Bạn Trai Kỳ Lạ Của Tôi

Chương 713: Chương 713: Chương 336




Nhưng tôi lại nghĩ tới điều Tông Thịnh nói, bọn chúng không vào đây được, mà chúng không vào được nên mới phải tìm cách dùng TV để gửi thông tin tôi, điều chúng hy vọng nhất chính là tôi mất bình tĩnh mở cửa chạy ra ngoài, mất đi sự bảo hộ của trận mà Tông Thịnh đã bày.

Tôi nghĩ tiếp, nếu như tôi bị lâm vào nguy hiểm, vậy thì huyết khế sẽ khởi động và ảnh hưởng tới Tông Thịnh. Như vậy, chẳng phải là tôi khiến Tông Thịnh bên kia phân tâm, lâm vào nguy hiểm hơn nữa hay sao? Cho nên, tôi tuyệt đối không được đi ra ngoài, dù gì, bọn chúng cũng không vào được!

Tôi tự an ủi bản thân, lên lầu rồi vẫn không dám bật đèn mà nằm im lìm trên giường, đắp chăn che kín đầu, lấy cây trâm gỗ sét đánh ra nắm chặt trong tay.

Cây trâm chính là bùa hộ mệnh sau cùng của tôi. Tôi không thể làm vướng chân Tông Thịnh được, không chừng, anh đang thật sự gặp nguy hiểm bên kia.

Đúng rồi, huyết khế! Tôi muốn đem tình trạng bên này nói rõ cho anh biết thì có thể vận dụng huyết khế. Tuy rằng tôi cũng từng thành công hai lần, nhưng cũng không dám chắc lúc này có thành công không, chỉ có thể thử xem sao.

Tôi cũng không biết huyết khế dựa trên nguyên tắc gì, nhưng có cảm giác nó giống như liên hệ giữa các cặp song sinh vậy. Tôi bên này thấy cái gì, thì anh cũng sẽ cảm ứng được, dù không hoàn toàn rõ ràng nhưng có thể đại khái cảm giác được.

Tôi nắm chặt cây trâm, khẽ nói rõ ràng: “Tông Thịnh, có nguy hiểm, Tông Thịnh, có nguy hiểm.” Tôi cũng không biết anh có cảm nhận được không, chỉ có thể nói đi nói lại những lời đó.

Trong trạng thái căng thẳng đó tôi cũng không thể ngủ, cũng không cảm nhận được sự đáp lại của Tông Thịnh.

Thời gian như ngừng trôi, mỗi một giây phút trôi qua tôi đều đếm được rõ ràng.

Đến khi nào trời mới sáng? Đây đúng là giày vò tôi đến vô cùng tận.

Tôi nằm trong chăn, tay vẫn nắm chặt cây trâm gỗ sét đánh, dần dần, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến tôi kinh ngạc. Không còn là màn đen trong chăn, mà màu trắng cứ dần thay thế bóng tôi màu đen, tôi kinh ngạc nhìn những gì trước mắt, là tôi thực sự nhìn thấy. Trên màu trắng, dần xuất hiện hình ảnh.

Ánh sáng chiếu khắp gian mật thất, Tông Thịnh cẩn thận ngồi bên cạnh bồn máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.