Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 28: Chương 28: Chương 21




Tông Thịnh là quỷ

Tôi với tay ra đằng sau chạm vào vết thương của hắn. Nhưng chưa xem tới thì hắn đã quay đầu đưa tay để tay tôi ra. Lực đạo tuy không lớn nhưng vẫn đặt vào tay tôi “bộp” một tiếng. Tôi vốn nghĩ lui ra phía sau một chút nhưng đổi lại mới thấy tư thế của chúng tôi thật không thích hợp.

Hắn ngồi ở trên mép giường, thân thể ngả về phía sau ngẩng đầu nhìn tôi, hai chân hắn mở rộng... còn tôi cứ tiến sát tới gần hắn nên khi lùi lại lại vướng vào chân hắn.

Tư thế này... thật quá...

Tôi đỏ mặt, quên cả cặp contact lens đã bị hắn hất bay.

Tôi cũng không biết là hiện tại hắn đang giả vờ như không có chuyện gì rồi bỏ đi hay là nói vài câu cho không khí dịu lại.

Hạnh lạnh giọng nói: “đừng có đắc y như vậy, đừng cho rằng Hôm nay tôi không làm gì cô thì tôi là người tốt. Tôi chính là quái vật! Tôi chính là quỷ thai! Cho dù đeo thứ này lên thì tôi vẫn là quỷ thai. Tôi muốn giết người cũng đơn giản như bóp chết một con kiến vậy!”

Tôi vốn không nghĩ hắn sẽ trở mặt nhanh như vậy nên người ngẩn cả người. Hắn chỉ vào vết thương trên người mà nói: “Trông khủng bố phải không? đây chính là do bị xương của người chết đâm vào, có thi độc, Bệnh viện không thể cứu chữa được. Mà tôi cũng không phải là người bình thường mà con mẹ nó là quỷ thai. Thi độc không thể làm cho tôi chết được mà chỉ làm cho tôi đau đớn mà thôi. Cô có nhớ tay tôi không, khi trích máu cho cô uống, miệng viết thương chỉ cần hai ngày là hoàn toàn lành lặn. Bởi vì tôi căn bản không phải là người, mà tôi là quái vật! Chỉ có vết thương từ thi độc này mới không lành lại được.”

Tôi yếu ớt đáp trả: “ Anh đừng có nói như vậy mà, mọi chuyện sẽ tốt thôi. Anh nhìn đi, đã tốt hơn rất nhiều so với lần đầu tôi nhìn thấy.”

Tông Thịnh đột nhiên cười với tôi: “Cô muốn biết làm sao cho nó nhanh lành không?! Dùng khí của cô làm thuốc, cô chính là vỏ đao! Tông Ưu Tuyền, nhìn kỹ cô rất xinh đẹp đó!”

EQ của tôi không phải là 0, nụ cười đó của hắn tôi đương nhiên hiểu!

Tôi vội lùi lại, tranh khỏi tw thế ái muội này. “Anh, anh đừng làm bậy!”

“Vậy cô còn chưa đi?!”

Tôi hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, vội chạy ra ngoài.

Người này bị sao vậy ta đang tốt lành tự nhiên trở mặt. Còn nhanh hơn cả trở bánh tráng.

Tôi thở phì phì đứng ở trước thang máy bấm liên tục vào phím gọi thang, trong lòng mắng Tông Thịnh 108 lần.

Đúng lúc này, phía sau truyền đến một âm thanh kỳ quái: “Nữ nhân kia ở nơi nào? Nữ nhân kia ở nơi nào?”

Tim tôi như rụng xuống. Sao trùng hợp vậy?!

Sao lại gặp rồi, giờ mới 6 giờ mà?!

Tôi không dám quay đầu lại, răng va lập cập vào nhau.

Tôi chỉ có thể cảm giác được giọng nói này là đến tìm tôi, người đàn ông mặt như tro tàn kia hẳn đang đứng ngay sau lưng tôi.

Làm sao bây giờ?

Tôi phải làm sao bây giờ? Có thể đi thang máy không? Giờ chạy về phòng Tông Thịnh còn kịp không?!

Ngay lúc tôi khẩn trương và sợ hãi nhất bất ngờ gọi tên Tông Thịnh.

Tuy rằng giọng tôi mếu máo sắp khóc, và thanh âm cũng rất nhỏ, nhưng tôi lại bị ngạc nhiên về mình. Sao ngay lúc này lại nhớ tới hắn?!

Cái mặt kinh tởm phía sau rì rầm bên tai tôi: “Chà thơm quá, nữ nhân kia ta tìm không thấy, vậy tìm ngươi thôi!”

Ngay lúc này thang máy mở ra, tôi thấy con quỷ mắt cá chêt trong thang máy nói: “Đừng động vào cô ta, ngừoi đàn ông của cô ta rất lợi hại, cho dù ngon cỡ nào cũng không tới phiên chúng ta nếm thử, ngươi đừng có liên luỵ tới ta.”

“Tông Thịnh!” Lúc này đây tôi không còn thì thào mà hét to, thật không ngờ tôi còn sức la to thế.

“Hắn nói không sai, ngươi tốt nhất đừng động vào cô ta.” Giọng Tông Thịnh vang lên từ phía sau thật sự là âm thanh tuyệt diệu nhất! Tôi quay đầu lại chạy về phía hắn, không màng tới cái gì nữa.

Tôi thấy hắn nhíu mày một chút nhưng vẫn vươn tay kéo tôi ra sau lưng. Trong tay hắn là cây đinh tỗ đào, là cây từng dùng với con quỷ trong thang máy lúc trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.