Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 398: Chương 398: Chương 210




Trùng hợp làm sao, ngay lúc tôi vừa tách đôi đũa dùng một lần ra, đang thổi mấy cái dăm trên đũa thì tiên sinh hai chục tệ đứng ở ngay trước quầy đồ ăn: “Cho phần ăn hai chục tệ, không lấy cá, còn lại lấy hết.”

Tôi vội cúi đầu không dám để ông ta nhìn thấy mình, đợi tới khi ông ta an ổn bưng đĩa cơm ngồi xuống cái bàn không xa, đang ăn yên ổn thì tôi bưng đồ ăn của mình tới, chậm rãi ngồi xuống đối diện.

Ban đầu ông ta cũng không để ý tới tôi, nơi đây là vỉa hè, nên người ngồi cùng bàn cũng là bình thường. Tôi đem hai mươi tệ, đẩy tới trước mặt ông ta, lúc này ông ta mới ngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi cười toe toét.

“Ha ha, đại gia, ăn cơm hả? Trùng hợp quá đi, bao nhiêu bàn mà tôi lại ngồi đúng bàn của ông luôn.”

Ông ta nhìn quanh, đem hai mươi tệ cất vào túi rồi nói: “Cô muốn hỏi cái gì?”

“Tôi muốn hỏi, ông có quen ai họ Ngưu cũng làm nghề mình không, chắc khoảng 90 tuổi, đương nhiên, có thể ông ấy cũng đã qua đời, nhưng hai mươi năm trước rất nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền.”

Ông ta có vẻ không quá bài xích tôi, Me0_mup nuốt miếng cơm rồi mới nói: “Các ngươi tìm hắn làm gì? Có chuyện gì, tìm ta đi, ta cũng có thể có cách giải quyết cho các người.”

Tôi cười ha hả, kỳ thật trong lòng nghĩ, lần trước ông cho tôi lá bùa cũng có tác dụng mấy đâu, nhưng ngoài miệng vẫn nói “Không có, chúng tôi không tìm ông ấy xem bói, chỉ là, người nhà chúng tôi, có người lớn trong nhà muốn tìm ông ấy.”

“À, ông ta chết rồi, chết lâu rồi.”

Tôi nghe thấy thì vội nói: “Đại gia, ông biết ông ta à? Ông ta chết lúc nào?”

Ông ta ăn canh, dáng vẻ ăn uống vô cùng gấp, nói: “Ông ta họ Ngưu, nếu còn sống thì hơn 90 tuổi, nhưng mà hai mươi năm trước đã chết rồi.”

Tôi xụ mặt: “Thế thôi sao?”

“Tôi chỉ biết vậy, bao lì xì này tôi lấy đây.”

“Nhưng ông chưa xủ quẻ mà!” Tôi nói to, tới xem ông ta vài lần, tôi biết khi nào ông ta gieo quẻ thật, khi nào là nói bậy nói bạ.

Ông ta chép miệng: “Tôi nói cô nghe, người cô muốn tìm thật sự đã chết rồi. Me0_mVp Các ngươi tìm cả đời cũng không gặp đâu, người chết rồi, còn muốn hỏi gì? Mà người hôm qua tới cùng cô, cô phải cẩn thận, trên người hắn có thi khí rất nặng, nhìn dáng vẻ thì là người đã chết. Bất quá… trên người cô cũng có thi khí, có cả tử khí… hai người là sống chung sao?”

Vấn đề này làm sao mà trả lời chứ, tôi cười: “vậy ông biét nhà của Ngưu tiên sinh không? Nói không chừng, chúng tôi có thể tìm người nhà của ông ấy.”

Tôi vội nghĩ ra việc này, nói tiếp: “À, là ông bà tôi ở quê, nói là lúc trẻ được Ngưu tiên sinh chỉ điểm nên sau phát tài, giờ người cũng đã già nên muốn tìm ông ta để báo ân. Nếu tìm được ông ấy hoặc người nhà ông ấy, tặng cho bọn họ… lễ vật lớn? Hay là bao lì xì? Đại khái vậy đó…” tôi cũng bội phục mình cơ trí, nhanh vậy đã nghĩ ra cái lý do xuất sắc rồi. Nếu như ông ta thật sự biết, chẳng lẽ không nói, chặt đứt tài vận của nhà người ta.

