Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 414: Chương 414: Chương 218




Cứ thế, trước giờ cơm trưa, chúng tôi ngồi lên chiếc bán tải của Ngưu Lực Phàm đi ra khỏi thôn.

Tôi ngồi trên ghế lái phụ nhìn Ngưu Lực Phàm đau khổ lái xe, thấy hai mẹ con Thẩm Hàm không chú ý thì thì thào với tôi: “Trong tiệm chén bát ăn mấy bữa trước còn nằm trong bồn, mấy ngày không về chắc mốc meo rồi.”

Tôi cười cười. Không còn cách nào, lần này là tôi nham hiểm, đồng chí Lực Phàm, xin lỗi nha, không thể không bán đứng đám chén mốc meo kia của anh rồi.

Dì có vẻ coi thường chiếc xe bán tải, xe chạy rất chậm, hơn một tiếng rưỡi mới tới được hiệu cầm đồ. Tôi lặng lẽ cầm điện thoại mở tấm ảnh chụp lên.

Ngưu Lực Phàm mở cửa xong, vội chạy ra sau. Mẹ Thẩm hàm cũng đi tới, còn lôi kéo Thẩm Hàm nói: “Nhìn xem bạn trai con là người thế nào a?”

“Là người thế nào cũng chẳng liên quan tới bà.” Thẩm Hàm tức giận nói.

Bọn họ đều ra đằng sau, mặt tiền chỉ còn mỗi tôi. Tôi lấy điện thoại, so sánh với tiệm cầm đồ! Giống! Thật sự rất giống!

Còn có tháp hương chảy ngược kia, nhiều ngày vậy mà vẫn không cần thêm trầm.

Tôi nhìn kỹ thì hơi cau mày. Tuy hai cái giống nhau, nhưng cũng không giống. Cái hiện tại là bằng sứ, cái kia thì là gốm. Đều là lá sen, nhưng góc chụp trên ảnh lại thiếu một lá sen.

Tôi còn không cam lòng, xoay tới xoay lui, nhìn xem có phải do góc độ không, cuối cùng khẳng định, không phải cùng một cái tháp trầm hương chảy ngược.

Tôi đang nghiên cứu thì Ngưu Lực Phàm từ bên trong đi ra, nhìn tôi như vậy, sửng sốt một chút nói: “Em nhìn cái gì?”

“À! Nhìn xem hương khí là như thế nào chảy ngược. Trước kia em chưa thấy qua loại đồ vật này.”

“Em lần trước tới không phải từng thấy qua sao? Lần trước vẫn thắp hương mà.” Hắn đi qua chỗ Thần Tài. tính ra, hắn không về nhà nhiều ngày vậy mà nhang vòng còn chưa cháy xong. Nhưng hắn vẫn đốt thêm một nén nhang. Tôi cũng đứng bên cạnh nhìn.

Hắn xoay người lại nói: “Mẹ Thẩm hàm không hổ đi nước ngoài về. Nghiêm khắc phê bình anh dùng bao có thành phần gì gì đó, làm cho con gái bị thế nào thế nào… chuyện này mà bà cũng nói được hay thật!”

“Nghe nói ỏ nước ngoài, mẹ sẽ chuẩn bị bao cho con gái hoặc con trai ấy. Anh nén bi thương đi.”

“Sao đang êm đẹp, tự dưng nghĩ đến tới bên này nhìn xem chứ?”

Tôi không nói chuyện, không dám nói là mình cố ý dẫn đường. Cho nên tôi vội đổi đề tài: “Cái tháp trầm chảy ngược đó là do ba hay ông nội anh để lại à?”

“Cái đó là hai năm trước anh mới tậu. Trước đây ba anh có một cái bị anh không cẩn thận làm rơi nên mua một cái tương tự thôi. Cái cũ là do một ni cô đã dùng cả đời tặng cho ba anh trước khi bà mất.”

Tôi lắng nghe, có chút minh bạch, nhưng cũng không dám hỏi thêm vì sợ hắn nghi ngờ. Việc này, vẫn nên do Tông Thịnh nói với hắn thôi.

Như vậy, Ngưu tiên sinh kia và nhà của Ngưu Lực Phàm là có quan hệ, hơn nữa quan hệ không tệ.

Ảnh chụp nhà Ngưu lực Phàm tìm thấy ở nhà ông thầy hai mươi tệ, mà ông thầy bói thì vì hỏi chuyện Ngưu tiên sinh thì bị kích động. Bọn họ lại đều họ Ngưu!

Ăn cơm trưa xong, buổi chiều đi dạo phố. Tôi viện cớ mệt nên ngồi đợi bọn họ ở tiệm trà sữa. Ngưu Lực Phàm đương nhiên đi làm cu li kiêm thanh toán. Đi mua sắm cho bạn gái, Tông thịnh hẳn sẽ không thanh toán lại cho.

Tôi liền ở tiệm trà sữa, gọi điện kể cho Tông Thịnh mọi chuyện hôm nay. Cũng không biết anh đã hoàn tất việc vẽ của mình chưa.

Tông Thịnh chỉ nói với tôi: “Làm tốt lắm. Em bắt xe về đi. Mai sau khi mẹ Thẩm hàm lên máy bay, anh sẽ nói chuyện với Ngưu Lực Phàm.”

Lại là một buổi tối không có Tông Thịnh, tôi nhìn mặt trời chói lọi, đã quen có anh bên cạnh, giờ đâm ra có chút nhớ.

Mẹ Thẩm Hàm là người phú quý, đi dạo phố không như chúng tôi có thể so sánh được. Lúc bọn họ quay lại thì Thẩm hàm mặt đã vô cùng vui vẻ, dường như đã hòa hoợp thật tốt với mẹ. Cô nàng xách theo bao lớn bao nhỏ, ngồi bên cạnh, nói: “Tông Ưu Tuyền, cái này cho chị, cái này cũng cho chị. Mẹ em thật tốt đó. Anh trai thì suốt ngày không thấy đâu, em đôi khi cảm thấy mình như là cô nhi. Trước nay không có ai mua đồ cho em cả. Anh trai chỉ cho em một cái thẻ, mỗi năm nhận tiền hoa hồng cho vào, có khác gì cô nhi hưởng trợ cấp đâu cơ chứ?”

Mẹ Thẩm Hàm cũng nở nụ cười, trên mặt đều là cảm giác ấm áp. Chỉ có Ngưu Lực Phàm một người vẻ mặt đau khổ, tới gần bên tai tôi thấp giọng nói: “Hai mấy vạn tệ đó (tầm hơn 600 triệu đồng đó mấy bạn), yêu đương đắt giá quá. Nếu là người thật sự bị mang xuất ngoại, anh còn không phải mất cả người lẫn của.”

“Anh đi mà nói với người ta.”

Trên đường về, do kẹt xe nên chúng tôi phải phòng xe tới phía khách sạn Sa Ân mới có thể qua sông. Vì không muốn để cho Thẩm Kế Ân phát hiện mẹ gã đã trở lại, hơn nữa còn tiếp xúc chúng ta, nên lúc đi dạo phố, chúng ta đã lựa chọn rời xa Sa Ân. Chỉ không ngờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.