Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi - Chương 221-2
Tôi quay người lại, nhìn anh, anh mím chặt môi, nhìn lại tôi: “Vì sao lại cự tuyệt?”
“Tối nói chuyện này, hiện giờ thì xào rau đi. Không phải anh muốn nói với Ngưu Lực Phàm về tấm ảnh sao?”
Tông Thịnh nhìn tôi vài giây, cuối cùng quay mặt đi, nhưng trên mặt vẫn có dáng vẻ khó chịu, tự mình tìm bột, quấy bột, rồi nói: “Đừng ép anh dùng thủ đoạn.”
Lúc anh quay người lại, tay có chút mất tự nhiên, đổi tay cầm chén thịt lớn.
Tôi nhớ vết thương trên vai anh… cây trâm gỗ sét đánh kia gây ra tổn thương với anh vẫn chưa hồi phục, mà việc đó cũng không đơn thuần mà là thông qua linh hồn tiến vào cơ thể tôi, hấp thụ khí của tôi. Anh vốn luôn bận tâm tới tình hình cơ thể tôi, nhân nhượng tôi, nhưng lúc này… tôi lại cự tuyệt, không phải vì làm ra vẻ, hay thẹn thùng, càng không phải đã muốn mà còn giả vờ, mà là sợ hãi.
Anh nói rất đúng, tôi là sợ hãi. Hơn một tháng không có làm chuyện này, hiện tại tưởng tượng đến liền cảm thấy sợ hãi. Hơn nữa trên người anh còn có thương tích, sẽ không dễ dàng buông tha tôi, nếu lỡ anh thật sự phát cuồng, không biết chừng tôi có khả năng chết ở trên giường.
Nhưng mà, cũng là vì bản thân có thương tích, nên anh còn nhân nhượng tôi một tháng trời.
Trong lòng tôi bấn loạn.
“Rượu đâu?”
Tôi tùy tiện đưa anh chai bia mà bọn họ mua ban nãy, anh ngây người nhìn tôi: “Rượu trắng, thịt muối cần dùng. Ngẩn người làm gì a? Anh cũng đâu có giết chết em.”
Rốt cuộc thay đổi đề tài, tôi cắn môi, thật muốn nghiêm túc tự hỏi một chút buổi tối phải làm sao bây giờ. Nếu là tiểu thuyết, liệu có phải nữ chính kiên trì cự tuyệt thì nam chính sẽ ôn nhu săn sóc mà rời đi. Nhưng mà Tông Thịnh sẽ không, anh là quỷ thai, có đôi khi, mọi cảm xúc thật nguyên thủy, căn bản là không phải do bản thân có thể khống chế mãnh liệt. Là sự thô bạo từ trong xương tủy mà anh không thể nào khống chế.
“Này, em đừng đứng ngốc nữa, đưa anh cái đĩa.”
Bữa cơm này quá ngọ đã chuẩn bị xong. Ngưu Lực Phàm la hét như chết đói, tự bới lấy một chén cơm thật to, miệng la oai oái kêu hai ngày qua hầu hạ hai người phụ nữ đến khốn khổ, cơm cũng không dám há mồm to ăn cho no.
Ăn cơm xong, hai người đàn ông cụng ly uống bia, Tông Thịnh mới nói: “Ưu Tuyền, đưa anh ta xem tấm ảnh đó.”
Tôi lấy điện thoại, mở tấm ảnh kia đẩy tới trước mặt hắn.
Tông Thịnh nói: “Ngưu Lực Phàm, anh nhìn xem, anh có biết tấm ảnh này…”
“Sao hai người có ảnh của tôi khi còn bé?” Ngưu Lực Phàm cầm lấy điện thoại tôi trên mặt bàn. “Mà, các người cũng độc ác quá đi, trên mạng còn có mấy người tìm hình tôi từ thời mặc quần thủng đít ấy. Mà Tông Ưu Tuyền, sao em biến thái vậy, coi tiểu đệ đệ của anh không sợ bị Tông Thịnh thịt à?”
Tông Thịnh cầm chai bia, cụng bia: Nói chuyện đứng đắn chút, anh chắc chắn đây là mình à?”
“Đương nhiên, ảnh này hồi đó được ép ngay chỗ tiệm cầm đồ, hồi bé anh thấy suốt, rồi sau này chẳng nhớ mất tích lúc nào.”
“Uh, biết thế đã. Nhưng có bao giờ anh nghĩ tới sao ông nội và ba anh không bao giờ dạy anh thuật pháp một cách nghiêm túc không?”
“Ông nội anh mất sớm, còn ba anh… lúc anh còn đi học thì ba đã mất rồi, đúng là không ai dạy anh thật.”
“Ba anh mất khi nào?”
Ngưu Lực Phàm suy nghĩ rồi đáp, “Hình như tầm chín mười năm trước, lúc đó anh thi đại học. Ba anh mất nhưng mẹ anh vẫn không báo, đợi đến khi anh thi xong về tới nhà… anh còn không gặp mặt ba lần cuối.”
“Ừ, coi như là chín năm. Khách sạn Sa Ân cũng được xây vào chín năm trước, theo lịch sử thành phố thì miếng đất xây nên khách sạn Sa Ân lúc trước được điểm phong thủy huyệt dạng lưới nhện bởi một vị Ngưu tiên sinh. Khách sạn sa Ân! Ngưu Tiên sinh! Chín năm trước! Ảnh này là do Ưu Tuyền đi hỏi một vị tiên sinh về Ngưu tiên sinh kia, vô tình kích động ông ta, và ảnh chụp này tìm thấy ở nhà tiên sinh đó.”
Tay cầm chai bia của Ngưu lực Phàm có chút run rẩy, nhưng vội ổn định lại, tuy nhiên bia vẫn đổ ra không ít, “Khách sạn Sa Ân có liên quan tới nhà tôi?”
Tôi vội đứng dậy cầm giẻ lau. Tông Thịnh không nói gì, Ngưu Lực Phàm cau mày, chai bia cứ chuyền từ tay này sang tay kia.
Vài phút trầm mặc, đến khi tôi lau bàn xong, Tông Thịnh mới tiếp tục nói:
“Anh nghĩ đi, trong nghề này thì tính gia tộc rất mạnh. Vì sao ông nội và ba anh chưa từng dạy anh? Ông nội anh lớn tuổi, còn ba anh?
Lúc Lão Bắc mang tôi đi ra ngoài thì tôi bảy tuổi. Chuyện học phong thủy này nọ thì dưới mười ba tuổi là độ tuổi rất thích hợp.
Ba anh có nhiều thời gian như vậy, sao lại không hướng dẫn dạy dỗ anh? Bời vì, ông biết Ngưu tiên sinh kia có liên quan tới gia đình anh, ông biết, nơi này quá thâm sâu, nên muốn bảo hộ anh.”