Ai đoán được, ông ta vừa nhồm nhoàm nhai, vừa nói: “Đều chết sạch, nhà bọn họ mọi người đều chết sạch. Ngay cả con ông ta cũng bởi vì ông ta tạo nghiệp, tất cả đều đã chết. Tới một đứa cháu cũng không còn… chết hết rồi.”

Tôi ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới sẽ là tình huống như thế này.

Nhưng mà, ông ta dường như thật sự bị kích động, miệng vẫn nhai, và vẫn nói: “Tất cả đều đã chết, con cái đều bị lão hại chết. Sinh một đứa thì chết một đứa, lão đáng bị tuyệt tử tuyệt tôn!”

“Đại gia? Đại gia?” Tôi đưa tay vỗ vỗ cánh tay ông ta, ông ta mới nhìn lại tôi. Nuốt vội đống đồ ăn, uống canh rồi nói: “Ta muốn đi bày quán.”

“Đại gia…”

Ông ta không thèm để ý đến tối, cứ thế len vào đám người, mất tăm. Tôi phỏng đoán ông ta thật sự biết tới Ngưu tiên sinh kia, thậm chí quen cả gia đình nhà họ, thậm chí còn co giao tình, nếu không sẽ không nói như thế, còn khẩn trương tới thế, và kích động tới thế.

Ban nãy, tôi chỉ để ý nghe ông ta nói mà không ăn, Mèo Múp ga c s a ch giờ thì ngồi ăn cho hết bữa. Ăn xong, lại đi tìm ông ta. Nhìn một loạt các ông thầy bà cốt trên đường, nhìn mãi vẫn không tìm ra ông ta. Đi hết mấy vòng mới vỡ lẽ, ông ta là trốn mình sao?

Lúc Tông Thịnh lái xe tới đón tôi thì đã sang buổi chiều. Vì trước đã nói với anh là tối nay muốn về nhà thăm ba mẹ, nên lúc lái xe về Tông Thịnh đã cực kỳ có tâm mà mua cả một đống đồ ăn về lấy lòng hai người. Tôi có chút bất ngờ, sau khi lên xe mới thấy ông của Tông Thịnh đang ngồi ở băng ghế sau.

Tối qua có nghe anh nói hôm nay sẽ đi xã giao với ông, nhưng không ngờ ông cũng đi cùng chúng tôi về quê sao?

Vừa lên xe, ông đã bảo: “Ưu Tuyền, con gọi điện cho ba mẹ đi, nói họ đừng nấu cơm nữa. Tối nay kêu ba mẹ con lên nhà ta ăn cơm luôn. Cả nhà cùng nhau ăn một bữa với nhau, thông gia, chẳng phải là nên thân như một nhà sao!”

“Dạ ông.” tôi đáp lời. Ông anh thường ít khi nói chuyện, mà mỗi lần ông nói thì tôi đều không dám phản đối.

Khi tôi lấy điện thoại ra gọi, ông Tông Thịnh còn nói thêm: “Tông Thịnh không đưa tiền cho con sao? Sao lại ăn cơm ở mấy chỗ này? Ở đây quá đông người, ăn trộm ăn cắp nó trà trộn, mà đồ ăn cũng không được sạch sẽ nữa. Về sau, nếu có một mình, con không muốn nấu cơm thì sang bên công ty mà ăn, ông sẽ nói với bộ phận bếp một tiếng.”

“Dạ, ông.” tôi đáp. Nhìn qua Tông Thịnh, tôi cũng không dám kể lại mọi việc cho anh nghe.

Xe chạy thẳng về quê, trên đường đi tất cả đều trầm mặc. Xe về tới nhà, bà anh đã nấu cơm xong xuôi. Mấy bà cô trong nhà cầm lấy đồ ăn chúng tôi mang về, đem hết vào trong bếp. Bà cô già kia thấy tôi thì không quên nói móc vài câu: “Chà, không tồi nha, có bản lĩnh thật, Tông Ưu Tuyền, trước kia tôi xem thường cô rồi.”

“Đúng vậy, cô cô, tìm được bạn trai rồi sao?” Tôi đáp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.