưng phải mất vài ngày mới quay trở lại được. Phía khách sạn cũng hy vọng cảnh sát có thể để cho những người đã hỏi cung xong rời khỏi, để khách sạn có thể thực hiện bồi thường. Me o M upLần này, việc xảy ra khách sạn cũng sẽ phối hợp điều tra.

Người cảnh sát lưu lại sau cùng là người khởi xướng hoạt động lần này, là ba nam sinh và một nữ sinh, ngoài ra, còn toàn bộ tổ bảo vệ trực ban có chút nghi ngờ trong việc cắt cử người trực ban, và các quản lý trực ban đêm đó đều bị lưu lại. Hai chúng tôi sau khi cho lời khai thì được cho rời đi.

Lúc chúng tôi ra khỏi khách sạn cũng đã hơn hai giờ chiều . Tông Thịnh ra khỏi thì quay lại nhìn tòa nhà được bao phủ bởi sự thần bí, khóe miệng khẽ cong: “Từ từ chờ xem, chờ tới khi khách sạn lại có nhân khí thì trận pháp ta đã bố trí ổn thỏa!”

Ngay lúc này, một chiếc xe bán tải g a c s a c h. c o m ngừng ở cửa khách sạn, Thẩm Hàm vội vã chạy vào khách sạn, thậm chí còn suýt đụng vào tôi nhưng bị cảnh sát ở cửa ngăn lại. Cô nàng tranh cãi với cảnh sát. Ngưu Lực Phàm cũng chạy ngang qua chúng tôi, kéo Thẩm hàm lại, vừa đi vừa nói: “Em đừng có chạy vào đó làm gì.”

“Đây là khách sạn của nhà em, em phải biết có chuyện gì xảy ra chứ!”

Thẩm Hàm vẻ mặt lo lắng. Tôi còn nhớ cô nàng có một căn phòng dài hạn ở khách sạn, chỗ này so với nhà cô nàng cũng không khác biệt cho lắm. Thường thì Ngưu lực PHàm hay đón cô nàng ở đây, đêm qua cô nàng không có ở đây, giờ lại quay về cùng hắn, coi bộ tối qua là ở chỗ của Ngưu Lực Phàm rồi.

Chuyện ở khách sạn cô nàng dường như cũng không biết,M.e.o M.u.p Ngưu Lực Phàm bảo bộ cô nàng khá kỹ. Khách sạn này tuy dơ bẩn, Thẩm hàm có biết đôi chút nhưng không hề có dính dáng vào.

Sau cùng, Thẩm Hàm đã nhìn thấy tôi và Tông Thịnh, cô nàng túm chặt lấy Tông Thịnh hỏi:

“Ở trong làm sao vậy? Sao lại có người chết? Tông Thịnh, anh coi hộ nhà tôi đi, khách sạn nhà tôi phong thủy không tốt hay sao, mà mấy bữa lại có người chết vậy?”

Tông Thịnh vốn là người lạnh lùng, hơn nữa, chuyện này vốn hợp với ý của mình nên anh buột miệng nói: “Về sau sẽ không có nữa. Vì khách sạn này sẽ bị phong tỏa hoàn toàn.”

Nói xong thì đỡ tôi đi về phía xe mình.

Thẩm Hàm ở phía sau tức giận tới mức kêu la oai oái, Ngưu Lực Phàm phải kéo lại thì cô nàng mới không đuổi theo Tông Thịnh hành hung.

Lên xe, Tông Thịnh vừa khởi động xe vừa nhìn Ngưu Lực Phàm cùng Thẩm Hàm bên ngoài, nói: “Anh có chút hối hận, anh lẽ ra không nên kéo em vào những chuyện này. Để cho em giống như Thẩm Hàm cái gì cũng không biết, ngược lại càng tốt.”

“Đã không hối hận được nữa.”

“Đúng rồi. Cho nên anh thấy mình thực may mắn, em hoàn toàn thông qua cuộc khảo nghiệm tối qua.”

“Khảo nghiệm?” Tôi kinh ngạc nhìn hắn.

“Đúng vậy, khảo nghiệm. Còn sẽ có lần sau. Anh biết tối qua em đã tiến vào trong anh, tuy mới chỉ không tới hai phút, nhưng đã là thực không tồi.”

Anh khởi động xe chạy đi.

Trở lại tiểu khu quen thuộc, căn nhà quen thuộc, mọi thứ như đã trôi qua một kiếp người.

Tôi có cảm tưởng mình sẽ rời khỏi nơi này thật lâu, lâu tới mức có cảm giác xa lạ. Nhưng ngồi tỉ mẩn tính lại thì cũng mới chỉ có mấy ngày. Mấy ngày qua đã xảy ra quá nhiều việc, nhiều tới mức tôi không còn muốn nghĩ tới.

Tông Thịnh bảo tôi đi tắm trước, còn mình thì gọi cơm hộp.

Đến khi tôi tắm xong, ăn cơm xong, nhìn lại mới thấy chân đã sưng vù như cái bánh bao thì kinh ngạc ngẫm lại mình đã trở về bằng cách nào?! Qua thời gian lâu vậy không hề thấy đau, giờ tắm xong, ăn xong tự dưng lại đau trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.