Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 643: Chương 643: Chương 305




“Chuyên viên tư vấn bất động sản của dự án Ưu Phẩm.”

“Ơ!” Tôi kinh ngạc.

Anh ta cười nói: “Ban nãy tôi vẫn đứng đây nhìn em, đặt cọc hai vạn thì có thể sử dụng được năm vạn, anh biết rồi.”

“À…” Tôi có chút xấu hổ nhìn, thật sự không nhận ra anh ta là ai.

“Mạc Phi, em không nhớ sao?”

Tôi chợt nghĩ ra, chẳng lẽ là người theo đuổi tôi năm lớp 11 sao? Khi đó, bà Tông Thịnh nghe trong thôn nói ra nói vào nên mua một đống đồ mang tới trường, lấy danh nghĩa của tôi để thông báo cho mọi người biết chuyện tôi đã có hôn ước. Thái độ bà vô cùng cường thế khiến tôi mất mặt không nói làm gì, mà còn làm cho tôi không có một ai dám cưa cẩm, cũng chẳng có nổi một người bạn.

Mạc Phi cười nói với tôi: “Thật sự không nghĩ tới gặp em ở đây. Em làm việc ở Ưu Phẩm à?”

“À, vâng. Thật sự trái đất tròn ghê.”

“Ừ, thật sự thành phố này cũng rất bé.” Mạc Phi cười với tôi, có chút thẹn thùng. Nếu không phải anh ta gọi trước, có lẽ tôi cũng không nghĩ tới người trước mặt mình là Mạc Phi. Trong trí nhớ của tôi Mạc Phi luôn mặc một bộ đồ thể thao, anh ta rất cao, là vận động viên trong đội tuyển của trường. Giờ, anh lại mang túi thế này có cảm giác là nhân viên văn phòng.

Mạc Phi nói: “Giờ là lúc tan tầm, để tôi giúp em phát tờ rơi, dù cho không hiểu về dự án của em nhưng tôi có thể phát giúp đó, đưa tôi nào.”

“Không cần...” tôi còn chưa nói xong thì anh ta đã rút xấp tờ rơi trong tay tôi ra bắt đầu phát cho mọi người đi ngang qua. Không chỉ thế, còn nói liên tục: “Đại tỷ, có muốn mua nhà không? Ghé qua đây xem thử đi. Chỉ cần đặt cọc hai vạn tệ là sau này có thể đổi thành năm vạn tệ mua nhà đó.”

Hơn hai mươi phút sau, chúng tôi đã phát xong tờ rơi, cùng ngồi trong quán trà sữa ven đường nói chuyện. Mạc Phi nói với tôi: “Để nói cho em biết, có lẽ là duyên kỳ ngộ nhé. Tòa nhà bên kia sang năm chắc sẽ phải hủy đi đó, bên này bọn tôi có tay trong nên biết tin trước. Tòa nhà đó cũng phải có mười mấy công ty đang thuê đặt trụ sở.”

“Thật sao?” Tôi vui mừng. Chuyện này đối với tôi mà nói đương nhiên là một tin tức rất có lợi. Cho dù mười mấy công ty đó không chọn Ưu Phẩm của chúng tôi, nhưng chỉ cần có một hai công ty dọn sang đã là rất tốt rồi.

Mạc Phi tiếp tục nói: “Anh với lãnh đạo những công ty đó cũng coi như là quen biết cả, mọi người đều làm việc cạnh nhau bao năm, Ưu Tuyền, em nói chuyện với lãnh đạo bên em xem, đưa số di động của tôi cho người ta, sắp xếp gặp lãnh đạo mấy công ty kia, ăn uống hát hò gì đó, nhân tiện giới thiệu dự án của bên em, không chừng sẽ thành công đó. Tới chừng đó em cũng thu được rất nhiều hoa hồng đó.”

Chuyện này tôi đương nhiên biết, một căn hộ có thể bán được thì hoa hồng đã không ít, nếu như một doanh nghiệp dùng, một tầng, hay nửa tầng thì hoa hồng sẽ càng cao. Trước khoan tính tới tôi được bao nhiêu tiền, chỉ cần bán được thêm thì cũng đã là giúp được Tông Thịnh.

“Được!” Tôi nhanh chóng đáp lời.

Mạc Phi chợt nhẹ nhàng hỏi tôi: “Em… kết hôn chưa? Tôi muốn hỏi, do hồi học cấp ba, bà… người kia…”

Tôi cúi đầu nói khẽ: “Sắp kết hôn rồi.”

“Sắp sao?! Tức là chưa? Ưu Tuyền, có muốn xem xét lại anh không? Hồi ấy anh học lớp 12, em học lớp 10, lúc đó anh đã thật sự muốn tiến tới nữa, nhưng mà bà… giờ, có muốn suy nghĩ lại không? Đã thời đại nào rồi mà còn nói tới định thân từ bé chứ? Còn nữa, em lại còn trưởng thành rồi nữa, có thể tự mình quyết định mà. Anh, hiện tại anh đang khá ổn, em suy xét một chút đi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn Mạc Phi, có chút mông lung. Suốt thời gian qua chúng tôi đều quá bận bịu, tuy chúng tôi không thể kể với ai, nhưng chúng tôi vẫn nhận biết rõ ngày tháng trôi qua. Thi thể, máu, tử vong, giết chóc, thậm chí ngay đêm qua tôi còn đâm chết một con quỷ. Hiện tại lại có người hỏi tôi có muốn suy xét tới người ấy một chút không. Tôi chợt có cảm giác đoạn thời gian đen tối này không thể dung hợp với câu hỏi đó.

“Mạc Phi, thật xin lỗi.” tôi nói. Tuy rằng tôi thật sự muốn tiến tới ánh nắng ấm áp tươi sáng này, sống những ngày tháng thật vui vẻ bình yên, nhưng tôi cũng biết mình đang làm gì, dù cho Tông Thịnh là vực sâu địa ngục thì tôi cũng đã bước vào cùng anh.

“Ừ, thật tiếc. Thôi, ghi số điện thoại của anh đi, anh chờ sếp em tìm anh đó.”

Tôi lấy điện thoại ra, trao đổi số điện thoại rồi nhìn anh ta rời đi. Giờ tôi mới nghĩ lại, thật kích động. Mười mấy công ty, chúng tôi chỉ cần có hai công ty tới Ưu Phẩm là đã không tồi rồi. Tôi vội gọi điện cho Tiểu Trần kể lại mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.