Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 673: Chương 673: Chương 318




Tôi ngước lên nhìn, vừa nhìn rõ thì cả người lạnh toát như thể rơi vào hầm băng. Người bước vào là tiên sinh hai mươi tệ!

Chuyện gì đây?! Lần trước, gặp cùng Lan Lan khi đi dạo xong rồi chẳng có gì tốt lành. Giờ, có lẽ lão cũng đã biết chúng tôi đã tìm ra kẻ thứ ba muốn hại chết chúng tôi chính là lão, lão lại chạy tới đây là có ý gì?

Khi lão bước vào phòng tay tôi vẫn cầm điện thoại để bên dưới lớp chăn. Mắt tôi vẫn nhìn lão, nhưng đầu ngón tay đã nhấn phím gọi lại cuộc gọi gần nhất, chính là gọi cho Ngưu Lực Phàm.

Ban nãy, hắn đặc biệt gọi cho tôi nói là hôm nay lái xe của Tông Thịnh đi đón mẹ Thẩm Hàm, nếu tôi có việc gì cần dùng xe thì cứ thông báo với hắn một tiếng.

Lão 20 tệ nhìn tôi cười tủm tỉm, chẳng khác gì khi lão ngồi ở đầu đường xem bói. Chỉ là, hiện tại tôi đang ở phòng bệnh, nên cảm giác hoàn toàn khác với lúc đó.

“Sư phụ, sao lại tới đây thăm tôi vậy? Làm sao biết tôi nằm viện rồi?”

Lão vẫn tủm tỉm cười, ngồi xuống bên giường bệnh nói: “Cô gái à, cô tự nhìn mình xem, rõ ràng ta đã nhắc nhở mà còn để bản thân ra nông nỗi này.”

“Tôi làm sao?”

Ngay lúc này, điện thoại trong tay tôi rung nhẹ báo hiệu cuộc gọi đã được kết nối.

“Quỷ thai đeo bám, ngày chết sẽ không xa.”

Tôi sửng sốt, vội nói: “Sư phụ à, ông có anh em sinh đôi gì không? Ngưu tiên sinh à, ông đừng nói nhảm nữa, nói vào điểm chính đi! Ngưu Lực Phàm là con ruột của ông, vì mục đích của mình mà ông đến con ruột mình cũng từ bỏ sao?”

Lão trầm mặc rồi mới nói: “Cô đi đi, đi thật xa nơi đây. Chỉ cần cô rời đi thì thế trận kia tự nhiên vỡ!”

“Người bọn họ cần dùng cho thế trận đó không phải tôi. Sư phụ, khi trước ông đã từng xem qua ký lục ở kim quan, ông biết, chứ tôi lại chẳng biết chút gì đâu.”

“Không biết, vậy sao nằm ở đây? Cô bị quỷ thai theo ám đúng không?

“Không, Tông Thịnh là quỷ thai, nhưng cũng là một người sống bình thường.”

“Cô gái, vậy là cô không định rời đi đúng không?”

“Tôi đi hay không thì có liên quan gì? Tại sao ông nhiều lần cho Lan Lan tới hại tôi? Sư phụ, ông coi như nể mặt tôi là bạn thân của con trai ông, ông nói thật đi, Lan Lan là thế nào?”

Thật ra, tôi vẫn luôn không hiểu vì sao Lan Lan lại nghe lời lão đi hãm hại tôi? Nếu lúc trước Lan Lan nhắm vào tôi vì ghen ghét, vì tài phú, vì quyền lợi. Nhưng lần này trở về tại sao cô ấy vẫn nhắm vào tôi? Tôi không thể hiểu được lý do của chuyện này!

Lão ta đứng dậy, bước chầm chậm: “Bạn cô là Hạ Lan Lan, nếu các bác sỹ kiểm tra, có lẽ sẽ nói là hai nhân cách, còn theo huyền học, thì vốn khi ta cứu cô ta, hồn phách đã không còn nguyên vẹn. Ở chỗ tòa nhà Linh Linh đó có rất nhiều oan hồn. Ta chỉ giúp cho một nữ quỷ cơ hội, để ả tiến vào trong cơ thể Lan Lan, rồi ả sẽ nghe lời ta, giúp ta làm việc.”

“Tức là Lan Lan mà hại tôi không phải là bạn tôi sao?”

“Là cô ả, mà cũng không phải là cô ả. Tông Ưu Tuyền, cô thật sự không chịu rời đi, ta chỉ có thể an bài để cô chết mà thôi.”

“Tại sao sinh tử của tôi lại phải do ông an bài?”

Lão nói tới đề tài này, tim tôi đột nhiên đập loạn xạ. Lão nói, an bài để tôi chết, tức là giống như lần trước Lan Lan tới hại tôi? Lan Lan không thành công nên lão đến tự thân xuất mã? Tôi khẽ cúi nhìn màn hình điện thoại, đầu dây chưa ngắt máy, màn hình vẫn đang đếm thời gian.

Ngưu Lực Phàm anh mau mau tới đây đi! Nếu không ba anh giết chết tôi mất!

Lão ta đột nhiên cười lên: “Vì sao ư? Vì giết chết mày rồi thì lũ chúng nó sẽ chết hết. Mày nghĩ đi, mày chết, mang theo con của quỷ thai kia chết, tới chừng đó oán khí của mày sẽ mạnh mẽ dường nào? Oán khí của thằng quỷ thai Tông Thịnh kia sẽ ra sao? Mày là người mang huyết khế, mày chết, thì không còn ai có thể chế trụ nó. Tới chừng đó, nó liều mạng cùng Thẩm gia tới lưỡng bại câu thương, tất cả đều chết, cũng là báo thù cho nhà tao. Chuyện này cũng không uổng phí cho quãng thời gian tao mai danh ẩn tích phiêu bạt bên ngoài suốt 20 năm qua.”

Hóa ra lão là mượn dao giết người! Lão còn tàn nhẫn hơn chúng tôi tưởng tượng! Lão tìm ra chỗ yếu nhất trong câu chuyện, chính là tôi, dùng tôi để ảnh hưởng toàn bộ đại cục.

Trán tôi toát mồ hôi lạnh, vẫn liếc nhìn điện thoại giấu dưới chăn. Không biết Ngưu Lực Phàm có nghe thấy không, không biết, hắn có biết là tôi đang cầu cứu không.

Động tác nhỏ này của tôi bị lão phát hiện, lão lại tủm tỉm cười. “Điện thoại không gọi được đâu, khi bước vào đây ta đã tạo kết giới cho căn phòng này rồi.”

- ----------------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.